Chương 970: Gọi ta một tiếng Hổ ca
Minh Nguyệt
14/09/2013
- Như vậy, bằng hữu nể tình gọi ta một tiếng Hổ gia. Nếu các vị nể mặt
ta, gọi ta một tiếng Hổ ca, đêm nay không có chuyện gì phát sinh...
Hổ gia còn chưa nói hết lời Thiệu Phong đã đứng lên!
Vừa nãy Hổ gia vừa nói gọi ta một tiếng Hổ ca rõ ràng đã khiến tất cả mọi người đều nhíu mày. Mà lúc này có Thiệu Phong ở đây, Lôi Minh không cần mở miệng nữa. Chuyện như vậy Thiệu Phong có thể xử lý!
- Ngươi là ai? Ngươi cũng xứng sao? Cút sang một bên. Một con chó thối cũng dám đứng ở chỗ này léo nha léo nhéo! Một hồi lão chó sau lưng ngươi tới đây, ngươi có giải thích với chúng ta thế nào cũng vô dụng. Vẫn để lão chó sau lưng ngươi giải thích đi!
Thiệu Phong nói một hồi, ngay cả mặt mũi của Đặng gia cũng không lưu lại! Vừa nãy Lôi Minh đã gọi điện thoại cho Đặng Trung Hưng. Mà bây giờ Thiệu Phong lại trực tiếp xưng gọi là lão chó. Chỉ sợ người dám ngông cuồng như thế cũng chỉ có hắn.
- Ta thích cách xưng hô này. Lão chó! Ha ha ha ha!
Tử Thần ở bên cạnh giống như muốn thêm phiền phức. Hắn vừa liếm đầu lưỡi thưởng thức rượu đỏ trong chén vừa nói. Nếu như hiện tại lại phối hợp với một bộ răng giả, thật đúng là giống như một quỷ hút máu
- Các ngươi...
Nghe thấy Thiệu Phong nói vậy, Hổ gia lập tức nổi giận! Nhưng dù phẫn nộ, trong lòng Hổ gia vẫn rất bình tĩnh! Hổ gia lăn lộn trên đường không phải chỉ ngày một ngày hai. Sóng to gió lớn mấy nhìn cũng đã nhiều. Nếu như ngay cả sự bình tĩnh cơ bản cũng không làm được vậy hắn đã chết vô số lần! Mà bây giờ nghe thấy Thiệu Phong nói như vậy, điều hắn nghĩ đến trước hết không phải là phẫn nộ, mà thân phận của người nói chuyện!
Ở Bắc Kinh, tuy rằng địa vị của Hổ gia không cao, nhưng kiến thức của hắn thực sự không ít. Đặng gia ở Bắc Kinh chắc chắn được xem là một nhân vật có thực quyền. Người dám quang minh chính đại gọi Đặng Trung Hưng là lão chó, còn là người trẻ tuổi như thế! Trong đầu Hổ gia bỗng nhiên xuất hiện một cái tên!
Một năm gần đây, cái tên này được truyền khắp Bắc Kinh! Cái tên này chính là Thiệu Phong. Triệu Phong sắp tiếp nhận Long Quân từ trong tay Lôi Minh! Hổ gia nhìn Thiệu Phong. Hắn đang suy nghĩ, nếu như trước mặt mình thật sự chính là Thiệu Phong, vậy...
Mắt Hổ gia không tự chủ nhìn sang Tử Thần đang cầm chén rượu đỏ! Đó là một người nước ngoài! Theo lời đồn, thường đi bên cạnh Thiệu Phong là một người nước ngoài, biệt hiệu là Tử Thần. Tuy rằng Hổ gia không rõ Tử Thần làm gì, nhưng hắn biết, Tử Thần được gọi là nhân vật nguy hiểm nhất trên địa cầu này!
Thiệu Phong... Tử Thần...Hắn không nhận ra hai nữ tử và Âu Dương, cùng Lôi Minh đang ngồi không ngừng thưởng thức chén trà lài...
Hổ gia lập tức cảm thấy bối rối. Nếu quả thật chính là những người này, như vậy câu lão chó này thật sự gọi rất đúng!
Cho dù hôm nay Đặng Trung Hưng tới chắc chắn chỉ có thể cúi đầu nhận sai! Hổ gia biết, nếu quả thật chính là những người này, như vậy ngày hôm nay không riêng gì Hollywood, ngay cả Đặng gia cũng sẽ phải chịu một chú ngã thật lớn!
- Các... Các hạ là họ Thiệu?
Hổ gia nhìn Thiệu Phong nói. Cho dù là hắn là một lão đại trên đường phố, nhưng giờ phút này hắn thực sự khiếp sợ! Hắn biết, nếu những người này đúng như sự phán đoán của hắn, mỗi người đều có năng lực dễ dàng bóp chết hắn!
- Hổ ca vẫn có mấy phần nhãn lực!
Thiệu Phong gọi câu Hổ ca rõ ràng đầy vẻ châm chọc. Thật ra Hổ gia không có vấn đề gì. Chỉ có điều vừa nãy hắn yêu cầu gọi một tiếng Hổ ca khiến Thiệu Phong nổi giận.
Lôi Minh là người thế nào? Âu Dương là người thế nào? Hai người kia ngồi ở chỗ này. Một tiểu rác rưởi chạy tới nói hai người gọi hắn là Hổ ca sao? Bảo hai người kia gọi ca? Trên thế giới này không có ai xứng!
Nghe thấy Thiệu Phong nói vậy, Hổ gia trực tiếp ngồi co quắp trên mặt đất. Cùng lúc đó, Đặng Dương đang ở biệt thự Tây Sơn cách đó không xa đã nhận được điện thoại lái xe của hắn đi tới cửa Hollywood...
Đứng ở cửa sàn nhảy Hollywood, Hoa Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ sệt. Không ngờ hắn không dám đi đến gần. Lúc này cửa lớn Hollywood giống như miệng của một con thú lớn chờ nuốt sống người, khiến Đặng Dương rất sợ sau khi mình đi vào sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Lần trước hắn muốn khống chế giải thi đấu Kinsey, Thiệu Phong xuất hiện giữa bữa tiệc khiến hắn vô cùng tức giận. Sau đó thời điểm hắn nói chuyện này cho lão đầu trong nhà biết, lão đầu không chỉ không oán giận Thiệu Phong, còn nói mình phải cảm ơn Thiệu Phong đã giúp đỡ!
Đặng Dương nghĩ rất lâu sau đó rốt cuộc đã nghĩ được rõ ràng mọi chuyện trong đó! Đồng thời hắn cũng biết, người tên Âu Dương kia tuyệt đối không phải là người bình thường. Tuy nhiên lần kia sự tình đã qua, nhưng ai có thể nghĩ đến, câu lạc bộ ban đêm Hollywood nho nhỏ của mình không ngờ được vị đại thần siêu cấp Lôi Minh này tới cửa?
Hơn nửa đêm có thể khiến Lôi Minh tự mình gọi điện thoại cho lão đâu, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ...
Hollywood của mình không sạch sẽ. Về điểm này Đặng Dương tất nhiên biết rõ. Tuy nhiên trò đùa trẻ con này thật ra không đáng để lọt vào pháp nhãn của đám người Lôi Minh. Cho nên tính ra Lôi Minh hẳn không vì chuyện nhỏ như vậy để gây phiền phức cho mình.
Hơn nữa Đặng Dương cũng không cho rằng Lôi Minh sẽ nhàn rỗi tới mức có thời gian đối phó với một nhân vật nhỏ như mình...
Tiểu nhân... Đặng Dương nghĩ đến hai chữ kia, mặt liền lộ ra một nụ cười khổ. Đặng thiếu mình ngay cả trong giới Thái tử đảng cũng chắc chắn có thể chen miệng vào được, nhưng bây giờ không ngờ mình thành nhân vật nhỏ người ta không cần đối phó...
Suy nghĩ một chút, thời điểm trước kia Thiệu Phong là nhân vật nát nhất trong đám Thái tử đảng. Dù sao từ nhỏ Thiệu Phong đã mất cha chẳng khác gì bớt đi một gốc cây đại thụ che trời chắn bóng. Điều này khiến Thiệu Phong khi còn bé thường xuyên bị các Thái tử đảng khác bắt nạt.
Sau đó nghe nói Thiệu Phong tòng quân, càng khiến vô số người cười nhạo. Phải biết rằng, Thái tử đảng như bọn họ, cho dù tòng quân cũng chắc chắn trực tiếp lên trường quân đội. Có mấy người sẽ ngốc như Thiệu Phong chạy đi chịu sự huấn luyện của bộ đội đặc chủng?
Nhưng lần này tất cả mọi người đã nhìn lầm. Thiệu Phong tòng quân, nhưng Thiệu Phong tiến vào chính là Long Quân. Tin tức kia cũng không khiến quá nhiều người quan tâm. Cho dù hắn gia nhập Long Quân thì thế nào? Người trong Long Quân rất trâu bò. Nhưng trâu bò thế chứ trâu bò nữa cũng không bằng đám Thái tử đảng bọn họ!
Đáng tiếc chính là, người định không bằng trời định. Thiệu Phong được Lôi Minh chọn làm người nối nghiệp ngày sau. Tin tức khiến Thiệu Phong trong mắt đám Thái tử đảng, giống như con cá xoay người một cú kinh thiên! Một lần từ một Thái tử đảng nát nhất, trở thành một vị thần cao cao tại thượng!
Đặng Dương nhớ kỹ, khi tin tức kia truyền ra, cũng là lúc Thiệu Phong về nhà. Lần đó Thiệu Phong về nhà, cho dù là lão gia của Thiệu gia cũng chỉ có thể đứng ngang hàng với Thiệu Phong. Dáng vẻ Thiệu Phong kiêu ngạo như vậy quả thực khiến tất cả mọi người đều đỏ mắt. Nhưng không có cách nào, đây là mạng của Thiệu Phong, cũng là đại vận của hắn!
Hổ gia còn chưa nói hết lời Thiệu Phong đã đứng lên!
Vừa nãy Hổ gia vừa nói gọi ta một tiếng Hổ ca rõ ràng đã khiến tất cả mọi người đều nhíu mày. Mà lúc này có Thiệu Phong ở đây, Lôi Minh không cần mở miệng nữa. Chuyện như vậy Thiệu Phong có thể xử lý!
- Ngươi là ai? Ngươi cũng xứng sao? Cút sang một bên. Một con chó thối cũng dám đứng ở chỗ này léo nha léo nhéo! Một hồi lão chó sau lưng ngươi tới đây, ngươi có giải thích với chúng ta thế nào cũng vô dụng. Vẫn để lão chó sau lưng ngươi giải thích đi!
Thiệu Phong nói một hồi, ngay cả mặt mũi của Đặng gia cũng không lưu lại! Vừa nãy Lôi Minh đã gọi điện thoại cho Đặng Trung Hưng. Mà bây giờ Thiệu Phong lại trực tiếp xưng gọi là lão chó. Chỉ sợ người dám ngông cuồng như thế cũng chỉ có hắn.
- Ta thích cách xưng hô này. Lão chó! Ha ha ha ha!
Tử Thần ở bên cạnh giống như muốn thêm phiền phức. Hắn vừa liếm đầu lưỡi thưởng thức rượu đỏ trong chén vừa nói. Nếu như hiện tại lại phối hợp với một bộ răng giả, thật đúng là giống như một quỷ hút máu
- Các ngươi...
Nghe thấy Thiệu Phong nói vậy, Hổ gia lập tức nổi giận! Nhưng dù phẫn nộ, trong lòng Hổ gia vẫn rất bình tĩnh! Hổ gia lăn lộn trên đường không phải chỉ ngày một ngày hai. Sóng to gió lớn mấy nhìn cũng đã nhiều. Nếu như ngay cả sự bình tĩnh cơ bản cũng không làm được vậy hắn đã chết vô số lần! Mà bây giờ nghe thấy Thiệu Phong nói như vậy, điều hắn nghĩ đến trước hết không phải là phẫn nộ, mà thân phận của người nói chuyện!
Ở Bắc Kinh, tuy rằng địa vị của Hổ gia không cao, nhưng kiến thức của hắn thực sự không ít. Đặng gia ở Bắc Kinh chắc chắn được xem là một nhân vật có thực quyền. Người dám quang minh chính đại gọi Đặng Trung Hưng là lão chó, còn là người trẻ tuổi như thế! Trong đầu Hổ gia bỗng nhiên xuất hiện một cái tên!
Một năm gần đây, cái tên này được truyền khắp Bắc Kinh! Cái tên này chính là Thiệu Phong. Triệu Phong sắp tiếp nhận Long Quân từ trong tay Lôi Minh! Hổ gia nhìn Thiệu Phong. Hắn đang suy nghĩ, nếu như trước mặt mình thật sự chính là Thiệu Phong, vậy...
Mắt Hổ gia không tự chủ nhìn sang Tử Thần đang cầm chén rượu đỏ! Đó là một người nước ngoài! Theo lời đồn, thường đi bên cạnh Thiệu Phong là một người nước ngoài, biệt hiệu là Tử Thần. Tuy rằng Hổ gia không rõ Tử Thần làm gì, nhưng hắn biết, Tử Thần được gọi là nhân vật nguy hiểm nhất trên địa cầu này!
Thiệu Phong... Tử Thần...Hắn không nhận ra hai nữ tử và Âu Dương, cùng Lôi Minh đang ngồi không ngừng thưởng thức chén trà lài...
Hổ gia lập tức cảm thấy bối rối. Nếu quả thật chính là những người này, như vậy câu lão chó này thật sự gọi rất đúng!
Cho dù hôm nay Đặng Trung Hưng tới chắc chắn chỉ có thể cúi đầu nhận sai! Hổ gia biết, nếu quả thật chính là những người này, như vậy ngày hôm nay không riêng gì Hollywood, ngay cả Đặng gia cũng sẽ phải chịu một chú ngã thật lớn!
- Các... Các hạ là họ Thiệu?
Hổ gia nhìn Thiệu Phong nói. Cho dù là hắn là một lão đại trên đường phố, nhưng giờ phút này hắn thực sự khiếp sợ! Hắn biết, nếu những người này đúng như sự phán đoán của hắn, mỗi người đều có năng lực dễ dàng bóp chết hắn!
- Hổ ca vẫn có mấy phần nhãn lực!
Thiệu Phong gọi câu Hổ ca rõ ràng đầy vẻ châm chọc. Thật ra Hổ gia không có vấn đề gì. Chỉ có điều vừa nãy hắn yêu cầu gọi một tiếng Hổ ca khiến Thiệu Phong nổi giận.
Lôi Minh là người thế nào? Âu Dương là người thế nào? Hai người kia ngồi ở chỗ này. Một tiểu rác rưởi chạy tới nói hai người gọi hắn là Hổ ca sao? Bảo hai người kia gọi ca? Trên thế giới này không có ai xứng!
Nghe thấy Thiệu Phong nói vậy, Hổ gia trực tiếp ngồi co quắp trên mặt đất. Cùng lúc đó, Đặng Dương đang ở biệt thự Tây Sơn cách đó không xa đã nhận được điện thoại lái xe của hắn đi tới cửa Hollywood...
Đứng ở cửa sàn nhảy Hollywood, Hoa Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ sệt. Không ngờ hắn không dám đi đến gần. Lúc này cửa lớn Hollywood giống như miệng của một con thú lớn chờ nuốt sống người, khiến Đặng Dương rất sợ sau khi mình đi vào sẽ không thể ra ngoài được nữa.
Lần trước hắn muốn khống chế giải thi đấu Kinsey, Thiệu Phong xuất hiện giữa bữa tiệc khiến hắn vô cùng tức giận. Sau đó thời điểm hắn nói chuyện này cho lão đầu trong nhà biết, lão đầu không chỉ không oán giận Thiệu Phong, còn nói mình phải cảm ơn Thiệu Phong đã giúp đỡ!
Đặng Dương nghĩ rất lâu sau đó rốt cuộc đã nghĩ được rõ ràng mọi chuyện trong đó! Đồng thời hắn cũng biết, người tên Âu Dương kia tuyệt đối không phải là người bình thường. Tuy nhiên lần kia sự tình đã qua, nhưng ai có thể nghĩ đến, câu lạc bộ ban đêm Hollywood nho nhỏ của mình không ngờ được vị đại thần siêu cấp Lôi Minh này tới cửa?
Hơn nửa đêm có thể khiến Lôi Minh tự mình gọi điện thoại cho lão đâu, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ...
Hollywood của mình không sạch sẽ. Về điểm này Đặng Dương tất nhiên biết rõ. Tuy nhiên trò đùa trẻ con này thật ra không đáng để lọt vào pháp nhãn của đám người Lôi Minh. Cho nên tính ra Lôi Minh hẳn không vì chuyện nhỏ như vậy để gây phiền phức cho mình.
Hơn nữa Đặng Dương cũng không cho rằng Lôi Minh sẽ nhàn rỗi tới mức có thời gian đối phó với một nhân vật nhỏ như mình...
Tiểu nhân... Đặng Dương nghĩ đến hai chữ kia, mặt liền lộ ra một nụ cười khổ. Đặng thiếu mình ngay cả trong giới Thái tử đảng cũng chắc chắn có thể chen miệng vào được, nhưng bây giờ không ngờ mình thành nhân vật nhỏ người ta không cần đối phó...
Suy nghĩ một chút, thời điểm trước kia Thiệu Phong là nhân vật nát nhất trong đám Thái tử đảng. Dù sao từ nhỏ Thiệu Phong đã mất cha chẳng khác gì bớt đi một gốc cây đại thụ che trời chắn bóng. Điều này khiến Thiệu Phong khi còn bé thường xuyên bị các Thái tử đảng khác bắt nạt.
Sau đó nghe nói Thiệu Phong tòng quân, càng khiến vô số người cười nhạo. Phải biết rằng, Thái tử đảng như bọn họ, cho dù tòng quân cũng chắc chắn trực tiếp lên trường quân đội. Có mấy người sẽ ngốc như Thiệu Phong chạy đi chịu sự huấn luyện của bộ đội đặc chủng?
Nhưng lần này tất cả mọi người đã nhìn lầm. Thiệu Phong tòng quân, nhưng Thiệu Phong tiến vào chính là Long Quân. Tin tức kia cũng không khiến quá nhiều người quan tâm. Cho dù hắn gia nhập Long Quân thì thế nào? Người trong Long Quân rất trâu bò. Nhưng trâu bò thế chứ trâu bò nữa cũng không bằng đám Thái tử đảng bọn họ!
Đáng tiếc chính là, người định không bằng trời định. Thiệu Phong được Lôi Minh chọn làm người nối nghiệp ngày sau. Tin tức khiến Thiệu Phong trong mắt đám Thái tử đảng, giống như con cá xoay người một cú kinh thiên! Một lần từ một Thái tử đảng nát nhất, trở thành một vị thần cao cao tại thượng!
Đặng Dương nhớ kỹ, khi tin tức kia truyền ra, cũng là lúc Thiệu Phong về nhà. Lần đó Thiệu Phong về nhà, cho dù là lão gia của Thiệu gia cũng chỉ có thể đứng ngang hàng với Thiệu Phong. Dáng vẻ Thiệu Phong kiêu ngạo như vậy quả thực khiến tất cả mọi người đều đỏ mắt. Nhưng không có cách nào, đây là mạng của Thiệu Phong, cũng là đại vận của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.