Yêu Cung

Chương 1082: Cái này gọi là ăn chơi trác táng

Minh Nguyệt

20/09/2013

Trở lại thư phòng, Bì Khánh Phong vẫn hồi tưởng lại nhãn thần của người chiếm cứ thân thể của nhi tử mình vừa rồi. Một cường giả cửu giai lại có thể bị người ta dùng nhãn thần doạ thành như vậy. Nếu là trước kia nói với Bì Khánh Phong, Bì Khánh Phong nhất định sẽ mỉm cười khinh thường.

- Đi mời quốc sư!

Bì Khánh Phong quay sang phân phó quản gia, quản gia xoay người rời đi! Bì Khánh Phong ngồi trên ghế bành, hắn không biết mình chiếm cứ thân thể của nhi tử mình rốt cuộc là ai, nhưng hắn căn bản không tin người đó nói bảy ngày sau sẽ rời đi.

Lúc này Bì Khánh Phong bỗng nhiên nghĩ tới thứ đó! Thứ này chính là một món bảo vật năm đó Thần Tiễn Âu Dương muốn hồi báo tổ tiên của Bì gia bọn họ nên đã lưu lại Bì gia, bảo vật này từ khi lưu lại đến bây giờ tổng cộng chỉ dùng hai lần.

Lần đầu tiên là cường giả của hai nước láng giềng Đại Vận bỗng nhiên đánh bất ngờ Đại Vận đô thành, đêm hôm đó Đại Vận đô thành hầu như bị nhuộm thành huyết sắc. Cuối cùng những cường giả này giết đến hoàng cung, trong thời khắc cuối cùng, tổ tiên của Bì gia đã lấy quả chuông mà Thần Tiễn Âu Dương lưu lại!

Trong nháy mắt quả chuông xuất hiện, đêm tối biến thành ban ngày, khắp bầu trời quang mang chớp động, tất cả cường giả đều bị hỏa diễm thôn phệ. Từ đầu đến cuối chỉ hơn mười giây, nhưng lại khiến hơn trăm cường giả trên thất giai hóa thành tro tàn, trận chiến ấy cũng triệt để nâng cao địa vị của Bì gia lên một bước.

Có thể nói, chỉ cần quả chuông không bị diệt, trong toàn bộ tiểu thế giới chắc chắn không ai có thể lay động vị trí của Bì gia, bởi vì trong tiểu thế giới, quả chuông Âu Dương lưu lại chính là quả chuông vô địch, chuông vừa ra chính là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.

Lúc này Bì Khánh Phong lại nghĩ tới quả chuông, hắn đang suy nghĩ có phải nên mời quả chuông ra tiêu diệt tên kia. . . Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, Bì Khánh Phong lại từ bỏ suy nghĩ này, chưa nói những cái khác, quả chuông tổ tông lưu lại có uy lực không gì sánh được, làm sao có thể vì nghịch tử của mình mà lấy ra?

- Được rồi, sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, hắn có thể tiếp tục sống hay không vẫn phải xem chính hắn!

Bì Khánh Phong không phải một người không hiểu cái gì gọi là đại nghĩa. Quả chuông rất cường đại, nhưng chuông chỉ có thể sử dụng ba lần, lần đầu tiên là bảo vệ toàn bộ Đại Vận quốc, lần thứ hai chính là hơn hai trăm năm trước, lúc đó Đại Vận nghênh đón một hoàng đế ngu ngốc vô đạo, muốn tiêu diệt Bì gia, để cướp quả chuông từ trong tay Bì gia.

Lúc đó Bì gia thiếu chút nữa bị diệt tộc, tổ tiên Bì gia lại một lần nữa mở chuông, quang huy lần thứ hai soi sáng toàn bộ Đại Vận đô thành, đế vương ngu ngốc và tất cả tay sai trong chớp mắt toàn bộ bị diệt sát. Trận chiến ấy có thể nói là đã cứu Bì gia, đồng dạng cũng cứu vớt Đại Vận quốc.

Ở Đại Vận quốc trước kia, Lăng gia chính là gia tộc thủ hộ, nhưng mấy nghìn năm qua, Lăng gia chung quy không có truyền thừa, hiện nay Bì gia trở thành thần thủ hộ của Đại Vận.



Đại Vận vô cùng yên tâm với Bì gia, bởi vì tất cả mọi người biết, quả chuông của Bì gia sẽ chỉ có tác dụng khi Bì gia sắp diệt vong, hoặc Đại Vận sắp diệt vong. Kết hợp hai điểm này, Bì gia sẽ không phản bội Đại Vận, mà Đại Vận cũng sẽ vĩnh viễn để Bì gia làm thần thủ hộ.

Toàn bộ tiểu thế giới đều biết Đại Vận quốc sở dĩ có thể hưng thịnh như vậy chính là nhờ quả chuông mà Thần Tiễn lưu lại, tất cả mọi người cũng biết quả chuông này chỉ có thể dùng hai lần.

Hiện tại đã dùng hai lần, còn lần hóa giải nguy cơ cuối cùng, nhưng ai nguyện ý làm quỷ không may cuối cùng đây? Cho nên chỉ cần Đại Vận không áp bách các quốc gia khác quá mức, không ai nguyện ý đi làm kẻ chịu chết cuối cùng.

- Quốc sư đến. . .

Thanh âm của quản gia từ ngoài cửa truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Bì Khánh Phong. Bì Khánh Phong đứng dậy nhìn một lão giả từ ngoài cửa đi vào.

Đây là một lão giả nhìn qua khoảng hơn sáu mươi tuổi, trong tay cầm một cây quyền trượng đại diện cho thân phận quốc sư. Trên mặt khẽ mỉm cười, lão giả này tên là Uân Thanh, chính là quốc sư Đại Vận hiện nay, đồng thời cũng là người mạnh nhất trong Đại Vận.

- Bì nguyên soái tìm lão phu tới đây không biết có chuyện gì!

Uân Thanh hoàn toàn không câu nệ từ ngoài cửa đi vào. Cá nhân hắn cũng là hảo bằng hữu của Bì Khánh Phong, cho nên ở Bì gia, Uân Thanh hoàn toàn không có câu nệ gì.

- Đại sự!

Bì Khánh Phong kêu quản gia lo pha trà cho Uân Thanh, sau đó mời Uân Thanh ngồi xuống. Quản gia vô cùng thức thời, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Thư phòng của Bì Khánh Phong thông thường không chiêu đãi khách nhân, trong toàn bộ Đại Vận quốc, chỉ có hai người có thể nói chuyện trong thư phòng của Bì Khánh Phong, một đương nhiên là Đại Vận đế vương, hai chính là Uân Thanh.

Một khi Bì Khánh Phong mời người đến phòng khách nói chuyện, thông thường đều có chuyện trọng yếu đặc biệt. Chuyện này Uân Thanh đương nhiên cũng biết, cho nên cũng không tiếp tục nói đùa với Bì Khánh Phong.

- Nhi tử của ta đã xảy ra chuyện!



Bì Khánh Phong lắc đầu cười khổ, nhưng hắn rõ ràng phát hiện, khi quốc sư Uân Thanh nghe nói nhi tử của hắn đã xảy ra chuyện không có bất cứ biểu tình gì.

- Bì nguyên soái, chúng ta cũng không phải bằng hữu mới một hai ngày, ta cũng là một phụ thân, ta có thể minh bạch cảm giác yêu con của ngươi như thế nào, nhưng ta phải khuyên ngươi một câu. . .

Uân Thanh còn chưa nói xong, Bì Khánh Phong đã cười khổ. Nhi tử hắn là một kẻ ăn chơi nổi tiếng trong đô thành, nếu không phải vì quan hệ của mình, phỏng chừng đã sớm bị người ta đánh chết bao nhiêu lần.

- Ta biết những chuyện này, nhưng Bì gia ta truyền đến đời ta chỉ còn lại nhất mạch này, ta không thể nhìn Bì gia vô hậu . .

Bì Khánh Phong bất đắc dĩ, Bì gia đã từng được xem là hưng thịnh, nhưng tại sao đến đời mình lại trở thành như vậy?

- Kỳ thực Bì nguyên soái đôi khi quá mức câu nệ một vài thứ, Bì phu nhân qua đời sớm, tất cả mọi người đều biết Bì nguyên soái vì phu nhân mà không tái giá, nhưng Bì nguyên soái, ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, Vân Liệt thực sự có thể tiếp nhận Bì gia sao? Được rồi, cho dù Vân Liệt có thể tiếp nhận, mấy chục năm sau Bì gia sẽ có dáng dấp như thế nào? Lúc đó Bì gia vẫn là thần thủ hộ của Đại Vận? Hay lúc đó Bì gia sẽ trở thành ác mộng của Đại Vận . . .

Uân Thanh nói xác thực rất khó nghe, nhưng Bì Khánh Phong hoàn toàn không có lời nào phản bác.

Chính hắn cũng biết, một khi Bì Vân Liệt nắm giữ Bì gia, như vậy Bì gia tuyệt đối sẽ trở thành mối họa của Đại Vận chứ không phải thần thủ hộ của Đại Vận.

- Ài. . .

Bì Khánh Phong thở dài một hơi nói:

- Những lời quốc sư đại nhân nói ta sẽ suy nghĩ, nhưng lần này không phải vì Vân Liệt gặp rắc rối, mà là vì. . .

- Là chuyện công chúa hối hôn sao? Lão đệ, kỳ thực ngươi có thể yên tâm, bệ hạ khôn khéo hơn bất cứ kẻ nào. Cho dù Vân Sinh công chúa gây chuyện bát nháo thế nào đi nữa, cuối cùng nàng vẫn phải gả đến Bì gia, điểm này lão ca có thể bảo chứng cho ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook