Chương 418: Đầu hàng
Minh Nguyệt
28/08/2013
Đi!
Kỳ thực Khâu Vĩ đã dự đoán được kết quả này, có điều bọn họ cũng không vì vậy rồi cảm thấy không hay, khi thiết kế loại trận hình phong thanh cưỡi ngựa bắn cung này, có người nghĩ đến đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ sẽ không tạo thành được sát thương đủ lớn, nhưng không thể phủ nhận phương thức phong này này rất phù hợp với tình huống hiện tại.
Chiến mã màu đen bắt đầu tung vó, khi đoàn kỵ sĩ bạc cách ác ma chi vẫn không đến một dặm, toàn bộ ác ma chi vẫn đã hoàn thành khởi động, chiến mã lao nhanh về phía trước, tuy rằng khởi bước chậm hơn, thế nhưng một nhóm chiến mã màu đen này đều là những thớt chiến mã ưu tú nhất, chọn chúng ưu tú hơn nhiều so với chiến mã bình thường của đoàn kỵ binh bạc, cho dù xuất phát muộn hơn, ác ma chi vẫn vẫn có thể duy trì khoảng cách nhất định với đoàn kỵ sĩ bạc.
Nhưng không ngờ khoảng cách này lại là trí mạng, toàn bộ đoàn viên ác ma chi vẫn bắt đầu thay đổi tư thế, quay ngược lại so với hướng di chuyển của chiến mã, phương pháp tọa kỵ quỷ dị nyaf khiến chỉ huy của đoàn kỵ binh bạc phải nhíu mày, có điều bọn họ cũng không biết quá trình chiến đấu của ác ma chi vẫn với đoàn kỵ sĩ lam, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua phương thức chiến đấu kiểu phong tranh này.
- Bắn chết ngựa của bọn họ!
Khâu Vĩ một lần nữa hạ mệnh lệnh, có điều mệnh lệnh lần này sợ rằng trong toàn bộ các chi binh cũng chỉ xuất hiện tại ác ma chi vẫn.
Đối với kỵ binh, qua thời gian dài tiếp xúc với chiến mã, trong lòng bọn họ đã phát sinh một loại tôn trọng từ nội tâm với chiến mã, thế nên bình thường khi kỵ binh hai bên giao chiến, rất ít gặp phải tình huống nhắm vào chiến mã đối phương.
Thế nhưng ác ma chi vẫn dưới sự chỉ dẫn của Âu Dương đã chân chính biến thành ác ma, trong mắt bọn họ không hề có những quy tắc bình thường, bọn họ chỉ biết một điều, quy tắc là do người chiến thắng quyết định/
Bảy trăm mũi tiễn trí mạng bắn ra, những mũi tiễn này tuy bắn không chết kỵ binh có viên thuẫn che chắn, nhưng chiến mã dưới thân bọn họ thì khác, chiến mã không được chiến giáp bao bọc, những điểm yếu lộ ra trước mắt ác ma chi vẫn đều là trí mạng.
Oanh… Ầm ầm ù ù… A…
Tình cảnh người ngã ngựa đổ một lần nữa xuất hiện, trước một loạt tên bắn này, những thớt chiến mã chạy đầu tiên trong hơn bảy trăm thớt đều ngã xuống, chiến mã bị bắn chết, nhất thời kỵ binh cưỡi bên trên đều ầm ầm ngã xuống, nhất thời khiến những chiến mã phía sau đều phải dừng lại. Một lần này khiến trận hình xung phong của đoàn kỵ sĩ bạc bị xáo trộn.
Tiếng ngựa kêu, tiếng chửi rủa của kỵ sĩ bạc cùng nhau vang lên. Khi những chiến mã đi hàng đầu tiên ngã xuống, với tốc độ nhanh như gió của toàn bộ trận hình, lập tức kéo theo phản ứng dây chuyền, hai ba trăm thớt chiến mã ngay phái sau liền bị vấp ngã, vô số kỵ binh bị áp chết tại chỗ, cho dù không bị áp chết cũng bị những bước chân ngựa phía sau mình dẫm đạp lên mà chết.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên phía sau, thế nhưng chẳng khiến ác ma chi vũ vốn chẳng màng tới quy tắc bình thường kia bị ảnh hưởng, bọn họ cũng chẳng thấy có điều gì không thích hợp. Lúc này dưới mệnh lệnh tiếp theo của Khâu Vĩ, ác ma chi vũ nhân lúc địch nhân hỗn loạn, liền bất chấp tất cả, những mũi tên nườm nượp bay thẳng về phía đoàn kỵ sĩ bạc còn đang hỗn loạn không ngừng.
- Đám ma nhân Đa La các ngươi, các ngươi căn bản không có nửa điểm tôn nghiêm của người kỵ binh, các ngươi không xứng trở thành kỵ binh!
Viên chỉ huy đoàn kỵ sĩ bạc nhìn tràng diện vô số chiến mã bị bắn chết và dẫm đạp, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng quát mắng.
- Cút mẹ ngươi đi!
Mã Tề kéo động dây cung, một mũi tiễn nhanh chóng băn tới. Có điều mũi tiễn của hắn vẫn chậm một bước, khi mũi tiễn của hắn mới bay được phân nửa, một mũi tiễn ba cạnh màu đen đã bay thẳng tới, bắn xuyên qua miệng của viên chỉ hủy kỵ sĩ bạc, đồng thời kéo đi luôn cả tính mạng của hắn.
Đây là mũi tiễn của Âu Dương, Âu Dương thích nhất là “Cầm tặc trước phải cầm vương”, lúc này hắn phát hiện ra tên chỉ huy, làm sao chịu bỏ lỡ cơ hội.
- Đám tiểu chủng Đa La, các ngươi căn bản không xứng là kỵ binh.
Vô số tiếng chửi rủa vang lên trong đoàn kỵ sĩ bạc, thế nhưng lúc này toàn bộ đoàn kỵ sĩ bạc đang xô đẩy lẫn nhau, bọn họ muốn lui lại cũng không còn kịp nữa.
- Cút con mẹ các ngươi đi.
Mã Tề thô tục chửi một tiếng. Mã Tề tuyệt không nghĩ đến việc bọn họ làm có gì không thích hợp, bởi vì bọn họ là người thắng cuộc, nếu như bọn họ thực sự thấy có vấn đề như đám người này nói, đó mới là ngu ngốc.
Rất hiển nhiên, toàn bộ ác ma chi vẫn đều có suy nghĩ giống như mã Tề, bọn họ hoàn toàn kế thừa được tính không quy tắc kia của Âu Dương! Đối với ác ma chi vẫn mà nói, bọn họ không cần quy tắc gì đó, không cần ca ngợi, bọn họ chỉ cần thắng lợi, chính là thắng lợi.
Chỉ có người thắng mới có tư cách kể ra lịch sử, người thất bại chỉ còn đường chịu thóa mạ.
- Kỵ sĩ bạc gì chứ, rác rưởi, chỉ như đám chó con, hai lượt bắn đã không xong rồi!
Lúc này Khâu Vĩ đâu còn phong phạm của quân đoàn trưởng gì nữa, hắn ngồi một chồm hổm một chỗ như một tên vô lại, có điều mỗi một lần Khâu Vĩ kéo động dây cung, lại có hai mũi tên đồng loạt bay ra, lúc này một cung song tiễn của Khâu Vĩ đã có vài phần hỏa hầu, hơn nữa lúc này căn bản không cần ngắm bắn chuẩn xác gì đó, cứ thế chỉ vào đám kỵ sĩ bạc đang hỗn loạn, vèo vèo mấy tiếng lại có người hay ngựa bị giết chết.
- Bắn chết hết đám người ngựa này, tối nay chúng ta ăn thịt ngựa!
Âu Dương thật vất vả mới lôi ra những con ngựa bị bắn chết khỏi đống thi thể kỵ sĩ bạc, hô lớn với các đoàn viên.
- Ăn thịt ngựa! Ăn thịt ngựa!
Lúc này ác ma chi vẫn rốt cuộc hoàn toàn bày ra bộ mặt ác ma của mình, bọn họ không cần tư tưởng tốt đẹp gì đó, bởi vì bọn họ truy cầu chính là ác ma, là tàn sát.
Trên chiến trường, cùng truy cầu một điều gì đó với địch nhân chỉ có những kẻ ngu mới đi làm. Ác ma chi vẫn không hề ngu ngốc, đây là phong cách của bọn họ.
Ác ma chi vẫn chia ra vây xung quanh đoàn kỵ sĩ bạc, đoàn kỵ sĩ bạc đối mặt với tầng tầng lớp lớp áp lực, bọn họ không có bất luận biện pháp nào chống lại, một tiễn lại một tiễn không ngừng lấy đinh sinh mệnh của người hoặc ngựa.
- Chúng ta đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!
Rốt cuộc trong đoàn kỵ sĩ bạc có người không chịu nổi nữa, hô lên hai tiếng đầu hàng.
Đáng thương cho hắn, khi vùa nghe xong những lời này, ác ma chi vẫn liền trực tiếp trả lời hắn bằng những mũi tên đầy uy lực.
Người này vừa hô lên hai chữ đầu hàng, chợt nghe thấy tiếng Mã Tề hét lớn:
- Mẹ nó, ta ghét nhất những gã không có cốt khí, muốn đầu hàng sao, buồn cười! Các huynh đệ, thịt chúng!
Mã Tề nói khiến toàn bộ đoàn viên ác ma chi vẫn nhất trí ủng hộ. Ác ma chi vẫn không chỉ không ngừng công kích, ngược lại công kích càng hung mãnh hơn trước, tuy rằng Âu Dương cũng không ngừng bắn tên giết người, thế nhưng Âu Dương lại có chút thẹn thùng…
Kỳ thực Khâu Vĩ đã dự đoán được kết quả này, có điều bọn họ cũng không vì vậy rồi cảm thấy không hay, khi thiết kế loại trận hình phong thanh cưỡi ngựa bắn cung này, có người nghĩ đến đối mặt với kỵ binh tinh nhuệ sẽ không tạo thành được sát thương đủ lớn, nhưng không thể phủ nhận phương thức phong này này rất phù hợp với tình huống hiện tại.
Chiến mã màu đen bắt đầu tung vó, khi đoàn kỵ sĩ bạc cách ác ma chi vẫn không đến một dặm, toàn bộ ác ma chi vẫn đã hoàn thành khởi động, chiến mã lao nhanh về phía trước, tuy rằng khởi bước chậm hơn, thế nhưng một nhóm chiến mã màu đen này đều là những thớt chiến mã ưu tú nhất, chọn chúng ưu tú hơn nhiều so với chiến mã bình thường của đoàn kỵ binh bạc, cho dù xuất phát muộn hơn, ác ma chi vẫn vẫn có thể duy trì khoảng cách nhất định với đoàn kỵ sĩ bạc.
Nhưng không ngờ khoảng cách này lại là trí mạng, toàn bộ đoàn viên ác ma chi vẫn bắt đầu thay đổi tư thế, quay ngược lại so với hướng di chuyển của chiến mã, phương pháp tọa kỵ quỷ dị nyaf khiến chỉ huy của đoàn kỵ binh bạc phải nhíu mày, có điều bọn họ cũng không biết quá trình chiến đấu của ác ma chi vẫn với đoàn kỵ sĩ lam, hơn nữa cũng chưa từng thấy qua phương thức chiến đấu kiểu phong tranh này.
- Bắn chết ngựa của bọn họ!
Khâu Vĩ một lần nữa hạ mệnh lệnh, có điều mệnh lệnh lần này sợ rằng trong toàn bộ các chi binh cũng chỉ xuất hiện tại ác ma chi vẫn.
Đối với kỵ binh, qua thời gian dài tiếp xúc với chiến mã, trong lòng bọn họ đã phát sinh một loại tôn trọng từ nội tâm với chiến mã, thế nên bình thường khi kỵ binh hai bên giao chiến, rất ít gặp phải tình huống nhắm vào chiến mã đối phương.
Thế nhưng ác ma chi vẫn dưới sự chỉ dẫn của Âu Dương đã chân chính biến thành ác ma, trong mắt bọn họ không hề có những quy tắc bình thường, bọn họ chỉ biết một điều, quy tắc là do người chiến thắng quyết định/
Bảy trăm mũi tiễn trí mạng bắn ra, những mũi tiễn này tuy bắn không chết kỵ binh có viên thuẫn che chắn, nhưng chiến mã dưới thân bọn họ thì khác, chiến mã không được chiến giáp bao bọc, những điểm yếu lộ ra trước mắt ác ma chi vẫn đều là trí mạng.
Oanh… Ầm ầm ù ù… A…
Tình cảnh người ngã ngựa đổ một lần nữa xuất hiện, trước một loạt tên bắn này, những thớt chiến mã chạy đầu tiên trong hơn bảy trăm thớt đều ngã xuống, chiến mã bị bắn chết, nhất thời kỵ binh cưỡi bên trên đều ầm ầm ngã xuống, nhất thời khiến những chiến mã phía sau đều phải dừng lại. Một lần này khiến trận hình xung phong của đoàn kỵ sĩ bạc bị xáo trộn.
Tiếng ngựa kêu, tiếng chửi rủa của kỵ sĩ bạc cùng nhau vang lên. Khi những chiến mã đi hàng đầu tiên ngã xuống, với tốc độ nhanh như gió của toàn bộ trận hình, lập tức kéo theo phản ứng dây chuyền, hai ba trăm thớt chiến mã ngay phái sau liền bị vấp ngã, vô số kỵ binh bị áp chết tại chỗ, cho dù không bị áp chết cũng bị những bước chân ngựa phía sau mình dẫm đạp lên mà chết.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên phía sau, thế nhưng chẳng khiến ác ma chi vũ vốn chẳng màng tới quy tắc bình thường kia bị ảnh hưởng, bọn họ cũng chẳng thấy có điều gì không thích hợp. Lúc này dưới mệnh lệnh tiếp theo của Khâu Vĩ, ác ma chi vũ nhân lúc địch nhân hỗn loạn, liền bất chấp tất cả, những mũi tên nườm nượp bay thẳng về phía đoàn kỵ sĩ bạc còn đang hỗn loạn không ngừng.
- Đám ma nhân Đa La các ngươi, các ngươi căn bản không có nửa điểm tôn nghiêm của người kỵ binh, các ngươi không xứng trở thành kỵ binh!
Viên chỉ huy đoàn kỵ sĩ bạc nhìn tràng diện vô số chiến mã bị bắn chết và dẫm đạp, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng quát mắng.
- Cút mẹ ngươi đi!
Mã Tề kéo động dây cung, một mũi tiễn nhanh chóng băn tới. Có điều mũi tiễn của hắn vẫn chậm một bước, khi mũi tiễn của hắn mới bay được phân nửa, một mũi tiễn ba cạnh màu đen đã bay thẳng tới, bắn xuyên qua miệng của viên chỉ hủy kỵ sĩ bạc, đồng thời kéo đi luôn cả tính mạng của hắn.
Đây là mũi tiễn của Âu Dương, Âu Dương thích nhất là “Cầm tặc trước phải cầm vương”, lúc này hắn phát hiện ra tên chỉ huy, làm sao chịu bỏ lỡ cơ hội.
- Đám tiểu chủng Đa La, các ngươi căn bản không xứng là kỵ binh.
Vô số tiếng chửi rủa vang lên trong đoàn kỵ sĩ bạc, thế nhưng lúc này toàn bộ đoàn kỵ sĩ bạc đang xô đẩy lẫn nhau, bọn họ muốn lui lại cũng không còn kịp nữa.
- Cút con mẹ các ngươi đi.
Mã Tề thô tục chửi một tiếng. Mã Tề tuyệt không nghĩ đến việc bọn họ làm có gì không thích hợp, bởi vì bọn họ là người thắng cuộc, nếu như bọn họ thực sự thấy có vấn đề như đám người này nói, đó mới là ngu ngốc.
Rất hiển nhiên, toàn bộ ác ma chi vẫn đều có suy nghĩ giống như mã Tề, bọn họ hoàn toàn kế thừa được tính không quy tắc kia của Âu Dương! Đối với ác ma chi vẫn mà nói, bọn họ không cần quy tắc gì đó, không cần ca ngợi, bọn họ chỉ cần thắng lợi, chính là thắng lợi.
Chỉ có người thắng mới có tư cách kể ra lịch sử, người thất bại chỉ còn đường chịu thóa mạ.
- Kỵ sĩ bạc gì chứ, rác rưởi, chỉ như đám chó con, hai lượt bắn đã không xong rồi!
Lúc này Khâu Vĩ đâu còn phong phạm của quân đoàn trưởng gì nữa, hắn ngồi một chồm hổm một chỗ như một tên vô lại, có điều mỗi một lần Khâu Vĩ kéo động dây cung, lại có hai mũi tên đồng loạt bay ra, lúc này một cung song tiễn của Khâu Vĩ đã có vài phần hỏa hầu, hơn nữa lúc này căn bản không cần ngắm bắn chuẩn xác gì đó, cứ thế chỉ vào đám kỵ sĩ bạc đang hỗn loạn, vèo vèo mấy tiếng lại có người hay ngựa bị giết chết.
- Bắn chết hết đám người ngựa này, tối nay chúng ta ăn thịt ngựa!
Âu Dương thật vất vả mới lôi ra những con ngựa bị bắn chết khỏi đống thi thể kỵ sĩ bạc, hô lớn với các đoàn viên.
- Ăn thịt ngựa! Ăn thịt ngựa!
Lúc này ác ma chi vẫn rốt cuộc hoàn toàn bày ra bộ mặt ác ma của mình, bọn họ không cần tư tưởng tốt đẹp gì đó, bởi vì bọn họ truy cầu chính là ác ma, là tàn sát.
Trên chiến trường, cùng truy cầu một điều gì đó với địch nhân chỉ có những kẻ ngu mới đi làm. Ác ma chi vẫn không hề ngu ngốc, đây là phong cách của bọn họ.
Ác ma chi vẫn chia ra vây xung quanh đoàn kỵ sĩ bạc, đoàn kỵ sĩ bạc đối mặt với tầng tầng lớp lớp áp lực, bọn họ không có bất luận biện pháp nào chống lại, một tiễn lại một tiễn không ngừng lấy đinh sinh mệnh của người hoặc ngựa.
- Chúng ta đầu hàng! Chúng ta đầu hàng!
Rốt cuộc trong đoàn kỵ sĩ bạc có người không chịu nổi nữa, hô lên hai tiếng đầu hàng.
Đáng thương cho hắn, khi vùa nghe xong những lời này, ác ma chi vẫn liền trực tiếp trả lời hắn bằng những mũi tên đầy uy lực.
Người này vừa hô lên hai chữ đầu hàng, chợt nghe thấy tiếng Mã Tề hét lớn:
- Mẹ nó, ta ghét nhất những gã không có cốt khí, muốn đầu hàng sao, buồn cười! Các huynh đệ, thịt chúng!
Mã Tề nói khiến toàn bộ đoàn viên ác ma chi vẫn nhất trí ủng hộ. Ác ma chi vẫn không chỉ không ngừng công kích, ngược lại công kích càng hung mãnh hơn trước, tuy rằng Âu Dương cũng không ngừng bắn tên giết người, thế nhưng Âu Dương lại có chút thẹn thùng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.