Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền
Chương 46
Tưởng Cật Tạc Kê
27/04/2024
Tạ Thanh Dao lập tức tỉnh rượu, hắn ngồi thẳng dậy, bảo Tiết Lạc đưa tin tức kia cho hắn xem.
Tiết Lạc một tay mở khóa di động đưa cho Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao gấp gáp mở tin tức, còn chưa kịp xem nội dung đã dặn dò Tiết Lạc: "Quay đầu! Đi qua chỗ Hà Húc!"
Tạ Thanh Dao xem bản tin, bởi vì là tin tức được cập nhật liên tục cho nên theo tin mới nhất cho thấy đám cháy chính là lầu bảy tòa nhà gần đường cái kia, người chết sống một mình, bây giờ còn chưa có người nhà tới nhận.
Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm con số trên đó, so sánh với địa chỉ của Hà Húc, tim thoáng cái vọt lên cổ họng.
Là nơi Hà Húc ở.
Tạ Thanh Dao lại vội vàng lật ảnh chụp nạn nhân, ảnh chụp làm mờ, nhưng mơ hồ từ thân hình nạn nhân mà xem, cũng rất giống Hà Húc, ngay cả quần áo còn chưa bị thiêu hủy hoàn toàn màu sắc cũng rất giống với lúc Hà Húc rời đi.
Tạ Thanh Dao không muốn suy nghĩ quá nhiều, lập tức lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Hà Húc, nhưng mà chuông bên kia vang lên thật lâu cũng không có người nghe, lặp đi lặp lại vài lần đều là như thế.
Lúc này Tạ Thanh Dao hoàn toàn ngồi không yên, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, vừa vặn là nơi Hà Húc ở, vừa vặn là tòa nhà kia, vừa vặn là tầng kia, vừa vặn thân hình quần áo cùng Hà Húc đều rất giống, vừa vặn hắn gọi điện thoại cho Hà Húc cũng không gọi được
Trong lòng Tạ Thanh Dao nói không nên lời là tư vị gì, người một giờ trước còn vui vẻ, tách ra một hồi như vậy liền lạnh như băng nằm ở đó.
Nếu như vừa rồi hắn không có dùng thái độ hung hăng như vậy đối với cậu, nếu như tiện đường đưa cậu về nhà, nhắc nhở cậu một câu chú ý an toàn.
Tạ Thanh Dao càng nghĩ càng hối hận, hắn khẽ run rẩy sờ điếu thuốc từ trong túi, đốt vài lần cũng không thành công, cuối cùng chỉ có thể dùng sức nắm thân thuốc cứ ngậm ở trong miệng như vậy.
Sớm biết Hà Húc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa rồi hẳn là nên đối xử tốt với cậu một chút.
Tạ Thanh Dao không khống chế được trong đầu hiện ra bộ dáng Hà Húc cười gọi hắn là "Tạ tổng", lúc sinh bệnh suy yếu dựa vào hắn, lúc sợ hãi rụt vào trong lòng hắn.
"Hà Húc!"
Tạ Thanh Dao bóp nát điếu thuốc, cảm thấy sụp đổ bội phần ôm đầu lẩm bẩm, lần trước cảm nhận được cảm giác bị ép mất đi một người vẫn là lúc Tề Nhạc vô thanh vô thức rời đi, nhưng đó chỉ là sinh biệt, hắn biết có một ngày bọn họ cuối cùng sẽ gặp lại.
Nhưng mà lần này, là tử biệt.
Nếu Hà Húc chết rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Tim Tạ Thanh Dao mơ hồ đau đớn, nghiêm túc mà nói thời gian hắn ở chung với Hà Húc còn dài hơn cả Tề Nhạc, Hà Húc mặc dù là thế thân, nhưng phân lượng cũng không nhẹ.
Thậm chí giữa hắn và Hà Húc còn có chuyện hắn và Tề Nhạc chưa từng trải qua, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tề Nhạc trên giường, nhưng hắn đã nhìn thấy Hà Húc.
Tạ Thanh Dao tâm loạn như ma, xe cách chỗ Hà Húc ở càng gần, hắn lại càng phát sinh một loại kháng cự. Kháng cự đối mặt với sự thật mà hắn không muốn chấp nhận, như thể chỉ cần hắn trốn thoát, vấn đề này sẽ không tồn tại.
Xe cứu hỏa chạy qua trước mặt đã bắt đầu quay đầu, Tạ Thanh Dao nhìn về phía cách đó không xa, tiểu khu vốn u ám hiện tại sáng như ban ngày, cửa sổ bị lửa lớn cắn nuốt tối như mực hiện ra màu sắc dọa người, tim Tạ Thanh Dao thắt lại.
Xe không thể lái vào trong nữa, Tạ Thanh Dao bước nhanh xuống xe chạy tới hiện trường, dưới lầu người ở ba tầng trong và ba tầng ngoài vây quanh, lúc này hắn cũng bất chấp thể diện, vừa hô to "Tôi là người nhà" vừa chen vào giữa vòng tròn, âu phục cao cấp bị chen đến đầy nếp nhăn cũng không thèm để ý.
Tiết Lạc bởi vì dừng xe chậm đến sau Tạ Thanh Dao một bước, chờ anh ta tới Tạ Thanh Dao đã chen vào giữa đám người.
Tạ Thanh Dao bước chân chậm chạp đi về phía người phủ vải trắng trên mặt đất, hai chân giống như đổ xi măng, hắn tốn thời gian thật lâu mới đi tới bên cạnh cáng cứu thương, ngồi xổm xuống run rẩy vạch vải trắng ra.
Người đã cháy đến hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng cách gần như vậy lại phát hiện thân hình người này so với trong ảnh còn giống Hà Húc hơn, nhất là chiếc áo rách nát kia, kiểu dáng màu sắc cũng giống như áo Hà Húc mặc.
Tạ Thanh Dao giống như bị một bàn tay to hung hăng nắm lấy trái tim, ngực đau đến gần như hít thở không thông, hắn tới tới lui lui xác nhận chi tiết, nhưng thi thể cháy quá thảm, hắn cũng tìm không thấy chứng cứ cho thấy đây không phải là Hà Húc, cuối cùng chỉ có thể ép buộc mình tiếp nhận sự thật này.
Trong nháy mắt Tạ Thanh Dao bị rút hết đi khí lực toàn thân, buộc phải tiếp nhận hiện thực, hắn chán nản quỳ xuống đất, níu lấy ga giường trắng trên thi thể cố nén bi thống, nhưng bi thương thật lớn căn bản không thể dựa vào ý chí áp lại, hắn mất khống chế.
"Hà Húc...Hà Húc! Hà Húc!"
Tạ Thanh Dao khàn khàn gọi tên cậu, người vây xem không ai không vì thế mà cảm động, đội viên phòng cháy chữa cháy bên cạnh tiếc hận lại đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, khuyên hắn "nén bi thương", không nên quá mức thương tâm.
Bỗng nhiên trong đám người xuất hiện một bóng dáng gầy gò, Hà Húc nghiêng đầu xác nhận thân phận người quỳ dưới đất, hoài nghi gọi một tiếng: "Tạ tổng?"
Tạ Thanh Dao nghe thấy bỗng dưng cứng đờ, hắn ngừng đau buồn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Hà Húc tay cầm trà sữa, bình yên vô sự. *Ồ thì ra là một câu chiện cảm lạnh. Chồng nó gào khóc tưởng nó cháy đen ròi nhưng thật ra nó đi uống tà tưa:)))*
Ngắn ngủi vài phút Tạ Thanh Dao hoàn toàn lĩnh hội cái gì gọi là nhân sinh lên lên xuống xuống, bên này người nhà chân chính của nạn nhân cũng chạy tới, đem Tạ Thanh Dao từ bên cạnh thi thể chen ra một đoạn, nhưng mà ánh mắt Tạ Thanh Dao lại chỉ dừng ở trên người Hà Húc, nửa giây cũng không rời đi.
Niềm vui sướng mất mà lại có được phá tan hết thảy băn khoăn, Tạ Thanh Dao trực tiếp xông về phía Hà Húc, đụng Hà Húc lui về phía sau vài bước mới ổn định bước chân.
Tạ Thanh Dao lòng còn sợ hãi dùng sức ôm lấy Hà Húc, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hà Húc, hắn lại có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Không có chuyện gì sao không nghe điện thoại!"
Hà Húc bị hắn rống đến không hiểu ra làm sao, gian nan lấy điện thoại di động từ trong cái ôm như kìm sắt của Tạ Thanh Dao, mới phát hiện điện thoại di động không biết đã tắt chuông từ lúc nào.
"Không cẩn thận tắt chuông, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Em còn nói làm sao vậy? Tôi cho rằng người chết là em!"
Hà Húc sửng sốt, sau đó phát hiện Tạ Thanh Dao đang lo lắng cho cậu, nhưng cũng không tự đa tình cho rằng mình quan trọng với Tạ Thanh Dao như thế nào, vì thế nhàn nhạt nhếch khóe miệng, khẽ cười nói: "Đổi lại là tôi tôi cũng lo lắng, nếu không hơn mười triệu này sẽ trôi theo dòng nước."
Động tác Tạ Thanh Dao bỗng chốc cứng đờ, hắn buông Hà Húc ra, nắm lấy bả vai cậu tức giận đặt câu hỏi: "Em cho rằng tôi chỉ quan tâm chút tiền này?"
Hà Húc nhìn ra được Tạ Thanh Dao bởi vì lời nói của cậu đã tức giận, vì vậy không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ duy trì nụ cười như cũ, "Tôi nói đùa."
So với những thứ khác, con người còn sống đáng ăn mừng hơn bất cứ thứ gì. Tạ Thanh Dao không muốn so đo với cậu, nắm vai cậu đánh giá, "Có bị thương không?"
Hà Húc uống trà sữa lắc đầu, giơ ngón tay chỉ căn phòng bên cạnh căn phòng bốc cháy, "Tôi ở căn phòng đó, không ảnh hưởng đến."
Tạ Thanh Dao lúc này mới chú ý tới trà sữa trong tay cậu, nhíu mày, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, em còn có tâm tình uống trà sữa ở đây xem náo nhiệt?"
"Lạnh a, trà sữa còn có thể làm ấm người." Hà Húc ôm trà sữa làm ấm tay, hít hít cái mũi đỏ ngầu: " Vừa vào tiểu khu đã thấy xe cứu hỏa đang dập lửa, tôi có nhà không thể về, đã ở bên ngoài đông lạnh hơn một tiếng rồi."
"Chỗ rách nát kia có gì hay để về, đi theo tôi."
Tiết Lạc một tay mở khóa di động đưa cho Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao gấp gáp mở tin tức, còn chưa kịp xem nội dung đã dặn dò Tiết Lạc: "Quay đầu! Đi qua chỗ Hà Húc!"
Tạ Thanh Dao xem bản tin, bởi vì là tin tức được cập nhật liên tục cho nên theo tin mới nhất cho thấy đám cháy chính là lầu bảy tòa nhà gần đường cái kia, người chết sống một mình, bây giờ còn chưa có người nhà tới nhận.
Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm con số trên đó, so sánh với địa chỉ của Hà Húc, tim thoáng cái vọt lên cổ họng.
Là nơi Hà Húc ở.
Tạ Thanh Dao lại vội vàng lật ảnh chụp nạn nhân, ảnh chụp làm mờ, nhưng mơ hồ từ thân hình nạn nhân mà xem, cũng rất giống Hà Húc, ngay cả quần áo còn chưa bị thiêu hủy hoàn toàn màu sắc cũng rất giống với lúc Hà Húc rời đi.
Tạ Thanh Dao không muốn suy nghĩ quá nhiều, lập tức lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Hà Húc, nhưng mà chuông bên kia vang lên thật lâu cũng không có người nghe, lặp đi lặp lại vài lần đều là như thế.
Lúc này Tạ Thanh Dao hoàn toàn ngồi không yên, trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy, vừa vặn là nơi Hà Húc ở, vừa vặn là tòa nhà kia, vừa vặn là tầng kia, vừa vặn thân hình quần áo cùng Hà Húc đều rất giống, vừa vặn hắn gọi điện thoại cho Hà Húc cũng không gọi được
Trong lòng Tạ Thanh Dao nói không nên lời là tư vị gì, người một giờ trước còn vui vẻ, tách ra một hồi như vậy liền lạnh như băng nằm ở đó.
Nếu như vừa rồi hắn không có dùng thái độ hung hăng như vậy đối với cậu, nếu như tiện đường đưa cậu về nhà, nhắc nhở cậu một câu chú ý an toàn.
Tạ Thanh Dao càng nghĩ càng hối hận, hắn khẽ run rẩy sờ điếu thuốc từ trong túi, đốt vài lần cũng không thành công, cuối cùng chỉ có thể dùng sức nắm thân thuốc cứ ngậm ở trong miệng như vậy.
Sớm biết Hà Húc sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa rồi hẳn là nên đối xử tốt với cậu một chút.
Tạ Thanh Dao không khống chế được trong đầu hiện ra bộ dáng Hà Húc cười gọi hắn là "Tạ tổng", lúc sinh bệnh suy yếu dựa vào hắn, lúc sợ hãi rụt vào trong lòng hắn.
"Hà Húc!"
Tạ Thanh Dao bóp nát điếu thuốc, cảm thấy sụp đổ bội phần ôm đầu lẩm bẩm, lần trước cảm nhận được cảm giác bị ép mất đi một người vẫn là lúc Tề Nhạc vô thanh vô thức rời đi, nhưng đó chỉ là sinh biệt, hắn biết có một ngày bọn họ cuối cùng sẽ gặp lại.
Nhưng mà lần này, là tử biệt.
Nếu Hà Húc chết rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Tim Tạ Thanh Dao mơ hồ đau đớn, nghiêm túc mà nói thời gian hắn ở chung với Hà Húc còn dài hơn cả Tề Nhạc, Hà Húc mặc dù là thế thân, nhưng phân lượng cũng không nhẹ.
Thậm chí giữa hắn và Hà Húc còn có chuyện hắn và Tề Nhạc chưa từng trải qua, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tề Nhạc trên giường, nhưng hắn đã nhìn thấy Hà Húc.
Tạ Thanh Dao tâm loạn như ma, xe cách chỗ Hà Húc ở càng gần, hắn lại càng phát sinh một loại kháng cự. Kháng cự đối mặt với sự thật mà hắn không muốn chấp nhận, như thể chỉ cần hắn trốn thoát, vấn đề này sẽ không tồn tại.
Xe cứu hỏa chạy qua trước mặt đã bắt đầu quay đầu, Tạ Thanh Dao nhìn về phía cách đó không xa, tiểu khu vốn u ám hiện tại sáng như ban ngày, cửa sổ bị lửa lớn cắn nuốt tối như mực hiện ra màu sắc dọa người, tim Tạ Thanh Dao thắt lại.
Xe không thể lái vào trong nữa, Tạ Thanh Dao bước nhanh xuống xe chạy tới hiện trường, dưới lầu người ở ba tầng trong và ba tầng ngoài vây quanh, lúc này hắn cũng bất chấp thể diện, vừa hô to "Tôi là người nhà" vừa chen vào giữa vòng tròn, âu phục cao cấp bị chen đến đầy nếp nhăn cũng không thèm để ý.
Tiết Lạc bởi vì dừng xe chậm đến sau Tạ Thanh Dao một bước, chờ anh ta tới Tạ Thanh Dao đã chen vào giữa đám người.
Tạ Thanh Dao bước chân chậm chạp đi về phía người phủ vải trắng trên mặt đất, hai chân giống như đổ xi măng, hắn tốn thời gian thật lâu mới đi tới bên cạnh cáng cứu thương, ngồi xổm xuống run rẩy vạch vải trắng ra.
Người đã cháy đến hoàn toàn không thể nhận ra, nhưng cách gần như vậy lại phát hiện thân hình người này so với trong ảnh còn giống Hà Húc hơn, nhất là chiếc áo rách nát kia, kiểu dáng màu sắc cũng giống như áo Hà Húc mặc.
Tạ Thanh Dao giống như bị một bàn tay to hung hăng nắm lấy trái tim, ngực đau đến gần như hít thở không thông, hắn tới tới lui lui xác nhận chi tiết, nhưng thi thể cháy quá thảm, hắn cũng tìm không thấy chứng cứ cho thấy đây không phải là Hà Húc, cuối cùng chỉ có thể ép buộc mình tiếp nhận sự thật này.
Trong nháy mắt Tạ Thanh Dao bị rút hết đi khí lực toàn thân, buộc phải tiếp nhận hiện thực, hắn chán nản quỳ xuống đất, níu lấy ga giường trắng trên thi thể cố nén bi thống, nhưng bi thương thật lớn căn bản không thể dựa vào ý chí áp lại, hắn mất khống chế.
"Hà Húc...Hà Húc! Hà Húc!"
Tạ Thanh Dao khàn khàn gọi tên cậu, người vây xem không ai không vì thế mà cảm động, đội viên phòng cháy chữa cháy bên cạnh tiếc hận lại đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, khuyên hắn "nén bi thương", không nên quá mức thương tâm.
Bỗng nhiên trong đám người xuất hiện một bóng dáng gầy gò, Hà Húc nghiêng đầu xác nhận thân phận người quỳ dưới đất, hoài nghi gọi một tiếng: "Tạ tổng?"
Tạ Thanh Dao nghe thấy bỗng dưng cứng đờ, hắn ngừng đau buồn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Hà Húc tay cầm trà sữa, bình yên vô sự. *Ồ thì ra là một câu chiện cảm lạnh. Chồng nó gào khóc tưởng nó cháy đen ròi nhưng thật ra nó đi uống tà tưa:)))*
Ngắn ngủi vài phút Tạ Thanh Dao hoàn toàn lĩnh hội cái gì gọi là nhân sinh lên lên xuống xuống, bên này người nhà chân chính của nạn nhân cũng chạy tới, đem Tạ Thanh Dao từ bên cạnh thi thể chen ra một đoạn, nhưng mà ánh mắt Tạ Thanh Dao lại chỉ dừng ở trên người Hà Húc, nửa giây cũng không rời đi.
Niềm vui sướng mất mà lại có được phá tan hết thảy băn khoăn, Tạ Thanh Dao trực tiếp xông về phía Hà Húc, đụng Hà Húc lui về phía sau vài bước mới ổn định bước chân.
Tạ Thanh Dao lòng còn sợ hãi dùng sức ôm lấy Hà Húc, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hà Húc, hắn lại có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Không có chuyện gì sao không nghe điện thoại!"
Hà Húc bị hắn rống đến không hiểu ra làm sao, gian nan lấy điện thoại di động từ trong cái ôm như kìm sắt của Tạ Thanh Dao, mới phát hiện điện thoại di động không biết đã tắt chuông từ lúc nào.
"Không cẩn thận tắt chuông, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Em còn nói làm sao vậy? Tôi cho rằng người chết là em!"
Hà Húc sửng sốt, sau đó phát hiện Tạ Thanh Dao đang lo lắng cho cậu, nhưng cũng không tự đa tình cho rằng mình quan trọng với Tạ Thanh Dao như thế nào, vì thế nhàn nhạt nhếch khóe miệng, khẽ cười nói: "Đổi lại là tôi tôi cũng lo lắng, nếu không hơn mười triệu này sẽ trôi theo dòng nước."
Động tác Tạ Thanh Dao bỗng chốc cứng đờ, hắn buông Hà Húc ra, nắm lấy bả vai cậu tức giận đặt câu hỏi: "Em cho rằng tôi chỉ quan tâm chút tiền này?"
Hà Húc nhìn ra được Tạ Thanh Dao bởi vì lời nói của cậu đã tức giận, vì vậy không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ duy trì nụ cười như cũ, "Tôi nói đùa."
So với những thứ khác, con người còn sống đáng ăn mừng hơn bất cứ thứ gì. Tạ Thanh Dao không muốn so đo với cậu, nắm vai cậu đánh giá, "Có bị thương không?"
Hà Húc uống trà sữa lắc đầu, giơ ngón tay chỉ căn phòng bên cạnh căn phòng bốc cháy, "Tôi ở căn phòng đó, không ảnh hưởng đến."
Tạ Thanh Dao lúc này mới chú ý tới trà sữa trong tay cậu, nhíu mày, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, em còn có tâm tình uống trà sữa ở đây xem náo nhiệt?"
"Lạnh a, trà sữa còn có thể làm ấm người." Hà Húc ôm trà sữa làm ấm tay, hít hít cái mũi đỏ ngầu: " Vừa vào tiểu khu đã thấy xe cứu hỏa đang dập lửa, tôi có nhà không thể về, đã ở bên ngoài đông lạnh hơn một tiếng rồi."
"Chỗ rách nát kia có gì hay để về, đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.