Chương 42: Quen anh em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ
Tam Nguyệt Vi Thảo
08/06/2014
Lúc ấy anh muốn hôn cô, cô tránh đi, mở giây an toàn chuẩn bị xuống xe.
Anh ta khóa cửa xe lại, nói: “Gần đây em càng ngày càng to gan hơn đấy.” Được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, xem ra anh đã chiều hư cô
Cô không trả lời anh, giọng bình tĩnh nói: “Mở cửa, em phải đi.” Anh rút một điếu thuốc , bật lửa “tách” một tiếng châm điếu thuốc, khói thuốc vương vãi khắp nơi trong xe. Trong làn khói anh cao ngạo nói: “OK, nếu em muốn chứng minh mình đặc biệt , anh có thể thỉnh thoảng dung túng cho tính tình của em, nhưng em hãy nhớ kĩ, chỉ là ‘Thỉnh Thoảng’ !”
Không ngờ Từ Y Khả lấy bình nước hoa đặt trên xe đôi về phía cửa kính bên kia, cùng với sự phẩn nộ và mệt mỏi , quát: “Em nói mở cửa, để em xuống xe!”
Lọ nước hoa rơi trúng tấm cửa kính, vang lên một tiếng rơi xuống chân anh. Trong xe bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến kì lạ. Anh cúi đầu nhìn lọ dưới chân sau đó quay sang nhìn cô, trên trán đã nổi lên gân xanh. Giây tiếp theo , anh giống như một con báo chồm tới kéo cô dựa vào ghế, lực quá mạnh làm eo cô đau gần chết .
Anh giật mạnh tóc cô, một chân cong quỳ gối giữa hai chân cô, cả thân trên đều đè lên người cô, ép cô nhìn mặt anh, hung dữ nói: “Con mẹ nó, đưa cho cô bậc thang cô cũng không xuống, cho cô chút màu sắc, cô sẽ không biết bản thân mình mấy cân mấy lạng phải không! Quậy cùng tôi, cô có tư cách đó sao!” Vừa rồi dọc đường bộ dạng nửa sống nửa chết đã làm anh nhẫn nhịn lâu rồi
Tóc dài quấn quanh đầu ngón tay anh, giật mạnh làm da đầu cô đau đớn, nhưng cô không khóc cũng không kêu đau, chỉ ra sức giãy dụa, ảo tưởng dùng sức lực yếu ớt của mình chống lại anh ta. Bộ dạng cô không lên tiếng càng chọc giận anh ta, cô lúc trước rất nghe lời , đều tại anh cưng chiều làm hư cô .
Anh càng nghĩ càng bốc hỏa, hận không thể đá cô mấy phát cho hả giận, nhưng vẫn không thể ra tay được
Anh dùng biện pháp khác tra tấn cô, nhìn vào gương mặt kia cười, nhìn vào đôi môi thường làm nũng anh kia, hôn lên, dùng răng cắn, đầu lưỡi liếm, để mở hàm răng cô đang nghiến chặt lại , một tay kéo đầu tóc cô, tay kia xoa bóp trên người cô, xoa nặn kịch liệt , không chút thương tiếc.
Cô bị ép trong không gian chật hẹp, móng tay chà qua mặt anh, cào cấu lung tung, thừa dịp lúc anh lơi lỏng, nắm lấy cơ hội cắn vào môi anh, máu chảy xuống,cô cũng nếm được mùi máu. Hai người nhìn nhau thở hổn hển, cô ngồi phịch xuống ghế, quần áo trên người bị nhàu nát .
Trần Mặc Dương liếm máu trên môi, về lại ghế ngồi, mở khóa, không kiên nhẫn nói: “Xuống xe, xuống xe!”
Từ Y Khả không hề chần chừ, mở cửa xe cũng không quay đầu lại mau chóng bước đi , cô đi rất nhanh, bóng dáng đã biến mất trong bóng đêm.
Anh trút giận đập lên tay lái, vặn chìa khóa, nhìn thấy trên tay một chùm tóc dài hơi nâu, là tóc của cô. Anh hơi thất thần, tóc cô đã bị anh giật đến thế này, cô đau lắm không, đau như vậy sao vẫn không rên một tiếng.
Anh cảm thấy cô có điều gì đó là lạ, đôi khi những chuyện kinh khủng hơn cô vẫn nhịn, nhưng chuyện nhỏ đêm nay cô lại nháo lên. Anh cảm thấy đầu óc mình cũng hỏng rồi, luôn không thể khống chế tâm tình của mình. Cô không phải là đang tủi thân sao, muốn trút giận, nhẫn nhịn dỗ dành cô hai câu thì xong chuyện rồi, sao lại cãi nhau với cô , làm cho cả hai đều không vui vẻ!
Sau đêm đó, cả mấy ngày Từ Y Khả cũng không gặp Trần Mặc Dương, mỗi lời nói nặng nề của anh đêm đó đều khắc sâu trong tim cô. Anh có gọi cho cô hai cuộc, cô không nhận, anh ta cũng chả gọi lại. Cô nghĩ cứ để phai nhạt dần như vậy đi, đã biết trước sau gì cũng chấm dứt không phải sao. Cũng chỉ do cô luôn hy vọng quá nhiều, tự cho mình là đúng Con đường này quá gian nan, cảm giác như đang bị tra tấn, cô sợ cảm giác trong nháy mắt ở trên thiên đường, trong nháy mắt bị đày xuống địa ngục
Cô có thể chịu được tính tình bá đạo của anh ta, tự xem mình là trung tâm của anh. Nhưng cô không thể chịu được bản thân ngay cả một chút lòng tự tôn cũng không có. Ngày hôm đấy, lời nói hung hăng của bà Triệu như giáng cho cô một cái tát, làm cho cô tỉnh ra, bước vào thế giới của bọn họ phải trả giá nhiều như thế nào. Nếu cô vẫn còn tỉnh táo thì hãy ra khỏi đi. Mấy ngày nay cô bắt bản thân không được nghĩ nữa, không thèm nhớ đến khuôn mặt của anh ta, không thèm nhớ đến lời nói của anh ta. Mỗi ngày đi làm, đều lặp đi lặp lại những động tác nhàm chán trên máy tính, nhưng cái này ít nhất có thể làm cho cô bình tĩnh lại.
Mã Tuấn vẫn không từ bỏ ý định hẹn cô, cô tự chối để anh hiểu, anh hùng hồn, lý lẽ nói: “Theo đuổi người anh thích là quyền lợi của anh, em không thể cướp đoạt.”
Cô nói: “Tùy anh, trong lòng cự tuyệt anh cũng là quyền lợi của tôi!”
Hôm nay trong lúc cô tìm mấy video quan trọng mới phát hiện quên chúng ở chỗ của Trần Mặc Dương. Cô thầm nghĩ, chúng nằm ở nhà của anh ta, anh ta cũng không thường xuyên đến đó, nhất là ban ngày, anh cơ bản không sẽ xuất hiện ở đó. Cô lại có chìa khóa, muốn đến lấy, và cũng lấy luôn vài thứ lúc trước để ở đó, thuận tiện trả luôn chìa khóa lại.
Sau khi tan sở, ngoài trời mưa rơi tí tách, cô bắt xe đến chỗ anh ta cũng không mất nhiều thời gian, bảo vệ đã gặp qua cô một hai lần, còn nhớ rõ cô, không hề hỏi han để cho cô đi lên.
Cô mở cửa đi vào, đứng ngay cửa không nghe thấy âm thanh gì, quả nhiên anh ta không có nhà, cô yên tâm đi vào lên lầu, vừa mới đi đến góc cầu thang chợt tiếng mở cửa phòng tắm, cô sợ giật mình, nấp vào bên tường.
Triệu Vịnh Oái choàng khăn tắm từ phòng tắm đi ra. Cô biết lúc nãy tốt nhất là nên bỏ đi, sau này từ nay về sau vứt bỏ mọi thứ có liên quan đến anh ta, nhưng bước chân cô không thể nhấc lên được, cô như bị dính vào góc tường.
Triệu Vịnh Oái từ phòng tắm đi ra, dáng người cô cao gầy, khăn tắm trên người chỉ che được đến mông, lúc đi ra cô cố ý kéo khăn tắm xuống chút vừa đủ lộ ra vòng một đầy đặn. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc kéo khăn tắm xuống là một thân thể khiến người ta đê mê như thế nào.
Cô hất vài giọt nước trên vai, cố tình lộ ra thân hình quyến rũ, cô ở giới người mẫu đã hai ba năm, giờ phút này cô đem hình ảnh trước ống kính áp dụng với người đàn ông trước mặt
Thái độ cám dỗ lộ liễu, nếu định lực của người đàn ông thiếu kiên định liền sẽ mắc bẫy.
Trần Mặc Dương ngồi trên sô pha, không cười không giận, nhìn cô.
Triệu Vịnh Oái nói: “Em tắm xong rồi.”
Trần Mặc Dương nói: “Vậy cô có thể đi rồi.”
“Nhưng quần áo vẫn chưa có khô.”
“Tôi cũng không ngại nếu cô cứ như vậy đi ra ngoài.”
Cô nói: “Em làm sao có thể như vậy từ nhà anh đi ra, nhỡ bị người ta thấy , chỉ sợ anh phải chịu trách nhiệm đấy, Mặc Dương.”
Trần Mặc Dương nói: “Phụ nữ khỏa thân theo tôi lên giường nhiều lắm , bằng không cô thử cởi sạch nằm trên giường tôi, tôi sẽ gọi mẹ cô đến đây có bắt tôi phải chịu trách nhiệm hay không!”
Triệu Vịnh Oái cắn môi, không cam lòng nói: “Anh có biết em thích anh không!”
“Thế thì sao?”
“Anh trước kia rõ ràng cũng thích em, anh có nhớ lúc ở Mỹ, cứ mỗi tối thứ tư đều đến quán bar Timesteal, bởi vì anh biết em sẽ vào đó, cho nên anh muốn bảo vệ em, lúc đúng thời điểm sẽ thay em chắn rượu, còn có… Tóm lại mỗi lần em cần giúp đỡ anh đều ở bên cạnh em, luôn âm thầm bảo vệ em, em biết…”
Trần Mặc Dương cười nhạo: “Vậy ư? Thì ra tôi đối với cô vẫn còn si tình quá.” Anh đặt ly rượu xuống đi qua: “Vì vậy, hôm nay đến đây khơi dậy kí ức của tôi?”
Triệu Vịnh Oái vẫn kiên trì nói: “Anh vẫn thích em, chẳng qua anh đang bị người phụ nữ kia mê hoặc , em không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, nhưng cuối cùng anh cũng sẽ phát hiện ra chỉ có em là hợp với anh nhất thôi.”
Trần Mặc Dương nói: “Được rồi, Triệu Vịnh Oái, dừng ở đây đi, không cần ở trong này lãng phí sự kiên nhẫn của tôi.”
Triệu Vịnh Oái tức giận trừng mắt: “Cô ta có cái gì tốt, chỉ biết đùa giỡn tình cảm người khác, anh cũng thấy rồi đấy , cô ta hôm đó đã biến mặt em thành thế này, nếu không nể mặt mũi anh, em đã sớm cho cô ta đi tù!”
Trần Mặc Dương nở nụ cười, quay lại ngồi trên sô pha: “Không cần nể mặt mũi tôi, cô bây giờ cũng có thể đi tố cáo, Trần Mặc Dương tôi đây nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ không được thì sao ở thành phố Giang Nhạc này lăn lộn!”
Tay Triệu Vịnh Oái giật mạnh tấm khăn, kéo ra.
Cô trần truồng từng bước từng bước đi qua, nói: “Anh nhìn em đi, em có chỗ nào không tốt, anh vì sao không cần em, em xinh đẹp hơn cô ta, gia cảnh tốt hơn cô ta, thậm chí còn sạch sẽ hơn cô ta, anh có lẽ không biết, cô ta bị một đám lưu manh cưỡng hiếp…”
Anh bỗng nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn cô ta, trong mắt Triệu Vịnh Oái hiện lên vẻ tươi cười. Cô biết mà, không có người đàn ông nào có thể kiềm chế được trước sự quyến rũ của cô.
Trần Mặc Dương nắm lấy tay cô kéo đến trước mặt, tuy rằng bị đâm trúng nút áo của anh đau điếng, nhưng vẫn rất đắc ý , một bàn tay đặt lên ngực cởi cúc áo anh. Anh giữ tay cô lại, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, hỏi cô: “Ai nói với cô ?”
Cô ta nghĩ rằng anh đang không tin, nói: “Thật mà, em không gạt anh, chính con gái bà chủ cho thuê nhà nhìn thấy cô quần áo xộc xệch chạy về, sau lại có một người ở gần trường học nhìn thấy cô ta hôm đó bị một đám côn đồ…”
“Cô ngày hôm đó nói với cô ấy chuyện này?”
Ánh mắt sắc bén của anh dọa cô sợ , nói: “Em…”
Trần Mặc Dương đẩy cô ta ra, Triệu Vịnh Oái đứng không vững, té ngã trên đất, ngây ngốc thất thần, anh ta không phải vừa mới có cảm giác đó sao, vừa rồi còn nhẹ nhàng lưu luyến mà?
Trần Mặc Dương nói: “Đi khỏi ngay lập tức, về sau đừng để tôi nghe thấy những chuyện như vậy nữa, tôi mặc kệ cô là phụ nữ, chọc giận tôi, kết cục đều như nhau!”
Anh chuẩn bị đi xuống lầu, lại quay lại nói: “Lúc tôi quay lại cô phải biến mất.”
Triệu Vịnh Oái nằm trên mặt đất, vừa chật vật vừa thẹn hét lên: “Trần Mặc Dương!”
Trần Mặc Dương dừng lại, nhưng không phải vì Triệu Vịnh Oái ở sau lưng, mà là Từ Y Khả trước mắt.
Nhìn thấy người mấy ngày không gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, anh có chút bất ngờ, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nói: “Đến lâu chưa?”
Cô trả lời: “Em đến lấy vài thứ.”
Triệu Vịnh Oái thấy Trần Mặc Dương dừng lại, còn tưởng anh ta đã hồi tâm chuyển ý, mừng thầm đứng lên lại thấy Từ Y Khả, nhất thời vừa thẹn vừa giận, nói: “Cô đến đây làm gì!”
Trần Mặc Dương xuống lầu, lấy quần áo từ trong máy giặt, không quan tâm đã khô chưa, ném cho Triệu Vịnh Oái: “Đi ra ngoài cho tôi.”
Triệu Vịnh Oái còn muốn nói cái gì đó, mặt Trần Mặc Dương lạnh lại: ” Ngay lập tức!”
Triệu Vịnh Oái mặc quần áo vào, vẫn vương vấn không cam lòng nói: “Em lại sẽ đến .”
Cửa đóng lại, trong phòng lặng im, anh đi qua cô, nói: “Đến lấy cái gì?”
Cô nhìn lên lầu, nói: “Một ít đồ, Em tự tìm là được.”
Anh ta không đi theo sau.
Từ Y Khả tìm thấy ổ cứng rất nhanh, thu dọn vài thứ đồ xong đi xuống. Đi đến trước mặt anh ta trả lại chìa khóa, nói: “Trả lại cho anh, từ nay tôi sẽ không đến đây nữa .”
Mặt anh không thay đổi nhìn cô, cuối cùng cũng cầm lấy chìa khóa trong tay cô, nhìn cô đi.
Lúc cô chạm vào nắm cửa, anh đi về phía trước chặn lại, đóng của lại, nói: “Cứ như vậy đi thôi sao?”
“Nếu không còn sao nữa?”
Tay anh vuốt ve hai má cô, vẫn trắng mịn như vậy.
Anh nhẹ giọng, nói: “Được rồi, anh thừa nhận lần này em rất can đảm, đừng giận dỗi nữa được không, đã nhiều ngày rồi mà .” Anh ôm cô vào lòng: “Em không có nhớ anh sao?”
Cô không cự tuyệt cũng không thuận theo, chỉ đứng như vậy, gằn từng chữ: “Em không có giận dỗi, mấy ngày nay em đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều, chúng ta chấm dứt đi.”
Anh buông cô ra, lưng dựa vào cửa, nghịch nghịch mái tóc cô, nói: “Vậy ư, nói anh nghe một chút.”
Cô nói: “Em không muốn tiếp tục như thế này, mỗi ngày đều nghĩ khi nào anh sẽ cảm thấy chán em, em muốn một người đàn ông khi em cần anh ta sẽ ở bên cạnh em. Anh biết em cần cái gì nhưng anh không thể cho em. Anh muốn em trong mối quan hệ này luôn ở đấy, anh thích thì đến không thích thì đi.
Em vốn không nên bắt đầu với anh, tất cả mọi người đã nhìn thấy kết quả , chỉ có em là không cam lòng, ảo tưởng. Đường em chọn, đi nhầm phải trả một cái giá rất đắt. Em nhận ra , sẽ không sao cả , chẳng qua sau này sẽ không tiếp tục được nữa, em sẽ trở lại thế giới của mình, có thể tìm một mối tình thích hợp với mình, không cần lo lắng ánh mắt của người khác, có lẽ Triệu Vịnh Oái mới là người thích hợp với anh!”
Lông mày anh đã cau lại nói: “Sao em lại lôi người không liên quan Triệu Vịnh Oái để giận dỗi anh?” Trải qua chuyện hôm trước, anh luôn nói với bản thân phải kiềm chế, dỗ ngon dỗ ngọt là tốt nhất, dỗ xong là thôi.
Từ Y Khả lắc đầu: “Anh thật sự không hiểu, căn bản không phải là vấn đề Triệu Vịnh Oái, mà là anh vẫn không muốn có mối quan hệ nghiêm túc cùng em, anh không xem em là bạn gái của anh, anh chỉ coi em như những người phụ nữ trước đây của anh, lúc muốn thì để lại bên cạnh anh, không muốn thì để ở ngoài. Em muốn một danh phận, mà cái này trong mắt anh lại rất buồn cười xem em không biết lượng sức , mà lòng tự trọng của em không cho phép em tiếp tục làm như vậy được nữa.”
Anh đã bắt đầu tức giận: “Lòng tự trọng của em, tự trọng, lòng tự trọng của em cho em nhiều điều tuyệt vời vậy sao!”
“Ở bên cạnh anh em không cảm thấy vui vẻ , chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp đi.”
“Anh không mang lại cho em vui vẻ sao?”
Cô nói: “Ở bên anh, em chưa bao giờ thấy vui vẻ.”
Những lời này đã thật sự làm cho anh nổi điên, những ngón tay của anh nắm chặt lại kêu “khanh khách”.
Anh ta khóa cửa xe lại, nói: “Gần đây em càng ngày càng to gan hơn đấy.” Được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, xem ra anh đã chiều hư cô
Cô không trả lời anh, giọng bình tĩnh nói: “Mở cửa, em phải đi.” Anh rút một điếu thuốc , bật lửa “tách” một tiếng châm điếu thuốc, khói thuốc vương vãi khắp nơi trong xe. Trong làn khói anh cao ngạo nói: “OK, nếu em muốn chứng minh mình đặc biệt , anh có thể thỉnh thoảng dung túng cho tính tình của em, nhưng em hãy nhớ kĩ, chỉ là ‘Thỉnh Thoảng’ !”
Không ngờ Từ Y Khả lấy bình nước hoa đặt trên xe đôi về phía cửa kính bên kia, cùng với sự phẩn nộ và mệt mỏi , quát: “Em nói mở cửa, để em xuống xe!”
Lọ nước hoa rơi trúng tấm cửa kính, vang lên một tiếng rơi xuống chân anh. Trong xe bầu không khí bỗng trở nên im lặng đến kì lạ. Anh cúi đầu nhìn lọ dưới chân sau đó quay sang nhìn cô, trên trán đã nổi lên gân xanh. Giây tiếp theo , anh giống như một con báo chồm tới kéo cô dựa vào ghế, lực quá mạnh làm eo cô đau gần chết .
Anh giật mạnh tóc cô, một chân cong quỳ gối giữa hai chân cô, cả thân trên đều đè lên người cô, ép cô nhìn mặt anh, hung dữ nói: “Con mẹ nó, đưa cho cô bậc thang cô cũng không xuống, cho cô chút màu sắc, cô sẽ không biết bản thân mình mấy cân mấy lạng phải không! Quậy cùng tôi, cô có tư cách đó sao!” Vừa rồi dọc đường bộ dạng nửa sống nửa chết đã làm anh nhẫn nhịn lâu rồi
Tóc dài quấn quanh đầu ngón tay anh, giật mạnh làm da đầu cô đau đớn, nhưng cô không khóc cũng không kêu đau, chỉ ra sức giãy dụa, ảo tưởng dùng sức lực yếu ớt của mình chống lại anh ta. Bộ dạng cô không lên tiếng càng chọc giận anh ta, cô lúc trước rất nghe lời , đều tại anh cưng chiều làm hư cô .
Anh càng nghĩ càng bốc hỏa, hận không thể đá cô mấy phát cho hả giận, nhưng vẫn không thể ra tay được
Anh dùng biện pháp khác tra tấn cô, nhìn vào gương mặt kia cười, nhìn vào đôi môi thường làm nũng anh kia, hôn lên, dùng răng cắn, đầu lưỡi liếm, để mở hàm răng cô đang nghiến chặt lại , một tay kéo đầu tóc cô, tay kia xoa bóp trên người cô, xoa nặn kịch liệt , không chút thương tiếc.
Cô bị ép trong không gian chật hẹp, móng tay chà qua mặt anh, cào cấu lung tung, thừa dịp lúc anh lơi lỏng, nắm lấy cơ hội cắn vào môi anh, máu chảy xuống,cô cũng nếm được mùi máu. Hai người nhìn nhau thở hổn hển, cô ngồi phịch xuống ghế, quần áo trên người bị nhàu nát .
Trần Mặc Dương liếm máu trên môi, về lại ghế ngồi, mở khóa, không kiên nhẫn nói: “Xuống xe, xuống xe!”
Từ Y Khả không hề chần chừ, mở cửa xe cũng không quay đầu lại mau chóng bước đi , cô đi rất nhanh, bóng dáng đã biến mất trong bóng đêm.
Anh trút giận đập lên tay lái, vặn chìa khóa, nhìn thấy trên tay một chùm tóc dài hơi nâu, là tóc của cô. Anh hơi thất thần, tóc cô đã bị anh giật đến thế này, cô đau lắm không, đau như vậy sao vẫn không rên một tiếng.
Anh cảm thấy cô có điều gì đó là lạ, đôi khi những chuyện kinh khủng hơn cô vẫn nhịn, nhưng chuyện nhỏ đêm nay cô lại nháo lên. Anh cảm thấy đầu óc mình cũng hỏng rồi, luôn không thể khống chế tâm tình của mình. Cô không phải là đang tủi thân sao, muốn trút giận, nhẫn nhịn dỗ dành cô hai câu thì xong chuyện rồi, sao lại cãi nhau với cô , làm cho cả hai đều không vui vẻ!
Sau đêm đó, cả mấy ngày Từ Y Khả cũng không gặp Trần Mặc Dương, mỗi lời nói nặng nề của anh đêm đó đều khắc sâu trong tim cô. Anh có gọi cho cô hai cuộc, cô không nhận, anh ta cũng chả gọi lại. Cô nghĩ cứ để phai nhạt dần như vậy đi, đã biết trước sau gì cũng chấm dứt không phải sao. Cũng chỉ do cô luôn hy vọng quá nhiều, tự cho mình là đúng Con đường này quá gian nan, cảm giác như đang bị tra tấn, cô sợ cảm giác trong nháy mắt ở trên thiên đường, trong nháy mắt bị đày xuống địa ngục
Cô có thể chịu được tính tình bá đạo của anh ta, tự xem mình là trung tâm của anh. Nhưng cô không thể chịu được bản thân ngay cả một chút lòng tự tôn cũng không có. Ngày hôm đấy, lời nói hung hăng của bà Triệu như giáng cho cô một cái tát, làm cho cô tỉnh ra, bước vào thế giới của bọn họ phải trả giá nhiều như thế nào. Nếu cô vẫn còn tỉnh táo thì hãy ra khỏi đi. Mấy ngày nay cô bắt bản thân không được nghĩ nữa, không thèm nhớ đến khuôn mặt của anh ta, không thèm nhớ đến lời nói của anh ta. Mỗi ngày đi làm, đều lặp đi lặp lại những động tác nhàm chán trên máy tính, nhưng cái này ít nhất có thể làm cho cô bình tĩnh lại.
Mã Tuấn vẫn không từ bỏ ý định hẹn cô, cô tự chối để anh hiểu, anh hùng hồn, lý lẽ nói: “Theo đuổi người anh thích là quyền lợi của anh, em không thể cướp đoạt.”
Cô nói: “Tùy anh, trong lòng cự tuyệt anh cũng là quyền lợi của tôi!”
Hôm nay trong lúc cô tìm mấy video quan trọng mới phát hiện quên chúng ở chỗ của Trần Mặc Dương. Cô thầm nghĩ, chúng nằm ở nhà của anh ta, anh ta cũng không thường xuyên đến đó, nhất là ban ngày, anh cơ bản không sẽ xuất hiện ở đó. Cô lại có chìa khóa, muốn đến lấy, và cũng lấy luôn vài thứ lúc trước để ở đó, thuận tiện trả luôn chìa khóa lại.
Sau khi tan sở, ngoài trời mưa rơi tí tách, cô bắt xe đến chỗ anh ta cũng không mất nhiều thời gian, bảo vệ đã gặp qua cô một hai lần, còn nhớ rõ cô, không hề hỏi han để cho cô đi lên.
Cô mở cửa đi vào, đứng ngay cửa không nghe thấy âm thanh gì, quả nhiên anh ta không có nhà, cô yên tâm đi vào lên lầu, vừa mới đi đến góc cầu thang chợt tiếng mở cửa phòng tắm, cô sợ giật mình, nấp vào bên tường.
Triệu Vịnh Oái choàng khăn tắm từ phòng tắm đi ra. Cô biết lúc nãy tốt nhất là nên bỏ đi, sau này từ nay về sau vứt bỏ mọi thứ có liên quan đến anh ta, nhưng bước chân cô không thể nhấc lên được, cô như bị dính vào góc tường.
Triệu Vịnh Oái từ phòng tắm đi ra, dáng người cô cao gầy, khăn tắm trên người chỉ che được đến mông, lúc đi ra cô cố ý kéo khăn tắm xuống chút vừa đủ lộ ra vòng một đầy đặn. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc kéo khăn tắm xuống là một thân thể khiến người ta đê mê như thế nào.
Cô hất vài giọt nước trên vai, cố tình lộ ra thân hình quyến rũ, cô ở giới người mẫu đã hai ba năm, giờ phút này cô đem hình ảnh trước ống kính áp dụng với người đàn ông trước mặt
Thái độ cám dỗ lộ liễu, nếu định lực của người đàn ông thiếu kiên định liền sẽ mắc bẫy.
Trần Mặc Dương ngồi trên sô pha, không cười không giận, nhìn cô.
Triệu Vịnh Oái nói: “Em tắm xong rồi.”
Trần Mặc Dương nói: “Vậy cô có thể đi rồi.”
“Nhưng quần áo vẫn chưa có khô.”
“Tôi cũng không ngại nếu cô cứ như vậy đi ra ngoài.”
Cô nói: “Em làm sao có thể như vậy từ nhà anh đi ra, nhỡ bị người ta thấy , chỉ sợ anh phải chịu trách nhiệm đấy, Mặc Dương.”
Trần Mặc Dương nói: “Phụ nữ khỏa thân theo tôi lên giường nhiều lắm , bằng không cô thử cởi sạch nằm trên giường tôi, tôi sẽ gọi mẹ cô đến đây có bắt tôi phải chịu trách nhiệm hay không!”
Triệu Vịnh Oái cắn môi, không cam lòng nói: “Anh có biết em thích anh không!”
“Thế thì sao?”
“Anh trước kia rõ ràng cũng thích em, anh có nhớ lúc ở Mỹ, cứ mỗi tối thứ tư đều đến quán bar Timesteal, bởi vì anh biết em sẽ vào đó, cho nên anh muốn bảo vệ em, lúc đúng thời điểm sẽ thay em chắn rượu, còn có… Tóm lại mỗi lần em cần giúp đỡ anh đều ở bên cạnh em, luôn âm thầm bảo vệ em, em biết…”
Trần Mặc Dương cười nhạo: “Vậy ư? Thì ra tôi đối với cô vẫn còn si tình quá.” Anh đặt ly rượu xuống đi qua: “Vì vậy, hôm nay đến đây khơi dậy kí ức của tôi?”
Triệu Vịnh Oái vẫn kiên trì nói: “Anh vẫn thích em, chẳng qua anh đang bị người phụ nữ kia mê hoặc , em không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, nhưng cuối cùng anh cũng sẽ phát hiện ra chỉ có em là hợp với anh nhất thôi.”
Trần Mặc Dương nói: “Được rồi, Triệu Vịnh Oái, dừng ở đây đi, không cần ở trong này lãng phí sự kiên nhẫn của tôi.”
Triệu Vịnh Oái tức giận trừng mắt: “Cô ta có cái gì tốt, chỉ biết đùa giỡn tình cảm người khác, anh cũng thấy rồi đấy , cô ta hôm đó đã biến mặt em thành thế này, nếu không nể mặt mũi anh, em đã sớm cho cô ta đi tù!”
Trần Mặc Dương nở nụ cười, quay lại ngồi trên sô pha: “Không cần nể mặt mũi tôi, cô bây giờ cũng có thể đi tố cáo, Trần Mặc Dương tôi đây nếu ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ không được thì sao ở thành phố Giang Nhạc này lăn lộn!”
Tay Triệu Vịnh Oái giật mạnh tấm khăn, kéo ra.
Cô trần truồng từng bước từng bước đi qua, nói: “Anh nhìn em đi, em có chỗ nào không tốt, anh vì sao không cần em, em xinh đẹp hơn cô ta, gia cảnh tốt hơn cô ta, thậm chí còn sạch sẽ hơn cô ta, anh có lẽ không biết, cô ta bị một đám lưu manh cưỡng hiếp…”
Anh bỗng nhiên đứng lên, bình tĩnh nhìn cô ta, trong mắt Triệu Vịnh Oái hiện lên vẻ tươi cười. Cô biết mà, không có người đàn ông nào có thể kiềm chế được trước sự quyến rũ của cô.
Trần Mặc Dương nắm lấy tay cô kéo đến trước mặt, tuy rằng bị đâm trúng nút áo của anh đau điếng, nhưng vẫn rất đắc ý , một bàn tay đặt lên ngực cởi cúc áo anh. Anh giữ tay cô lại, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, hỏi cô: “Ai nói với cô ?”
Cô ta nghĩ rằng anh đang không tin, nói: “Thật mà, em không gạt anh, chính con gái bà chủ cho thuê nhà nhìn thấy cô quần áo xộc xệch chạy về, sau lại có một người ở gần trường học nhìn thấy cô ta hôm đó bị một đám côn đồ…”
“Cô ngày hôm đó nói với cô ấy chuyện này?”
Ánh mắt sắc bén của anh dọa cô sợ , nói: “Em…”
Trần Mặc Dương đẩy cô ta ra, Triệu Vịnh Oái đứng không vững, té ngã trên đất, ngây ngốc thất thần, anh ta không phải vừa mới có cảm giác đó sao, vừa rồi còn nhẹ nhàng lưu luyến mà?
Trần Mặc Dương nói: “Đi khỏi ngay lập tức, về sau đừng để tôi nghe thấy những chuyện như vậy nữa, tôi mặc kệ cô là phụ nữ, chọc giận tôi, kết cục đều như nhau!”
Anh chuẩn bị đi xuống lầu, lại quay lại nói: “Lúc tôi quay lại cô phải biến mất.”
Triệu Vịnh Oái nằm trên mặt đất, vừa chật vật vừa thẹn hét lên: “Trần Mặc Dương!”
Trần Mặc Dương dừng lại, nhưng không phải vì Triệu Vịnh Oái ở sau lưng, mà là Từ Y Khả trước mắt.
Nhìn thấy người mấy ngày không gặp đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, anh có chút bất ngờ, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, nói: “Đến lâu chưa?”
Cô trả lời: “Em đến lấy vài thứ.”
Triệu Vịnh Oái thấy Trần Mặc Dương dừng lại, còn tưởng anh ta đã hồi tâm chuyển ý, mừng thầm đứng lên lại thấy Từ Y Khả, nhất thời vừa thẹn vừa giận, nói: “Cô đến đây làm gì!”
Trần Mặc Dương xuống lầu, lấy quần áo từ trong máy giặt, không quan tâm đã khô chưa, ném cho Triệu Vịnh Oái: “Đi ra ngoài cho tôi.”
Triệu Vịnh Oái còn muốn nói cái gì đó, mặt Trần Mặc Dương lạnh lại: ” Ngay lập tức!”
Triệu Vịnh Oái mặc quần áo vào, vẫn vương vấn không cam lòng nói: “Em lại sẽ đến .”
Cửa đóng lại, trong phòng lặng im, anh đi qua cô, nói: “Đến lấy cái gì?”
Cô nhìn lên lầu, nói: “Một ít đồ, Em tự tìm là được.”
Anh ta không đi theo sau.
Từ Y Khả tìm thấy ổ cứng rất nhanh, thu dọn vài thứ đồ xong đi xuống. Đi đến trước mặt anh ta trả lại chìa khóa, nói: “Trả lại cho anh, từ nay tôi sẽ không đến đây nữa .”
Mặt anh không thay đổi nhìn cô, cuối cùng cũng cầm lấy chìa khóa trong tay cô, nhìn cô đi.
Lúc cô chạm vào nắm cửa, anh đi về phía trước chặn lại, đóng của lại, nói: “Cứ như vậy đi thôi sao?”
“Nếu không còn sao nữa?”
Tay anh vuốt ve hai má cô, vẫn trắng mịn như vậy.
Anh nhẹ giọng, nói: “Được rồi, anh thừa nhận lần này em rất can đảm, đừng giận dỗi nữa được không, đã nhiều ngày rồi mà .” Anh ôm cô vào lòng: “Em không có nhớ anh sao?”
Cô không cự tuyệt cũng không thuận theo, chỉ đứng như vậy, gằn từng chữ: “Em không có giận dỗi, mấy ngày nay em đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều, chúng ta chấm dứt đi.”
Anh buông cô ra, lưng dựa vào cửa, nghịch nghịch mái tóc cô, nói: “Vậy ư, nói anh nghe một chút.”
Cô nói: “Em không muốn tiếp tục như thế này, mỗi ngày đều nghĩ khi nào anh sẽ cảm thấy chán em, em muốn một người đàn ông khi em cần anh ta sẽ ở bên cạnh em. Anh biết em cần cái gì nhưng anh không thể cho em. Anh muốn em trong mối quan hệ này luôn ở đấy, anh thích thì đến không thích thì đi.
Em vốn không nên bắt đầu với anh, tất cả mọi người đã nhìn thấy kết quả , chỉ có em là không cam lòng, ảo tưởng. Đường em chọn, đi nhầm phải trả một cái giá rất đắt. Em nhận ra , sẽ không sao cả , chẳng qua sau này sẽ không tiếp tục được nữa, em sẽ trở lại thế giới của mình, có thể tìm một mối tình thích hợp với mình, không cần lo lắng ánh mắt của người khác, có lẽ Triệu Vịnh Oái mới là người thích hợp với anh!”
Lông mày anh đã cau lại nói: “Sao em lại lôi người không liên quan Triệu Vịnh Oái để giận dỗi anh?” Trải qua chuyện hôm trước, anh luôn nói với bản thân phải kiềm chế, dỗ ngon dỗ ngọt là tốt nhất, dỗ xong là thôi.
Từ Y Khả lắc đầu: “Anh thật sự không hiểu, căn bản không phải là vấn đề Triệu Vịnh Oái, mà là anh vẫn không muốn có mối quan hệ nghiêm túc cùng em, anh không xem em là bạn gái của anh, anh chỉ coi em như những người phụ nữ trước đây của anh, lúc muốn thì để lại bên cạnh anh, không muốn thì để ở ngoài. Em muốn một danh phận, mà cái này trong mắt anh lại rất buồn cười xem em không biết lượng sức , mà lòng tự trọng của em không cho phép em tiếp tục làm như vậy được nữa.”
Anh đã bắt đầu tức giận: “Lòng tự trọng của em, tự trọng, lòng tự trọng của em cho em nhiều điều tuyệt vời vậy sao!”
“Ở bên cạnh anh em không cảm thấy vui vẻ , chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp đi.”
“Anh không mang lại cho em vui vẻ sao?”
Cô nói: “Ở bên anh, em chưa bao giờ thấy vui vẻ.”
Những lời này đã thật sự làm cho anh nổi điên, những ngón tay của anh nắm chặt lại kêu “khanh khách”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.