Chương 125: Đại vận bị tiêu diệt toàn đoàn (1)
Minh Nguyệt
24/08/2013
Nhưng giờ này phút này Âu Dương có thể rời khỏi sao? Lục Tiên che kín bầu trời. Trong lòng đất nhất định có Yêu Chiến Sĩ mai phục. Bất kể Âu Dương chui xuống đất hay bay lên trời đều chỉ có một con đường chết.
- Đi? Các ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể đi sao?
Không biết Trịnh Đan Đằng từ đâu hóa thành một mảnh sương mù bay vào không trung. Lúc này hắn có vẻ cao cao tại thượng.
- Đúng vậy! Một đám tim nhỏ kia, các ngươi làm sao có thể đi được.
Phấn Tú với giọng điệu nương nương cũng bay người lên không trung.
- Âu Dương, không phải ngươi rất trâu bò sao? Ngày hôm nay ta để ngươi nhìn từng thủ hạ của ngươi chết ở trước mặt ngươi!
Trịnh Đan Đằng hiện thân. Hắn lộ vẻ dữ tợn nhìn Âu Dương nói.
- Làm người tốt nhất không nên làm quá tuyệt!
Âu Dương nhìn đám đội viên của mình. Giờ này phút này tất cả đội viên của hắn đã bị mê hoặc liên tục nói năng lực đều đã mất. Mỗi người giống như con rối. Rõ ràng bọn họ đã bị Huyễn Thuật Sư khống chế!
- Ha ha ha ha! Không phải ngươi có Chân Thực Chi Nhãn sao? Không phải ngươi có thể không thèm để ý tới huyễn thuật sao? Hiện tại ta cho ngươi thấy Huyễn Thuật Sư giết người như thế nào!
Ngón tay Trịnh Đan Đằng chỉ về về phía một thủ hạ của Âu Dương. Sau đó người này bỗng nhiên yêu hóa. Trong nháy mắt hắn liền biến thành một yêu ma với làn da màu xanh lá. Hiện tại người này đã hoàn toàn bị khống chế. Hắn biết động tác của mình, lại không khống chế được mình.
- Chết đi!
Ngón tay Trịnh Đan Đằng điểm một cái, sau đó người đội viên đã bị yêu hóa kia không ngờ trực tiếp xé lồng ngực của một đội viên bên cạnh hắn!
- Ngươi...
Dù thế nào Âu Dương cũng không ngờ được, Trịnh Đan Đằng lại dùng hành động độc ác nha vậy! Khống chế người của mình giết đội viên của mình! Sự đả kích này đối với Âu Dương mà nói quả thật rất lớn.
- Thế nào? Ngươi không cam lòng sao? Ngươi phẫn nộ sao?
Trịnh Đan Đằng hiển nhiên nắm bắt cơ hội này! Nếu một chọi một, hắn đối với Âu Dương mà nói chính là một mục tiêu sống. Nhưng trong hiện thực ai sẽ một chọi một với ngươi?
- Không cam lòng sao? Bi phẫn sao? Nhưng ngươi có thể làm gì được lão tử? Ngươi xem tiếp đi!
Trịnh Đan Đằng chỉ huy con rối kia, lại dùng hai tay xé rách lồng ngực của một đội viên khác!
- Trịnh Đan Đằng! Làm người không nên quá đáng!
Lúc này hai mắt Âu Dương đã biến thành huyết sắc. Nhưng không có cách nào, cho dù hắn mạnh hơn nữa dưới tình huống như vậy cũng không thể nào ngăn cơn sóng dữ. Giờ này phút này Âu Dương thật sự hối hận! Hắn hối hận lúc trước không một mũi tên giết chết tên Trịnh Đan Đằng rác rưởi này!
- Ha ha ha! Mắng chửi đi! Mắng chửi đi! Từ trong tiếng mắng chửi của ngươi, ta có thể thấy được sự bất đắc dĩ của ngươi. Ngươi mắng chửi đi, ngươi càng mắng ta lại càng hưng phấn!
Lúc này, Trịnh Đan Đằng nào còn chút phong độ hoàng tử nào. Hắn quả thực chính là một ác ma, một tiểu nhân, một kẻ tiểu nhân đắc chí.
Trịnh Đan Đằng tiếp tục chỉ huy con rối kia chuẩn bị lại giết một người! Nhưng hắn vừa điều khiển con rối nhảy dựng lên, một mũi Tam Lăng Tiễn của Âu Dương đã trực tiếp từ trên Thứ Kiêu Cung bay ra! Một mũi tên bắn con rối này chết ngay tại chỗ!
Trong một khắc khi bị bắn chết, Âu Dương có thể nhìn thấy, trong mắt của người đội viên bị khống chế có mấy phần giải thoát! Hắn có thể biết mình đang làm cái gì, nhưng hắn không thể khống chế được mình. Mà hiện tại một mũi tên của Âu Dương bắn chết hắn, trái lại hắn cảm thấy đây là một sự giải thoát! Nếu như Âu Dương không giết hắn, như vậy hai tay hắn sẽ xé nát lồng ngực người đội hữu của mình. Cùng với làm một con rối bị người ta khống chế, hắn tình nguyện chết đi.
- Các vị! Ngày hôm nay Âu Dương chấp nhận ngã xuống! Chỉ cần các vị thả cho Đại Vận chúng ta một con đường sống. Cả đời này, Âu Dương sẽ không là kẻ địch của các vị!
Âu Dương thả cung tên trong tay xuống. Tuy rằng hắn không cam lòng, nhưng hôm nay hắn không có lựa chọn khác. Lỡ một bước chân thành hận thiên cổ. Sở dĩ tạo thành cục diện như hôm nay, theo Âu Dương thấy cũng bởi vì hắn không cẩn thận.
- Chấp nhận ngã xuống? Ngươi quỳ xuống cho lão tử, nói không chừng lão tử sẽ vì vui vẻ mà bỏ qua các ngươi?
Hiện tại, Trịnh Đan Đằng giống như một con chó điên. Trong lòng hắn cảm giác thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn này khiến hắn cực kỳ khoan khoái. Nhớ đến lúc đầu khi Âu Dương bắn hắn trở thành tiễn nhân, hiện tại rốt cuộc hắn đã báo được thù! Cho dù thủ đoạn báo thù này không quang minh, nhưng hắn không để ý tới quá trình. Hắn chỉ coi trọng kết quả.
- Lại có người chết! Lại có người chết! Lần này là người của Đại Vận!
Trong Trấn Yêu Thành, dưới Tỏa Yêu Tháp, một đám cao thủ của các quốc gia nhìn tin tức phía trên lệnh bài. Bọn họ đã chờ suốt nửa tháng yên tĩnh mới lại thấy được sự giết chóc.
- Không thể nào! Tây Kỳ và Hồng Minh cách Đại Vận 2000 dặm! Đại Vận làm sao có người bị giết được!
Lăng Trung Thiên không thể tin tưởng vào kết quả này! Hội võ tứ quốc lần này quá quỷ dị! Bắt đầu chính là Đại Kim bị tiêu diệt toàn đoàn. Sau nửa tháng yên tĩnh, hiện tại Đại Vận cách liên quân Tây Kỳ Hồng Minh hơn 2000 dặm. Nhưng Đại Vận lại liên tiếp bị chết ba người. Điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Nguyên soái! Chuyện này...
Mạch Thiên Nhai nhìn tin tức bên trên lệnh bài. Lúc này toàn bộ tin tức của mười hai đội viên Đại Vận đều biến mất. Đây không phải là tin tức tốt. Nhưng cũng may đến nay mới chỉ có ba tin tức về sinh mệnh. Nói cách khác Đại Vận còn có chín người sống sót.
- Lại có người chết!
Lại là những tiếng tít tít truyền đến. Tiếp theo ba đạo khí tức sinh mệnh của Đại Vận lại biến mất! Trong chốc lát, mười hai người đã biến mất sáu người, Lăng Trung Thiên cảm giác trong lòng mình bỗng nhiên tê dại. Hắn đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.
- Lẽ nào Âu Dương đã thất bại? Lẽ nào Đại Vận sẽ bị tiêu diệt?
Vào lúc này không ai có thể trả lời vấn đề này. Bởi vì lúc này giờ phút này, bên trong Tỏa Yêu Tháp, một người Âu Dương chắn ở trước năm người còn lại. Trịnh Đan Đằng giống như một con chó điên, không ngừng chỉ huy đội viên của Âu Dương tự giết lẫn nhau. Trong thoáng chốc ngắn ngủi đã có sáu người chết.
- Trịnh ca ca, ngươi thật thích đùa! Tuy nhiên ta nghe người ta nói Âu Dương thật sự rất lợi hại. Không biết hắn có thể một đánh năm người hay không?
Phấn Tú cũng là một ác ma từ trong xương trong tủy. Tuy nhiên lời nói của hắn lại hợp với tâm ý của con chó điên Trịnh Đan Đằng kia!
- Ha ha ha! Đúng vậy! Đánh năm. Cuối cùng để xem ngươi giết hết đội viên của mình, hay là bọn họ giết chết đội trưởng ngươi, sau đó tự giết hại lẫn nhau đây? Ta thật chờ mong được nhìn thấy!
Hai mắt Trịnh Đan Đằng nhìn chằm chằm vào Âu Dương. Hắn thấy Âu Dương tức giận tới mức toàn thân run rẩy, trong lòng bất chợt càng thêm hưng phấn.
- Trịnh Đan Đằng! Tên tiểu nhân này! Cho dù Âu Dương ta chết cũng không chết trong tay tên tiểu nhân nhà ngươi!
Âu Dương quát to một tiếng, sau đó hắn liền nắm lấy năm người phía sau. Trước khi bọn họ hoàn toàn bị khống chế, Âu Dương trực tiếp ném năm người bọn họ vào một thông đạo tối đen cách bọn họ chưa đầy mười mét!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.