Chương 497: Hắc Thần Vu giả
Minh Nguyệt
03/09/2013
Trong khi Âu Dương suy tư thì phía xa truyền đến thanh âm quen thuộc:
- Sư huynh, chắc Thần Tiễn đại nhân sẽ đến đi?
Giọng này là của đôi sư huynh muội Đông Phương ở trên thuyền mấy tháng.
- Thần Tiễn một lời hứa đáng giá ngàn vàng, năm mươi năm trước ước định với Đạm Thai Minh năm mươi năm sau đến Bách Tôn đảo tái chiến, bây giờ năm mươi năm đã qua, tin tưởng Bạch Tôn các chắc chắn sẽ làm đúng lời hứa.
Đông Phương Hoa chưa từng gặp Âu Dương nhưng gã có biết chút tin đồn về hắn.
- Sư huynh, lại là cái tên đáng ghét kia!
Đông Phương Nguyệt nhìn thấy Âu Dương đứng trên đầu thuyền từ khi nào, khó chịu bĩu môi. Bắt đầu từ khi nàng gặp Âu Dương, mỗi lần nói chuyện với hắn đều không hợp, nên Đông Phương Nguyệt ra vẻ nàng không thích người này.
- Đừng nói như vậy, nói sao thì người ta cũng từng giúp chúng ta.
Đông Phương Hoa không giống như sơn môn không phân rõ trắng đen, mặc dù bây giờ gã không biết tên đối phương nhưng lúc đó nếu không có Âu Dương ra tay quăng năm người đi thì có lẽ bây giờ họ đã bị đá xuống Xuyên Vân thuyền rồi.
*Tuuuu!*
Xuyên Vân thuyền phát ra tiếng hú thứ nhất, biểu thị cách Bách Tôn đảo không xa. Tiếngv hú này khiến mọi người chạy lên sàn thuyền nhìn phía xa, nhưng họ không có ánh mắt giống Âu Dương nên tất nhiên không thấy được Bách Tôn đảo ngoài trăm dặm, chỉ mơ hồ đoán chắc đã rất gần tới nơi.
"Sao lại thế này!"
Âu Dương lại tụ Thần Sư Chi Nhãn nhìn hướng Bách Tôn đảo, sương mù trên đảo cũng bị khói đen nuốt sạch không còn một mảnh. Bất cứ sương khói nào tới gần Bách Tôn đảo đều bị khói đen nuốt hết.
Khi Âu Dương định nhìn rõ chuyện xảy ra khi nào thì lần nữa cảm giác mắt nhúc nhích, thị lực lập tức trở về.
"Không ngờ có thứ phá được Thần Sư Chi Nhãn của ta!"
Âu Dương biểu tình giật mình, đây là lần dầu tiên từ khi hắn có được Thần Sư Chi Nhãn mà không thể thấy căn nguyên vật chất.
"Không lẽ là Hắc Thần?"
Âu Dương suy nghĩ thật lâu cuối cùng trong óc hiện ra hai chữ Hắc Thần. Hắc Thần là một loại tà thuật cực kỳ cường đại thời viễn cổ, loại tà thuật này từ xa xưa đó cùng tồn tại năng lực với Tu Phục thuật.
Tu Phục thuật là dùng lực lượng bản thân hoàn thành tu sửa yêu binh và kiếm linh, Hắc Thần thì hoàn toàn tương phản. Hắc Thần cắn nuốt lực lượng khác đem yêu binh, kiếm linh tiến hành gia cố, mặc dù cũng xem như một loại tu phục nhưng bị Hắc Thần thuật tu phục ra yêu binh sẽ có biến dị.
Tu Phục thuật tu phục trọng chữ ổn, chính là nói trước kia yêu binh của ngươi làm sao thì sửa xong nó vẫn như vậy, nhưng Hắc Thần thuật thì khác. Giống như Thứ Kiêu cung của Âu Dương, nếu lúc trước Thứ Kiêu cung bị đập vỡ tìm một người có Hắc Thần cường đại để tu phục thì có lẽ sửa xong uy lực của Thứ Kiêu cung sẽ tăng rất nhiều, nhưng tương tự Thứ Kiêu cung để lại một ẩn hoạn. Tai họa ngầm này dù là ở viễn cổ cũng có nhiều tranh cãi, đó chính là khi Hắc Thần thuật hoàn toàn tu phục xong thì yêu binh sẽ thông linh.
Thông linh là cái gì? Chính là yêu binh có được linh hồn, cái này xem ra là lựa chọn không sai, hơn nữa ở viễn cổ có rất nhiều người cố ý tìm Hắc Tu Thuật Sư tiến hành thông linh yêu binh.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, nếu như cho Âu Dương lựa chọn thì hắn sẽ không còn để yêu binh có linh hồn. Linh hồn nghe thì rất siêu đẳng, nhưng tồn tại linh hồn đại biểu có mâu thuẫn. Hiện giờ dù Thứ Kiêu cung không có linh hồn nhưng Âu Dương có thể sử dụng nó thuạn tay vô cùng, nếu để Thứ Kiêu cung sinh ra linh hồn, có ai dám bảo đảm yêu binh sẽ nghe lời giống như hôm nay? Nếu lúc chiến đấu Thứ Kiêu cung giống như lúc trước Vạn Sơn Ấn của Linh San đình công thì chẳng phải là hắn chờ chết?
Vậy nên ở trong mắt Âu Dương Hắc Tu thuật là một con đường cực đoan, con người nhân nhượng yêu binh, cái này vĩnh viễn không thể là đạo lý.
"Từ thời viễn cổ có vô số thần binh lợi khí, viễn cổ chung kết thần binh lợi khí biến mất, hiện tại Chân Linh Giới không có bao nhiêu pháp bảo." Âu Dương ngẩng đầu nhìn lên trời.
Âu Dương có được ký ức Thần Sư nên biết pháp bảo phẩm chất như Vạn Sơ Ấn chỉ xem như bình thường, khi đó Lục Tiên cường đại hơn xa bây giờ. Khi ấy Lục Tiên không giống như bây giờ không lấy kiếm linh bày kiếm trận, nhưng sau viễn cổ mọi thứ biến mất, tất cả đều đã qua. Muốn nhìn cảnh tượng Lục Tiên phất tay là kinh thiên động địa ở tại Chân Linh Giới rất khó. Vũ hóa phi tiên, cái này giống như là thần thuạt cử hà phi thăng bước vào chân giới. Âu Dương đạt đến đẳng cấp này, cũng hiểu đôi chút về phi tiên.
Sau khi vũ hóa phi tiên chắc chắn sẽ bước vào một thế giới mới, Âu Dương không biết thế giới kia có cái gì, nhưng có một điều hắn chắc chắn rằng trong thế giới kia nhất định có nhiều cường giả viễn cổ, sẽ có càng nhiều khiêu chiến.
Âu Dương siết chặt nắm tay, lòng Âu Dương thầm thét gào.
"Dù đi đến thế giới như thế nào thì ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khắn trước mắt, đi con đường lên trời!"
Nếu như không đến thế giới này, mình ở tiểu thế giới làm một thôn dân bình thường thì thôi, nhưng nếu ông trời đã cho cơ hội thìm ình phải đem những gì có thể làm thực hiện được, bất cứ thứ gì ngăn cản trước mắt đều sẽ bị mình một tên bắn nát.
*Tuuu!*
Xuyên Vân thuyền lần thứ hai phát ra tiếng hú, đầu thuyền khổng lồ phá vỡ sương mù, tiến vào phạm vi khói đen bao trùm Bách Tôn đảo. Chỉ một mình Âu Dương trông thấy khói đen, những người khác chỉ thấy trời xanh mây trắng và Bách Tôn đảo nằm ở phía xa.
Đông Phương Nguyệt hét to:
- Rốt cuộc đến Bách Tôn đảo!
Không chỉ một mình nàng, rất nhiều người mới đến Bách Tôn đảo đều vui sướng hét to.
- Không biết Đạm Thai Minh đó có gan đấu với Thần Tiễn đại nhân không!
Lúc này đến Bách Tôn đảo, mọi người bắt đầu thảo luận cuộc chiến giữa Âu Dương và Đạm Thai Minh, dù sao danh tiếng của hắn quá vang dội, cái tên thiên hạ đệ nhất tuyệt đối là danh đúng với thực, cường giả như vậy Đạm Thai Minh có thể khiêu chiến được không?
Trong khi mọi người suy đoán thì Âu Dương đứng ở đầu thuyền đón gió, không ai chú ý đến hắn, dù sao chỗ này rất hỗn loạn.
Âu Dương nhìn chằm chằm bờ biển Bách Tôn đảo, trên bờ Đạm Thai Minh toàn thân bao giùm tầng khói đen, khóe môi cong lên nụ cười khẽ.
Âu Dương dùng Thần Sư Chi Nhãn có thể thấy gã, Đạm Thai Minh có Hắc Thần Lĩnh Vực cũng trông thấy Âu Dương.
Thần mộc mặt nạ cộng thêm ý chí tam phương ẩn chứa năng lực rất cường đại, nhưng dù có cường đại cỡ nào cũng không thể giấu đi lực Thần Sư. Đạm Thai Minh không cần cảm nhận sự cường đại của Âu Dương, bởi vì hôm nay gã không đấu tay đôi với hắn, bọn họ quyết đấu là Tu Phục thuật!
Viễn cổ Hắc Tu thuật quyết đấu với Tu Phục thuật chính thống! Hai đại đỉnh từ viễn cổ đã tranh đấu gay gắt, bây giờ hai thần thuật cùng hiện thế, họ ở trên Bách Tôn đảo sẽ tiến hành lần quyết đấu đỉnh cao nhất từ sau viễn cổ.
Thiên hạ đệ nhất! Đây đã không chỉ đơn thuần là thiên hạ đệ nhất, nó đại biểu cho Tu Phục thuật chính thống đối kháng cùng Hắc Tu thuật được gọi là tà thuật.
- Sư huynh, chắc Thần Tiễn đại nhân sẽ đến đi?
Giọng này là của đôi sư huynh muội Đông Phương ở trên thuyền mấy tháng.
- Thần Tiễn một lời hứa đáng giá ngàn vàng, năm mươi năm trước ước định với Đạm Thai Minh năm mươi năm sau đến Bách Tôn đảo tái chiến, bây giờ năm mươi năm đã qua, tin tưởng Bạch Tôn các chắc chắn sẽ làm đúng lời hứa.
Đông Phương Hoa chưa từng gặp Âu Dương nhưng gã có biết chút tin đồn về hắn.
- Sư huynh, lại là cái tên đáng ghét kia!
Đông Phương Nguyệt nhìn thấy Âu Dương đứng trên đầu thuyền từ khi nào, khó chịu bĩu môi. Bắt đầu từ khi nàng gặp Âu Dương, mỗi lần nói chuyện với hắn đều không hợp, nên Đông Phương Nguyệt ra vẻ nàng không thích người này.
- Đừng nói như vậy, nói sao thì người ta cũng từng giúp chúng ta.
Đông Phương Hoa không giống như sơn môn không phân rõ trắng đen, mặc dù bây giờ gã không biết tên đối phương nhưng lúc đó nếu không có Âu Dương ra tay quăng năm người đi thì có lẽ bây giờ họ đã bị đá xuống Xuyên Vân thuyền rồi.
*Tuuuu!*
Xuyên Vân thuyền phát ra tiếng hú thứ nhất, biểu thị cách Bách Tôn đảo không xa. Tiếngv hú này khiến mọi người chạy lên sàn thuyền nhìn phía xa, nhưng họ không có ánh mắt giống Âu Dương nên tất nhiên không thấy được Bách Tôn đảo ngoài trăm dặm, chỉ mơ hồ đoán chắc đã rất gần tới nơi.
"Sao lại thế này!"
Âu Dương lại tụ Thần Sư Chi Nhãn nhìn hướng Bách Tôn đảo, sương mù trên đảo cũng bị khói đen nuốt sạch không còn một mảnh. Bất cứ sương khói nào tới gần Bách Tôn đảo đều bị khói đen nuốt hết.
Khi Âu Dương định nhìn rõ chuyện xảy ra khi nào thì lần nữa cảm giác mắt nhúc nhích, thị lực lập tức trở về.
"Không ngờ có thứ phá được Thần Sư Chi Nhãn của ta!"
Âu Dương biểu tình giật mình, đây là lần dầu tiên từ khi hắn có được Thần Sư Chi Nhãn mà không thể thấy căn nguyên vật chất.
"Không lẽ là Hắc Thần?"
Âu Dương suy nghĩ thật lâu cuối cùng trong óc hiện ra hai chữ Hắc Thần. Hắc Thần là một loại tà thuật cực kỳ cường đại thời viễn cổ, loại tà thuật này từ xa xưa đó cùng tồn tại năng lực với Tu Phục thuật.
Tu Phục thuật là dùng lực lượng bản thân hoàn thành tu sửa yêu binh và kiếm linh, Hắc Thần thì hoàn toàn tương phản. Hắc Thần cắn nuốt lực lượng khác đem yêu binh, kiếm linh tiến hành gia cố, mặc dù cũng xem như một loại tu phục nhưng bị Hắc Thần thuật tu phục ra yêu binh sẽ có biến dị.
Tu Phục thuật tu phục trọng chữ ổn, chính là nói trước kia yêu binh của ngươi làm sao thì sửa xong nó vẫn như vậy, nhưng Hắc Thần thuật thì khác. Giống như Thứ Kiêu cung của Âu Dương, nếu lúc trước Thứ Kiêu cung bị đập vỡ tìm một người có Hắc Thần cường đại để tu phục thì có lẽ sửa xong uy lực của Thứ Kiêu cung sẽ tăng rất nhiều, nhưng tương tự Thứ Kiêu cung để lại một ẩn hoạn. Tai họa ngầm này dù là ở viễn cổ cũng có nhiều tranh cãi, đó chính là khi Hắc Thần thuật hoàn toàn tu phục xong thì yêu binh sẽ thông linh.
Thông linh là cái gì? Chính là yêu binh có được linh hồn, cái này xem ra là lựa chọn không sai, hơn nữa ở viễn cổ có rất nhiều người cố ý tìm Hắc Tu Thuật Sư tiến hành thông linh yêu binh.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, nếu như cho Âu Dương lựa chọn thì hắn sẽ không còn để yêu binh có linh hồn. Linh hồn nghe thì rất siêu đẳng, nhưng tồn tại linh hồn đại biểu có mâu thuẫn. Hiện giờ dù Thứ Kiêu cung không có linh hồn nhưng Âu Dương có thể sử dụng nó thuạn tay vô cùng, nếu để Thứ Kiêu cung sinh ra linh hồn, có ai dám bảo đảm yêu binh sẽ nghe lời giống như hôm nay? Nếu lúc chiến đấu Thứ Kiêu cung giống như lúc trước Vạn Sơn Ấn của Linh San đình công thì chẳng phải là hắn chờ chết?
Vậy nên ở trong mắt Âu Dương Hắc Tu thuật là một con đường cực đoan, con người nhân nhượng yêu binh, cái này vĩnh viễn không thể là đạo lý.
"Từ thời viễn cổ có vô số thần binh lợi khí, viễn cổ chung kết thần binh lợi khí biến mất, hiện tại Chân Linh Giới không có bao nhiêu pháp bảo." Âu Dương ngẩng đầu nhìn lên trời.
Âu Dương có được ký ức Thần Sư nên biết pháp bảo phẩm chất như Vạn Sơ Ấn chỉ xem như bình thường, khi đó Lục Tiên cường đại hơn xa bây giờ. Khi ấy Lục Tiên không giống như bây giờ không lấy kiếm linh bày kiếm trận, nhưng sau viễn cổ mọi thứ biến mất, tất cả đều đã qua. Muốn nhìn cảnh tượng Lục Tiên phất tay là kinh thiên động địa ở tại Chân Linh Giới rất khó. Vũ hóa phi tiên, cái này giống như là thần thuạt cử hà phi thăng bước vào chân giới. Âu Dương đạt đến đẳng cấp này, cũng hiểu đôi chút về phi tiên.
Sau khi vũ hóa phi tiên chắc chắn sẽ bước vào một thế giới mới, Âu Dương không biết thế giới kia có cái gì, nhưng có một điều hắn chắc chắn rằng trong thế giới kia nhất định có nhiều cường giả viễn cổ, sẽ có càng nhiều khiêu chiến.
Âu Dương siết chặt nắm tay, lòng Âu Dương thầm thét gào.
"Dù đi đến thế giới như thế nào thì ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khắn trước mắt, đi con đường lên trời!"
Nếu như không đến thế giới này, mình ở tiểu thế giới làm một thôn dân bình thường thì thôi, nhưng nếu ông trời đã cho cơ hội thìm ình phải đem những gì có thể làm thực hiện được, bất cứ thứ gì ngăn cản trước mắt đều sẽ bị mình một tên bắn nát.
*Tuuu!*
Xuyên Vân thuyền lần thứ hai phát ra tiếng hú, đầu thuyền khổng lồ phá vỡ sương mù, tiến vào phạm vi khói đen bao trùm Bách Tôn đảo. Chỉ một mình Âu Dương trông thấy khói đen, những người khác chỉ thấy trời xanh mây trắng và Bách Tôn đảo nằm ở phía xa.
Đông Phương Nguyệt hét to:
- Rốt cuộc đến Bách Tôn đảo!
Không chỉ một mình nàng, rất nhiều người mới đến Bách Tôn đảo đều vui sướng hét to.
- Không biết Đạm Thai Minh đó có gan đấu với Thần Tiễn đại nhân không!
Lúc này đến Bách Tôn đảo, mọi người bắt đầu thảo luận cuộc chiến giữa Âu Dương và Đạm Thai Minh, dù sao danh tiếng của hắn quá vang dội, cái tên thiên hạ đệ nhất tuyệt đối là danh đúng với thực, cường giả như vậy Đạm Thai Minh có thể khiêu chiến được không?
Trong khi mọi người suy đoán thì Âu Dương đứng ở đầu thuyền đón gió, không ai chú ý đến hắn, dù sao chỗ này rất hỗn loạn.
Âu Dương nhìn chằm chằm bờ biển Bách Tôn đảo, trên bờ Đạm Thai Minh toàn thân bao giùm tầng khói đen, khóe môi cong lên nụ cười khẽ.
Âu Dương dùng Thần Sư Chi Nhãn có thể thấy gã, Đạm Thai Minh có Hắc Thần Lĩnh Vực cũng trông thấy Âu Dương.
Thần mộc mặt nạ cộng thêm ý chí tam phương ẩn chứa năng lực rất cường đại, nhưng dù có cường đại cỡ nào cũng không thể giấu đi lực Thần Sư. Đạm Thai Minh không cần cảm nhận sự cường đại của Âu Dương, bởi vì hôm nay gã không đấu tay đôi với hắn, bọn họ quyết đấu là Tu Phục thuật!
Viễn cổ Hắc Tu thuật quyết đấu với Tu Phục thuật chính thống! Hai đại đỉnh từ viễn cổ đã tranh đấu gay gắt, bây giờ hai thần thuật cùng hiện thế, họ ở trên Bách Tôn đảo sẽ tiến hành lần quyết đấu đỉnh cao nhất từ sau viễn cổ.
Thiên hạ đệ nhất! Đây đã không chỉ đơn thuần là thiên hạ đệ nhất, nó đại biểu cho Tu Phục thuật chính thống đối kháng cùng Hắc Tu thuật được gọi là tà thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.