Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 72

Tưởng Cật Tạc Kê

17/05/2024

“Đây là người của tôi” năm chữ này vừa mập mờ lại giống như biểu thị công khai chủ quyền, râu quai nón thức thời buông tay tránh đi, để hắn kéo Hà Húc vào trong ngực.

Tề Nhạc mặt ngoài vẫn đoan trang khéo léo cho đến khi nhìn thấy một màn như vậy cũng ngồi không yên, y đứng dậy gọi Tạ Thanh Dao lại, nhưng Tạ Thanh Dao quay đầu chỉ nhìn y thật sâu, tại chỗ uy hiếp y, liền mang theo Hà Húc rời khỏi phòng.

Tạ Thanh Dao kéo Hà Húc vừa đi vừa gọi Tiết Lạc chuẩn bị xe, lúc đặt điện thoại di động xuống người trong tay lắc lư hai cái, sau đó nghiêng đầu “Oa” nôn đầy đất.

Hà Húc mơ hồ tỉnh lại, giác quan còn trì độn, bị Tạ Thanh Dao lay một lúc lâu mới kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, vội vàng lại giãy dụa vài cái muốn trở về.

“Đừng nhúc nhích, dạ dày em không đau nữa có phải không? “Tạ Thanh Dao trầm giọng quát lớn.

Hà Húc uống say nghe vậy lại thật sự ngừng giãy dụa, cúi đầu mặc cho Tạ Thanh Dao mang mình đi một hồi lâu mới mấp máy môi, nhẹ giọng ngập ngừng: “Đau...” *Trời má một chữ này đúng là muốn mạng mà!*

Ngữ khí mềm mại nhất thời khiến Tạ Thanh Dao muốn hung dữ cũng không hung dữ nổi, hắn vươn tay kia ôm Hà Húc vào trong ngực, trọng tâm Hà Húc không còn nữa theo bản năng bắt lấy cổ áo hắn.

Mặc dù âu phục đắt tiền bị nắm đến nhăn nhúm, Tạ Thanh Dao cũng không để ở trong lòng, ngược lại sợ trọng tâm Hà Húc không ổn định ngã xuống, ôm cậu lắc lư kéo lên trên, Hà Húc trải qua trận lắc lư này bỗng nhiên lại buồn nôn, cầm lấy cổ áo Tạ Thanh Dao.

Tạ Thanh Dao dường như nhận ra ý đồ của cậu, thừa dịp Hà Húc chưa kịp động đậy lập tức lên tiếng cảnh cáo: “Dám nôn lên người tôi thì em chết chắc.”

Hà Húc chỉ có thể nhịn cảm giác buồn nôn, “A” một tiếng thuận thế gối đầu lên vai Tạ Thanh Dao, mùi vị cùng cảm giác quen thuộc làm cho cậu cảm thấy an tâm bội phần, chỉ chốc lát lại ngủ say.

Người trong lòng đột nhiên thành thật, Tạ Thanh Dao dừng bước nhẹ giọng gọi cậu hai tiếng, cũng không nhận được đáp lại, chỉ có thể mơ hồ nghe được Hà Húc cực kỳ mệt mỏi “ừm ừm”, nhịn không được bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, lại nhấc chân chậm lại bước đi để tránh đánh thức cậu.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Ngoài cửa Tiết Lạc đã sưởi ấm xe chờ đợi, Tạ Thanh Dao ôm Hà Húc lên xe, sau đó đóng cửa xe phân phó một tiếng về nhà.

Vốn cho rằng người Tạ Thanh Dao ôm là Tề Nhạc, Tiết Lạc còn đang buồn bực Tề Nhạc đã thay quần áo như thế nào, chờ Tạ Thanh Dao buông người xuống anh ta mới phát hiện người hắn ôm là Hà Húc.

Tiết Lạc lại nhìn về phía sau một cái, xác định không có thanh âm Tề Nhạc, muốn nói lại thôi khoa tay múa chân với bên trong vài cái, “Không đợi Tề tiên sinh sao......?”

“Không đợi, lái xe đi.”

Mệnh lệnh của Tạ Thanh Dao ngắn gọn quyết đoán, Tiết Lạc cũng không tiện nói gì nữa, vì thế vòng vào trong xe theo lệnh chạy đến biệt thự của Tạ Thanh Dao.



Xe vững vàng chạy ra khỏi nội thành, Tiết Lạc dưới sự chỉ đạo của Tạ Thanh Dao đem tốc độ xe phóng rất chậm, Hà Húc bình yên gối lên chân Tạ Thanh Dao ngủ rất say, ở trong xe ánh đèn mờ ám không rõ tựa như một con mèo khổng lồ dịu ngoan.

Tạ Thanh Dao nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của cậu, đưa tay xoa bả vai gầy gò của Hà Húc, mi tâm nhịn không được khẽ nhíu lại.

Quá gầy, rời khỏi bên cạnh hắn mới bao nhiêu ngày, đã đem thân thể chà đạp thành như vậy. Tạ Thanh Dao nghĩ, nhíu mày càng sâu, nhớ tới trong này cũng có công lao của hắn.

Hà Húc trong lúc ngủ cơ hồ cũng đồng bộ nhíu mày với hắn, tựa hồ nhớ tới chuyện gì không thoải mái, không có cảm giác an toàn cuộn chân lại.

Khuôn mặt gần như giống hệt nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Mỗi ngày ở bên Hà Húc, hắn luôn nhớ nhung Tề Nhạc. Nhưng bây giờ Tề Nhạc trở lại bên cạnh hắn, trong đầu hắn lại toàn là Hà Húc. *Yêu rồi chứ gì nữa =))*

Tạ Thanh Dao cúi đầu châm điếu thuốc, tầm mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe không ngừng rơi vào trầm tư, bắt đầu nhìn không thấu nội tâm của mình khiến hắn cực kỳ tức giận, lại không có cách nào.

Tề Nhạc trở về, hắn không có hưng phấn như trong tưởng tượng, cũng không có tức giận như trong tưởng tượng. Xác thực mà nói hẳn là sau khi biết được nguyên nhân Tề Nhạc rời đi, hắn không có lập trường hận Tề Nhạc nữa, yêu với hận ở trong lòng hắn cho tới bây giờ đều là cùng tồn tại, cái đinh hận rút ra, cảm giác yêu tựa hồ cũng tản đi theo.

Tiết Lạc cẩn thận liếc kính chiếu hậu, nhìn ra được Tạ Thanh Dao phiền lòng, không dám lên tiếng quấy rầy, nhưng Tạ Thanh Dao sau một lúc lâu trầm mặc lại hỏi anh ta một vấn đề.

“Theo anh, Tề Nhạc có thay đổi gì không?”

Trước khi cùng làm việc với Tạ Thanh Dao, Tiết Lạc vẫn đi theo bên cạnh Tề Nhạc, hiểu rõ Tề Nhạc nhất cũng chỉ có thể là anh ta, Tạ Thanh Dao càng muốn biết anh ta sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.

Hắn cảm thấy Tề Nhạc đã thay đổi. Trước kia người ấm áp thiện lương như vậy, hiện giờ bất luận thật lòng giả ý, hay là cố ý vô tâm, đều làm ra chuyện khiến hắn không thể tin.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

“Tôi cảm thấy... “Tiết Lạc cầm tay lái, mặt lộ vẻ rối rắm, dừng lại một lúc lâu vẫn thành thật trả lời:“ Tôi cảm thấy là thay đổi, nhưng... hẳn là có nguyên nhân đi.”

Tạ Thanh Dao nghe vậy hung hăng hút một hơi thuốc, sắc mặt trầm xuống vài phần.

Tề Nhạc tính tình đại biến cùng sự tình trước khi xuất ngoại phát sinh cùng hắn hẳn là thoát không được quan hệ, nhưng một loạt sự tình này, lại tất cả đều bởi vì hắn mà nên.

Hắn đối với Tề Nhạc có thẹn, đồng dạng, hắn đối với Hà Húc cũng có thẹn.



Hôm nay gặp Hà Húc ở cục diện này, mặc cho Tạ Thanh Dao là một kẻ ngốc cũng biết chuyện này và Tề Nhạc không thoát khỏi quan hệ, không có y bày mưu đặt kế, đám người này cũng không dám tùy tiện với Hà Húc như vậy.

Chỉ là Tạ Thanh Dao nghĩ không ra, Tề Nhạc dùng phương pháp gì mới khiến Hà Húc cam tâm tình nguyện chịu phần vũ nhục này như vậy...... Tạ Thanh Dao đang vỗ về Hà Húc đầu ngón tay đột nhiên dừng lại, vẻ mặt giật mình, tiền sao?

Thật sự, thiếu tiền như vậy sao?

Hà Húc trong mơ hồ cảm giác được xúc cảm trên mặt, khó chịu động đậy hai má muốn né tránh, Tạ Thanh Dao liền dời bàn tay đi.

Trong chốc lát, Tạ Thanh Dao cảm giác Hà Húc tựa như một con chim hoàng yến hắn nắm chặt trong tay, con chim hoàng yến này tâm muốn chạy trốn rất rõ ràng, nhưng cậu càng muốn chạy, hắn liền nắm càng chặt, càng không muốn buông ra.

Nhưng mà bởi vì hắn không chịu buông tay, con chim hoàng yến này bắt đầu ở trong lòng bàn tay hắn chậm rãi mất đi sức sống, từng chút một tiều tụy, lập tức sắp từ trong tay hắn chết đi.

“Hà Húc, rốt cuộc tôi có nên thả em đi hay không?”

Tạ Thanh Dao nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn không cần Hà Húc có thể trả lời, trong lòng cũng tự có đáp án. Nếu như vậy, nhất định là không thể.

Không phải là không nghĩ tới chuyện thả Hà Húc rời đi, mà là chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng thê thảm khi Hà Húc bị ném ở phía sau phố, Tạ Thanh Dao liền cảm thấy sợ hãi, chuyện tương tự hắn tuyệt đối không cho phép phát sinh lần thứ hai.

Tiêu Sách đã nói anh ta sẽ theo dõi Hà Húc, vậy hắn không thể buông lỏng một khắc. Ánh mắt Tạ Thanh Dao dần dần kiên định, hắn không thể buông Hà Húc ra, ở bên cạnh hắn mặc dù có Tề Nhạc đố kỵ, nhưng dù sao cũng tốt hơn gấp trăm lần so với đặt ở bên ngoài tùy ý để Tiêu Sách dày vò.

*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tránh cho Tề Nhạc đố kỵ chỉ có một biện pháp, giữ khoảng cách với Hà Húc, chính là bảo vệ lớn nhất đối với cậu.

Xa xa biệt thự của Tạ Thanh Dao đã lộ ra, Tạ Thanh Dao dụi tắt điếu thuốc, đặt tay lên trán bỗng nhiên phân phó: “Quên đi, quay đầu trở về, đến chỗ Hà Húc ở.”

Tiết Lạc nghe lệnh quay đầu xe, thoáng nhìn hình ảnh trên kính chiếu hậu, khắc chế bản thân chuyên tâm nhìn đường, phi lễ chớ nhìn.

Tạ Thanh Dao nghiêng người dán môi lên trán Hà Húc, không chút tạp niệm hôn lên mi mắt cậu.

“Chờ anh làm xong việc này, anh sẽ thả em đi, anh nói được làm được.”

*Suy cho cùng Thanh Dao là nghĩ cho Hà Húc nhưng không phải cái gì anh ấy cũng có thể kiểm soát được nên đã dẫn đến những sai lầm rất lớn...*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook