Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
Chương 127
Tưởng Cật Tạc Kê
12/06/2024
Dưới sự chú ý của rất nhiều người, Tạ Thanh Dao dùng giọng hát mê người hát “Back to me” từ phía sau sân khấu xuất hiện, dưới ánh đèn sân khấu chậm rãi đi về phía Hà Húc.
Tạ Thanh Dao ôm bó hoa trong lòng, Hà Húc cắn nĩa khó hiểu nhìn Tạ Thanh Dao đang đi về phía cậu, nghĩ thầm hoa này không phải là muốn tặng cho cậu chứ?
Cậu đang nghĩ, một đạo ánh sáng đột nhiên đánh vào trên người cậu, trong khoảng thời gian ngắn cậu và Tạ Thanh Dao trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Ngoài tiếng hoan hô ầm ĩ còn có tiếng nghị luận, chung quanh ồn ào không chịu nổi, Hà Húc nghe không rõ bọn họ cụ thể đang nói cái gì, chỉ có thể nghe được tiếng hát trầm ấm lại thâm tình đầy chân thành của Tạ Thanh Dao.
Không thể không nói giọng hát của Tạ Thanh Dao rất thích hợp với ca khúc Âu Mỹ, chỉ là đi theo bên cạnh Tạ Thanh Dao lâu như vậy, Hà Húc thật đúng là chưa từng nghe Tạ Thanh Dao mở miệng hát.
Bất quá náo loạn liền náo loạn, bài hát này tất cả đều là tiếng Anh, cậu nghe không hiểu còn phải làm bộ có thể nghe hiểu cười ngây ngô.
“When you said you let go, did you ever think of me?”
[Khi em nói em buông tay, có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không?]
Hà Húc đột nhiên nghe hiểu một câu, yên lặng phiên dịch trong lòng, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Thật đúng là con mẹ nó thâm tình, lúc này còn nhớ thương người ta nữa.
Những chuyện ngu xuẩn cùng xấu xa Tề Nhạc đã làm ra, một sọt kia cũng đều chứa không nổi, nghiêm trọng một chút căn bản chính là tội lỗi chồng chất, nhưng mà đã đến nước này, Tạ Thanh Dao vậy mà còn treo người này ở trên trái tim.
Hà Húc không phải ghen tị cũng không phải hâm mộ, chính là thắc mắc Tề Nhạc rốt cuộc rót canh mê hồn gì cho Tạ Thanh Dao uống, có thể làm cho hắn không mang theo đầu óc thích mình thành như vậy.
Nhưng nếu đã biết rõ bản tình ca này không phải hát cho mình, Hà Húc liền yên tâm, điều chỉnh biểu tình thong dong chờ hắn đi tới, bất động thanh sắc buông khay thức ăn trong tay xuống.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Ánh sáng càng ngày càng tăng, Tạ Thanh Dao nhanh chóng đứng lại trước mặt cậu, hai chùm đèn pha hợp thành một đạo.
Tạ Thanh Dao vừa vặn hát xong câu cuối cùng của điệp khúc, trong ánh mắt chăm chú của mọi người đưa hoa tươi trong tay mình cho Hà Húc, buông micro nhìn Hà Húc thật sâu, thật lâu sau mới cúi đầu mở miệng: “Trở lại bên cạnh anh đi, được không?”
Hà Húc ôm bó hoa, vô số bông hoa Platycodon (hoa cát cánh) đếm không hết. Cậu ở trong đầu nhanh chóng tìm tòi ý nghĩa của loại hoa này, ý cười đùa cợt bên môi càng sâu hơn.
Rễ cây thẳng tắp sẽ không mọc ra phân nhánh, đóa hoa đơn độc phảng phất cả đời chỉ yêu một người, ngôn ngữ loài hoa này chính là tình yêu đến chết không thay đổi.
Hà Húc không thể không bội phục sự si tình của Tạ Thanh Dao, bất quá cũng đáng thương hắn chỉ có thể cùng thế thân thổ lộ tương tư. Dù sao chính chủ hiện tại đã bị Tiêu Sách nhốt ở nước ngoài, sống không bằng chết, đại khái đời này không có cơ hội gặp lại Tạ Thanh Dao.
Yên lặng cùng Tạ Thanh Dao nhìn nhau hồi lâu, Hà Húc không quên thân phận của mình, nở nụ cười giả vờ vui vẻ cúi đầu nghịch hoa, hơi nghiêng đầu cười: “Không phải tôi vẫn luôn ở bên cạnh ngài à?”
“Vậy sao? “Tạ Thanh Dao nhìn Hà Húc cười yếu ớt, vẻ mặt lại hiện lên vài phần cô đơn:“ Nhưng anh cảm giác chúng ta càng ngày càng xa.”
“Không đâu, tôi vẫn luôn yêu anh.”
Nụ cười của Hà Húc không thể sáng hơn, dáng vẻ ôm hoa tốt đẹp đến mức Tạ Thanh Dao muốn vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, hắn bất giác giơ tay sờ lên đầu Hà Húc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn qua.
Đó là lần đầu tiên Tạ Thanh Dao hôn Hà Húc ở nơi công cộng, Hà Húc bối rối một hồi lâu, giật mình nhìn chằm chằm Tạ Thanh Dao nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Sau này đừng gọi 'ngài' nữa, anh không thích. “Tạ Thanh Dao lẩm bẩm.
“Được. “Hà Húc vui vẻ đáp ứng,“ Vậy gọi Tạ tổng đi.”
Tạ Thanh Dao nhíu mày, “Càng không thích.”
“Thế... gọi là A Dao, có được không? “Hà Húc thử hỏi.
Tạ Thanh Dao không phản bác, Hà Húc coi như hắn ngầm thừa nhận. Đang muốn mở miệng gọi hắn một lần, Tạ Thanh Dao bỗng nhiên cúi người ôm cậu vào trong ngực.
Hà Húc ngẩn người, tiếp theo bên tai là tiếng cười khổ của Tạ Thanh Dao.
“Vừa rồi là vì dỗ anh nên mới nói dối phải không, một tháng kỳ hạn vừa đến, em sẽ không chút do dự rời đi, đúng chứ?” *Thông minh rồi đó =))*
Hà Húc kinh ngạc vì Tạ Thanh Dao đang nói chuyện với cậu, hơn nữa còn bị đối phương dễ dàng vạch trần.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đại não nhanh chóng nhảy số, lời dặn dò của Tiêu Sách không ngừng xoay chuyển trong đầu, Hà Húc nhắm mắt để khiến cho mình trầm tĩnh lại, khi mở mắt đã nghĩ ra lý do thoái thác.
“Không đâu, chỉ cần ngài không chán, tôi có thể luôn ở bên cạnh ngài.”
Sau khi nói xong Hà Húc liền hối hận, bởi vì cậu cảm giác câu này so với câu vừa rồi còn mù quáng hơn. Nhưng khi cậu thấp thỏm liếc mắt nhìn thần sắc Tạ Thanh Dao, lại phát hiện đối phương hình như rất hưởng thụ......
Tạ Thanh Dao nghe vậy thở dài một hơi, cách bó hoa lại gắt gao ôm Hà Húc một cái, sau đó ở trước mắt bao người dắt Hà Húc đi ra hội trường.
“Tạ tổng, Tạ tổng, vũ hội còn chưa bắt đầu, chúng ta đi đâu?”
“Không đợi được vũ hội, nếu em muốn nhảy, buổi tối anh sẽ ở bên bồi em.”
Tạ Thanh Dao kéo Hà Húc một đường đi xuống bãi đỗ xe, Loan Tụng từ xa thấy vậy vội vàng bật máy sưởi trong xe nghênh đón hai người.
“Về biệt thự.“. Truyện Phương Tây
Tạ Thanh Dao phân phó ngắn gọn một câu này, liền trực tiếp đẩy Hà Húc ngồi vào hàng sau, ấn tấm màn che trực tiếp ngăn Loan Tụng ở bên kia.
“Tạ tổng sao lại nóng vội như vậy? “Hà Húc hơi kinh ngạc hỏi.
Lấy hiểu biết của cậu đối với Tạ Thanh Dao, cậu không cho rằng Tạ Thanh Dao sẽ là loại người chẳng phân biệt nặng nhẹ chỉ ham vui mà thôi.
“Đúng, anh một khắc cũng không muốn chờ.”
Hàng sau lăn qua lăn lại quá mức lợi hại, Loan Tụng ngay cả lái xe ở phía trước cũng không có cách nào chuyên tâm, luôn cầu hai người bọn họ đừng nháo quá ác, đến lúc đó liên lụy Hà Húc tái phạm vết thương ở thắt lưng sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng cách tấm chắn, cậu ta cũng chỉ có thể lo lắng suông, bên trong là tình huống gì cậu ta nửa điểm cũng không nhìn thấy, càng không tiện hỏi.
Tạ Thanh Dao tựa hồ cũng chú ý tới điểm này, ôm Hà Húc không cần cậu phí nửa phần khí lực, thẳng đến khi Hà Húc không chịu nổi khoái cảm xụi lơ ở trong lòng hắn, động tác Tạ Thanh Dao mới dần dần nhu hòa xuống.
“Thắt lưng có đau không? “Tạ Thanh Dao thở hổn hển, ôm Hà Húc dịu dàng hỏi.
Hà Húc ở trong lòng hắn không thể động đậy, thắt lưng được Tạ Thanh Dao bảo vệ rất tốt cũng không có khó chịu, vì thế cố sức nhếch khóe miệng khẽ lắc đầu: “Vẫn là Tạ tổng lợi hại, muốn nửa cái mạng tôi nhưng thắt lưng lại không sao... Ách...”
Hà Húc nhịn đau cắn môi, nghiêng đầu khó hiểu liếc về phía Tạ Thanh Dao, không rõ vừa rồi mình rốt cuộc nói sai cái gì mới có thể khiến hắn bất mãn.
“Đừng gọi là' Tạ tổng', cũng đừng gọi 'ngài', anh đã nói anh không thích...” Tạ Thanh Dao cúi người xuống, đột nhiên hung hăng cắn vai Hà Húc, dường như muốn dùng đau đớn để khiến Hà Húc nhớ kỹ điểm này: “Sau này chỉ có thể gọi tên anh, nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.”
“Nhớ, nhớ rồi...... A Dao, A Dao......”
Hà Húc không ngờ Tạ Thanh Dao lại mạnh miệng như vậy, mặc dù nhìn không được cũng cảm thấy đầu vai nhất định bị cắn không nhẹ, âm thanh đau đớn không khỏi mang theo vài phần nước mắt, nhưng thành công khiến Tạ Thanh Dao khôi phục lý trí.
Tạ Thanh Dao dán đầu vào gáy Hà Húc, mồ hôi đầm đìa tinh tế hôn lên vết cắn trên vai Hà Húc, nỉ non thì thầm với Hà Húc.
“Chúc mừng Valentine.”
*Cái truyện gì mà tìm được đoạn ngọt như mò kim đáy bể:))*
Tạ Thanh Dao ôm bó hoa trong lòng, Hà Húc cắn nĩa khó hiểu nhìn Tạ Thanh Dao đang đi về phía cậu, nghĩ thầm hoa này không phải là muốn tặng cho cậu chứ?
Cậu đang nghĩ, một đạo ánh sáng đột nhiên đánh vào trên người cậu, trong khoảng thời gian ngắn cậu và Tạ Thanh Dao trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Ngoài tiếng hoan hô ầm ĩ còn có tiếng nghị luận, chung quanh ồn ào không chịu nổi, Hà Húc nghe không rõ bọn họ cụ thể đang nói cái gì, chỉ có thể nghe được tiếng hát trầm ấm lại thâm tình đầy chân thành của Tạ Thanh Dao.
Không thể không nói giọng hát của Tạ Thanh Dao rất thích hợp với ca khúc Âu Mỹ, chỉ là đi theo bên cạnh Tạ Thanh Dao lâu như vậy, Hà Húc thật đúng là chưa từng nghe Tạ Thanh Dao mở miệng hát.
Bất quá náo loạn liền náo loạn, bài hát này tất cả đều là tiếng Anh, cậu nghe không hiểu còn phải làm bộ có thể nghe hiểu cười ngây ngô.
“When you said you let go, did you ever think of me?”
[Khi em nói em buông tay, có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không?]
Hà Húc đột nhiên nghe hiểu một câu, yên lặng phiên dịch trong lòng, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Thật đúng là con mẹ nó thâm tình, lúc này còn nhớ thương người ta nữa.
Những chuyện ngu xuẩn cùng xấu xa Tề Nhạc đã làm ra, một sọt kia cũng đều chứa không nổi, nghiêm trọng một chút căn bản chính là tội lỗi chồng chất, nhưng mà đã đến nước này, Tạ Thanh Dao vậy mà còn treo người này ở trên trái tim.
Hà Húc không phải ghen tị cũng không phải hâm mộ, chính là thắc mắc Tề Nhạc rốt cuộc rót canh mê hồn gì cho Tạ Thanh Dao uống, có thể làm cho hắn không mang theo đầu óc thích mình thành như vậy.
Nhưng nếu đã biết rõ bản tình ca này không phải hát cho mình, Hà Húc liền yên tâm, điều chỉnh biểu tình thong dong chờ hắn đi tới, bất động thanh sắc buông khay thức ăn trong tay xuống.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Ánh sáng càng ngày càng tăng, Tạ Thanh Dao nhanh chóng đứng lại trước mặt cậu, hai chùm đèn pha hợp thành một đạo.
Tạ Thanh Dao vừa vặn hát xong câu cuối cùng của điệp khúc, trong ánh mắt chăm chú của mọi người đưa hoa tươi trong tay mình cho Hà Húc, buông micro nhìn Hà Húc thật sâu, thật lâu sau mới cúi đầu mở miệng: “Trở lại bên cạnh anh đi, được không?”
Hà Húc ôm bó hoa, vô số bông hoa Platycodon (hoa cát cánh) đếm không hết. Cậu ở trong đầu nhanh chóng tìm tòi ý nghĩa của loại hoa này, ý cười đùa cợt bên môi càng sâu hơn.
Rễ cây thẳng tắp sẽ không mọc ra phân nhánh, đóa hoa đơn độc phảng phất cả đời chỉ yêu một người, ngôn ngữ loài hoa này chính là tình yêu đến chết không thay đổi.
Hà Húc không thể không bội phục sự si tình của Tạ Thanh Dao, bất quá cũng đáng thương hắn chỉ có thể cùng thế thân thổ lộ tương tư. Dù sao chính chủ hiện tại đã bị Tiêu Sách nhốt ở nước ngoài, sống không bằng chết, đại khái đời này không có cơ hội gặp lại Tạ Thanh Dao.
Yên lặng cùng Tạ Thanh Dao nhìn nhau hồi lâu, Hà Húc không quên thân phận của mình, nở nụ cười giả vờ vui vẻ cúi đầu nghịch hoa, hơi nghiêng đầu cười: “Không phải tôi vẫn luôn ở bên cạnh ngài à?”
“Vậy sao? “Tạ Thanh Dao nhìn Hà Húc cười yếu ớt, vẻ mặt lại hiện lên vài phần cô đơn:“ Nhưng anh cảm giác chúng ta càng ngày càng xa.”
“Không đâu, tôi vẫn luôn yêu anh.”
Nụ cười của Hà Húc không thể sáng hơn, dáng vẻ ôm hoa tốt đẹp đến mức Tạ Thanh Dao muốn vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, hắn bất giác giơ tay sờ lên đầu Hà Húc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn qua.
Đó là lần đầu tiên Tạ Thanh Dao hôn Hà Húc ở nơi công cộng, Hà Húc bối rối một hồi lâu, giật mình nhìn chằm chằm Tạ Thanh Dao nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Sau này đừng gọi 'ngài' nữa, anh không thích. “Tạ Thanh Dao lẩm bẩm.
“Được. “Hà Húc vui vẻ đáp ứng,“ Vậy gọi Tạ tổng đi.”
Tạ Thanh Dao nhíu mày, “Càng không thích.”
“Thế... gọi là A Dao, có được không? “Hà Húc thử hỏi.
Tạ Thanh Dao không phản bác, Hà Húc coi như hắn ngầm thừa nhận. Đang muốn mở miệng gọi hắn một lần, Tạ Thanh Dao bỗng nhiên cúi người ôm cậu vào trong ngực.
Hà Húc ngẩn người, tiếp theo bên tai là tiếng cười khổ của Tạ Thanh Dao.
“Vừa rồi là vì dỗ anh nên mới nói dối phải không, một tháng kỳ hạn vừa đến, em sẽ không chút do dự rời đi, đúng chứ?” *Thông minh rồi đó =))*
Hà Húc kinh ngạc vì Tạ Thanh Dao đang nói chuyện với cậu, hơn nữa còn bị đối phương dễ dàng vạch trần.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đại não nhanh chóng nhảy số, lời dặn dò của Tiêu Sách không ngừng xoay chuyển trong đầu, Hà Húc nhắm mắt để khiến cho mình trầm tĩnh lại, khi mở mắt đã nghĩ ra lý do thoái thác.
“Không đâu, chỉ cần ngài không chán, tôi có thể luôn ở bên cạnh ngài.”
Sau khi nói xong Hà Húc liền hối hận, bởi vì cậu cảm giác câu này so với câu vừa rồi còn mù quáng hơn. Nhưng khi cậu thấp thỏm liếc mắt nhìn thần sắc Tạ Thanh Dao, lại phát hiện đối phương hình như rất hưởng thụ......
Tạ Thanh Dao nghe vậy thở dài một hơi, cách bó hoa lại gắt gao ôm Hà Húc một cái, sau đó ở trước mắt bao người dắt Hà Húc đi ra hội trường.
“Tạ tổng, Tạ tổng, vũ hội còn chưa bắt đầu, chúng ta đi đâu?”
“Không đợi được vũ hội, nếu em muốn nhảy, buổi tối anh sẽ ở bên bồi em.”
Tạ Thanh Dao kéo Hà Húc một đường đi xuống bãi đỗ xe, Loan Tụng từ xa thấy vậy vội vàng bật máy sưởi trong xe nghênh đón hai người.
“Về biệt thự.“. Truyện Phương Tây
Tạ Thanh Dao phân phó ngắn gọn một câu này, liền trực tiếp đẩy Hà Húc ngồi vào hàng sau, ấn tấm màn che trực tiếp ngăn Loan Tụng ở bên kia.
“Tạ tổng sao lại nóng vội như vậy? “Hà Húc hơi kinh ngạc hỏi.
Lấy hiểu biết của cậu đối với Tạ Thanh Dao, cậu không cho rằng Tạ Thanh Dao sẽ là loại người chẳng phân biệt nặng nhẹ chỉ ham vui mà thôi.
“Đúng, anh một khắc cũng không muốn chờ.”
Hàng sau lăn qua lăn lại quá mức lợi hại, Loan Tụng ngay cả lái xe ở phía trước cũng không có cách nào chuyên tâm, luôn cầu hai người bọn họ đừng nháo quá ác, đến lúc đó liên lụy Hà Húc tái phạm vết thương ở thắt lưng sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng cách tấm chắn, cậu ta cũng chỉ có thể lo lắng suông, bên trong là tình huống gì cậu ta nửa điểm cũng không nhìn thấy, càng không tiện hỏi.
Tạ Thanh Dao tựa hồ cũng chú ý tới điểm này, ôm Hà Húc không cần cậu phí nửa phần khí lực, thẳng đến khi Hà Húc không chịu nổi khoái cảm xụi lơ ở trong lòng hắn, động tác Tạ Thanh Dao mới dần dần nhu hòa xuống.
“Thắt lưng có đau không? “Tạ Thanh Dao thở hổn hển, ôm Hà Húc dịu dàng hỏi.
Hà Húc ở trong lòng hắn không thể động đậy, thắt lưng được Tạ Thanh Dao bảo vệ rất tốt cũng không có khó chịu, vì thế cố sức nhếch khóe miệng khẽ lắc đầu: “Vẫn là Tạ tổng lợi hại, muốn nửa cái mạng tôi nhưng thắt lưng lại không sao... Ách...”
Hà Húc nhịn đau cắn môi, nghiêng đầu khó hiểu liếc về phía Tạ Thanh Dao, không rõ vừa rồi mình rốt cuộc nói sai cái gì mới có thể khiến hắn bất mãn.
“Đừng gọi là' Tạ tổng', cũng đừng gọi 'ngài', anh đã nói anh không thích...” Tạ Thanh Dao cúi người xuống, đột nhiên hung hăng cắn vai Hà Húc, dường như muốn dùng đau đớn để khiến Hà Húc nhớ kỹ điểm này: “Sau này chỉ có thể gọi tên anh, nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ.”
“Nhớ, nhớ rồi...... A Dao, A Dao......”
Hà Húc không ngờ Tạ Thanh Dao lại mạnh miệng như vậy, mặc dù nhìn không được cũng cảm thấy đầu vai nhất định bị cắn không nhẹ, âm thanh đau đớn không khỏi mang theo vài phần nước mắt, nhưng thành công khiến Tạ Thanh Dao khôi phục lý trí.
Tạ Thanh Dao dán đầu vào gáy Hà Húc, mồ hôi đầm đìa tinh tế hôn lên vết cắn trên vai Hà Húc, nỉ non thì thầm với Hà Húc.
“Chúc mừng Valentine.”
*Cái truyện gì mà tìm được đoạn ngọt như mò kim đáy bể:))*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.