Chương 1131: Có được tất có mất
Minh Nguyệt
20/09/2013
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập cũng bất kể đó có phải là bí mật hay không, hắn vẫn mở miệng hỏi, nhưng hắn biết, cho dù Âu Dương không nói cho hắn, hắn cũng không thể nói gì, vì cái này vốn là cảm ngộ của bản than Âu Dương, người ta không cần phải nói cho hắn.
- Chính là cái này!
Âu Dương chỉ vào trái tim mình nói:
- Lấy thân hóa đạo, trong lòng ngươi có đạo, chính là thiên đạo đó! Đợi sau khi hủy diệt thiên đình, tiên giới sẽ tiến vào những ngày yên ổn, còn ta cũng sẽ tan hết lực lượng toàn thân, triệt để xóa bỏ ký ức của mình, sau đó tiến vào trong luân hồi, đi tìm con đường của chí cao vô thượng!
Âu Dương biết đây là lựa chọn cuối cùng của hắn, cũng chỉ có con đường này mới có thể khiến hắn tìm được chiếc cầu thông đến bờ bên kia!
- Ngươi. . . . . .
Hai người đều không biết nói gì, bọn họ biết đây không phải chuyện bọn họ có thể ngăn cản, đồng dạng bọn họ cũng có thể minh bạch, đạt được giai đoạn của Âu Dương, để có thể bước ra một bước này rốt cuộc khó khăn như thế nào....
Chí cao vô thượng, từ ngày tiến vào tiên giới đến nay Âu Dương chưa bao giờ buông tha. Cảnh giới được xem là chưa bao giờ có người tiếp xúc cũng là mục tiêu cuối cùng của Âu Dương, hắn biết, nếu như không thể chạm vào chí cao vô thượng, lòng hắn khó yên.
Nhưng một đường đi đến bây giờ, Âu Dương biết, chỉ dựa vào đề cao lực lượng căn bản không có khả năng để hắn xuất hiện biến chất. Hiện nay hắn giống như một cái bình, hắn đã giả bộ đầy lực lượng, cho dù mở rộng dung lượng của cái bình đến vô hạn, đến cuối cùng vẫn là lượng biến, ngươi vĩnh viễn không thể biến cái bình thành bầu trời mưa.
Biến chất và lượng biến nhìn qua có thể không sai biệt lắm, trên thực tế chênh lệch lại cực lớn. Âu Dương có thể xóa bỏ tất cả, lựa chọn sống lại. Đây tựa hồ là một cách làm đặt mình vào tử địa, về phần có thể sống lại hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết.
- Âu Dương, phương pháp đạt được chí cao vô thượng từ trước đến giờ chưa có ai từng đối diện, ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa? Nếu như ngươi... Ta là nói nếu như ngươi thất bại thì sao?
Bạch Tinh cũng biết, lúc này nói chuyện thất bại với Âu Dương xác thực có chút mất hứng, nhưng thân là đồng bọn, hắn cho rằng mình vẫn cần nhắc nhở Âu Dương một chút.
- Ta cũng cho rằng ngươi có chút quá mức, chi bằng đem lực lượng tạm thời gửi gắm ở nơi nào đó, nếu thực sự thất bại, còn có thể lấy lại lực lượng!
Ngụy Bỉnh Dập cũng cho rằng Âu Dương có chút quá mạo hiểm.
Nhưng lúc này, Âu Dương vẫn mỉm cười. Âu Dương nhìn hai người nói:
- Các ngươi có biết tại sao trước kia không có ai trùng kích được chí cao vô thượng? Vì sao Thiên Vương có thể trùng kích chí cao vô thượng mà chúng ta lại không thể?
- Vì sao?
Rất hiển nhiên, vấn đề này rất nhiều người đều quan tâm. Dù sao bốn chữ chí cao vô thượng cũng sở hữu ma lực quá cường đại, cường đại đến mức rất nhiều người si mê truy đuổi. Có thể nói bất luận một người nào đạt được tổ cấp cường giả, trong mắt bọn họ đều chỉ còn lại một truy cầu cuối cùng, đó là chí cao vô thượng.
Đạt được trình độ như bọn họ, cho dù đại thời đại cũng không có khả năng diệt bọn họ. Cho dù Thiên Vương muốn diệt thế, bọn họ chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, cho dù Thiên Vương hủy diệt thế giới, bọn họ vẫn có thể tiếp tục trường tồn. Cho nên bọn họ hầu như đã là tồn tại bất tử bất diệt. Dưới loại tình huống này, truy cầu chí cao vô thượng còn lại của bọn họ sợ rằng có thể mãi mãi không cách nào đạt được.
- Bởi vì chúng ta có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ, còn Thiên Vương lại có thể vứt bỏ tất cả.
Sau khi Âu Dương nói xong những lời này, trên mặt hắn mang theo một nụ cười khổ, lúc này hắn rốt cuộc minh bạch. Thì ra Minh Hậu sai rồi. Trong mắt Minh Hậu, Thiên Vương đã không còn để ý đến nàng, ném nàng vào trong địa ngục, để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nhưng nếu như đổi một suy nghĩ khác, có lẽ Minh Hậu có thể minh bạch, Thiên Vương chưa bao giờ vứt bỏ nàng. Nếu như Thiên Vương thực sự hoàn toàn không quan tâm đến nàng, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn hoàn thành vứt bỏ cuối cùng của mình trước cửa địa ngục. Bởi vì chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể buông tha tất cả, hắn mới có thể không chút lo lắng. Bởi vì Thiên Vương biết, toàn bộ thế giới nếu như còn một người có thể bảo vệ hắn thì chắc chắn chỉ còn Minh Hậu.
Khi Thiên Vương lựa chọn buông tha tất cả, hắn từ bỏ thiên đình, hắn từ bỏ tất cả, hắn không giải thích với bất cứ người nào của thiên đình, bởi vì hắn biết, cho dù hắn không tồn tại, thiên đình cũng sẽ không có người đau lòng vì hắn. Nhưng đến cuối cùng hắn lại ép buộc mình triệt để tổn thương Minh Hậu, chuyện này nhìn qua có chút không thể lý giải, kỳ thực nếu thay đổi suy nghĩ, tất cả lại trở nên rất dễ hiểu.
Khi hắn còn sống, thương tổn một người khác, cho dù hắn rời khỏi, thương tổn này cũng không nhạt bớt. Nhưng nếu như Thiên Vương không làm như vậy, vạn nhất hắn thất bại, như vậy Minh Hậu có thể cùng rời đi với hắn.
Thiên Vương cũng không phải không để ý Minh Hậu, nếu như hắn không để ý, dựa theo cường đại của hắn, hắn có thể nói đi là đi, căn bản không cần làm những chuyện thương tổn người khác.
- Có mất mới có được.
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào hắn cũng phải bước lên con đường này, nhất định phải đi tới cuối cùng.
- Ngươi vứt bỏ bọn họ, nhưng ngươi có từng nghĩ, bọn họ có thể vứt bỏ ngươi không?
Bạch Tinh nhìn ra được Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy Âu Dương làm như vậy quả thực chính là thương tổn những người quan tâm đến hắn.
- Đừng nói với bọn họ, cũng đừng nói cho bọn họ ta rời đi. Dù sao ta cũng thường xuyên biến mất, cho dù biến mất mấy trăm năm cũng không có người biết.
Âu Dương mỉm cười nhìn về phía xa, sau đó hắn đứng dậy, ném một ít tiền thưởng lên mặt bàn nói:
- Đừng lo lắng, bằng hữu thiên đình đã chuẩn bị cho chúng ta nhiều lễ vật như vậy, chúng ta không có lý do không đi lấy!
Âu Dương nói như vậy cũng có chủ ý muốn chuyển sang chuyện khác. Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập là người thông minh thế nào, từ trong mỗi tiếng nói cử động của Âu Dương, bọn họ có thể nhìn ra, Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ có khuyên bảo thế nào đi nữa, tuyệt đối cũng không thể để Âu Dương thay đổi suy nghĩ của mình.
- Chúng ta sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này.
Bạch Tinh cầm Yêu Thần Thương lấp lóe tinh quang của mình. Hắn biết, lúc này không ai giúp được Âu Dương, người có thể giúp được Âu Dương chỉ có bản thân hắn. Còn bọn họ thân là bằng hữu của Âu Dương, việc duy nhất có thể làm chính là giúp hắn giữ kín bí mật này, để Âu Dương không có bất cứ gánh nặng nào.
- Trước kia tiến vào luân hồi đều là mang theo hi vọng tiến vào, lần này ta vứt bỏ tất cả, không mang theo bất cứ hi vọng gì, ta còn có thể giác ngộ không?
Âu Dương nhìn bầu trời, kỳ thực lúc này ngay cả bản thân hắn cũng không biết lựa chọn của hắn rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
- Chính là cái này!
Âu Dương chỉ vào trái tim mình nói:
- Lấy thân hóa đạo, trong lòng ngươi có đạo, chính là thiên đạo đó! Đợi sau khi hủy diệt thiên đình, tiên giới sẽ tiến vào những ngày yên ổn, còn ta cũng sẽ tan hết lực lượng toàn thân, triệt để xóa bỏ ký ức của mình, sau đó tiến vào trong luân hồi, đi tìm con đường của chí cao vô thượng!
Âu Dương biết đây là lựa chọn cuối cùng của hắn, cũng chỉ có con đường này mới có thể khiến hắn tìm được chiếc cầu thông đến bờ bên kia!
- Ngươi. . . . . .
Hai người đều không biết nói gì, bọn họ biết đây không phải chuyện bọn họ có thể ngăn cản, đồng dạng bọn họ cũng có thể minh bạch, đạt được giai đoạn của Âu Dương, để có thể bước ra một bước này rốt cuộc khó khăn như thế nào....
Chí cao vô thượng, từ ngày tiến vào tiên giới đến nay Âu Dương chưa bao giờ buông tha. Cảnh giới được xem là chưa bao giờ có người tiếp xúc cũng là mục tiêu cuối cùng của Âu Dương, hắn biết, nếu như không thể chạm vào chí cao vô thượng, lòng hắn khó yên.
Nhưng một đường đi đến bây giờ, Âu Dương biết, chỉ dựa vào đề cao lực lượng căn bản không có khả năng để hắn xuất hiện biến chất. Hiện nay hắn giống như một cái bình, hắn đã giả bộ đầy lực lượng, cho dù mở rộng dung lượng của cái bình đến vô hạn, đến cuối cùng vẫn là lượng biến, ngươi vĩnh viễn không thể biến cái bình thành bầu trời mưa.
Biến chất và lượng biến nhìn qua có thể không sai biệt lắm, trên thực tế chênh lệch lại cực lớn. Âu Dương có thể xóa bỏ tất cả, lựa chọn sống lại. Đây tựa hồ là một cách làm đặt mình vào tử địa, về phần có thể sống lại hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết.
- Âu Dương, phương pháp đạt được chí cao vô thượng từ trước đến giờ chưa có ai từng đối diện, ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa? Nếu như ngươi... Ta là nói nếu như ngươi thất bại thì sao?
Bạch Tinh cũng biết, lúc này nói chuyện thất bại với Âu Dương xác thực có chút mất hứng, nhưng thân là đồng bọn, hắn cho rằng mình vẫn cần nhắc nhở Âu Dương một chút.
- Ta cũng cho rằng ngươi có chút quá mức, chi bằng đem lực lượng tạm thời gửi gắm ở nơi nào đó, nếu thực sự thất bại, còn có thể lấy lại lực lượng!
Ngụy Bỉnh Dập cũng cho rằng Âu Dương có chút quá mạo hiểm.
Nhưng lúc này, Âu Dương vẫn mỉm cười. Âu Dương nhìn hai người nói:
- Các ngươi có biết tại sao trước kia không có ai trùng kích được chí cao vô thượng? Vì sao Thiên Vương có thể trùng kích chí cao vô thượng mà chúng ta lại không thể?
- Vì sao?
Rất hiển nhiên, vấn đề này rất nhiều người đều quan tâm. Dù sao bốn chữ chí cao vô thượng cũng sở hữu ma lực quá cường đại, cường đại đến mức rất nhiều người si mê truy đuổi. Có thể nói bất luận một người nào đạt được tổ cấp cường giả, trong mắt bọn họ đều chỉ còn lại một truy cầu cuối cùng, đó là chí cao vô thượng.
Đạt được trình độ như bọn họ, cho dù đại thời đại cũng không có khả năng diệt bọn họ. Cho dù Thiên Vương muốn diệt thế, bọn họ chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, cho dù Thiên Vương hủy diệt thế giới, bọn họ vẫn có thể tiếp tục trường tồn. Cho nên bọn họ hầu như đã là tồn tại bất tử bất diệt. Dưới loại tình huống này, truy cầu chí cao vô thượng còn lại của bọn họ sợ rằng có thể mãi mãi không cách nào đạt được.
- Bởi vì chúng ta có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ, còn Thiên Vương lại có thể vứt bỏ tất cả.
Sau khi Âu Dương nói xong những lời này, trên mặt hắn mang theo một nụ cười khổ, lúc này hắn rốt cuộc minh bạch. Thì ra Minh Hậu sai rồi. Trong mắt Minh Hậu, Thiên Vương đã không còn để ý đến nàng, ném nàng vào trong địa ngục, để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nhưng nếu như đổi một suy nghĩ khác, có lẽ Minh Hậu có thể minh bạch, Thiên Vương chưa bao giờ vứt bỏ nàng. Nếu như Thiên Vương thực sự hoàn toàn không quan tâm đến nàng, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn hoàn thành vứt bỏ cuối cùng của mình trước cửa địa ngục. Bởi vì chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể buông tha tất cả, hắn mới có thể không chút lo lắng. Bởi vì Thiên Vương biết, toàn bộ thế giới nếu như còn một người có thể bảo vệ hắn thì chắc chắn chỉ còn Minh Hậu.
Khi Thiên Vương lựa chọn buông tha tất cả, hắn từ bỏ thiên đình, hắn từ bỏ tất cả, hắn không giải thích với bất cứ người nào của thiên đình, bởi vì hắn biết, cho dù hắn không tồn tại, thiên đình cũng sẽ không có người đau lòng vì hắn. Nhưng đến cuối cùng hắn lại ép buộc mình triệt để tổn thương Minh Hậu, chuyện này nhìn qua có chút không thể lý giải, kỳ thực nếu thay đổi suy nghĩ, tất cả lại trở nên rất dễ hiểu.
Khi hắn còn sống, thương tổn một người khác, cho dù hắn rời khỏi, thương tổn này cũng không nhạt bớt. Nhưng nếu như Thiên Vương không làm như vậy, vạn nhất hắn thất bại, như vậy Minh Hậu có thể cùng rời đi với hắn.
Thiên Vương cũng không phải không để ý Minh Hậu, nếu như hắn không để ý, dựa theo cường đại của hắn, hắn có thể nói đi là đi, căn bản không cần làm những chuyện thương tổn người khác.
- Có mất mới có được.
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào hắn cũng phải bước lên con đường này, nhất định phải đi tới cuối cùng.
- Ngươi vứt bỏ bọn họ, nhưng ngươi có từng nghĩ, bọn họ có thể vứt bỏ ngươi không?
Bạch Tinh nhìn ra được Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy Âu Dương làm như vậy quả thực chính là thương tổn những người quan tâm đến hắn.
- Đừng nói với bọn họ, cũng đừng nói cho bọn họ ta rời đi. Dù sao ta cũng thường xuyên biến mất, cho dù biến mất mấy trăm năm cũng không có người biết.
Âu Dương mỉm cười nhìn về phía xa, sau đó hắn đứng dậy, ném một ít tiền thưởng lên mặt bàn nói:
- Đừng lo lắng, bằng hữu thiên đình đã chuẩn bị cho chúng ta nhiều lễ vật như vậy, chúng ta không có lý do không đi lấy!
Âu Dương nói như vậy cũng có chủ ý muốn chuyển sang chuyện khác. Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập là người thông minh thế nào, từ trong mỗi tiếng nói cử động của Âu Dương, bọn họ có thể nhìn ra, Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ có khuyên bảo thế nào đi nữa, tuyệt đối cũng không thể để Âu Dương thay đổi suy nghĩ của mình.
- Chúng ta sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này.
Bạch Tinh cầm Yêu Thần Thương lấp lóe tinh quang của mình. Hắn biết, lúc này không ai giúp được Âu Dương, người có thể giúp được Âu Dương chỉ có bản thân hắn. Còn bọn họ thân là bằng hữu của Âu Dương, việc duy nhất có thể làm chính là giúp hắn giữ kín bí mật này, để Âu Dương không có bất cứ gánh nặng nào.
- Trước kia tiến vào luân hồi đều là mang theo hi vọng tiến vào, lần này ta vứt bỏ tất cả, không mang theo bất cứ hi vọng gì, ta còn có thể giác ngộ không?
Âu Dương nhìn bầu trời, kỳ thực lúc này ngay cả bản thân hắn cũng không biết lựa chọn của hắn rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.