Chương 732: Cạm bẫy, mộ (1)
Minh Nguyệt
09/09/2013
- Đảo này lớn tới mức nào?
Âu Dương lại đặt câu hỏi. Tuy nhiên lần này Đào Hoa Tiên không mở miệng, mà đột ngột tăng tốc bắt đầu chạy trốn về phía trước!
- Hừ! Là ngươi nhanh hơn hay là mũi tên của ta nhanh hơn?
Âu Dương thấy cảnh này, rõ ràng có chút giật mình. Trên người đang buộc hỏa diễm linh hồn còn muốn chạy trốn. Điều này không phải là tự tìm chết sao?
Vèo...
Một mũi tên huyết sắc cắt phá trời cao bay thẳng vào hậu tâm của Đào Hoa Tiên. Nếu mũi tên này bắn trúng, cho dù Đào Hoa Tiên có chín cái mạng cũng chắc chắn phải chết.
Nhưng ngay khi mũi tên sắp đòi mạng Đào Hoa Tiên, Âu Dương liền nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy lớn. Hắn thậm chí không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã trực tiếp bị vòng xoáy kéo vào bên trong!
- A...
Âu Dương cảm giác trời đất quay cuồng, ánh sáng xung quanh đều giống như bị vòng xoáy cắn nuốt. Âu Dương cố gắng giữ cân bằng tính từ bên trong vòng xoáy lao ra. Nhưng bất luận Âu Dương sử dụng lực lượng thế nào đều vô dụng...
Ầm...
Một tiếng động rất lớn phát ra. Âu Dương liền cảm giác mình rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Cú ngã lần này khiến xương cốt toàn thân từ trên xuống dưới đều như muốn rời ra từng mảnh. Cũng may hiện tại là thân thể tiên tôn, hơn nữa còn tập được phương pháp thánh chiến kia, lực chiến đấu của thân thể cũng cực kỳ mạnh mẽ. Cho nên Âu Dương rất nhanh đã có phản ứng.
- Lại có kẻ xui xẻo rơi xuống...
Một giọng nói quen thuộc truyền đến. Âu Dương mở mắt nhìn, chỉ thấy có khoảng chừng mười lăm, mười sáu người đang ngồi xổm từ ở phía xa nhìn mình...
- Hừ, tiểu tử, chúng ta đúng là hữu duyên...
Âu Dương đã nhận ra giọng nói này, cũng nhìn thấy được đó là ai. Đây không phải là Mê Đồ Hòa Thượng bị mình hủy diệt Mê Đồ Ca Sa sao.
Lúc này Mê Đồ Hòa Thượng làm rùa rụt cổ ngồi trong một góc. Tuy rằng lời nói vẫn sắc bén, nhưng Âu Dương lại phát hiện không ngờ toàn thân hắn không còn một tia lực lượng.
Thời điểm phát hiện ra Mê Đồ Hòa Thượng, Âu Dương cũng phát giác mình giống hắn. Hóa ra lúc này lực lượng toàn thân của mình cũng bị hấp thu không còn một chút nào. Ngoại trừ quan tâm chiến ý còn lưu lại ra, không ngờ lực lượng khác đều bị bị cắn nuốt hết. Nói trắng ra là hiện tại lực chiến đấu của mình chỉ bằng một người bình thường!
- Thứ Kiêu Cung!
Bỗng nhiên, có người nhìn thấy trường cung bên cạnh Âu Dương. Thứ Kiêu Cung danh chấn hải ngoại. Có thể nói trong Tiên giới không người nào không biết. không người nào không hiểu. Lúc này nhìn thấy những vết xước trên thân Thứ Kiêu Cung cực kỳ cổ quái, vẫn có người nhận ra Thứ Kiêu Cung.
- Hừ! Nếu như đây Thứ Kiêu Cung, vậy trong tay ta chẳng phải là Diệt Thần Kiếm sao?
Mê Đồ Hòa Thượng khinh thường liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Tuy nhiên câu nói này của hắn đã giúp Âu Dương hóa giải được tình hình lúng túng này.
Phải biết rằng, danh tiếng của Tiễn Thần thực sự quá lớn. Thiên hạ phỏng chế Thứ Kiêu Cung nhiều vô số kể. Ở đây xuất hiện một cái cũng không thể coi là chuyện gì hiếm lạ.
- Ôi... Tưởng là Tiễn Thần, hóa ra là một giả hàng!
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Âu Dương, trên căn bản mọi người đều tin lời Mê Đồ Hòa Thượng nói. Dù sao Tiễn Thần là cấp bậc thế nào? Đó là một mũi tên đủ để thuấn sát nhân vật tiên tôn. Ngay cả khi đối mặt với những yêu thú thượng cổ này cũng không nhất định có thể làm gì được hắn.
Đúng vậy, nếu Âu Dương ở trong trạng thái toàn thịnh, một chọi một sẽ không sợ những yêu thú thượng cổ này. Nhưng những gia hoả này căn bản chưa đi tới Man đảo cổ quái này. Trên đảo này là một con yêu thú thượng cổ sao? Mẹ kiếp, đó là từng bầy yêu thú thượng cổ che kín bầu trời. Cho dù Âu Dương nhìn thấy cũng phải quay đầu rời khỏi.
Một chọi một thậm chí là một chọi hai, Âu Dương dám nói mình có thể thắng được. Nhưng một người đối phó với một đám yêu thú thượng cổ như vậy, đây quả thực chính là muốn chết.
Vô số người ngồi ở chỗ đó, không có người nào tới xem Âu Dương. Tuy nhiên từ trong đám người này lại có một nữ tử mặc y phục màu đỏ chạy ra. Nữ tử áo đỏ này chính là Yên Hồng. Nhìn thấy Yên Hồng chạy đến Âu Dương có chút giật mình.
Không phải nàng và Tháp Khắc đã chạy thoát sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ là do tên Tháp Khắc chơi xấu sao? Tuy nhiên rất nhanh Âu Dương liền trở lại bình thường. Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy Tháp Khắc cũng đang ở trong đám người kia. Rõ ràng không phải là do Tháp Khắc chơi xấu. Ai thấy người nào chơi xấu lại lôi kéo cả mình vào.
- Lưu Dương, xem ra ngươi cũng bị những yêu thú kia bắt được!
Yên Hồng đi tới trước mặt Âu Dương. Tuy rằng nàng nói như thế, nhưng Âu Dương lại phát hiện ánh mắt nàng nhìn mình có chút cổ quái.
Dù nói thế nào, hững người khác nghe Mê Đồ Hòa Thượng nói xong đều tin tưởng Thứ Kiêu Cung trong tay hắn chẳng qua là hàng nhái. Nhưng Âu Dương cảm giác Yên Hồng lại không hề tin tưởng vào điều đó. Trong mắt của nàng thậm chí có một chút chờ mong, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy.
- Phải...
Âu Dương khẽ gật đầu. Thật ra hắn không giống với những người khác. Những người khác bị yêu thú bắt được sau đó ném vào đây. Nhưng Âu Dương là bị lừa đi vào. Đừng thấy yêu thú trên đảo đông, nhưng thực lực của Âu Dương thực sự quá đáng sợ. Muốn bắt được Âu Dương thực sự quá khó. Yêu thú thượng cổ đều là sinh vật có trí khôn. Bọn họ không giống với những tiểu yêu thú chỉ dựa vào bản năng giết chóc để vây giết. Thậm chí Âu Dương nghi ngờ những yêu thú kia xua đuổi mình đến khu vực Đào Hoa Tiên là có mục đích muốn lừa hắn vào đây.
- Đây là nơi nào?
Âu Dương nhìn Yên Hồng. Con mắt của hắn nhìn bốn phía. Hoàn cảnh chung quanh khiến Âu Dương cảm giác đặc biệt cổ quái. Nơi này âm khí đại thịnh, căn bản không có một tia dương khí tồn tại.
Thiên địa vốn là do hai luồng khí âm dương biến ảo ra. Lực lượng của đám người Âu Dương biến mất cũng là do nơi này chỉ có âm khí không có dương khí. Bọn họ không có cách nào điều hòa tạo thành.
- Đây là một cái mộ...
Yên Hồng chỉ vào phía trên nói. Âu Dương theo hướng tay Yên Hồng chỉ nhìn lên phía trên. Chỉ thấy phía trên rõ ràng có một con đường. Trên thông đạo trên đó viết mấy chữ lớn. Trong những chữ này Âu Dương chỉ có thể nhận ra một chữ. Bởi vì những chữ này căn bản không phải là văn tự tồn tại trong Tiên giới hiện nay.
- Mộ!
Âu Dương chỉ nhận ra một chữ này. Hai chữ phía trước gống như gà bới. Chúng nhận ra Âu Dương, nhưng Âu Dương lại không nhận ra chúng.
- Địa phương quỷ quái, đúng là địa phương quỷ quái...
Âu Dương cười khổ. Trước đây ở thời hiện đại hắn đã xem một vài tiểu thuyết viết về trộm mộ. Hắn cảm thấy tiến vào nghĩa địa rất kích thích. Hiện tại tự mình trải qua, hắn mới hiểu căn bản không phải như vậy.
- Nơi này chỉ có âm khí không có dương khí. Lực lượng của tất cả mọi người chúng ta đều bị tước đoạt. Chỉ sợ sẽ bị vây chết ở chỗ này...
Tháp Khắc cũng từ trong đám người đi ra. Tuy nhiên Âu Dương phát hiện tuy hắn nói như thế, nhưng trên mặt lại không có vẻ tuyệt vọng như những người khác.
Âu Dương lại đặt câu hỏi. Tuy nhiên lần này Đào Hoa Tiên không mở miệng, mà đột ngột tăng tốc bắt đầu chạy trốn về phía trước!
- Hừ! Là ngươi nhanh hơn hay là mũi tên của ta nhanh hơn?
Âu Dương thấy cảnh này, rõ ràng có chút giật mình. Trên người đang buộc hỏa diễm linh hồn còn muốn chạy trốn. Điều này không phải là tự tìm chết sao?
Vèo...
Một mũi tên huyết sắc cắt phá trời cao bay thẳng vào hậu tâm của Đào Hoa Tiên. Nếu mũi tên này bắn trúng, cho dù Đào Hoa Tiên có chín cái mạng cũng chắc chắn phải chết.
Nhưng ngay khi mũi tên sắp đòi mạng Đào Hoa Tiên, Âu Dương liền nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy lớn. Hắn thậm chí không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã trực tiếp bị vòng xoáy kéo vào bên trong!
- A...
Âu Dương cảm giác trời đất quay cuồng, ánh sáng xung quanh đều giống như bị vòng xoáy cắn nuốt. Âu Dương cố gắng giữ cân bằng tính từ bên trong vòng xoáy lao ra. Nhưng bất luận Âu Dương sử dụng lực lượng thế nào đều vô dụng...
Ầm...
Một tiếng động rất lớn phát ra. Âu Dương liền cảm giác mình rơi xuống nền đá lạnh lẽo. Cú ngã lần này khiến xương cốt toàn thân từ trên xuống dưới đều như muốn rời ra từng mảnh. Cũng may hiện tại là thân thể tiên tôn, hơn nữa còn tập được phương pháp thánh chiến kia, lực chiến đấu của thân thể cũng cực kỳ mạnh mẽ. Cho nên Âu Dương rất nhanh đã có phản ứng.
- Lại có kẻ xui xẻo rơi xuống...
Một giọng nói quen thuộc truyền đến. Âu Dương mở mắt nhìn, chỉ thấy có khoảng chừng mười lăm, mười sáu người đang ngồi xổm từ ở phía xa nhìn mình...
- Hừ, tiểu tử, chúng ta đúng là hữu duyên...
Âu Dương đã nhận ra giọng nói này, cũng nhìn thấy được đó là ai. Đây không phải là Mê Đồ Hòa Thượng bị mình hủy diệt Mê Đồ Ca Sa sao.
Lúc này Mê Đồ Hòa Thượng làm rùa rụt cổ ngồi trong một góc. Tuy rằng lời nói vẫn sắc bén, nhưng Âu Dương lại phát hiện không ngờ toàn thân hắn không còn một tia lực lượng.
Thời điểm phát hiện ra Mê Đồ Hòa Thượng, Âu Dương cũng phát giác mình giống hắn. Hóa ra lúc này lực lượng toàn thân của mình cũng bị hấp thu không còn một chút nào. Ngoại trừ quan tâm chiến ý còn lưu lại ra, không ngờ lực lượng khác đều bị bị cắn nuốt hết. Nói trắng ra là hiện tại lực chiến đấu của mình chỉ bằng một người bình thường!
- Thứ Kiêu Cung!
Bỗng nhiên, có người nhìn thấy trường cung bên cạnh Âu Dương. Thứ Kiêu Cung danh chấn hải ngoại. Có thể nói trong Tiên giới không người nào không biết. không người nào không hiểu. Lúc này nhìn thấy những vết xước trên thân Thứ Kiêu Cung cực kỳ cổ quái, vẫn có người nhận ra Thứ Kiêu Cung.
- Hừ! Nếu như đây Thứ Kiêu Cung, vậy trong tay ta chẳng phải là Diệt Thần Kiếm sao?
Mê Đồ Hòa Thượng khinh thường liếc mắt nhìn Âu Dương một cái. Tuy nhiên câu nói này của hắn đã giúp Âu Dương hóa giải được tình hình lúng túng này.
Phải biết rằng, danh tiếng của Tiễn Thần thực sự quá lớn. Thiên hạ phỏng chế Thứ Kiêu Cung nhiều vô số kể. Ở đây xuất hiện một cái cũng không thể coi là chuyện gì hiếm lạ.
- Ôi... Tưởng là Tiễn Thần, hóa ra là một giả hàng!
Nhìn ánh mắt mơ hồ của Âu Dương, trên căn bản mọi người đều tin lời Mê Đồ Hòa Thượng nói. Dù sao Tiễn Thần là cấp bậc thế nào? Đó là một mũi tên đủ để thuấn sát nhân vật tiên tôn. Ngay cả khi đối mặt với những yêu thú thượng cổ này cũng không nhất định có thể làm gì được hắn.
Đúng vậy, nếu Âu Dương ở trong trạng thái toàn thịnh, một chọi một sẽ không sợ những yêu thú thượng cổ này. Nhưng những gia hoả này căn bản chưa đi tới Man đảo cổ quái này. Trên đảo này là một con yêu thú thượng cổ sao? Mẹ kiếp, đó là từng bầy yêu thú thượng cổ che kín bầu trời. Cho dù Âu Dương nhìn thấy cũng phải quay đầu rời khỏi.
Một chọi một thậm chí là một chọi hai, Âu Dương dám nói mình có thể thắng được. Nhưng một người đối phó với một đám yêu thú thượng cổ như vậy, đây quả thực chính là muốn chết.
Vô số người ngồi ở chỗ đó, không có người nào tới xem Âu Dương. Tuy nhiên từ trong đám người này lại có một nữ tử mặc y phục màu đỏ chạy ra. Nữ tử áo đỏ này chính là Yên Hồng. Nhìn thấy Yên Hồng chạy đến Âu Dương có chút giật mình.
Không phải nàng và Tháp Khắc đã chạy thoát sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ là do tên Tháp Khắc chơi xấu sao? Tuy nhiên rất nhanh Âu Dương liền trở lại bình thường. Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy Tháp Khắc cũng đang ở trong đám người kia. Rõ ràng không phải là do Tháp Khắc chơi xấu. Ai thấy người nào chơi xấu lại lôi kéo cả mình vào.
- Lưu Dương, xem ra ngươi cũng bị những yêu thú kia bắt được!
Yên Hồng đi tới trước mặt Âu Dương. Tuy rằng nàng nói như thế, nhưng Âu Dương lại phát hiện ánh mắt nàng nhìn mình có chút cổ quái.
Dù nói thế nào, hững người khác nghe Mê Đồ Hòa Thượng nói xong đều tin tưởng Thứ Kiêu Cung trong tay hắn chẳng qua là hàng nhái. Nhưng Âu Dương cảm giác Yên Hồng lại không hề tin tưởng vào điều đó. Trong mắt của nàng thậm chí có một chút chờ mong, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy.
- Phải...
Âu Dương khẽ gật đầu. Thật ra hắn không giống với những người khác. Những người khác bị yêu thú bắt được sau đó ném vào đây. Nhưng Âu Dương là bị lừa đi vào. Đừng thấy yêu thú trên đảo đông, nhưng thực lực của Âu Dương thực sự quá đáng sợ. Muốn bắt được Âu Dương thực sự quá khó. Yêu thú thượng cổ đều là sinh vật có trí khôn. Bọn họ không giống với những tiểu yêu thú chỉ dựa vào bản năng giết chóc để vây giết. Thậm chí Âu Dương nghi ngờ những yêu thú kia xua đuổi mình đến khu vực Đào Hoa Tiên là có mục đích muốn lừa hắn vào đây.
- Đây là nơi nào?
Âu Dương nhìn Yên Hồng. Con mắt của hắn nhìn bốn phía. Hoàn cảnh chung quanh khiến Âu Dương cảm giác đặc biệt cổ quái. Nơi này âm khí đại thịnh, căn bản không có một tia dương khí tồn tại.
Thiên địa vốn là do hai luồng khí âm dương biến ảo ra. Lực lượng của đám người Âu Dương biến mất cũng là do nơi này chỉ có âm khí không có dương khí. Bọn họ không có cách nào điều hòa tạo thành.
- Đây là một cái mộ...
Yên Hồng chỉ vào phía trên nói. Âu Dương theo hướng tay Yên Hồng chỉ nhìn lên phía trên. Chỉ thấy phía trên rõ ràng có một con đường. Trên thông đạo trên đó viết mấy chữ lớn. Trong những chữ này Âu Dương chỉ có thể nhận ra một chữ. Bởi vì những chữ này căn bản không phải là văn tự tồn tại trong Tiên giới hiện nay.
- Mộ!
Âu Dương chỉ nhận ra một chữ này. Hai chữ phía trước gống như gà bới. Chúng nhận ra Âu Dương, nhưng Âu Dương lại không nhận ra chúng.
- Địa phương quỷ quái, đúng là địa phương quỷ quái...
Âu Dương cười khổ. Trước đây ở thời hiện đại hắn đã xem một vài tiểu thuyết viết về trộm mộ. Hắn cảm thấy tiến vào nghĩa địa rất kích thích. Hiện tại tự mình trải qua, hắn mới hiểu căn bản không phải như vậy.
- Nơi này chỉ có âm khí không có dương khí. Lực lượng của tất cả mọi người chúng ta đều bị tước đoạt. Chỉ sợ sẽ bị vây chết ở chỗ này...
Tháp Khắc cũng từ trong đám người đi ra. Tuy nhiên Âu Dương phát hiện tuy hắn nói như thế, nhưng trên mặt lại không có vẻ tuyệt vọng như những người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.