Chương 1005: Chiến đấu một trận ở ngoại vực, không chết không đừng!
Minh Nguyệt
16/09/2013
- Không phải nghi ngờ. Chỉ sợ sự thực chính là như vậy. Rốt cuộc Thiên Đế thần bí kia là ai cũng đáng để suy ngẫm!
Hiện tại mỗi bước đi của Âu Dương đều cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không dám hành động lung tung. Bởi vì hắn sợ đi nhầm một bước sẽ dẫn tới thua cả ván cờ.
Mình trở về cường thế một đêm chém liên tục hai đại cường giả của Thiên Đình, sau đó truy sát đại kinh thế tới trước cửa Thiên Đình giết chết Liễu Chân Ngôn. Chuyện này đối với Tiên giới đã uể oải suy sụp mà nói là một liều thuốc kích thích. Nhưng hiệu quả của liều thuốc này sẽ không duy trì được quá lâu, chỉ có một thời gian mà thôi. Một khi thời gian này qua đi, mình vẫn không ra tay, tạo ra được thành quả nào khác, như vậy Tiên giới sẽ lại tiến vào trạng thái như trước kia.
Sau khi hai người nói xong những điều này, bọn họ lại bắt đầu đi dạo trên đường. Bởi vì hai người đều biết, sau khi chuyến đi dạo lần này chấm dứt Âu Dương sẽ tiến vào một giai đoạn chinh chiến khắp nơi. Cuối cùng cuộc chinh chiến này là thắng hay bại vẫn không ai biết được.
Tuy rằng vô số người đều có lòng tin đối với Âu Dương. Nhưng bọn họ còn chưa từng đối mặt với Thiên Vương. Bọn họ căn bản không biết gia hỏa thần bí kia rốt cuộc cường đại đến mức nào.
Thời gian một ngày trôi qua thật sự quá nhanh. Sáng sớm ngày hôm sau, vô số cường giả Chiến tộc đã xuất hiện tại Tứ Phương Thành. Trăm vạn cường giả Chiến tộc xuất hiện Tứ Phương Thành. Tất cả mọi người Tứ Phương Thành lập tức trở nên sôi trào. Hầu như tất cả mọi người đều chạy đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Mà khi Âu Dương từ trong khách sạn đi ra, vô số cường giả Chiến tộc quỳ xuống đất kêu lên Chiến Vương, mọi người mới hiểu được! Hóa ra Tiễn Thần Âu Dương không ngờ lại ở trong Tứ Phương Thành. Lão bản của tửu điếm kia gần như muốn phát điên.
Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được người phá vỡ cửa phòng người chính là Âu Dương. Cho nên một thời gian sau đó rất lâu, lão bản tửu điếm này gặp người nào cũng khoe khoang nói Âu Dương từng ở tửu điếm của hắn, đồng thời còn phá vỡ cửa của tửu điếm hắn!
- Nàng về Tuyết Sơn đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Vệ Thi. Hắn không tính để Vệ Thi đi theo. Bởi vì thu phục phía bắc sẽ không có khó khăn gì quá lớn.
- Được!
Vệ Thi không hề nói những lời như ta cùng chàng. Bởi vì Vệ Thi hiểu rõ, thực lực của mình vẫn quá yếu. Từ một phương diện khác mà nói, mình theo Âu Dương có lẽ sẽ trở thành trói buộc đối với Âu Dương. Bản thân nàng là một nữ nhân thông minh, Vệ Thi tuyệt đối không cho phép mình trở thành trói buộc.
Trăm vạn Chiến tộc cuồn cuộn ra khỏi Tứ Phương Thành. Mục tiêu lần này của bọn họ chính là thu phục toàn phía bắc, sau đó sở hữu phía bắc này đối phó với Thiên Đình!
Một khắc khi trăm vạn Chiến tộc đi ra khỏi Tuyết Sơn, Thiên Đình đã nhận được tin tức. Năm đại cường giả Thiên Đình ( kể cả Trịnh Tú Nhi ) lập tức hiểu được Âu Dương muốn nắm lấy phía bắc. Tuy rằng gần đây Thiên Đình rất uất ức, nhưng bọn họ tuyệt đối không cam tâm để phía bắc bị mất đi như vậy. Cho nên lần này có hai nữ tử chuẩn bị ra tay. Theo thứ tự chính là Trịnh Tú Nhi và Lý Thu Linh.
Tuy rằng nhìn qua Lý Thu Linh có vẻ yếu ớt, nhưng nếu mọi người nhìn thấy chiến chùy to gấp ba, bốn lần so với chiến chùy bình thường trong tay Lý Thu Linh liền hiểu được một khi Lý Thu Linh ra tay sẽ lợi hại hung mãnh tới mức nào.
Tuy rằng lực chiến đấu của Trịnh Tú Nhi không bằng cường giả tổ cấp, nhưng Trịnh Tú Nhi thắng ở một điểm là thâm độc. Có Trịnh Tú Nhi, trăm vạn cường giả Chiến tộc nhất định sẽ bó tay bó chân. Dù sao bất cứ lúc nào bên cạnh ngươi cũng có thể có đội hữu bị Trịnh Tú Nhi khống chế. Đây là chuyện thực sự khó lòng phòng bị được.
Phía bắc, bên trên Lạc Tuyết Nguyên, Thiên Đình có tới mấy trăm ngàn người. Đối mặt với trăm vạn Chiến tộc, những người này đều biết hy vọng sống sót của bọn họ rất mơ hồ. Thậm chí những người này đã hiểu rõ, bọn họ bị phái tới chẳng qua để làm vật hy sinh.
Nhiều cường giả tụ tập ở chỗ này như vậy, một khi chiến đầu, có thể tưởng tượng, sau khi trận chiến này qua đi toàn phương bắc đều bị đánh phá thành mảnh nhỏ!
Cho nên nơi này cũng không phải là chiến trường. Chiến trường thật sự được mở ra tại ngoại vực. Thời không ngoại vực, cũng chính là vũ trụ trong miệng của người địa cầu.
Đối với người bình thường mà nói, muốn qua lại trong vũ trụ gần như là không thể. Nhưng đối với tiên nhân mà nói, vũ trụ và Tiên giới không khác nhau là mấy. Nếu như nói khác nhau, đó chính là vũ trụ càng rộng lớn hơn, thích hợp hơn để thả tay thả chân!
- Trận chiến này chính là một trận chiến đấu ở ngoại vực. Không biết ngoại vực này đã không xuất hiện trận chiến đấu nào trong bao nhiêu năm!
Âu Dương thoáng nhìn về phía cường giả Chiến tộc phía sau mình. Tất nhiên hắn hiểu rõ cuộc chiến ngoại vực đại biểu cho điều gì.
Bình thường mặc dù Tiên giới phát sinh đại chiến, như Bạch Tinh với Hàn Sa lúc trước vậy đã xem như là một trậ chiến với quy mô rất lớn. Hơn nữa hai bên khẳng định còn có khắc chế. Nếu không thì sau khi trận chiến ấy đánh xong chắc hẳn Tây Bắc đã không còn
Tưởng tượng hải ngoại lớn tới mức nào. Lúc trước Chiến Vương với mấy đại cường giả chiến đấu một trận ở hải ngoại đã có thể đánh nát hải ngoại. Mà bây giờ trăm vạn Chiến tộc cùng với Âu Dương, đối diện với mấy trăm ngàn cường giả của Thiên Đình, một khi đấu võ, chắc hẳn cho dù đánh xong phía bắc cũng không còn nữa...
- Vương! Chúng ta trực tiếp tiến vào ngoại vực sao?
Lúc này một trưởng lão Chiến tộc vô cùng kích động. Chiến tộc chính là vì chủng tộc sinh ra để chinh chiến. Nhưng từ sau khi theo Âu Dương bọn họ chưa từng chiến đấu một trận nào. Thậm chí nói xa hơn, từ lúc bọn họ thức tỉnh đến bây giờ có vẻ như một trận cũng chưa từng chiến qua. Những cường giả Chiến tộc này đã sớm phát điên.
Còn lần này lại là cuộc chiến tại ngoại vực. Bọn họ không cần lo sợ đánh hỏng thứ gì. Có thể tưởng tượng được đây là một trận chiến đấu điên cuồng tới mức nào!
- Lần này chúng ta nhất định phải cho đám người đi theo Thiên Đình được thức tỉnh. Cho bọn họ biết, từ trước đến nay chúng ta sẽ không cho lưu người khác bất kỳ con đường sống nào! Cho nên hãy nhớ kỹ cho ta, trận chiến này không chết không dừng!
Âu Dương nhìn trăm vạn Chiến tộc phía sau. Hắn nói câu này lại vô cùng hợp với tâm ý của toàn Chiến tộc.
Đối với Chiến tộc mà nói, chiến đấu đến chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là chiến đấu không đã nghiền. Âu Dương nói câu không chết không dừng đã nói rõ với tất cả mọi ngừoi, đều đánh thoải mái cho ta, đừng sợ có chuyện gì. Không giết hết tất cả đám tiểu tử đối diện kia tuyệt đối chưa dừng lại!
- Vương yên tâm! Nếu như có một tên nào chạy, lão thần liền tự sát tạ tội!
Chiến tộc trưởng lão dùng tay đập vào bộ ngực phát ra những tiếng thùm thụp. Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, Âu Dương đã biết, trận chiến này còn chưa bắt đầu đánh hắn đã thắng được một nửa!
- Cái gì? Không chết không dừng? Còn là cuộc chiến ngoại vực?
Hiện tại mỗi bước đi của Âu Dương đều cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không dám hành động lung tung. Bởi vì hắn sợ đi nhầm một bước sẽ dẫn tới thua cả ván cờ.
Mình trở về cường thế một đêm chém liên tục hai đại cường giả của Thiên Đình, sau đó truy sát đại kinh thế tới trước cửa Thiên Đình giết chết Liễu Chân Ngôn. Chuyện này đối với Tiên giới đã uể oải suy sụp mà nói là một liều thuốc kích thích. Nhưng hiệu quả của liều thuốc này sẽ không duy trì được quá lâu, chỉ có một thời gian mà thôi. Một khi thời gian này qua đi, mình vẫn không ra tay, tạo ra được thành quả nào khác, như vậy Tiên giới sẽ lại tiến vào trạng thái như trước kia.
Sau khi hai người nói xong những điều này, bọn họ lại bắt đầu đi dạo trên đường. Bởi vì hai người đều biết, sau khi chuyến đi dạo lần này chấm dứt Âu Dương sẽ tiến vào một giai đoạn chinh chiến khắp nơi. Cuối cùng cuộc chinh chiến này là thắng hay bại vẫn không ai biết được.
Tuy rằng vô số người đều có lòng tin đối với Âu Dương. Nhưng bọn họ còn chưa từng đối mặt với Thiên Vương. Bọn họ căn bản không biết gia hỏa thần bí kia rốt cuộc cường đại đến mức nào.
Thời gian một ngày trôi qua thật sự quá nhanh. Sáng sớm ngày hôm sau, vô số cường giả Chiến tộc đã xuất hiện tại Tứ Phương Thành. Trăm vạn cường giả Chiến tộc xuất hiện Tứ Phương Thành. Tất cả mọi người Tứ Phương Thành lập tức trở nên sôi trào. Hầu như tất cả mọi người đều chạy đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Mà khi Âu Dương từ trong khách sạn đi ra, vô số cường giả Chiến tộc quỳ xuống đất kêu lên Chiến Vương, mọi người mới hiểu được! Hóa ra Tiễn Thần Âu Dương không ngờ lại ở trong Tứ Phương Thành. Lão bản của tửu điếm kia gần như muốn phát điên.
Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được người phá vỡ cửa phòng người chính là Âu Dương. Cho nên một thời gian sau đó rất lâu, lão bản tửu điếm này gặp người nào cũng khoe khoang nói Âu Dương từng ở tửu điếm của hắn, đồng thời còn phá vỡ cửa của tửu điếm hắn!
- Nàng về Tuyết Sơn đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía Vệ Thi. Hắn không tính để Vệ Thi đi theo. Bởi vì thu phục phía bắc sẽ không có khó khăn gì quá lớn.
- Được!
Vệ Thi không hề nói những lời như ta cùng chàng. Bởi vì Vệ Thi hiểu rõ, thực lực của mình vẫn quá yếu. Từ một phương diện khác mà nói, mình theo Âu Dương có lẽ sẽ trở thành trói buộc đối với Âu Dương. Bản thân nàng là một nữ nhân thông minh, Vệ Thi tuyệt đối không cho phép mình trở thành trói buộc.
Trăm vạn Chiến tộc cuồn cuộn ra khỏi Tứ Phương Thành. Mục tiêu lần này của bọn họ chính là thu phục toàn phía bắc, sau đó sở hữu phía bắc này đối phó với Thiên Đình!
Một khắc khi trăm vạn Chiến tộc đi ra khỏi Tuyết Sơn, Thiên Đình đã nhận được tin tức. Năm đại cường giả Thiên Đình ( kể cả Trịnh Tú Nhi ) lập tức hiểu được Âu Dương muốn nắm lấy phía bắc. Tuy rằng gần đây Thiên Đình rất uất ức, nhưng bọn họ tuyệt đối không cam tâm để phía bắc bị mất đi như vậy. Cho nên lần này có hai nữ tử chuẩn bị ra tay. Theo thứ tự chính là Trịnh Tú Nhi và Lý Thu Linh.
Tuy rằng nhìn qua Lý Thu Linh có vẻ yếu ớt, nhưng nếu mọi người nhìn thấy chiến chùy to gấp ba, bốn lần so với chiến chùy bình thường trong tay Lý Thu Linh liền hiểu được một khi Lý Thu Linh ra tay sẽ lợi hại hung mãnh tới mức nào.
Tuy rằng lực chiến đấu của Trịnh Tú Nhi không bằng cường giả tổ cấp, nhưng Trịnh Tú Nhi thắng ở một điểm là thâm độc. Có Trịnh Tú Nhi, trăm vạn cường giả Chiến tộc nhất định sẽ bó tay bó chân. Dù sao bất cứ lúc nào bên cạnh ngươi cũng có thể có đội hữu bị Trịnh Tú Nhi khống chế. Đây là chuyện thực sự khó lòng phòng bị được.
Phía bắc, bên trên Lạc Tuyết Nguyên, Thiên Đình có tới mấy trăm ngàn người. Đối mặt với trăm vạn Chiến tộc, những người này đều biết hy vọng sống sót của bọn họ rất mơ hồ. Thậm chí những người này đã hiểu rõ, bọn họ bị phái tới chẳng qua để làm vật hy sinh.
Nhiều cường giả tụ tập ở chỗ này như vậy, một khi chiến đầu, có thể tưởng tượng, sau khi trận chiến này qua đi toàn phương bắc đều bị đánh phá thành mảnh nhỏ!
Cho nên nơi này cũng không phải là chiến trường. Chiến trường thật sự được mở ra tại ngoại vực. Thời không ngoại vực, cũng chính là vũ trụ trong miệng của người địa cầu.
Đối với người bình thường mà nói, muốn qua lại trong vũ trụ gần như là không thể. Nhưng đối với tiên nhân mà nói, vũ trụ và Tiên giới không khác nhau là mấy. Nếu như nói khác nhau, đó chính là vũ trụ càng rộng lớn hơn, thích hợp hơn để thả tay thả chân!
- Trận chiến này chính là một trận chiến đấu ở ngoại vực. Không biết ngoại vực này đã không xuất hiện trận chiến đấu nào trong bao nhiêu năm!
Âu Dương thoáng nhìn về phía cường giả Chiến tộc phía sau mình. Tất nhiên hắn hiểu rõ cuộc chiến ngoại vực đại biểu cho điều gì.
Bình thường mặc dù Tiên giới phát sinh đại chiến, như Bạch Tinh với Hàn Sa lúc trước vậy đã xem như là một trậ chiến với quy mô rất lớn. Hơn nữa hai bên khẳng định còn có khắc chế. Nếu không thì sau khi trận chiến ấy đánh xong chắc hẳn Tây Bắc đã không còn
Tưởng tượng hải ngoại lớn tới mức nào. Lúc trước Chiến Vương với mấy đại cường giả chiến đấu một trận ở hải ngoại đã có thể đánh nát hải ngoại. Mà bây giờ trăm vạn Chiến tộc cùng với Âu Dương, đối diện với mấy trăm ngàn cường giả của Thiên Đình, một khi đấu võ, chắc hẳn cho dù đánh xong phía bắc cũng không còn nữa...
- Vương! Chúng ta trực tiếp tiến vào ngoại vực sao?
Lúc này một trưởng lão Chiến tộc vô cùng kích động. Chiến tộc chính là vì chủng tộc sinh ra để chinh chiến. Nhưng từ sau khi theo Âu Dương bọn họ chưa từng chiến đấu một trận nào. Thậm chí nói xa hơn, từ lúc bọn họ thức tỉnh đến bây giờ có vẻ như một trận cũng chưa từng chiến qua. Những cường giả Chiến tộc này đã sớm phát điên.
Còn lần này lại là cuộc chiến tại ngoại vực. Bọn họ không cần lo sợ đánh hỏng thứ gì. Có thể tưởng tượng được đây là một trận chiến đấu điên cuồng tới mức nào!
- Lần này chúng ta nhất định phải cho đám người đi theo Thiên Đình được thức tỉnh. Cho bọn họ biết, từ trước đến nay chúng ta sẽ không cho lưu người khác bất kỳ con đường sống nào! Cho nên hãy nhớ kỹ cho ta, trận chiến này không chết không dừng!
Âu Dương nhìn trăm vạn Chiến tộc phía sau. Hắn nói câu này lại vô cùng hợp với tâm ý của toàn Chiến tộc.
Đối với Chiến tộc mà nói, chiến đấu đến chết cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là chiến đấu không đã nghiền. Âu Dương nói câu không chết không dừng đã nói rõ với tất cả mọi ngừoi, đều đánh thoải mái cho ta, đừng sợ có chuyện gì. Không giết hết tất cả đám tiểu tử đối diện kia tuyệt đối chưa dừng lại!
- Vương yên tâm! Nếu như có một tên nào chạy, lão thần liền tự sát tạ tội!
Chiến tộc trưởng lão dùng tay đập vào bộ ngực phát ra những tiếng thùm thụp. Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, Âu Dương đã biết, trận chiến này còn chưa bắt đầu đánh hắn đã thắng được một nửa!
- Cái gì? Không chết không dừng? Còn là cuộc chiến ngoại vực?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.