Chương 908: Chuyển thế luân hồi
Minh Nguyệt
14/09/2013
Hai người chém hư không trở về tiểu thế giới. Bất luận như thế nào, đều nên nói chuyện này cho mọi người biết...
Trong địa ngục, Âu Dương lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Lúc này trong lòng Âu Dương chỉ có một vấn đề: ta rốt cuộc nên lựa chọn chính mình hay lựa chọn thế giới?
Lựa chọn mình, như vậy ta có thể làm điều khiến ta vui sướng. Mặc dù thế giới sắp hủy diệt, ta cũng có một khoảng thời gian vui sướng ngắn ngủi. Nếu như lựa chọn thế giới, sẽ phải từ bỏ tất cả vui sướng, cuối cùng biến thành một quái vật ngay cả ước mơ cũng không có.
- Tại sao ta không thể nếm trải một chút cuộc sống lứa đôi chứ?
Ánh mắt Âu Dương bỗng nhiên sáng ngời. Sau đó hắn thoáng nhìn về phía sau. Đó là lối đi thông tới Phượng Hoàng thành. Trong lòng Âu Dương thoáng động. Cả người hóa thành một đạo lưu quang tiến vào Phượng Hoàng thành.
Âu Dương bước vào trong thế giới Phượng Hoàng thành. Lúc này Minh Hậu vẫn đứng tại chỗ. Nhìn thấy Âu Dương từ phía xa đi tới nàng khẽ mỉm cười. Minh Hậu với vẻ cao quý đến mức khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng vào, giống như thật sự có thể tính được tất cả. Nàng nhìn Âu Dương đi đến không có chút kinh ngạc nào, chỉ có vẻ vui mừng.
- Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt!
Minh Hậu quay về phía Âu Dương nói.
Âu Dương lắc đầu hỏi ngược lại:
- Nếu như ngài, ngài có thể nghĩ thông suốt sao?
Thật ra câu hỏi này của Âu Dương cũng chẳng khác gì là không hỏi. Nếu như Minh Hậu thật sự có thể suy nghĩ rõ ràng tất cả những điều này, như vậy khi Thiên Vương mới sinh ra, nàng nên lựa chọn tiêu diệt Thiên Vương. Sau đó sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
- Đưa ta tiến vào hành lang luân hồi đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía xa. Hắn biết, nơi kia chính là hành lang luân hồi. Lần này Âu Dương muốn được ăn cả ngã về không. Hắn muốn thể nghiệm luân hồi. Hắn muốn trở lại quá khứ hiện đại. Hắn muốn lĩnh hội cảm giác vui sướng mà hắn chưa bao giờ từng được cảm nhận. Hắn muốn từ trong sự vui sướng này tìm kiếm đáp án của mình.
- Một khi đi vào trong luân hồi, ký ức đời này của ngươi sẽ biến mất. Ngươi thật sự chọn lựa như vậy sao?
Giọng nói của Minh Hậu có chút bi thương hỏi.
- Sẽ không đâu! Trong lòng chỉ cần còn có tình, như vậy ta sẽ không quên tất cả những điều này!
Âu Dương cho Minh Hậu một câu trả lời vô cùng kiên định. Bây giờ không có đường thối lui, chỉ có thể từ trong tuyệt lộ vượt mọi chông gai sáng tạo ra tương lai của chính mình.
- Được rồi. Hi vọng ngươi có thể hiểu ra tất cả, mà không lạc lối trong luân hồi vô tận!
Minh Hậu chỉ tay về phía trước. Một đạo hào quang lóe sáng. Một con đường huyết sắc đã xuất hiện ở dưới chân Âu Dương.
Âu Dương hít sâu một hơi nói:
- Hãy đưa ta trở về thế giới ban đầu!
- Đi thôi, đi tìm bản tâm của bản thân ngươi đi!
Minh Hậu nói xong liền nhìn theo Âu Dương đi từng bước vào trong con đường huyết sắc kia, cuối cùng chậm rãi biến mất trong phần cuối luân hồi!
- Ngươi sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại. Giống như lời ngươi nói, chỉ cần trong lòng còn có tình, như vậy ngươi sẽ không quên tất cả những điều này!
Trong mắt Minh Hậu đầy chờ mong. Nam tử không muốn làm Chúa cứu thế bị đẩy tới con đường này, chỉ có điều không biết khi nào hắn mới có thể nhớ được tất cả những điều này. Khi nào hắn mới có thể thật sự trở lại vùng đất này thống trị đại địa đây...
Ầm!
Một tiếng giày da đập vào đầu giường truyền đến khiến Âu Dương tỉnh mộng. Âu Dương kêu lên một tiếng sau đó mở mắt. Lúc này cả người Âu Dương có chút mông lung, ánh mắt ngái ngủ mông, nhìn Tĩnh tỷ được xưng là nữ phi tặc trường học hẳn đã bò qua cửa sổ vào phòng. Âu Dương gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Lưu Tĩnh.
- Âu Dương, ngươi bớt giả vờ cho ta. Ngươi đã nói cuối tuần theo ta đi dạo phố!
Lưu Tĩnh giận dữ. Mỗi lần gia hoả này đáp ứng mình chuyện gì, trên căn bản đều quên. Ngày hôm qua còn nói muốn cùng mình đi dạo phố. Nhưng hôm nay không ngờ hắn ngủ thẳng tới sắp mười giờ vẫn chưa rời giường.
- Có sao?
Đầu Âu Dương cảm thấy có chút mơ hồ. Từng mảng mảnh ký ức vỡ nát giống như bị xé thành từng mảnh xẹt qua trong đầu! Đại chiến Địa Ngục Minh Phượng, Thứ Kiêu Cung bắn chết Phượng Hoàng bất tử. Mấy câu nói của Minh Hậu bảo mình luân hồi chuyển thế, tất cả đều chân thực như vậy.
Không sai, Âu Dương thật sự đã hoàn thành chuyển thế. Tuy nhiên lực lượng của hắn quá cường đại. Cho dù là hành lang luân hồi cũng không thể nào khiến lực lượng của Âu Dương tan rã.
Điều này rất giống như mấy người trời sinh có lực vô cùng lớn, còn có người thường cằn nhằn nói mình nhớ rõ chuyện của đời trước. Có lúc những người này không phải là quái thai hoặc là bệnh thần kinh. Rất nhiều người trong số bọn họ đều giống với Âu Dương, mang theo rất nhiều chuyện chuyển thế sống lại. Chỉ có điều ký ức trong đầu những người kia không thể nào hoàn chỉnh như Âu Dương. Dù sao Âu Dương thực sự chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước. Điều hắn muốn tìm chính là từ bỏ hay là đi tới chân lý.
Từ trên giường bò dậy, Âu Dương vỗ vỗ vào cái đầu mông lung của mình. Rất nhiều thứ vô cùng huyền ảo chớp động trong đầu Âu Dương. Nhưng sự chớp động này lại có vẻ không chân thực, khiến Âu Dương không thể tin tưởng mình thật sự trải qua hay mình nằm mơ.
- Âu Dương, ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi còn làm phiền lão nương, lão nương đá chết ngươi!
Lưu Tĩnh căm tức hét lớn với Âu Dương. Mỹ nữ nổi danh này dù trong trường Thành Thể hay ở ngoài trường đều có biểu hiện ôn tồn lễ độ. Chỉ có khi ở cùng người bạn Âu Dương này mới lộ nguyên hình, căn bản là một con mãnh thú hình người! Không! Hẳn là một con mãnh thú không có nhân tính hình người.
Từ khi biết Lưu Tĩnh tới nay, những năm này Âu Dương bị hai nữ tử họ Lưu hãm hại không ít. Hơn nữa còn là loại hãm hại khó có thể kháng cự.
Hãm hại của huấn luyện viên Lưu Khải đối với Âu Dương gọi là huấn luyện. Lưu Tĩnh gọi hãm hại của mình đối với Âu Dương là tôi luyện! Ông trời a, một mỗi ngày sông bên trong sự "Huấn luyện" và "Tôi luyện" này, mà không coi thường mạng sống cũng như ý niệm của bản thân, có thể tưởng tượng được, tâm niệm của Âu Dương cường đại đến mức nào...
- Tỷ, không đi dạo phố được không...
Lúc này Âu Dương giống như một tiểu bạch kiểm mềm nhũn. Vẻ tội nghiệp kia ngược lại thật có mấy phần khiến người ta cảm thấy đau lòng.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mặt Lưu Tĩnh mỉm cười. Tuy là vui tươi mỉm cười, nhưng Âu Dương nhìn thấy nụ cười này, cả người giống như một con cho hoang thoát khỏi dây xích điên cuồng xông vào bồn rửa, bắt đầu rửa mặt mình.
Bản thân là bạn thân của Lưu Tĩnh, tất nhiên Âu Dương là người hiểu rõ nhất. Mỗi khi Lưu Tĩnh phẫn nộ đến cực hạn, nàng sẽ dùng một nụ cười mỉm đặc biệt đó làm khúc nhạc dạo đầu. Một khi khúc nhạc dạo đầu kết thúc ngươi vẫn không giác ngộ, vậy tiếp theo nhất định chính là đả kích giống như mưa to gió lớn, và cho ngươi một công kích sóng âm khó có thể chịu đựng được...
- Coi như ngươi thức thời!
Lưu Tĩnh thoả mãn gật đầu. Nàng rất hài lòng trước lực sát thương do nụ cười mỉm của mình mang lại.
Trong địa ngục, Âu Dương lẳng lặng ngồi ở chỗ đó. Lúc này trong lòng Âu Dương chỉ có một vấn đề: ta rốt cuộc nên lựa chọn chính mình hay lựa chọn thế giới?
Lựa chọn mình, như vậy ta có thể làm điều khiến ta vui sướng. Mặc dù thế giới sắp hủy diệt, ta cũng có một khoảng thời gian vui sướng ngắn ngủi. Nếu như lựa chọn thế giới, sẽ phải từ bỏ tất cả vui sướng, cuối cùng biến thành một quái vật ngay cả ước mơ cũng không có.
- Tại sao ta không thể nếm trải một chút cuộc sống lứa đôi chứ?
Ánh mắt Âu Dương bỗng nhiên sáng ngời. Sau đó hắn thoáng nhìn về phía sau. Đó là lối đi thông tới Phượng Hoàng thành. Trong lòng Âu Dương thoáng động. Cả người hóa thành một đạo lưu quang tiến vào Phượng Hoàng thành.
Âu Dương bước vào trong thế giới Phượng Hoàng thành. Lúc này Minh Hậu vẫn đứng tại chỗ. Nhìn thấy Âu Dương từ phía xa đi tới nàng khẽ mỉm cười. Minh Hậu với vẻ cao quý đến mức khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng vào, giống như thật sự có thể tính được tất cả. Nàng nhìn Âu Dương đi đến không có chút kinh ngạc nào, chỉ có vẻ vui mừng.
- Xem ra ngươi đã nghĩ thông suốt!
Minh Hậu quay về phía Âu Dương nói.
Âu Dương lắc đầu hỏi ngược lại:
- Nếu như ngài, ngài có thể nghĩ thông suốt sao?
Thật ra câu hỏi này của Âu Dương cũng chẳng khác gì là không hỏi. Nếu như Minh Hậu thật sự có thể suy nghĩ rõ ràng tất cả những điều này, như vậy khi Thiên Vương mới sinh ra, nàng nên lựa chọn tiêu diệt Thiên Vương. Sau đó sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
- Đưa ta tiến vào hành lang luân hồi đi!
Âu Dương thoáng nhìn về phía xa. Hắn biết, nơi kia chính là hành lang luân hồi. Lần này Âu Dương muốn được ăn cả ngã về không. Hắn muốn thể nghiệm luân hồi. Hắn muốn trở lại quá khứ hiện đại. Hắn muốn lĩnh hội cảm giác vui sướng mà hắn chưa bao giờ từng được cảm nhận. Hắn muốn từ trong sự vui sướng này tìm kiếm đáp án của mình.
- Một khi đi vào trong luân hồi, ký ức đời này của ngươi sẽ biến mất. Ngươi thật sự chọn lựa như vậy sao?
Giọng nói của Minh Hậu có chút bi thương hỏi.
- Sẽ không đâu! Trong lòng chỉ cần còn có tình, như vậy ta sẽ không quên tất cả những điều này!
Âu Dương cho Minh Hậu một câu trả lời vô cùng kiên định. Bây giờ không có đường thối lui, chỉ có thể từ trong tuyệt lộ vượt mọi chông gai sáng tạo ra tương lai của chính mình.
- Được rồi. Hi vọng ngươi có thể hiểu ra tất cả, mà không lạc lối trong luân hồi vô tận!
Minh Hậu chỉ tay về phía trước. Một đạo hào quang lóe sáng. Một con đường huyết sắc đã xuất hiện ở dưới chân Âu Dương.
Âu Dương hít sâu một hơi nói:
- Hãy đưa ta trở về thế giới ban đầu!
- Đi thôi, đi tìm bản tâm của bản thân ngươi đi!
Minh Hậu nói xong liền nhìn theo Âu Dương đi từng bước vào trong con đường huyết sắc kia, cuối cùng chậm rãi biến mất trong phần cuối luân hồi!
- Ngươi sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại. Giống như lời ngươi nói, chỉ cần trong lòng còn có tình, như vậy ngươi sẽ không quên tất cả những điều này!
Trong mắt Minh Hậu đầy chờ mong. Nam tử không muốn làm Chúa cứu thế bị đẩy tới con đường này, chỉ có điều không biết khi nào hắn mới có thể nhớ được tất cả những điều này. Khi nào hắn mới có thể thật sự trở lại vùng đất này thống trị đại địa đây...
Ầm!
Một tiếng giày da đập vào đầu giường truyền đến khiến Âu Dương tỉnh mộng. Âu Dương kêu lên một tiếng sau đó mở mắt. Lúc này cả người Âu Dương có chút mông lung, ánh mắt ngái ngủ mông, nhìn Tĩnh tỷ được xưng là nữ phi tặc trường học hẳn đã bò qua cửa sổ vào phòng. Âu Dương gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn bực nhìn Lưu Tĩnh.
- Âu Dương, ngươi bớt giả vờ cho ta. Ngươi đã nói cuối tuần theo ta đi dạo phố!
Lưu Tĩnh giận dữ. Mỗi lần gia hoả này đáp ứng mình chuyện gì, trên căn bản đều quên. Ngày hôm qua còn nói muốn cùng mình đi dạo phố. Nhưng hôm nay không ngờ hắn ngủ thẳng tới sắp mười giờ vẫn chưa rời giường.
- Có sao?
Đầu Âu Dương cảm thấy có chút mơ hồ. Từng mảng mảnh ký ức vỡ nát giống như bị xé thành từng mảnh xẹt qua trong đầu! Đại chiến Địa Ngục Minh Phượng, Thứ Kiêu Cung bắn chết Phượng Hoàng bất tử. Mấy câu nói của Minh Hậu bảo mình luân hồi chuyển thế, tất cả đều chân thực như vậy.
Không sai, Âu Dương thật sự đã hoàn thành chuyển thế. Tuy nhiên lực lượng của hắn quá cường đại. Cho dù là hành lang luân hồi cũng không thể nào khiến lực lượng của Âu Dương tan rã.
Điều này rất giống như mấy người trời sinh có lực vô cùng lớn, còn có người thường cằn nhằn nói mình nhớ rõ chuyện của đời trước. Có lúc những người này không phải là quái thai hoặc là bệnh thần kinh. Rất nhiều người trong số bọn họ đều giống với Âu Dương, mang theo rất nhiều chuyện chuyển thế sống lại. Chỉ có điều ký ức trong đầu những người kia không thể nào hoàn chỉnh như Âu Dương. Dù sao Âu Dương thực sự chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước. Điều hắn muốn tìm chính là từ bỏ hay là đi tới chân lý.
Từ trên giường bò dậy, Âu Dương vỗ vỗ vào cái đầu mông lung của mình. Rất nhiều thứ vô cùng huyền ảo chớp động trong đầu Âu Dương. Nhưng sự chớp động này lại có vẻ không chân thực, khiến Âu Dương không thể tin tưởng mình thật sự trải qua hay mình nằm mơ.
- Âu Dương, ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi còn làm phiền lão nương, lão nương đá chết ngươi!
Lưu Tĩnh căm tức hét lớn với Âu Dương. Mỹ nữ nổi danh này dù trong trường Thành Thể hay ở ngoài trường đều có biểu hiện ôn tồn lễ độ. Chỉ có khi ở cùng người bạn Âu Dương này mới lộ nguyên hình, căn bản là một con mãnh thú hình người! Không! Hẳn là một con mãnh thú không có nhân tính hình người.
Từ khi biết Lưu Tĩnh tới nay, những năm này Âu Dương bị hai nữ tử họ Lưu hãm hại không ít. Hơn nữa còn là loại hãm hại khó có thể kháng cự.
Hãm hại của huấn luyện viên Lưu Khải đối với Âu Dương gọi là huấn luyện. Lưu Tĩnh gọi hãm hại của mình đối với Âu Dương là tôi luyện! Ông trời a, một mỗi ngày sông bên trong sự "Huấn luyện" và "Tôi luyện" này, mà không coi thường mạng sống cũng như ý niệm của bản thân, có thể tưởng tượng được, tâm niệm của Âu Dương cường đại đến mức nào...
- Tỷ, không đi dạo phố được không...
Lúc này Âu Dương giống như một tiểu bạch kiểm mềm nhũn. Vẻ tội nghiệp kia ngược lại thật có mấy phần khiến người ta cảm thấy đau lòng.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mặt Lưu Tĩnh mỉm cười. Tuy là vui tươi mỉm cười, nhưng Âu Dương nhìn thấy nụ cười này, cả người giống như một con cho hoang thoát khỏi dây xích điên cuồng xông vào bồn rửa, bắt đầu rửa mặt mình.
Bản thân là bạn thân của Lưu Tĩnh, tất nhiên Âu Dương là người hiểu rõ nhất. Mỗi khi Lưu Tĩnh phẫn nộ đến cực hạn, nàng sẽ dùng một nụ cười mỉm đặc biệt đó làm khúc nhạc dạo đầu. Một khi khúc nhạc dạo đầu kết thúc ngươi vẫn không giác ngộ, vậy tiếp theo nhất định chính là đả kích giống như mưa to gió lớn, và cho ngươi một công kích sóng âm khó có thể chịu đựng được...
- Coi như ngươi thức thời!
Lưu Tĩnh thoả mãn gật đầu. Nàng rất hài lòng trước lực sát thương do nụ cười mỉm của mình mang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.