Chương 505: Hồn Giả hoành hành
Minh Nguyệt
04/09/2013
Bỗng có người kinh kêu:
- Có người ám toán Âu Dương! Các ngươi hãy xem tay của Âu Dương!
Trên cánh tay Âu Dương có một số vật thể như hạt cát vàng chui ra khỏi lớp da hắn.
- Mau! Mau chặt đứt cánh tay Âu Dương!
U Nguyệt Ảnh rút linh kiếm định chặt đứt cánh tay Âu Dương, dù sao độc dược như Phong Thần Tán cho đến nay chỉ có chặt đứt một cánh tay mới sống được.
U Nguyệt Ảnh chưa ra tay thì lại có người hét lên:
- Khoan! Đừng vội! Các ngươi mau nhìn!
Mọi người nhìn hướng cánh tay Âu Dương, ai nấy giật mình há hốc mồm, xảy ra một hình ảnh từ xưa đến nay lần đầu tiên họ trông thấy.
Cánh tay của Âu Dương đúng là đang thối rữa, nhưng có luồng sáng đỏ hiện ra dưới làn da hắn. Lớp da bị Phong Thần Tán ăn mòn bị ánh sáng đỏ dùng tốc độ cực nhanh mau chóng mọc ra, phút chốc thối rữa và sinh trưởng đạt đến cảnh giới gần như ngang bằng.
Tốc độ sinh trưởng chậm hơn thối rữa một chút nhưng như vậy đã rất tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong thời gian ngắn Âu Dương sẽ không xảy ra vấn đề.
Đạm Thai Kha gần như phát điên hét lên:
- Đây rốt cuộc là lực lượng gì, ngay cả Phong Thần Tán cũng không thể giết chết thân thể của hắn!
Luồng sáng đỏ đúng là quái dị, đột nhiên xuất hiện, Phong Thần Tán được gọi là độc dược có tác dụng với cả phi tiên thế nhưng bị kháng cự.
Đạm Thai Kha sẽ không ngờ được rằng đây là vì Mai Thiên Mệnh Thánh Dược ở Vạn Tiên sơn, lúc trước Âu Dương nuốt Mai Thiên Mệnh Thánh Dược vào rồi lực lượng bị nội tạng tứ chi của hắn hút hết, hiện giờ thân thể hắn tương đương với một Mai Thiên Mệnh Thánh Dược. Âu Dương cóđược lực lượng thánh dược, Phong Thần Tán muốn giết chết hắn trong thời gian là điều không thể.
U Nguyệt Ảnh bỗng nhiên la lên:
- Đạm Thai Kha! Chắc chắn là ngươi!
Nàng thốt lời này khiến ánh mắt mọi người cùng tập trung vào Đạm Thai Kha. Bây giờ Đạm Thai Kha đứng cách Âu Dương không xa, ở đây nếu đoán ai xuống tay với hắn chỉ có gã là đáng nghi nhất.
Đạm Thai Kha nở nụ cười hỏi:
- Là ta thì sao?
Trong lòng gã không chút sợ hãi, vì đám ngươi có mặt trừ Âu Dương có thể dễ dàng giết gã ra những người khác không là đối thủ.
- Ngươi...Âu Dương là người duy nhất trong Chân Linh Giới có năng lực đối kháng Hồn Giới Hồn Giả, nếu hắn chết, ngươi cảm thấy Đạm Thai gia các ngươi còn tồn tại không?
U Nguyệt Ảnh bi thương nhìn Đạm Thai Kha, không thể phủ nhận gã đúng là rất tồi tệ, nhưng ngươi phải thừa nhận gã làm vậy cũng là vì hết cách.
Dù sao Âu Dương với Đạm Thai gia là tử cừu, chuyện này không ai không biết, không người không hiểu. Hiện tại dù không biết tại sao Âu Dương bịlinh hồn xiềng xích nho nhỏ trói nhưng nếu hắn tỉnh lại sẽ là tận thế với Đạm Thai gia.
- Nếu Âu Dương chết rồi thì ngươi cảm thấy Đạm Thai gia có thể cụp đuôi sống không? Bây giờ Đạm Thai gia và Chân Linh Giới liên kết với nhau, nếu lần này Âu Dương không ra tay thì chúng ta đều sẽ biến thành nô lệ của Hồn Giới!
U Nguyệt Ảnh có thân phận đặc biệt, nàng là người duy nhất có gan chất vấn Đạm Thai Kha và không sợ gã.
Dù sao U Nguyệt Ảnh là tông chủ Thái Nhất tông, sau lưng nàng có Phi Vân Tiên Tử. Nếu U Nguyệt Ảnh bị đánh thương hay chết thì lấy tính tình của Phi Vân Tiên Tử tuyệt đối không chịu bỏ qua, Đạm Thai Kha tuyệt đối không có khả năng rước tai họa như vậy vào người.
Âu Dương không hay biết bên ngoài ngất trời, hắn đang ở trong thế giới linh hồn của mình, đối diện hắn là nữ vương Hồn Giới Vệ Thi.
- Vệ Thi, nàng hãy ngẫm nghĩ đi. Nàng và ta không giống như người khác, chúng ta cách phi tiên chỉ có một bước, nếu chúng ta cùng đi trên đường viễn cổ thì xác suất thành công sẽ tăng lớn. Nếu như ta đi một mình, sau khi thất bại thì cuối cùng nàng vẫn phải đi lên đường này.
Trong thế giới linh hồn Âu Dương bị Vệ Thi dùng linh hồn xiềng xích trói lấy, nhưng hắn không đốt đứt linh hồn xiềng xích này.
Lúc trước Âu Dương là đỉnh Đại Đế không sợ Vệ Thi, hiện tại có ý chí tam phương trong người, cho dù không dùng huyết sắc liệt diễm thì Vệ Thi không là đối thủ của hắn.
Vĩnh sinh, hủy diệt thêm vào bất khuất, ba loại ý chí này so với Vệ Thi ý chí tam phương thiếu hủy diệt thì mạnh hơn chút, dù sao lực giết chóc của ý chí hủy diệt thật tình quá mức đáng sợ.
- Ngươi chỉ có sinh mệnh năm mươi năm, mà ta thì có thể gần như vĩnh sinh, tại sao ta phải cùng ngươi mạo hiểm?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, thật ra nàng biết Tứ Phương chiến kỳ tích tụ ý chí tam phương chỉ có tuổi thọ trăm năm, nhiều năm qua đi, e rằng Âu Dương chỉ còn sống được năm, sáu chục năm.
Nhưng Vệ Thi thì khác, nàng là chân chính tự mình lĩnh ngộ ý chí tam phương, nàng có thể nói mình gần như là vĩnh sinh.
- Nàng không muốn mở thiên môn sao? Ta không tin nàng không muốn đi thế giới chưa biết kia nhìn xem nó rốt cuộc có cái gì!
Âu Dương nhìn ra được dù Vệ Thi luôn miệng nói không thèm nhưng sự thật có ai không để ý vũ hóa phi tiên?
Phía đông Lâm Hải thành, tiết trời sáng sủa, nhiều ngư dân trong khu vực Mê Hồn Hải có thể đi lại đang bắt cá.
Một ông lão lay thuyền đánh cá hỏi một thanh niên đang rút lưới lên:
- Hắc Nhị, hôm nay thu hoạch thế nào?
- Lưu nhị gia, hôm nay không tệ, mới chưa đến nửa canh giờ đã đủ ăn tháng này.
Hắc Nhị cười ha hả. Trong Lâm Hải thành mặc dù ngày tháng sống hơi kham khổ nhưng chỗ này ít khi có tranh đấu, hiếm gặp ỷ thế hiếp người, vậy nên rất thích hợp cho người như gã sinh hoạt.
- Nhị Nha chắc sắp sinh rồi?
Lưu nhị gia ngừng lay mái chèo, đặt mái chèo xuống, ngồi bên mép thuyền với Hắc Nhị, đốt túi yên, chép miệng nhìn tẩu thuốc.
Ông lão nói:
- Có rảnh thì ở cùng Nhị Nha nhiều vào, ngươi còn trẻ không biết, Lưu nhị gia ta đi trước, lúc này phụ nữ cần có đàn ông ở cạnh nhất.
- Hắc hắc, Lưu nhị gia nói đúng, đây là lần ra thuyền cuối cùng trước khi Nhị Nha sinh. Ông trời phù hộ, lần này thu hoạch nhiều hơn trước, bán xong cá chắc cũng đủ rồi.
Hắc Nhị là người chân chất, bây giờ nương tử sắp sinh, gã cũng không muốn đi nhưng là nư dân bình thường, nếu gã không bắt cá kiếm tiền thì ai nuôi con cái, nương tử?
Lưu nhị gia gật gù, nói:
- Nhân lúc tiết trời tốt bắt thêm cá đi, đợi sau khi Nhị Nha sinh thì ngươi không có thời gian.
*Ầm đùng!*
Một tiếng sấm bỗng vang lên, Lưu nhị gia và Hắc Nhị cũng ngẩng đầu nhìn, ngày nắng tại sao bỗng có tiếng sấm?
Hắc Nhi gãi đâu lẩm bẩm:
- Lạ thật, ngày nắng mà có sét đánh.
Trên bầu trời có thể nói là vạn dặm không mây, hiện tại cũng không có gió, coi như là muốn thổi đến áng mây biến thiên cũng không thể.
- Tiếng kia có phải truyền đến từ bên đó?
Lưu nhị gia bỗng biểu tình căng thẳng chỉ vào khu vực Mê Hồn Hải.
- Hình như đúng là bên đó!
Hắc Nhị không chắc chắn lắm, dù sao gã có nghe tiếng sấm nhưng ở trên biển ngươi muốn dựa vào một tiếng sấm đánh tìm hướng phạm âm thì hơi khó.
- Mau đi! Hôm nay ngươi đừng bắt cá! Đi!
Lưu nhị gia nghe Hắc Nhị nói vậy liền biến sắc mặt, vung vẩy cánh tay với gã, chèo hướng Lâm Hải thành.
- Có người ám toán Âu Dương! Các ngươi hãy xem tay của Âu Dương!
Trên cánh tay Âu Dương có một số vật thể như hạt cát vàng chui ra khỏi lớp da hắn.
- Mau! Mau chặt đứt cánh tay Âu Dương!
U Nguyệt Ảnh rút linh kiếm định chặt đứt cánh tay Âu Dương, dù sao độc dược như Phong Thần Tán cho đến nay chỉ có chặt đứt một cánh tay mới sống được.
U Nguyệt Ảnh chưa ra tay thì lại có người hét lên:
- Khoan! Đừng vội! Các ngươi mau nhìn!
Mọi người nhìn hướng cánh tay Âu Dương, ai nấy giật mình há hốc mồm, xảy ra một hình ảnh từ xưa đến nay lần đầu tiên họ trông thấy.
Cánh tay của Âu Dương đúng là đang thối rữa, nhưng có luồng sáng đỏ hiện ra dưới làn da hắn. Lớp da bị Phong Thần Tán ăn mòn bị ánh sáng đỏ dùng tốc độ cực nhanh mau chóng mọc ra, phút chốc thối rữa và sinh trưởng đạt đến cảnh giới gần như ngang bằng.
Tốc độ sinh trưởng chậm hơn thối rữa một chút nhưng như vậy đã rất tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trong thời gian ngắn Âu Dương sẽ không xảy ra vấn đề.
Đạm Thai Kha gần như phát điên hét lên:
- Đây rốt cuộc là lực lượng gì, ngay cả Phong Thần Tán cũng không thể giết chết thân thể của hắn!
Luồng sáng đỏ đúng là quái dị, đột nhiên xuất hiện, Phong Thần Tán được gọi là độc dược có tác dụng với cả phi tiên thế nhưng bị kháng cự.
Đạm Thai Kha sẽ không ngờ được rằng đây là vì Mai Thiên Mệnh Thánh Dược ở Vạn Tiên sơn, lúc trước Âu Dương nuốt Mai Thiên Mệnh Thánh Dược vào rồi lực lượng bị nội tạng tứ chi của hắn hút hết, hiện giờ thân thể hắn tương đương với một Mai Thiên Mệnh Thánh Dược. Âu Dương cóđược lực lượng thánh dược, Phong Thần Tán muốn giết chết hắn trong thời gian là điều không thể.
U Nguyệt Ảnh bỗng nhiên la lên:
- Đạm Thai Kha! Chắc chắn là ngươi!
Nàng thốt lời này khiến ánh mắt mọi người cùng tập trung vào Đạm Thai Kha. Bây giờ Đạm Thai Kha đứng cách Âu Dương không xa, ở đây nếu đoán ai xuống tay với hắn chỉ có gã là đáng nghi nhất.
Đạm Thai Kha nở nụ cười hỏi:
- Là ta thì sao?
Trong lòng gã không chút sợ hãi, vì đám ngươi có mặt trừ Âu Dương có thể dễ dàng giết gã ra những người khác không là đối thủ.
- Ngươi...Âu Dương là người duy nhất trong Chân Linh Giới có năng lực đối kháng Hồn Giới Hồn Giả, nếu hắn chết, ngươi cảm thấy Đạm Thai gia các ngươi còn tồn tại không?
U Nguyệt Ảnh bi thương nhìn Đạm Thai Kha, không thể phủ nhận gã đúng là rất tồi tệ, nhưng ngươi phải thừa nhận gã làm vậy cũng là vì hết cách.
Dù sao Âu Dương với Đạm Thai gia là tử cừu, chuyện này không ai không biết, không người không hiểu. Hiện tại dù không biết tại sao Âu Dương bịlinh hồn xiềng xích nho nhỏ trói nhưng nếu hắn tỉnh lại sẽ là tận thế với Đạm Thai gia.
- Nếu Âu Dương chết rồi thì ngươi cảm thấy Đạm Thai gia có thể cụp đuôi sống không? Bây giờ Đạm Thai gia và Chân Linh Giới liên kết với nhau, nếu lần này Âu Dương không ra tay thì chúng ta đều sẽ biến thành nô lệ của Hồn Giới!
U Nguyệt Ảnh có thân phận đặc biệt, nàng là người duy nhất có gan chất vấn Đạm Thai Kha và không sợ gã.
Dù sao U Nguyệt Ảnh là tông chủ Thái Nhất tông, sau lưng nàng có Phi Vân Tiên Tử. Nếu U Nguyệt Ảnh bị đánh thương hay chết thì lấy tính tình của Phi Vân Tiên Tử tuyệt đối không chịu bỏ qua, Đạm Thai Kha tuyệt đối không có khả năng rước tai họa như vậy vào người.
Âu Dương không hay biết bên ngoài ngất trời, hắn đang ở trong thế giới linh hồn của mình, đối diện hắn là nữ vương Hồn Giới Vệ Thi.
- Vệ Thi, nàng hãy ngẫm nghĩ đi. Nàng và ta không giống như người khác, chúng ta cách phi tiên chỉ có một bước, nếu chúng ta cùng đi trên đường viễn cổ thì xác suất thành công sẽ tăng lớn. Nếu như ta đi một mình, sau khi thất bại thì cuối cùng nàng vẫn phải đi lên đường này.
Trong thế giới linh hồn Âu Dương bị Vệ Thi dùng linh hồn xiềng xích trói lấy, nhưng hắn không đốt đứt linh hồn xiềng xích này.
Lúc trước Âu Dương là đỉnh Đại Đế không sợ Vệ Thi, hiện tại có ý chí tam phương trong người, cho dù không dùng huyết sắc liệt diễm thì Vệ Thi không là đối thủ của hắn.
Vĩnh sinh, hủy diệt thêm vào bất khuất, ba loại ý chí này so với Vệ Thi ý chí tam phương thiếu hủy diệt thì mạnh hơn chút, dù sao lực giết chóc của ý chí hủy diệt thật tình quá mức đáng sợ.
- Ngươi chỉ có sinh mệnh năm mươi năm, mà ta thì có thể gần như vĩnh sinh, tại sao ta phải cùng ngươi mạo hiểm?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, thật ra nàng biết Tứ Phương chiến kỳ tích tụ ý chí tam phương chỉ có tuổi thọ trăm năm, nhiều năm qua đi, e rằng Âu Dương chỉ còn sống được năm, sáu chục năm.
Nhưng Vệ Thi thì khác, nàng là chân chính tự mình lĩnh ngộ ý chí tam phương, nàng có thể nói mình gần như là vĩnh sinh.
- Nàng không muốn mở thiên môn sao? Ta không tin nàng không muốn đi thế giới chưa biết kia nhìn xem nó rốt cuộc có cái gì!
Âu Dương nhìn ra được dù Vệ Thi luôn miệng nói không thèm nhưng sự thật có ai không để ý vũ hóa phi tiên?
Phía đông Lâm Hải thành, tiết trời sáng sủa, nhiều ngư dân trong khu vực Mê Hồn Hải có thể đi lại đang bắt cá.
Một ông lão lay thuyền đánh cá hỏi một thanh niên đang rút lưới lên:
- Hắc Nhị, hôm nay thu hoạch thế nào?
- Lưu nhị gia, hôm nay không tệ, mới chưa đến nửa canh giờ đã đủ ăn tháng này.
Hắc Nhị cười ha hả. Trong Lâm Hải thành mặc dù ngày tháng sống hơi kham khổ nhưng chỗ này ít khi có tranh đấu, hiếm gặp ỷ thế hiếp người, vậy nên rất thích hợp cho người như gã sinh hoạt.
- Nhị Nha chắc sắp sinh rồi?
Lưu nhị gia ngừng lay mái chèo, đặt mái chèo xuống, ngồi bên mép thuyền với Hắc Nhị, đốt túi yên, chép miệng nhìn tẩu thuốc.
Ông lão nói:
- Có rảnh thì ở cùng Nhị Nha nhiều vào, ngươi còn trẻ không biết, Lưu nhị gia ta đi trước, lúc này phụ nữ cần có đàn ông ở cạnh nhất.
- Hắc hắc, Lưu nhị gia nói đúng, đây là lần ra thuyền cuối cùng trước khi Nhị Nha sinh. Ông trời phù hộ, lần này thu hoạch nhiều hơn trước, bán xong cá chắc cũng đủ rồi.
Hắc Nhị là người chân chất, bây giờ nương tử sắp sinh, gã cũng không muốn đi nhưng là nư dân bình thường, nếu gã không bắt cá kiếm tiền thì ai nuôi con cái, nương tử?
Lưu nhị gia gật gù, nói:
- Nhân lúc tiết trời tốt bắt thêm cá đi, đợi sau khi Nhị Nha sinh thì ngươi không có thời gian.
*Ầm đùng!*
Một tiếng sấm bỗng vang lên, Lưu nhị gia và Hắc Nhị cũng ngẩng đầu nhìn, ngày nắng tại sao bỗng có tiếng sấm?
Hắc Nhi gãi đâu lẩm bẩm:
- Lạ thật, ngày nắng mà có sét đánh.
Trên bầu trời có thể nói là vạn dặm không mây, hiện tại cũng không có gió, coi như là muốn thổi đến áng mây biến thiên cũng không thể.
- Tiếng kia có phải truyền đến từ bên đó?
Lưu nhị gia bỗng biểu tình căng thẳng chỉ vào khu vực Mê Hồn Hải.
- Hình như đúng là bên đó!
Hắc Nhị không chắc chắn lắm, dù sao gã có nghe tiếng sấm nhưng ở trên biển ngươi muốn dựa vào một tiếng sấm đánh tìm hướng phạm âm thì hơi khó.
- Mau đi! Hôm nay ngươi đừng bắt cá! Đi!
Lưu nhị gia nghe Hắc Nhị nói vậy liền biến sắc mặt, vung vẩy cánh tay với gã, chèo hướng Lâm Hải thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.