Chương 398: Đỉnh phong đã trở lại (1)
Minh Nguyệt
28/08/2013
Nhưng người thứ ba tỉnh lại thì khiến Âu Dương có chút giật mình, người
thứ ba dĩ nhiên là tiểu cô nương Đa Kiều Vi. Năm nay Đa Kiều Vi mười tám tuổi, kỳ thực Âu Dương chọn nàng đã có tính phiêu lưu rất lớn, có điều
việc này không quan hệ, bởi vì Âu Dương còn dừng lại ở chỗ này một đoạn
thời gian, hắn có thể theo dõi Đa Kiều Vi trưởng thành, nếu như Đa Kiều
Vi thực sự không thể chịu đựng được, như vậy Âu Dương sẽ thu hồi lực
lượng của Đa Kiều Vi, lại hủy đi một đoạn ký ức này trong linh hồn nàng, một lần nữa biến nàng trở lại thành một tiểu cô nương thiện lương kia.
- Ta cảm giác thân thể của chính mình rất nhẹ nhàng.
Kiều Vi tự nhìn mình nửa ngày, xác định trên người mình không có điểm gì không thích hợp, lúc này mới cười cười với Âu Dương.
- Biện Vũ, chỉ dẫn cho Kiều Vi nhiều hơn chút.
Âu Dương nhìn Biện Vũ ở một bên, 232 biết, loại một bước lên trời thế này kỳ thực không phải việc gì tốt trên đường tu luyện, nếu như không có tâm tính được tôi luyện mạnh mẽ, không có mấy người có thể chịu được một bước lên trời này.
Biện Vũ đi tới bên cạnh Kiều Vi, vỗ nhẹ nên vai nàng, nói:
- Từ hôm nay trở đi ngươi hãy chuyển thẳng tới nhà của ta ở đi, ta sẽ chỉ dẫn ngươi một vài điểm cần chú ý.
Kiều Vi nghe lời gật đầu, kỳ thực hiện tại Kiều vi chỉ biết chính mình rất mạnh, dù sao nàng cũng biết truyền thuyết về lục đại đỉnh phong của Đa La, thế nhưng Kiều Vi cũng không thể nghĩ tới được, chính mình có một ngày dĩ nhiên tiến vào lục đại đỉnh phong, hơn nữa còn là trong thời điểm Đa La tuyệt vọng nhất. Nếu như sáu người bọn họ có thể hoàn thành việc khôi phục Đa La, như vậy bọn họ sẽ là những công thần khai quốc, phong hưởng công huân, tên tuổi bọn họ sẽ được vĩnh viễn ghi chép lại trong sử sách, lưu truyền muôn đời sau.
Theo thời gian trôi qua, một giờ sau, tất cả mọi người đều đã thanh tỉnh trở lại, có điều ngoại trừ Kiều Vi, những người khác đều có nền tảng nhất định, thế nên không có ai khác xuất hiện tình cảnh mờ mịt không rõ như Kiều Vi.
- Lục đại đỉnh phong, lục đại đỉnh phong ngày trước đã thành dĩ vãng, hôm nay Đa La lại tái hiện lục đại đỉnh phong, ngày Đa La phục quốc đã không còn xa nữa.
Đa Minh nhìn mặt trời đang nhô dần lên cao, hắn nghĩ ngày hôm nay Đa La cũng giống như vầng mặt trời đang nhô lên kia, tuy rằng cần phải thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể xua tan hắc ám, thế nhưng nó luôn luôn muốn trở thành một vầng mặt trời chói chang nhất.
Sáng sớm, người trong vương thành huy hàng đã sớm rời khỏi giường, những tiếng hô hào bắt đầu vang lên, những tân binh và một ít lão binh dẫn đội lại bắt đầu một ngày huấn luyện trên luyện trường.
Thời gian huấn luyện dài như vậy, những tân bình này đã sơ bộ nắm giữ được lực sát thương nhất định, hiện tại bọn họ còn khiếm khuyết chính là việc trải quan chiến tranh tẩy luyện.
Dù sao huấn luyện có tốt cỡ nào, ngã xuống trên chiến trường cũng là điều vô dụng. Binh sĩ không trải qua chiến trưởng tẩy luyện, tuyệt đối không thể trở thành binh sĩ chân chính.
Các hộ gia đình đều đang hỗ trợ nhau kiến tạo lại phòng ốc, một lần nữa từng bước cải tạo vương thành huy hoàng. Tuy rằng bọn họ không thể khôi phục lại sự huy hoàng ngày trước của vương thành chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thế nhưng ít nhất cũng muốn cung cấp đầy đủ chỗ ăn ngủ cho những người từ phương xa đi tới.
Hiện tại toàn bộ vương thành chính là huấn luyện và kiến tạo, các tầng lớp dần dần hình thành, dần dần có được hình thái của một quốc gia.
Cửa thành từ thật lâu trước đó đã bị thiêu trụi thành tro tàn, lúc này tường thành vương thành đã không còn cửa thành, chỉ để lại một lối đi vào thật lớn.
Có điều ngay cả khi không có cửa thành, nhưng Đa La vẫn như trước, có một vài binh sĩ đứng thủ vệ tại chỗ này, khi bọn họ chuẩn bị tiến hành việc thay ca, từ phương xa liền thấy bảy thân ảnh đang đi về phía này.
Đám lính canh đưa mắt nhìn lại, nhưng vừa nhìn liền khiến bọn họ giật mình.
Bảy người đi tới này, có sáu người đi ở phía trước, thân hình bọn họ đều chói mắt như vầng mặt trời, trên người không ngừng ẩn hiện quang huy, loại cảm giác này khiến đội binh sĩ thủ thành thấy quen thuộc vô cùng.
- Quá… Này…
Một tân binh thủy chung không nhớ nổi đã thấy cảm giác này từ nơi nào, nhưng vào lúc này, vị đội trưởng đứng bên người hắn, cũng chính là một lão binh Đa La liền mở miệng.
- Lục đại đỉnh phong!
Nhìn một màn này, ký ức lão binh kia thoáng cái liền tỉnh lại. Lục đại đỉnh phong của Đa La, sáu vị cường giả đánh đâu tháng đó, không gì cản nôi, khi lục đại cường giả ngã xống, là lúc Đa La bước đến tận cuối cùng con đường.
Hiện tại sáu người vừa xuất hiện này, dĩ nhiên khiến vị lão binh một lần nữa cảm thụ được cảm giác về lục đại đỉnh phong đã từng chứng kiến trong quân doanh.
Lão binh không phải tu luyện giả, hắn không thể cảm thụ được lực lượng bừng bừng phấn chấn trên thân thể sáu người kia, thế nhưng cho dù bản thân chỉ là một người bình thường, hắn vẫn có thể cảm thụ được tồn tại một loại kính sợ, loại cảm giác này giống hệt như khi chứng kiến lục đại đỉnh phong ngày nào.
- Khí tức của cường giả đỉnh phong!
Trong thành, một yêu chiến sĩ từ phương xa đi tới, vẻ mặt giật mình nhìn về phương hướng cửa thành. Yêu chiến sĩ lục giai này tên là Vương Binh, hắn nguyên bản là một lục giai tiêu diêu tự tại, Đa La diệt vong khiến cho hắn rất uể oải, nhưng khi tin tức vương tử Thập Tam xuất hiện, một lần nữa dẫn lĩnh Đa La phục quốc, khiến hắn từ vạn dặm xa xôi hành trình đến nơi đây, mặc lên trên mình áo giáp tướng quân, sẵn sàng chiến đấu vì đế quốc Đa La.
Thời điểm đế quốc diệt vong, hắn biết chính mình không đứng ra thủ vệ, không đứng ra chiến đấu vì đế quốc Đa La đã là một sai lầm, nếu như tại thời điểm Đa La khó khăn nhất như hiện tại, nếu chính mình còn không đứng ra, như vậy chính mình sẽ không xứng đáng là một người Đa La nữa. Đây là một nét chân thực nhất trong nội tâm Vương Binh.
Vương Binh đến nơi này đã được một đoạn thời gian rồi, Vương Binh không ngừng truyền thụ những kinh nghiệm và hiểu biết của mình cho những người tu luyện thuật có thiên phú không tồi, có điều Vương Binh biết muốn trong thời gian ngắn tạo ra cường giả bá phong là chuyện hầy như không có khả năng, nhưng không có cường giả Đỉnh Phong trụ cột, Đa La làm sao có thể đi tranh hùng?
Thế nhưng ngay sáng sớm ngày hôm nay, khi mặt trời vừa mới nhô lên, Vương Binh một lần nữa cảm thụa được khí tức đỉnh phong cường đại, thế nhưng Vương Binh cũng không cho rằng đó là cường giả của Đa La, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là những cường giả của hai đế quốc kia rồi.
Binh Vương ầm ầm lao về phía cửa thành như một mũi tên, có điều Binh Vương cũng phải chạy tới đó liều chết với những cường giả đi tới này, hắn muốn tới là để xem rốt cuộc có phải là cường giả ngoại lai hay không, nếu như là đúng, hắn sẽ lập tức tìm tới Đa Minh, dẫn Đa Minh rời đi.
Đa Minh chính là hi vọng của Đa La, chỉ cần Đa Minh không chết, trừ phi Đa Minh bị giết, bằng không Đa La sẽ chiến đấu không ngừng, thế nên Vương Binh mới nghĩ tới, vô luận thế nào đi nữa, cũng phải bảo trụ tính mệnh của Đa Minh.
- Ta cảm giác thân thể của chính mình rất nhẹ nhàng.
Kiều Vi tự nhìn mình nửa ngày, xác định trên người mình không có điểm gì không thích hợp, lúc này mới cười cười với Âu Dương.
- Biện Vũ, chỉ dẫn cho Kiều Vi nhiều hơn chút.
Âu Dương nhìn Biện Vũ ở một bên, 232 biết, loại một bước lên trời thế này kỳ thực không phải việc gì tốt trên đường tu luyện, nếu như không có tâm tính được tôi luyện mạnh mẽ, không có mấy người có thể chịu được một bước lên trời này.
Biện Vũ đi tới bên cạnh Kiều Vi, vỗ nhẹ nên vai nàng, nói:
- Từ hôm nay trở đi ngươi hãy chuyển thẳng tới nhà của ta ở đi, ta sẽ chỉ dẫn ngươi một vài điểm cần chú ý.
Kiều Vi nghe lời gật đầu, kỳ thực hiện tại Kiều vi chỉ biết chính mình rất mạnh, dù sao nàng cũng biết truyền thuyết về lục đại đỉnh phong của Đa La, thế nhưng Kiều Vi cũng không thể nghĩ tới được, chính mình có một ngày dĩ nhiên tiến vào lục đại đỉnh phong, hơn nữa còn là trong thời điểm Đa La tuyệt vọng nhất. Nếu như sáu người bọn họ có thể hoàn thành việc khôi phục Đa La, như vậy bọn họ sẽ là những công thần khai quốc, phong hưởng công huân, tên tuổi bọn họ sẽ được vĩnh viễn ghi chép lại trong sử sách, lưu truyền muôn đời sau.
Theo thời gian trôi qua, một giờ sau, tất cả mọi người đều đã thanh tỉnh trở lại, có điều ngoại trừ Kiều Vi, những người khác đều có nền tảng nhất định, thế nên không có ai khác xuất hiện tình cảnh mờ mịt không rõ như Kiều Vi.
- Lục đại đỉnh phong, lục đại đỉnh phong ngày trước đã thành dĩ vãng, hôm nay Đa La lại tái hiện lục đại đỉnh phong, ngày Đa La phục quốc đã không còn xa nữa.
Đa Minh nhìn mặt trời đang nhô dần lên cao, hắn nghĩ ngày hôm nay Đa La cũng giống như vầng mặt trời đang nhô lên kia, tuy rằng cần phải thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể xua tan hắc ám, thế nhưng nó luôn luôn muốn trở thành một vầng mặt trời chói chang nhất.
Sáng sớm, người trong vương thành huy hàng đã sớm rời khỏi giường, những tiếng hô hào bắt đầu vang lên, những tân binh và một ít lão binh dẫn đội lại bắt đầu một ngày huấn luyện trên luyện trường.
Thời gian huấn luyện dài như vậy, những tân bình này đã sơ bộ nắm giữ được lực sát thương nhất định, hiện tại bọn họ còn khiếm khuyết chính là việc trải quan chiến tranh tẩy luyện.
Dù sao huấn luyện có tốt cỡ nào, ngã xuống trên chiến trường cũng là điều vô dụng. Binh sĩ không trải qua chiến trưởng tẩy luyện, tuyệt đối không thể trở thành binh sĩ chân chính.
Các hộ gia đình đều đang hỗ trợ nhau kiến tạo lại phòng ốc, một lần nữa từng bước cải tạo vương thành huy hoàng. Tuy rằng bọn họ không thể khôi phục lại sự huy hoàng ngày trước của vương thành chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thế nhưng ít nhất cũng muốn cung cấp đầy đủ chỗ ăn ngủ cho những người từ phương xa đi tới.
Hiện tại toàn bộ vương thành chính là huấn luyện và kiến tạo, các tầng lớp dần dần hình thành, dần dần có được hình thái của một quốc gia.
Cửa thành từ thật lâu trước đó đã bị thiêu trụi thành tro tàn, lúc này tường thành vương thành đã không còn cửa thành, chỉ để lại một lối đi vào thật lớn.
Có điều ngay cả khi không có cửa thành, nhưng Đa La vẫn như trước, có một vài binh sĩ đứng thủ vệ tại chỗ này, khi bọn họ chuẩn bị tiến hành việc thay ca, từ phương xa liền thấy bảy thân ảnh đang đi về phía này.
Đám lính canh đưa mắt nhìn lại, nhưng vừa nhìn liền khiến bọn họ giật mình.
Bảy người đi tới này, có sáu người đi ở phía trước, thân hình bọn họ đều chói mắt như vầng mặt trời, trên người không ngừng ẩn hiện quang huy, loại cảm giác này khiến đội binh sĩ thủ thành thấy quen thuộc vô cùng.
- Quá… Này…
Một tân binh thủy chung không nhớ nổi đã thấy cảm giác này từ nơi nào, nhưng vào lúc này, vị đội trưởng đứng bên người hắn, cũng chính là một lão binh Đa La liền mở miệng.
- Lục đại đỉnh phong!
Nhìn một màn này, ký ức lão binh kia thoáng cái liền tỉnh lại. Lục đại đỉnh phong của Đa La, sáu vị cường giả đánh đâu tháng đó, không gì cản nôi, khi lục đại cường giả ngã xống, là lúc Đa La bước đến tận cuối cùng con đường.
Hiện tại sáu người vừa xuất hiện này, dĩ nhiên khiến vị lão binh một lần nữa cảm thụ được cảm giác về lục đại đỉnh phong đã từng chứng kiến trong quân doanh.
Lão binh không phải tu luyện giả, hắn không thể cảm thụ được lực lượng bừng bừng phấn chấn trên thân thể sáu người kia, thế nhưng cho dù bản thân chỉ là một người bình thường, hắn vẫn có thể cảm thụ được tồn tại một loại kính sợ, loại cảm giác này giống hệt như khi chứng kiến lục đại đỉnh phong ngày nào.
- Khí tức của cường giả đỉnh phong!
Trong thành, một yêu chiến sĩ từ phương xa đi tới, vẻ mặt giật mình nhìn về phương hướng cửa thành. Yêu chiến sĩ lục giai này tên là Vương Binh, hắn nguyên bản là một lục giai tiêu diêu tự tại, Đa La diệt vong khiến cho hắn rất uể oải, nhưng khi tin tức vương tử Thập Tam xuất hiện, một lần nữa dẫn lĩnh Đa La phục quốc, khiến hắn từ vạn dặm xa xôi hành trình đến nơi đây, mặc lên trên mình áo giáp tướng quân, sẵn sàng chiến đấu vì đế quốc Đa La.
Thời điểm đế quốc diệt vong, hắn biết chính mình không đứng ra thủ vệ, không đứng ra chiến đấu vì đế quốc Đa La đã là một sai lầm, nếu như tại thời điểm Đa La khó khăn nhất như hiện tại, nếu chính mình còn không đứng ra, như vậy chính mình sẽ không xứng đáng là một người Đa La nữa. Đây là một nét chân thực nhất trong nội tâm Vương Binh.
Vương Binh đến nơi này đã được một đoạn thời gian rồi, Vương Binh không ngừng truyền thụ những kinh nghiệm và hiểu biết của mình cho những người tu luyện thuật có thiên phú không tồi, có điều Vương Binh biết muốn trong thời gian ngắn tạo ra cường giả bá phong là chuyện hầy như không có khả năng, nhưng không có cường giả Đỉnh Phong trụ cột, Đa La làm sao có thể đi tranh hùng?
Thế nhưng ngay sáng sớm ngày hôm nay, khi mặt trời vừa mới nhô lên, Vương Binh một lần nữa cảm thụa được khí tức đỉnh phong cường đại, thế nhưng Vương Binh cũng không cho rằng đó là cường giả của Đa La, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là những cường giả của hai đế quốc kia rồi.
Binh Vương ầm ầm lao về phía cửa thành như một mũi tên, có điều Binh Vương cũng phải chạy tới đó liều chết với những cường giả đi tới này, hắn muốn tới là để xem rốt cuộc có phải là cường giả ngoại lai hay không, nếu như là đúng, hắn sẽ lập tức tìm tới Đa Minh, dẫn Đa Minh rời đi.
Đa Minh chính là hi vọng của Đa La, chỉ cần Đa Minh không chết, trừ phi Đa Minh bị giết, bằng không Đa La sẽ chiến đấu không ngừng, thế nên Vương Binh mới nghĩ tới, vô luận thế nào đi nữa, cũng phải bảo trụ tính mệnh của Đa Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.