Chương 556: Ký ức.
Minh Nguyệt
04/09/2013
Hai người bọn họ đã thấy rõ Âu Dương tiến vào tầng thứ năm cùng tầng thứ sáu, giờ này bọn họ không hy vọng Âu Dương sẽ tiến vào, bởi vì trong
mắt bọn họ, cho dù là Âu Dương tiến vào đi chăng nữa cũng chỉ có một
đường chết.
- A? Làm sao có thể, Hư Vô Thế Giới làm sao lại không thể nào áp bách được hắn?
Vẻ mặt Hoắc Khải Phong sửng sốt, khi Hoắc Khải Phong xây dựng Hư Vô Thế Giới này hắn đã tọa ra một đạo bình chướng nhằm vào những người đi tới thế giới này, nhưng vì sao Âu Dương lại không hề bị Hư Vô Thế Giới ngăn trở chút nào.
- Hắn thân mang linh hồn hỏa diễm, Hư Vô Thế Giới ngươi sử dụng linh hồn làm ngăn trở đương nhiên không có khả năng tổn thương tới hắn!
Hoàng Thiên Đại Đế miễn cưỡng mở miệng nói.
- Hừ! Vô tri!
Hoắc Khải Phong liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Đại Đế. Trong mắt của hắn tràn ngập khinh thường, mình đâu phải là cái loại ảo thuật sư hay là hồn giả điều khiển linh hồn rác rưởi. Bản thân mình chính là Tiên Đế tiên giới chân chính, là một trong những cường giả mà tiên giới đều biết đến, Hư Vô Thế Giới bản thân mình thiết kế ra, cho dù là linh hồn liệt diễm cũng đừng mơ xuyên qua được.
Nhưng tiểu tử kia lại có thể xuyen qua Hư Vô Thế Giới của mình mà không hề gặp ngăn trở, điều này khiến cho Hoắc Khải Phong có chút khó hiểu.
Ngay khi hắn còn đang tự hỏi, đại môn kim sắc của tầng thứ sáu Tỏa Yêu Cảnh đã bị đẩy ra, Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung xuất hiện ở trước môn khẩu.
Áp lực khổng lồ như biển lập tức ép về phía đại môn, Hoắc Khải Phong không thích có bất cứ kẻ nào đứng đối mặt nói chuyện cùng hắn.
- Đi mau!
Vệ Thi vẫn cố gắng kêu lên, nhưng lúc này nàng nói ra cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Đối mặt với cường giả, ai có thể chạy thoát? Hơn nữa chạy đi đâu? Nếu như Hoắc Khải Phong ra ngoài, toàn bộ Chân Linh Giới sẽ gặp phải hạo kiếp, cho nên Âu Dương đã không còn đường lui nữa.
Hoắc Khải Phong vẻ mặt mỉm cười, uy áp như biển điên cuồng áp bách Âu Dương ở trước đại môn, mặc dù đối với người trẻ tuổi này Hoắc Khải Phong có hứng thú rất lớn, thế nhưng hắn càng hy vọng người trẻ tuổi này phải quỳ trên mặt đất nói chuyện với hắn hơn.
Nhưng rất nhanh, một màn khiến tất cả mọi người giật mình đã phát sinh, áp lực điên cuồng kia lại không khiến Âu Dương bị chút sứt mẻ nào, đối mặt với áp lực như vậy, hắn phảng phất như hoàn toàn không thấy.
Một màn như vậy, đừng nói là Hoàng Thiên Đại Đế cùng Vệ Thi, cho dù là siêu cấp cường giả Hoắc Khải Phong cũng đều có chút không hiểu nổi.
Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế nhìn Âu Dương, bọn họ quả thực không thể nào tin được! Chẳng lẽ Âu Dương đã cường đại đến mức có thể đối kháng chính diện cùng với Hoắc Khải Phong?
Mà Hoắc Khải Phong đương nhiên không nghĩ giống như bọn họ, bởi vì Hoắc Khải Phong nhìn ra, trên người Âu Dương tuy rằng có tứ phương ý chí, nhưng chân chính có thể sử dụng chẳng qua chỉ là tam phương ý chí, một tiểu tử ngay cả Phi Tiên cũng chưa đạt được làm sao có thể đối kháng được với lực uy hiếp đến từ sâu thẳm linh hồn của mình đây?
- Ngươi vẫn kiêu ngạo như thế! Nhưng tất cả những thứ này của ngươi đối với ta lại không có bất kỳ tác dụng gì!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng, những lời này của hắn khiến cho Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế có chút sửng sốt không thể hiểu nổi.
Mà khi nghe những lời này sắc mặt Hoắc Khải Phong liền đại biến, sau đó Hoắc Khải Phong lập tức vung tay, một đạo đao quang khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tựa như thiên thần nổi giận chém thẳng về phía đỉnh đầu Âu Dương. Đạo đao mang kia mang theo lực lượng khiến thiên địa đều tan vỡ, một đao kia chính là một kích tất sát mà không ai có thể kháng cự nổi...
Ánh đao khổng lồ mang theo chiếc lực có thể xé nát cả thế giới, nhưng đối mặt với ánh đao như vậy, Âu Dương vẫn như trước không chút sứt mẻ, phảng phất như một đao có thể hủy thiên diệt địa kia lại hoàn toàn không được hắn xem vào mắt.
- Mau tránh ra!
Hoàng Thiên Đại Đế hô lớn, lúc này hắn không rõ vì sao Âu Dương lại nói ra một câu kia, mà Hoắc Khải Phong vì sao lại đột nhiên phẫn nộ như vậy, không ngờ lại trực tiếp ra tay muốn chém giết Âu Dương.
- Cần thiết sao?
Trên đỉnh đầu Âu Dương chính là một đao đáng sợ đang ập tới, nhưng không ngờ một đao kia lại trực tiếp bị nghiền nát, phảng phất như một thanh đạo thủy tinh chém lên trên một tảng đã, bị vỡ vụn thành ngàn mảnh...
Một màn như vậy khiến một cuồng nhân như Hoàng Thiên Đại Đế cũng nhịn không được phải há to mồm, quả thực hắn không thể tin rốt cuộc mình vừa nhìn thấy gì nữa. Đối mặt với một đao như vậy của Hoắc Khải Phong, Âu Dương không ngờ lại có thể chấn nát được nó. Lẽ nào Âu Dương đã cường đại đến mức này?
- Xem ra vụ cá cược của ta là đúng!
trong lòng Âu Dương thầm nghĩ.
Toàn bộ đại điện hoàng kim tổng cộng chỉ có bốn người, mà trong bốn người này, Âu Dương cùng Hoắc Khải Phong đối diện nhau, Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế cảm nhận đượnhanaju không khí quỷ dị nên cũng không mở miệng nói chuyện.
- Triệu Cương, bất kỳ một lực lượng nào đối với ta đều không có tác dụng, cũng giống như lực lượng của ta vô dụng đối với ngươi...
Khi Âu Dương mở miệng kêu lên cái tên Triệu Cương, vẻ mặt Hoắc Khải Phong lại lộ ra vẻ mê mang.
Triệu Cương! Đây là cái tên vô số năm trước của Hoắc Khải Phong, đã không biết bao lâu chưa được nghe người khác gọi minh là Triệu Cương, mà người có thể gọi mình là Triệu Cương cũng chỉ có một khả năng.
- Ngươi...
Hoắc Khải Phong, cũng chính là Triệu Cương trong miệng Âu Dương ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương, liền thấy trong tay Âu Dương đang cầm một tấm huy hiệu thủy tinh, giờ khắc này toàn thân hắn cũng ngây ra đứng ở đó, hồi ức vô tận vào giờ khắc này rốt cuộc cũng dấy lên trong lòng hắn.
Ký ức kia đã bị phủ bụi quá lâu, bản thân Hoắc Khải Phong cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn không mở ký ức kia ra, giờ khắc này tấm huy hiệu trong tay Âu Dương lại một lần nữa mở toang ký ức hắn.
- Âu Dương! Ngươi không thắng được ta!
Một đứa bé trai nhìn về phía một tiểu gia hỏa đầu đội mũ mặt trời tay cầm phục hợp cung đứng bên cạnh nói.
- Thắng hay không thắng, vẫn phải xem tâm tình ta ra sao đã!
Âu Dương đầu đội mũ mặt trời đưa tay quẹt mũi một cái, rất khinh thường nói với đứa bé kia.
- Hừ! Nếu như hôm nay ta thua sẽ tặng cho ngươi huy hiệu này!
Đứa bé trai lớn hơn so với Âu Dương một chút trong tay cầm một chiếc huy hiệu thủy tinh giống với cái của Âu Dương như đúc.
- Chỉ là đưa cho ta sao? Phía trên chiếc huy hiệu này đã khắc tên Triệu Cương ngươi, nếu như ngươi thực sự thua ta, vậy thì hãy đổi cái tên khắc trên đó thành tên Âu Dương ta đi!
- Được! Triệu Cương ta nói được làm được! Nếu như thua ta sẽ đổi tên khắc trên đó thành tên Âu Dương ngươi!
Đây là một mùa hè hai đứa trẻ nói chuyện với nhau.
Mà sau lần đó, tấm huy hiệu thủy tinh này cũng nằm trong tay Âu Dương, mà đứa bé trai Triệu Cương tặng chiếc huy hiệu này đi không lâu sau cũng có tin tức truyền ra, bởi vì bệnh tim bẩm sinh mà đã rời khỏi thế giới này.
- A? Làm sao có thể, Hư Vô Thế Giới làm sao lại không thể nào áp bách được hắn?
Vẻ mặt Hoắc Khải Phong sửng sốt, khi Hoắc Khải Phong xây dựng Hư Vô Thế Giới này hắn đã tọa ra một đạo bình chướng nhằm vào những người đi tới thế giới này, nhưng vì sao Âu Dương lại không hề bị Hư Vô Thế Giới ngăn trở chút nào.
- Hắn thân mang linh hồn hỏa diễm, Hư Vô Thế Giới ngươi sử dụng linh hồn làm ngăn trở đương nhiên không có khả năng tổn thương tới hắn!
Hoàng Thiên Đại Đế miễn cưỡng mở miệng nói.
- Hừ! Vô tri!
Hoắc Khải Phong liếc mắt nhìn Hoàng Thiên Đại Đế. Trong mắt của hắn tràn ngập khinh thường, mình đâu phải là cái loại ảo thuật sư hay là hồn giả điều khiển linh hồn rác rưởi. Bản thân mình chính là Tiên Đế tiên giới chân chính, là một trong những cường giả mà tiên giới đều biết đến, Hư Vô Thế Giới bản thân mình thiết kế ra, cho dù là linh hồn liệt diễm cũng đừng mơ xuyên qua được.
Nhưng tiểu tử kia lại có thể xuyen qua Hư Vô Thế Giới của mình mà không hề gặp ngăn trở, điều này khiến cho Hoắc Khải Phong có chút khó hiểu.
Ngay khi hắn còn đang tự hỏi, đại môn kim sắc của tầng thứ sáu Tỏa Yêu Cảnh đã bị đẩy ra, Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung xuất hiện ở trước môn khẩu.
Áp lực khổng lồ như biển lập tức ép về phía đại môn, Hoắc Khải Phong không thích có bất cứ kẻ nào đứng đối mặt nói chuyện cùng hắn.
- Đi mau!
Vệ Thi vẫn cố gắng kêu lên, nhưng lúc này nàng nói ra cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Đối mặt với cường giả, ai có thể chạy thoát? Hơn nữa chạy đi đâu? Nếu như Hoắc Khải Phong ra ngoài, toàn bộ Chân Linh Giới sẽ gặp phải hạo kiếp, cho nên Âu Dương đã không còn đường lui nữa.
Hoắc Khải Phong vẻ mặt mỉm cười, uy áp như biển điên cuồng áp bách Âu Dương ở trước đại môn, mặc dù đối với người trẻ tuổi này Hoắc Khải Phong có hứng thú rất lớn, thế nhưng hắn càng hy vọng người trẻ tuổi này phải quỳ trên mặt đất nói chuyện với hắn hơn.
Nhưng rất nhanh, một màn khiến tất cả mọi người giật mình đã phát sinh, áp lực điên cuồng kia lại không khiến Âu Dương bị chút sứt mẻ nào, đối mặt với áp lực như vậy, hắn phảng phất như hoàn toàn không thấy.
Một màn như vậy, đừng nói là Hoàng Thiên Đại Đế cùng Vệ Thi, cho dù là siêu cấp cường giả Hoắc Khải Phong cũng đều có chút không hiểu nổi.
Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế nhìn Âu Dương, bọn họ quả thực không thể nào tin được! Chẳng lẽ Âu Dương đã cường đại đến mức có thể đối kháng chính diện cùng với Hoắc Khải Phong?
Mà Hoắc Khải Phong đương nhiên không nghĩ giống như bọn họ, bởi vì Hoắc Khải Phong nhìn ra, trên người Âu Dương tuy rằng có tứ phương ý chí, nhưng chân chính có thể sử dụng chẳng qua chỉ là tam phương ý chí, một tiểu tử ngay cả Phi Tiên cũng chưa đạt được làm sao có thể đối kháng được với lực uy hiếp đến từ sâu thẳm linh hồn của mình đây?
- Ngươi vẫn kiêu ngạo như thế! Nhưng tất cả những thứ này của ngươi đối với ta lại không có bất kỳ tác dụng gì!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng, những lời này của hắn khiến cho Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế có chút sửng sốt không thể hiểu nổi.
Mà khi nghe những lời này sắc mặt Hoắc Khải Phong liền đại biến, sau đó Hoắc Khải Phong lập tức vung tay, một đạo đao quang khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tựa như thiên thần nổi giận chém thẳng về phía đỉnh đầu Âu Dương. Đạo đao mang kia mang theo lực lượng khiến thiên địa đều tan vỡ, một đao kia chính là một kích tất sát mà không ai có thể kháng cự nổi...
Ánh đao khổng lồ mang theo chiếc lực có thể xé nát cả thế giới, nhưng đối mặt với ánh đao như vậy, Âu Dương vẫn như trước không chút sứt mẻ, phảng phất như một đao có thể hủy thiên diệt địa kia lại hoàn toàn không được hắn xem vào mắt.
- Mau tránh ra!
Hoàng Thiên Đại Đế hô lớn, lúc này hắn không rõ vì sao Âu Dương lại nói ra một câu kia, mà Hoắc Khải Phong vì sao lại đột nhiên phẫn nộ như vậy, không ngờ lại trực tiếp ra tay muốn chém giết Âu Dương.
- Cần thiết sao?
Trên đỉnh đầu Âu Dương chính là một đao đáng sợ đang ập tới, nhưng không ngờ một đao kia lại trực tiếp bị nghiền nát, phảng phất như một thanh đạo thủy tinh chém lên trên một tảng đã, bị vỡ vụn thành ngàn mảnh...
Một màn như vậy khiến một cuồng nhân như Hoàng Thiên Đại Đế cũng nhịn không được phải há to mồm, quả thực hắn không thể tin rốt cuộc mình vừa nhìn thấy gì nữa. Đối mặt với một đao như vậy của Hoắc Khải Phong, Âu Dương không ngờ lại có thể chấn nát được nó. Lẽ nào Âu Dương đã cường đại đến mức này?
- Xem ra vụ cá cược của ta là đúng!
trong lòng Âu Dương thầm nghĩ.
Toàn bộ đại điện hoàng kim tổng cộng chỉ có bốn người, mà trong bốn người này, Âu Dương cùng Hoắc Khải Phong đối diện nhau, Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế cảm nhận đượnhanaju không khí quỷ dị nên cũng không mở miệng nói chuyện.
- Triệu Cương, bất kỳ một lực lượng nào đối với ta đều không có tác dụng, cũng giống như lực lượng của ta vô dụng đối với ngươi...
Khi Âu Dương mở miệng kêu lên cái tên Triệu Cương, vẻ mặt Hoắc Khải Phong lại lộ ra vẻ mê mang.
Triệu Cương! Đây là cái tên vô số năm trước của Hoắc Khải Phong, đã không biết bao lâu chưa được nghe người khác gọi minh là Triệu Cương, mà người có thể gọi mình là Triệu Cương cũng chỉ có một khả năng.
- Ngươi...
Hoắc Khải Phong, cũng chính là Triệu Cương trong miệng Âu Dương ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương, liền thấy trong tay Âu Dương đang cầm một tấm huy hiệu thủy tinh, giờ khắc này toàn thân hắn cũng ngây ra đứng ở đó, hồi ức vô tận vào giờ khắc này rốt cuộc cũng dấy lên trong lòng hắn.
Ký ức kia đã bị phủ bụi quá lâu, bản thân Hoắc Khải Phong cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn không mở ký ức kia ra, giờ khắc này tấm huy hiệu trong tay Âu Dương lại một lần nữa mở toang ký ức hắn.
- Âu Dương! Ngươi không thắng được ta!
Một đứa bé trai nhìn về phía một tiểu gia hỏa đầu đội mũ mặt trời tay cầm phục hợp cung đứng bên cạnh nói.
- Thắng hay không thắng, vẫn phải xem tâm tình ta ra sao đã!
Âu Dương đầu đội mũ mặt trời đưa tay quẹt mũi một cái, rất khinh thường nói với đứa bé kia.
- Hừ! Nếu như hôm nay ta thua sẽ tặng cho ngươi huy hiệu này!
Đứa bé trai lớn hơn so với Âu Dương một chút trong tay cầm một chiếc huy hiệu thủy tinh giống với cái của Âu Dương như đúc.
- Chỉ là đưa cho ta sao? Phía trên chiếc huy hiệu này đã khắc tên Triệu Cương ngươi, nếu như ngươi thực sự thua ta, vậy thì hãy đổi cái tên khắc trên đó thành tên Âu Dương ta đi!
- Được! Triệu Cương ta nói được làm được! Nếu như thua ta sẽ đổi tên khắc trên đó thành tên Âu Dương ngươi!
Đây là một mùa hè hai đứa trẻ nói chuyện với nhau.
Mà sau lần đó, tấm huy hiệu thủy tinh này cũng nằm trong tay Âu Dương, mà đứa bé trai Triệu Cương tặng chiếc huy hiệu này đi không lâu sau cũng có tin tức truyền ra, bởi vì bệnh tim bẩm sinh mà đã rời khỏi thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.