Chương 1046: Hai bên đều là diễn viên (1)
Minh Nguyệt
17/09/2013
Trong mắt bốn người bọn họ mang theo vẻ kinh ngạc và không giải thích
được, nhưng không chờ bất cứ người nào trong bọn họ mở miệng, thân thể
của bọn họ đã trực tiếp biến thành tứ đoàn hỏa diễm biến mất không thấy.
Tử quang trên người cái bóng tử sắc cũng dần dần tán đi. Một nam tử đầu đội thất tinh quan, mặc tử kim bào, thân khoác bách tinh đồ đón gió đứng trong không trung!
- Nghi Quân!
Thanh âm của Âu Dương giống như hồng chung, nơi thanh âm đi qua, không gian đều theo đó chấn vỡ. Hai chữ Nghi Quân dùng mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát hình thành một mũi tên, mũi tên này bay tới trước mặt Nghi Quân, chợt thấy bách tinh đồ trên người Nghi Quân chợt lóe, như muốn nuốt chửng mũi tên vào trong bách tinh đồ.
Liên Thanh Nhi đứng bên cạnh Âu Dương cũng sửng sốt, vừa rồi hai chữ Nghi Quân của Âu Dương hợp thành một mũi tên trước mặt nàng, khiến toàn thân Thanh Nhi đều ngây dại. Mặc dù từ nhỏ nàng đã nghe nói đến tiên nhân, thậm chí thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy tiên nhân bay lượn qua bầu trời, nhưng nhìn thấy tiên nhân xuất thủ gần như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên.
- Thần Tiễn Âu Dương phong thái vẫn không giảm!
Nghi Quân chắp tay hành lễ, nhãn thần của hắn chăm chú nhìn Âu Dương, phảng phất như muốn xem thấu hư thực của Âu Dương, đáng tiếc bất luận hắn nhìn như thế nào, trong mắt hắn Âu Dương vẫn chỉ có cảm giác như một người bình thường, khiến hắn căn bản không nhìn thấy hư thực.
- Tiễn... Thần Tiễn?
Liên Thanh Nhi đứng bên cạnh Âu Dương, nhìn trang phục của Âu Dương, nàng bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết của Thần Tiễn tại tiên giới.
Nguyệt sắc trường bào, áo choàng lông chuột màu đen, Thần Tiễn nhìn qua chỉ hai lăm hai sáu tuổi, trong tay hắn cầm một cây thánh cung liệt diễm thiêu đốt...
- Lẽ nào...
Thanh Nhi như phát mộng, lúc này trong tay Âu Dương xác thực cầm một cây chiến cung, mặc dù cây chiến cung này không bốc hỏa, nhưng nhìn gần như vậy Thanh Nhi lại thấy được, trên cái chuôi chiến cung màu xích hồng có một con chim cú phảng phất như sống lại, đang từ từ mở rộng đôi cánh.
- Thực... Thật sự là Thần Tiễn! Thần Tiễn muốn thu ta làm đồ đệ?
Thanh Nhi triệt để phát mộng, rất nhiều thanh niên tu luyện tiễn thuật đều có một mộng tưởng, một ngày kia có thể trở thành đệ tử của Thần Tiễn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là một huyễn tưởng, bởi vì Thần Tiễn cho tới bây giờ chưa từng thu nhận đồ đệ, truyền thụ tiễn thuật.
Lúc này Thanh Nhi rốt cuộc cũng minh bạch ý tứ trong câu nói của Ngụy Bỉnh Dập!
- Nếu như ngươi có thể bắn trúng hắn, ta thề, không cần vài ngày, toàn bộ tiên giới sẽ biết đến tên của ngươi!
Không sai, chơi tên trước mặt Thần Tiễn, hơn nữa còn muốn bắn trúng Thần Tiễn, nếu như mình thực sự làm được, vậy mình chẳng phải là vượt qua Thần Tiễn!
- Ngươi vốn có một cơ hội danh dương thiên hạ, nhưng hiện tại không còn rồi...
Ngụy Bỉnh Dập phảng phất cố ý kích thích Thanh Nhi mở miệng nói, khi hắn nói những lời này Thanh Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng trừng xong, Thanh Nhi lại hối hận. Chuyện Thần Tiễn va Ma Vương hoành hành Thiên Nam người nào cũng biết, hiện tại Thần Tiễn lại ở bên cạnh mình, tên gia hỏa hay thích nói mát này có lẽ chính là Ma Vương rất hung tàn, mình lại trừng mắt nhìn Ma Vương như vậy không phải muốn chết sao...
- Yên tâm đi tiểu cô nương, tên gia hỏa kia muốn truyền thụ y bát tiễn thuật của hắn cho ngươi, nếu như ta dám động thủ với ngươi, ta thề hắn nhất định giết chết ta!
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, nhưng thật ra hắn rất thỏa mãn, dù sao đối với Ma Vương mà nói, có thể có hung danh cũng xem như một loại hưởng thụ.
Lúc này Thanh Nhi lại nhìn Âu Dương, so với vừa rồi nàng còn xấu hổ hơn nhiều. Nhớ lại hành động vô cùng thân thiết vừa rồi của Âu Dương, trong lòng Thanh Nhi lại cảm thấy vô cùng vui mừng, ai lại không muốn có một sư phụ như vậy, vừa có danh tiếng, nhìn qua lại rất trẻ...
- Khụ khụ...
Âu Dương nhìn dáng vẻ si mê của Thanh Nhi, nhẹ giọng ho khan mấy tiếng, sau đó đi về phía trước, nhìn thẳng Nghi Quân nói:
- Nghi Quân, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, nhưng nếu đã tới đây, vậy tốt nhất hãy lưu mệnh lại đi!
Âu Dương diễn trò rất đúng chỗ, chí ít khi Nghi Quân nghe thấy câu này liền nhíu mày, sau đó hắn thấy Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương bốc cháy liệt diễm huyết sắc, liệt diễm trực tiếp đẩy Thanh Nhi ra ngoài trăm mét.
Âu Dương chỉ tay vào Thanh Nhi nói:
- Đi đi, có thể đi bao xa thì đi!
- A... A...
Thanh Nhi đương nhiên minh bạch ý tứ của Âu Dương, một khi cường giả như vậy đánh nhau, phàm nhân như nàng ở lại chẳng phải là chịu chết?
Kỳ thực lúc này trong lòng Âu Dương cũng thấy lo lắng, đừng thấy bộ dạng của hắn cường thế muốn lấy tính mạng người khác, nếu như hôm nay thực sự giao thủ, Nghi Quân chắc chắn sẽ biết rõ Âu Dương có mấy phân lượng, phỏng chừng đến lúc đó bất luận là hắn hay Ngụy Bỉnh Dập cũng không chạy thoát...
- Ha ha ha ha...
Ngụy Bỉnh Dập ở phía sau bỗng nhiên triển khai đôi cánh ác ma, thân thể Ngụy Bỉnh Dập bắt đầu ma hóa, từng đợt ma khí từ trên người Ngụy Bỉnh Dập phát ra. Trong chốc lát Ngụy Bỉnh Dập đã biến thành một con quái vật có cánh và đuôi, hắn dùng một loại thanh âm giống như hồng chung nói:
- Nghi Quân, có bản lĩnh thì đánh với lão tử, xem lão tử có bóp chết ngươi không!
Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung huyết sắc, Ngụy Bỉnh Dập hóa thân ác ma, trong lúc nhất thời Nghi Quân đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo Nghi Quân cố gắng bình tĩnh nói:
- Hai vị, hôm nay ta tới đây không phải muốn chiến đấu sinh tử với các vị, mặc dù Nghi Quân ta không tính là nhân vật đặc biệt gì cả, nhưng tại tiên giới ta cũng có địa vị nhất định, trước kia nếu không phải Thiên Vương dùng một số thủ đoạn ti tiện uy hiếp ta, làm sao ta lại đi theo Thiên Vương đối kháng với các ngươi!
- Bớt nhiều lời đi!
Ngụy Bỉnh Dập diễn trò cũng rất phối hợp, mặc dù Nghi Quân nói rất đại nghĩa hùng hồn, nhưng nếu như lúc này Ngụy Bỉnh Dập quá dễ dàng tin hắn, ngược lại sẽ làm Nghi Quân nghi ngờ!
- Ngụy Bỉnh Dập, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi, theo ta thấy, ngươi cũng có vết thương trong người, lực lượng của ngươi chỉ có tám phần mười mà thôi, nếu như ta đoán không sai, Âu Dương sợ rằng nhiều nhất chỉ có sáu bảy thành lực lượng! Đúng, ta thừa nhận ta không phải đối thủ liên thủ của các ngươi, nhưng nếu Nghi Quân ta liều mạng đánh một trận, bất luận lôi kéo ngươi hay lôi kéo Âu Dương chết cùng, các ngươi nhất định cũng tổn thất!
Sau khi Nghi Quân nói ra những lời này, liền thấy một con huyết sắc kiêu cực lớn bay thẳng lên chín tầng trời.
Huyết sắc kiêu đang ở trên cao bỗng nhiên bạo liệt biến thành vô số tiễn ảnh nhỏ, những tiễn ảnh này bay lượn khắp bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Nghi Quân ở bên trong.
Sắc mặt Nghi Quân bỗng nhiên đại biến, mặc dù chiêu này không bằng lực lượng của Âu Dương khi ở thời kì toàn thịnh, nhưng một chiêu này cũng cường thế không gì sánh được, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ suy đoán của mình có vấn đề, Âu Dương không thể chỉ có sáu bảy thành lực lượng!
Tử quang trên người cái bóng tử sắc cũng dần dần tán đi. Một nam tử đầu đội thất tinh quan, mặc tử kim bào, thân khoác bách tinh đồ đón gió đứng trong không trung!
- Nghi Quân!
Thanh âm của Âu Dương giống như hồng chung, nơi thanh âm đi qua, không gian đều theo đó chấn vỡ. Hai chữ Nghi Quân dùng mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát hình thành một mũi tên, mũi tên này bay tới trước mặt Nghi Quân, chợt thấy bách tinh đồ trên người Nghi Quân chợt lóe, như muốn nuốt chửng mũi tên vào trong bách tinh đồ.
Liên Thanh Nhi đứng bên cạnh Âu Dương cũng sửng sốt, vừa rồi hai chữ Nghi Quân của Âu Dương hợp thành một mũi tên trước mặt nàng, khiến toàn thân Thanh Nhi đều ngây dại. Mặc dù từ nhỏ nàng đã nghe nói đến tiên nhân, thậm chí thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy tiên nhân bay lượn qua bầu trời, nhưng nhìn thấy tiên nhân xuất thủ gần như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên.
- Thần Tiễn Âu Dương phong thái vẫn không giảm!
Nghi Quân chắp tay hành lễ, nhãn thần của hắn chăm chú nhìn Âu Dương, phảng phất như muốn xem thấu hư thực của Âu Dương, đáng tiếc bất luận hắn nhìn như thế nào, trong mắt hắn Âu Dương vẫn chỉ có cảm giác như một người bình thường, khiến hắn căn bản không nhìn thấy hư thực.
- Tiễn... Thần Tiễn?
Liên Thanh Nhi đứng bên cạnh Âu Dương, nhìn trang phục của Âu Dương, nàng bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết của Thần Tiễn tại tiên giới.
Nguyệt sắc trường bào, áo choàng lông chuột màu đen, Thần Tiễn nhìn qua chỉ hai lăm hai sáu tuổi, trong tay hắn cầm một cây thánh cung liệt diễm thiêu đốt...
- Lẽ nào...
Thanh Nhi như phát mộng, lúc này trong tay Âu Dương xác thực cầm một cây chiến cung, mặc dù cây chiến cung này không bốc hỏa, nhưng nhìn gần như vậy Thanh Nhi lại thấy được, trên cái chuôi chiến cung màu xích hồng có một con chim cú phảng phất như sống lại, đang từ từ mở rộng đôi cánh.
- Thực... Thật sự là Thần Tiễn! Thần Tiễn muốn thu ta làm đồ đệ?
Thanh Nhi triệt để phát mộng, rất nhiều thanh niên tu luyện tiễn thuật đều có một mộng tưởng, một ngày kia có thể trở thành đệ tử của Thần Tiễn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là một huyễn tưởng, bởi vì Thần Tiễn cho tới bây giờ chưa từng thu nhận đồ đệ, truyền thụ tiễn thuật.
Lúc này Thanh Nhi rốt cuộc cũng minh bạch ý tứ trong câu nói của Ngụy Bỉnh Dập!
- Nếu như ngươi có thể bắn trúng hắn, ta thề, không cần vài ngày, toàn bộ tiên giới sẽ biết đến tên của ngươi!
Không sai, chơi tên trước mặt Thần Tiễn, hơn nữa còn muốn bắn trúng Thần Tiễn, nếu như mình thực sự làm được, vậy mình chẳng phải là vượt qua Thần Tiễn!
- Ngươi vốn có một cơ hội danh dương thiên hạ, nhưng hiện tại không còn rồi...
Ngụy Bỉnh Dập phảng phất cố ý kích thích Thanh Nhi mở miệng nói, khi hắn nói những lời này Thanh Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng trừng xong, Thanh Nhi lại hối hận. Chuyện Thần Tiễn va Ma Vương hoành hành Thiên Nam người nào cũng biết, hiện tại Thần Tiễn lại ở bên cạnh mình, tên gia hỏa hay thích nói mát này có lẽ chính là Ma Vương rất hung tàn, mình lại trừng mắt nhìn Ma Vương như vậy không phải muốn chết sao...
- Yên tâm đi tiểu cô nương, tên gia hỏa kia muốn truyền thụ y bát tiễn thuật của hắn cho ngươi, nếu như ta dám động thủ với ngươi, ta thề hắn nhất định giết chết ta!
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, nhưng thật ra hắn rất thỏa mãn, dù sao đối với Ma Vương mà nói, có thể có hung danh cũng xem như một loại hưởng thụ.
Lúc này Thanh Nhi lại nhìn Âu Dương, so với vừa rồi nàng còn xấu hổ hơn nhiều. Nhớ lại hành động vô cùng thân thiết vừa rồi của Âu Dương, trong lòng Thanh Nhi lại cảm thấy vô cùng vui mừng, ai lại không muốn có một sư phụ như vậy, vừa có danh tiếng, nhìn qua lại rất trẻ...
- Khụ khụ...
Âu Dương nhìn dáng vẻ si mê của Thanh Nhi, nhẹ giọng ho khan mấy tiếng, sau đó đi về phía trước, nhìn thẳng Nghi Quân nói:
- Nghi Quân, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, nhưng nếu đã tới đây, vậy tốt nhất hãy lưu mệnh lại đi!
Âu Dương diễn trò rất đúng chỗ, chí ít khi Nghi Quân nghe thấy câu này liền nhíu mày, sau đó hắn thấy Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương bốc cháy liệt diễm huyết sắc, liệt diễm trực tiếp đẩy Thanh Nhi ra ngoài trăm mét.
Âu Dương chỉ tay vào Thanh Nhi nói:
- Đi đi, có thể đi bao xa thì đi!
- A... A...
Thanh Nhi đương nhiên minh bạch ý tứ của Âu Dương, một khi cường giả như vậy đánh nhau, phàm nhân như nàng ở lại chẳng phải là chịu chết?
Kỳ thực lúc này trong lòng Âu Dương cũng thấy lo lắng, đừng thấy bộ dạng của hắn cường thế muốn lấy tính mạng người khác, nếu như hôm nay thực sự giao thủ, Nghi Quân chắc chắn sẽ biết rõ Âu Dương có mấy phân lượng, phỏng chừng đến lúc đó bất luận là hắn hay Ngụy Bỉnh Dập cũng không chạy thoát...
- Ha ha ha ha...
Ngụy Bỉnh Dập ở phía sau bỗng nhiên triển khai đôi cánh ác ma, thân thể Ngụy Bỉnh Dập bắt đầu ma hóa, từng đợt ma khí từ trên người Ngụy Bỉnh Dập phát ra. Trong chốc lát Ngụy Bỉnh Dập đã biến thành một con quái vật có cánh và đuôi, hắn dùng một loại thanh âm giống như hồng chung nói:
- Nghi Quân, có bản lĩnh thì đánh với lão tử, xem lão tử có bóp chết ngươi không!
Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung huyết sắc, Ngụy Bỉnh Dập hóa thân ác ma, trong lúc nhất thời Nghi Quân đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo Nghi Quân cố gắng bình tĩnh nói:
- Hai vị, hôm nay ta tới đây không phải muốn chiến đấu sinh tử với các vị, mặc dù Nghi Quân ta không tính là nhân vật đặc biệt gì cả, nhưng tại tiên giới ta cũng có địa vị nhất định, trước kia nếu không phải Thiên Vương dùng một số thủ đoạn ti tiện uy hiếp ta, làm sao ta lại đi theo Thiên Vương đối kháng với các ngươi!
- Bớt nhiều lời đi!
Ngụy Bỉnh Dập diễn trò cũng rất phối hợp, mặc dù Nghi Quân nói rất đại nghĩa hùng hồn, nhưng nếu như lúc này Ngụy Bỉnh Dập quá dễ dàng tin hắn, ngược lại sẽ làm Nghi Quân nghi ngờ!
- Ngụy Bỉnh Dập, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi, theo ta thấy, ngươi cũng có vết thương trong người, lực lượng của ngươi chỉ có tám phần mười mà thôi, nếu như ta đoán không sai, Âu Dương sợ rằng nhiều nhất chỉ có sáu bảy thành lực lượng! Đúng, ta thừa nhận ta không phải đối thủ liên thủ của các ngươi, nhưng nếu Nghi Quân ta liều mạng đánh một trận, bất luận lôi kéo ngươi hay lôi kéo Âu Dương chết cùng, các ngươi nhất định cũng tổn thất!
Sau khi Nghi Quân nói ra những lời này, liền thấy một con huyết sắc kiêu cực lớn bay thẳng lên chín tầng trời.
Huyết sắc kiêu đang ở trên cao bỗng nhiên bạo liệt biến thành vô số tiễn ảnh nhỏ, những tiễn ảnh này bay lượn khắp bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Nghi Quân ở bên trong.
Sắc mặt Nghi Quân bỗng nhiên đại biến, mặc dù chiêu này không bằng lực lượng của Âu Dương khi ở thời kì toàn thịnh, nhưng một chiêu này cũng cường thế không gì sánh được, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ suy đoán của mình có vấn đề, Âu Dương không thể chỉ có sáu bảy thành lực lượng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.