Chương 956: Chân tướng của biển máu
Minh Nguyệt
14/09/2013
- Tiểu... Ách... Cô ừm...
Từ sau khi Thiệu Phong trải qua chuyện cả nhà ngươi đều là tiểu thư, lúc này hắn có chút mẫn cảm đối với hai chữ tiểu thư. Cho nên bây giờ hắn đối với nữ tử bình thường hoặc gọi là nữ sĩ hoặc chính là cô...
- Ngươi là bằng hữu của Âu Dương ở chỗ này sao?
Yên Hồng nhìn Thiệu Phong một chút. Trên người Thiệu Phong không có lực lượng dao động, nhưng một quý khí lại từ trên người Thiệu Phong phát ra. Như vậy Thiệu Phong có một loại khí tức của một bậc đế vương.
- Đúng..
Thiệu Phong gật đầu nói:
- Ngươi là?
- Ta là bằng hữu của hắn trong quá khứ!
Một câu nói cổ quái tới mức nào ? Bằng hữu hiện tại! Bằng hữu quá khứ! Các đồng chí, Âu Dương ở thế giới này mới bao nhiêu tuổi... Vậy nghe bây giờ và quá khứ cảm giác Âu Dương giống như một ông lão bảy tám mươi tuổi vậy.
- Ngươi... Đúng... Thật ra ta cảm thấy, ngươi nói với hắn như vậy thật ra là vô dụng. Hắn thật giống như...
Thiệu Phong nói xong chỉ chỉ vào đầu mình. Ý của hắn rất rõ ràng. Hắn muốn nói cho Yên Hồng Âu Dương đã quên đi rất nhiều thứ!
- Điều này rất bình thường. Hắn chuyển thế luân hồi một lần, có một vài thứ bị quên lãng cũng không có gì là lạ. Chỉ có điều ta không chịu nổi là không ngờ hắn nhu nhược lựa chọn chuyển thế như vậy!
Yên Hồng nói xong, Thiệu Phong liền trợn tròn hai mắt! Chuyển thế luân hồi? Chuyện xuất hiện trong điện ảnh không ngờ thật sự xuất hiện? Chẳng lẽ nói Âu Dương đúng là một gia hỏa chuyển thế?
Trong sân thi đấu, Âu Dương cảm giác tâm thần có chút không yên. Nói thật, mấy lời Yên Hồng nói khiến Âu Dương không biết phải làm sao. Hắn đột nhiên cảm giác dường như mình có chuyện gì đó đặc biệt phải hoàn thành. Nhưng hắn lại không có cách nào nghĩ được rốt cuộc mình muốn làm gì!
Cho dù tâm thần không yên, nhưng bắn bia cố định như vậy đối với Âu Dương mà nói hoàn toàn đơn giản giống như uống nước vậy. Sau khi hắn tiện tay giương cung bắn tên ra mấy lần, trước con mắt của một nhóm người giống như đang nhìn sinh vật thời tiền sử, Âu Dương đi ra khỏi sân thi đấu của cuộc thi dự tuyển. Tuy nhiên Âu Dương biểu hiện lãnh khốc như vậy lại khiến một đám động viên không biết chuyện gì xảy ra đều cảm thấy bối rối!
Thời điểm Âu Dương bắn tên rất nhiều người thật ra đều đang quan sát Âu Dương. Không ngờ người này bắn tên cũng không cần nhìn... Người ta trực tiếp kéo cung sau đó bắn tên là có thể được sao? Đây là dáng vẻ quen thuộc? Mù bắn sao?
Không sai. Mặc dù là mấy mũi tên rất đơn giản, nhưng lại lưu lại cho tất cả mọi người đang có mặt tại cuộc thi dự tuyển một truyền thuyết mù bắn! Dù sao tình huống mù bắn này còn có thể liên tục bắn ra mấy mũi tên đều trúng tâm chỉ có thể được gọi là một truyền thuyết...
Sau khi nghe thấy mình thông qua cuộc thi dự tuyển, Âu Dương không ở lại trong sân dù chỉ một khắc. Hắn trực tiếp tìm nơi không có người xé nát không gian trở lại trong khách sạn. Hắn tin tưởng Yên Hồng nhất định có thể tìm được mình.
Âu Dương đứng ở trên ban công khách sạn, nhìn hoa tuyết vẫn đang rơi đầy. Cả toà thành thị đều phủ thêm một lướp áo bạc. Âu Dương nhìn mấy người đi trong gió tuyết trong lòng cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Không gian phía sau chợt vặn vẹo một hồi. Thời không giống như một cánh cửa bị người mở ra. Yên Hồng từ trong thời không đi ra. Nàng nhìn thấy Âu Dương đứng ở nơi đó nhìn gió tuyết, Yên Hồng nghĩ tới lúc trước khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Âu Dương.
Khi đó hắn theo hai vị Hùng trưởng lão đi hái thuốc. Lúc đó nàng vẫn là một tiểu cô nương cái gì cũng không phục. Lúc đó lần đầu tiên nàng thấy được phong thái của Tiễn Thần. Không ngờ lúc đó nàng đã lén lút dấu đi một mũi tên của Âu Dương! Có lẽ chính là lúc đó, Yên Hồng đã có một chút tình cảm đối với Âu Dương.
Bây giờ gió tuyết lại nổi lên. Hoa tuyết bay xuống phủ lên thân thể của hai người. Yên Hồng đột nhiên cảm giác mình giống như lại trở về thời gian khi còn ở Đông Chi Cốc. Mình giống như lại biến thành tiểu nử hài có thể cái gì cũng không cần nghĩ, có thể đi theo phía sau trưởng lão.
- Nếu như thời gian có thể chảy ngược lại thì tốt biết bao!
Yên Hồng bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu như vậy.
- Thời gian vĩnh viễn không thể nào chảy ngược. Cho nên thời điểm chúng ta làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng xem có đáng giá hay không!
Âu Dương nghe Yên Hồng nói liền đáp trả một câu. Nhưng câu nói này của hắn lại khiến Yên Hồng sửng sốt một chút. Sau đó trong ánh mắt lại đầy vẻ ưu thương nói:
- Từ trước đến nay Âu Dương ta từng biết sẽ không hỏi có đáng giá hay không. Bởi vì trong mắt Âu Dương trước đây, chỉ có nguyện ý hay không..
- Có đáng giá hay không... có nguyện ý hay không...
Âu Dương nghe thấy hai cách nói này, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Có thể là ta trước kia còn nhỏ. Hiện tại trưởng thành đương nhiên phải hiểu rõ mình làm bất luận một chuyện gì đều phải suy nghĩ xem nó có đáng giá hay không!
- Âu Dương, Tiên giới thật sự cần ngươi! Vào lúc này ngươi không thể lùi bước. Ngươi cách chí cao vô thượng cách một bước. Chỉ cần ngươi có thể yên tâm trong chấp niệm, ngươi chính là chí cao vô thượng!
Yên Hồng nhìn Âu Dương. Nàng hi vọng sự chân thành của mình có thể đánh động được nam tử này.
- Sau đó thì sao? Nếu như trở thành chí cao vô thượng, đánh bại tiểu quái thú, cứu vớt thế giới sau đó thì sao? Sau khi ta sẽ được người trong toàn thế giới lập một pho tượng. Sau đó làm thần linh để được mọi người tán tụng sao?
Âu Dương nhìn Yên Hồng nói. Nhưng lời nói của hắn khiến Yên Hồng có chút không rõ.
- Như vậy không tốt sao? Công thành danh toại chẳng lẽ không phải là điều ngươi muốn sao?
Yên Hồng biết, Âu Dương trước kia muốn trên trời dưới đất mình ta vô địch, muốn trở thành làm người đứng trên người, muốn giẫm lên tất cả để tiến lên. Nhưng tại sao hiện tại Âu Dương lại có biến hóa to lớn như vậy? Tại sao hiện tại hắn lại buông tha mộng tưởng ban đầu?
- Điều này chẳng lẽ không phải là mộng tưởng ban đầu của ngươi sao? Trước kia khi ngươi cách giấc mộng này cực kỳ xa xôi, ngươi vẫn không ngừng truy đuổi. Nhưng bây giờ ngươi chỉ cách mộng tưởng đó có một bước, ngươi lại muốn bỏ qua? Đây rốt cuộc là tại sao?
Yên Hồng cảm thấy không rõ.
- Bởi vì khoảng cách càng gần, ngươi càng nhìn thấy rõ chân tướng của biển máu! Đứng ở phía xa, ngươi muốn đi vào, nhưng thật sự đi tới trước biển máu đó, ngươi lại có thể muốn rời khỏi...
Lời Âu Dương nói ra đều là cảm ngộ trong lòng hắn. Loại cảm ngộ này không liên quan đến ký ức.
- Vệ Thi thì sao? Một nữ tử khổ sở chờ đợi bảy ngàn năm, ngươi cứ thản nhiên nhìn nàng ở Thiên Đình sao? Ngươi còn là một nam nhân sao?
Yên Hồng biết, đại nghĩa không cách nào khiến Âu Dương nhả ra, vậy tiếp theo chỉ có thể dùng tư tình...
Đại nghĩa! Đối với Âu Dương mà nói đại nghĩa gì đó đều là chó má! Ngày hôm nay mặc dù ngươi cứu vớt toàn thế giới, ngươi nhiều nhất là được ghi vào sử sách. Nhưng sau mấy trăm năm nữa có quỷ mới nhớ rõ gia hỏa đã từng được bị ghi vào sử sách kia?
Từ sau khi Thiệu Phong trải qua chuyện cả nhà ngươi đều là tiểu thư, lúc này hắn có chút mẫn cảm đối với hai chữ tiểu thư. Cho nên bây giờ hắn đối với nữ tử bình thường hoặc gọi là nữ sĩ hoặc chính là cô...
- Ngươi là bằng hữu của Âu Dương ở chỗ này sao?
Yên Hồng nhìn Thiệu Phong một chút. Trên người Thiệu Phong không có lực lượng dao động, nhưng một quý khí lại từ trên người Thiệu Phong phát ra. Như vậy Thiệu Phong có một loại khí tức của một bậc đế vương.
- Đúng..
Thiệu Phong gật đầu nói:
- Ngươi là?
- Ta là bằng hữu của hắn trong quá khứ!
Một câu nói cổ quái tới mức nào ? Bằng hữu hiện tại! Bằng hữu quá khứ! Các đồng chí, Âu Dương ở thế giới này mới bao nhiêu tuổi... Vậy nghe bây giờ và quá khứ cảm giác Âu Dương giống như một ông lão bảy tám mươi tuổi vậy.
- Ngươi... Đúng... Thật ra ta cảm thấy, ngươi nói với hắn như vậy thật ra là vô dụng. Hắn thật giống như...
Thiệu Phong nói xong chỉ chỉ vào đầu mình. Ý của hắn rất rõ ràng. Hắn muốn nói cho Yên Hồng Âu Dương đã quên đi rất nhiều thứ!
- Điều này rất bình thường. Hắn chuyển thế luân hồi một lần, có một vài thứ bị quên lãng cũng không có gì là lạ. Chỉ có điều ta không chịu nổi là không ngờ hắn nhu nhược lựa chọn chuyển thế như vậy!
Yên Hồng nói xong, Thiệu Phong liền trợn tròn hai mắt! Chuyển thế luân hồi? Chuyện xuất hiện trong điện ảnh không ngờ thật sự xuất hiện? Chẳng lẽ nói Âu Dương đúng là một gia hỏa chuyển thế?
Trong sân thi đấu, Âu Dương cảm giác tâm thần có chút không yên. Nói thật, mấy lời Yên Hồng nói khiến Âu Dương không biết phải làm sao. Hắn đột nhiên cảm giác dường như mình có chuyện gì đó đặc biệt phải hoàn thành. Nhưng hắn lại không có cách nào nghĩ được rốt cuộc mình muốn làm gì!
Cho dù tâm thần không yên, nhưng bắn bia cố định như vậy đối với Âu Dương mà nói hoàn toàn đơn giản giống như uống nước vậy. Sau khi hắn tiện tay giương cung bắn tên ra mấy lần, trước con mắt của một nhóm người giống như đang nhìn sinh vật thời tiền sử, Âu Dương đi ra khỏi sân thi đấu của cuộc thi dự tuyển. Tuy nhiên Âu Dương biểu hiện lãnh khốc như vậy lại khiến một đám động viên không biết chuyện gì xảy ra đều cảm thấy bối rối!
Thời điểm Âu Dương bắn tên rất nhiều người thật ra đều đang quan sát Âu Dương. Không ngờ người này bắn tên cũng không cần nhìn... Người ta trực tiếp kéo cung sau đó bắn tên là có thể được sao? Đây là dáng vẻ quen thuộc? Mù bắn sao?
Không sai. Mặc dù là mấy mũi tên rất đơn giản, nhưng lại lưu lại cho tất cả mọi người đang có mặt tại cuộc thi dự tuyển một truyền thuyết mù bắn! Dù sao tình huống mù bắn này còn có thể liên tục bắn ra mấy mũi tên đều trúng tâm chỉ có thể được gọi là một truyền thuyết...
Sau khi nghe thấy mình thông qua cuộc thi dự tuyển, Âu Dương không ở lại trong sân dù chỉ một khắc. Hắn trực tiếp tìm nơi không có người xé nát không gian trở lại trong khách sạn. Hắn tin tưởng Yên Hồng nhất định có thể tìm được mình.
Âu Dương đứng ở trên ban công khách sạn, nhìn hoa tuyết vẫn đang rơi đầy. Cả toà thành thị đều phủ thêm một lướp áo bạc. Âu Dương nhìn mấy người đi trong gió tuyết trong lòng cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Không gian phía sau chợt vặn vẹo một hồi. Thời không giống như một cánh cửa bị người mở ra. Yên Hồng từ trong thời không đi ra. Nàng nhìn thấy Âu Dương đứng ở nơi đó nhìn gió tuyết, Yên Hồng nghĩ tới lúc trước khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Âu Dương.
Khi đó hắn theo hai vị Hùng trưởng lão đi hái thuốc. Lúc đó nàng vẫn là một tiểu cô nương cái gì cũng không phục. Lúc đó lần đầu tiên nàng thấy được phong thái của Tiễn Thần. Không ngờ lúc đó nàng đã lén lút dấu đi một mũi tên của Âu Dương! Có lẽ chính là lúc đó, Yên Hồng đã có một chút tình cảm đối với Âu Dương.
Bây giờ gió tuyết lại nổi lên. Hoa tuyết bay xuống phủ lên thân thể của hai người. Yên Hồng đột nhiên cảm giác mình giống như lại trở về thời gian khi còn ở Đông Chi Cốc. Mình giống như lại biến thành tiểu nử hài có thể cái gì cũng không cần nghĩ, có thể đi theo phía sau trưởng lão.
- Nếu như thời gian có thể chảy ngược lại thì tốt biết bao!
Yên Hồng bỗng nhiên mở miệng nói ra một câu như vậy.
- Thời gian vĩnh viễn không thể nào chảy ngược. Cho nên thời điểm chúng ta làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng xem có đáng giá hay không!
Âu Dương nghe Yên Hồng nói liền đáp trả một câu. Nhưng câu nói này của hắn lại khiến Yên Hồng sửng sốt một chút. Sau đó trong ánh mắt lại đầy vẻ ưu thương nói:
- Từ trước đến nay Âu Dương ta từng biết sẽ không hỏi có đáng giá hay không. Bởi vì trong mắt Âu Dương trước đây, chỉ có nguyện ý hay không..
- Có đáng giá hay không... có nguyện ý hay không...
Âu Dương nghe thấy hai cách nói này, hắn khẽ lắc đầu nói:
- Có thể là ta trước kia còn nhỏ. Hiện tại trưởng thành đương nhiên phải hiểu rõ mình làm bất luận một chuyện gì đều phải suy nghĩ xem nó có đáng giá hay không!
- Âu Dương, Tiên giới thật sự cần ngươi! Vào lúc này ngươi không thể lùi bước. Ngươi cách chí cao vô thượng cách một bước. Chỉ cần ngươi có thể yên tâm trong chấp niệm, ngươi chính là chí cao vô thượng!
Yên Hồng nhìn Âu Dương. Nàng hi vọng sự chân thành của mình có thể đánh động được nam tử này.
- Sau đó thì sao? Nếu như trở thành chí cao vô thượng, đánh bại tiểu quái thú, cứu vớt thế giới sau đó thì sao? Sau khi ta sẽ được người trong toàn thế giới lập một pho tượng. Sau đó làm thần linh để được mọi người tán tụng sao?
Âu Dương nhìn Yên Hồng nói. Nhưng lời nói của hắn khiến Yên Hồng có chút không rõ.
- Như vậy không tốt sao? Công thành danh toại chẳng lẽ không phải là điều ngươi muốn sao?
Yên Hồng biết, Âu Dương trước kia muốn trên trời dưới đất mình ta vô địch, muốn trở thành làm người đứng trên người, muốn giẫm lên tất cả để tiến lên. Nhưng tại sao hiện tại Âu Dương lại có biến hóa to lớn như vậy? Tại sao hiện tại hắn lại buông tha mộng tưởng ban đầu?
- Điều này chẳng lẽ không phải là mộng tưởng ban đầu của ngươi sao? Trước kia khi ngươi cách giấc mộng này cực kỳ xa xôi, ngươi vẫn không ngừng truy đuổi. Nhưng bây giờ ngươi chỉ cách mộng tưởng đó có một bước, ngươi lại muốn bỏ qua? Đây rốt cuộc là tại sao?
Yên Hồng cảm thấy không rõ.
- Bởi vì khoảng cách càng gần, ngươi càng nhìn thấy rõ chân tướng của biển máu! Đứng ở phía xa, ngươi muốn đi vào, nhưng thật sự đi tới trước biển máu đó, ngươi lại có thể muốn rời khỏi...
Lời Âu Dương nói ra đều là cảm ngộ trong lòng hắn. Loại cảm ngộ này không liên quan đến ký ức.
- Vệ Thi thì sao? Một nữ tử khổ sở chờ đợi bảy ngàn năm, ngươi cứ thản nhiên nhìn nàng ở Thiên Đình sao? Ngươi còn là một nam nhân sao?
Yên Hồng biết, đại nghĩa không cách nào khiến Âu Dương nhả ra, vậy tiếp theo chỉ có thể dùng tư tình...
Đại nghĩa! Đối với Âu Dương mà nói đại nghĩa gì đó đều là chó má! Ngày hôm nay mặc dù ngươi cứu vớt toàn thế giới, ngươi nhiều nhất là được ghi vào sử sách. Nhưng sau mấy trăm năm nữa có quỷ mới nhớ rõ gia hỏa đã từng được bị ghi vào sử sách kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.