Chương 385: Làm chuyện gì cũng phải lưu lại một con đường (2)
Minh Nguyệt
28/08/2013
Đây là chuyện Âu Dương chưa từng nghe thấy. Tuy nhiên Âu Dương vẫn ghi
nhớ chuyện này ở trong lòng. Dù sao hiện tại Âu Dương đại khái đã đại
tới đỉnh phong nhưng lại chưa đạt được căn bản, chưa có tư cách đón tiếp ý chí. Đừng thấy tứ phương chiến kỳ tiến vào thân thể Âu Dương rất sớm, nhưng Âu Dương căn bản không khống chế được chút nào. Thời điểm tâm
tình của bọn chúng tốt sẽ giúp mình một tay. Thời điểm tâm tình không
tốt căn bản liền mặc kệ mình. Bằng không Đạm Thai Khước Tà sao có thể ép mình tới mức thảm như vậy được.
- Lão tổ... Chúng ta vì chút tư lợi mà làm như vậy, chúng ta đáng chết, chúng ta đáng chết.
Tuần Thịnh và Tuần Thanh không ngừng dập đầu. Nhưng lão nhân lại không thèm liếc bọn họ lấy một cái. Con mắt lão nhân trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương.
- Mộ tổ của Mễ Nhĩ đã bị ta đào. Hiện tại đến phiên Tuần gia. Ta làm vậy chỉ là lấy lại những gì người của Đa gia cần lấy!
Âu Dương cũng không hề bị ánh mắt của lão nhân ảnh hưởng.
- Người chết đã chết. Mặc dù Tuần gia có sai, nhưng tổ tiên của Tuần gia vô tội. Lão già ta dùng cái mạng của mình đổi lấy sự khoan dung của tổ tiên Đa gia.
Lão nhân nói xong, kiếm linh đã gãy bay ra thân thể của hắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người, lão nhân trực tiếp đánh tan kiếm linh của mình!
Ầm.
Kiếm linh nghiền nát thành bột phấn. Lão nhân làm vậy chẳng khác gì là tự tuyệt đường sống của mình.
Thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả Âu Dương dù phẫn nộ thế nào cũng bị thủ đoạn của lão nhân làm kinh ngạc. Một người rốt cuộc cần phải có dũng khí thế nào mới có thể tự mình đánh tan kiếm linh của mình!
- Người chết đã chết, đã đến lúc để cho bọn họ được an nghỉ. Tổ tiên của Tuần gia vô tội. Mong rằng các hạ buông tha cho tổ tiên của Tuần gia, cho tổ tiên cuối cùng được an nghỉ đi...
Giọng nói của lão nhân càng ngày càng nhỏ. Thời điểm kiếm linh bị đánh tan hắn liền biến thành một người bình thường. Thân thể già nua của hắn không còn linh nguyên chống đỡ, rốt cuộc giống như ngọn đèn cạn dầu.
- Lão tổ.
Hai người Tuần Thanh và Tuần Thịnh ôm lấy thi thể của lão nhân ngã xuống, khóc thương người.
- Sớm biết có bây giờ sao lúc trước còn làm như thế.
Âu Dương lắc đầu thoáng nhìn về phía Đa Minh đang ở bên cạnh. Khi lão nhân tự mình đánh tan linh mà chết, khi hắn nghe thấy câu nói tổ tiên của Tuần gia vô tội, hắn biết lửa giận trong lòng mình đã hết.
- Thôi vậy. Tổ tiên của Tuần gia là vô tội.
Đa Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lắc đầu nói:
- Chuyện của tiểu bối để tiểu bối tự giải quyết. Sẽ có một ngày Đa Minh ta nhất định lập lại đế quốc Đa La, sau đó sẽ dẫn theo thiết kỵ của đế quốc Đa La đạp lên mảnh đất này!
- Nghe đây!
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Tuần Thịnh và Tuần Thanh vẫn quỳ trên mặt đất nói:
- Đa gia mất đi thứ gì, sẽ có hậu nhân của Đa gia đến lấy. Hôm nay xem như ta nể tình lão tổ của các ngươi buông tha cho các ngươi. Tuy nhiên nợ nần đều phải trả.
Âu Dương nói xong thoáng nhìn về phía nghĩa trang được quét tước sạch sẽ kia, nhìn cái chổi còn bị bỏ lại trong đó. Nếu như sớm biết lão nhân này cái gì cũng không biết, Âu Dương nhất định sẽ không dùng mũi tên xuyên mây đập gãy kiếm linh của hắn.
Nhưng Âu Dương suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy ngay cả khi kiếm linh của lão nhân không bị mình đập gãy, có lẽ cuối cùng hắn vẫn nhất định đi tới một bước này. Đây là một hậu nhân Tuần gia chân chính. Lão nhân này vẫn nhớ kỹ lời dạy của tổ tiên Tuần gia. Cho nên hắn lựa chọn vào thời điểm mình sắp, muốn trở lại Tuần gia tại tiểu thế giới làm người chăm sóc mộ tổ, mong sẽ có một ngày được an táng cùng với tổ tiên nhìn hậu thế sinh sôi phát triển.
Nhưng không phải hậu nhân nào trong Tuần gia cũng giống như lão nhân này. Bằng không sẽ không xuất hiện cục diện mộ tổ Đa gia bị đào.
Mang theo Đa Minh bay lên trên không, tâm trạng của Âu Dương không được bình tĩnh. Lão nhân này chết khiến hắn rất xúc động. Đối với lão nhân này Âu Dương vẫn rất bội phục.
- Làm việc gì cũng phải lưu lại một con đường. Ta nhớ kỹ câu nói này...
Đa Minh ở bên cạnh Âu Dương lẩm bẩm tự nói với mình.
Âu Dương nhìn Đa Minh ở bên cạnh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đa Minh đã không còn là công tử bột Thập Tam vương tử nữa. Thân là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, hắn phải gánh vác trách nhiệm của hắn. Hắn không thể nhìn Đa La biến thành địa ngục nhân gian được.
- Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay. Ta sẽ giúp ngươi tạo một nhóm cường giả, giúp ngươi ngươi chinh chiến thiên hạ xây dựng lại đế quốc Đa La. Đây cũng coi như lấy lại một công đạo cho Đa Âm tiền bối.
Âu Dương móc ngọn đèn màu xanh từ trong lòng ra. Dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được một ngọn đèn màu xanh, một tiểu thế giới không ngờ lại dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
…
Âu Dương dẫn theo Đa Minh rời khỏi đế quốc Tuần Thiên. Âu Dương không thể tự mình xuất thủ giúp Đa Minh quét ngang thiên hạ, tiểu thế giới có quy tắc của tiểu thế giới, Âu Dương nghĩ đạo lý này cũng giống như tiểu học là tiểu học, đại học là đại học.
Nếu như cho sinh viên năm nhất đại học đi học tiểu học, khẳng định có thể quét ngang toàn cấp, thế nhưng sinh viên cũng không thể như vậy, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đi phụ đạo cho học sinh tiểu học học tập mà thôi.
Hiện tại việc Âu Dương cần làm chính là phụ đạo, cấp cho Đa Minh một cái cơ sở, đẻ Đa Minh có thể đông sơn tái khởi. Âu Dương tính toán qua một chút, làm được việc này cần thời gian tương đối lớn, nếu như là trước đây, Âu Dương khẳng định có có thời gian đi làm việc này, thế nhưng nghĩ tới Chân Linh giới hiện tại, nơi nơi đều muốn tru sát chính mình, Âu Dương muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở chỗ này, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Trấn nhỏ biên thành của đế quốc Đa La, Trác Vũ cầm chiến cung trong tay, thoáng cái liền có ba tên tội phạm ngã xuống dưới tên của hắn. Thế nhưng Trác Vũ biết vô luận hắn tiếp tục giết tới cỡ nào cũng vô dụng, quốc gia này đã loạn rồi, đa xkhoong còn luật pháp gì nữa, lúc này trừ phi người Đa gia sống lại đứng ra, bằng không Đa La sẽ biến thành địa ngục.
- Lão đệ, cung thuật của ngươi càng lúc càng đáng sợ rồi.
Đứng bên cạnh Trác Vũ, một người trung niên chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt kinh ngạch, lúc này hắn đang cầm một thanh khoát đao trong tay, tán dương Trác Vũ.
- Đáng sợ? Nếu như ngươi được gặp người kia, như vậy ngươi sẽ minh bạch, cung thuật của ta ở trước mặt hắn chỉ giống như trò cười của trẻ con.
Trác Vũ vẫn nhớ kỹ Âu Dương dùng một cung bắn ra một lượt năm mũi tên, đồng thời cả năm mũi tên cùng bắn chính xác tới năm vị trí khác nhau, không chút sai biệt.
Phong thái dùng một cung bắn ra năm mũi tên chính xác đó, khiến Trác Vũ dù nhắm mắt lại cũng có một loại cảm giác hiển hiện rõ ngay trước mắt.
Trác Vũ cũng từng thử qua đồng thời bắn ra năm mũi tên, thế nhưng hắn phát hiện kỹ thuật này với hắn mà nói, vượt quá xa khả năng.
- Lão tổ... Chúng ta vì chút tư lợi mà làm như vậy, chúng ta đáng chết, chúng ta đáng chết.
Tuần Thịnh và Tuần Thanh không ngừng dập đầu. Nhưng lão nhân lại không thèm liếc bọn họ lấy một cái. Con mắt lão nhân trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương.
- Mộ tổ của Mễ Nhĩ đã bị ta đào. Hiện tại đến phiên Tuần gia. Ta làm vậy chỉ là lấy lại những gì người của Đa gia cần lấy!
Âu Dương cũng không hề bị ánh mắt của lão nhân ảnh hưởng.
- Người chết đã chết. Mặc dù Tuần gia có sai, nhưng tổ tiên của Tuần gia vô tội. Lão già ta dùng cái mạng của mình đổi lấy sự khoan dung của tổ tiên Đa gia.
Lão nhân nói xong, kiếm linh đã gãy bay ra thân thể của hắn. Trước ánh mắt kinh ngạc của vô số người, lão nhân trực tiếp đánh tan kiếm linh của mình!
Ầm.
Kiếm linh nghiền nát thành bột phấn. Lão nhân làm vậy chẳng khác gì là tự tuyệt đường sống của mình.
Thấy cảnh tượng như vậy, ngay cả Âu Dương dù phẫn nộ thế nào cũng bị thủ đoạn của lão nhân làm kinh ngạc. Một người rốt cuộc cần phải có dũng khí thế nào mới có thể tự mình đánh tan kiếm linh của mình!
- Người chết đã chết, đã đến lúc để cho bọn họ được an nghỉ. Tổ tiên của Tuần gia vô tội. Mong rằng các hạ buông tha cho tổ tiên của Tuần gia, cho tổ tiên cuối cùng được an nghỉ đi...
Giọng nói của lão nhân càng ngày càng nhỏ. Thời điểm kiếm linh bị đánh tan hắn liền biến thành một người bình thường. Thân thể già nua của hắn không còn linh nguyên chống đỡ, rốt cuộc giống như ngọn đèn cạn dầu.
- Lão tổ.
Hai người Tuần Thanh và Tuần Thịnh ôm lấy thi thể của lão nhân ngã xuống, khóc thương người.
- Sớm biết có bây giờ sao lúc trước còn làm như thế.
Âu Dương lắc đầu thoáng nhìn về phía Đa Minh đang ở bên cạnh. Khi lão nhân tự mình đánh tan linh mà chết, khi hắn nghe thấy câu nói tổ tiên của Tuần gia vô tội, hắn biết lửa giận trong lòng mình đã hết.
- Thôi vậy. Tổ tiên của Tuần gia là vô tội.
Đa Minh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lắc đầu nói:
- Chuyện của tiểu bối để tiểu bối tự giải quyết. Sẽ có một ngày Đa Minh ta nhất định lập lại đế quốc Đa La, sau đó sẽ dẫn theo thiết kỵ của đế quốc Đa La đạp lên mảnh đất này!
- Nghe đây!
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Tuần Thịnh và Tuần Thanh vẫn quỳ trên mặt đất nói:
- Đa gia mất đi thứ gì, sẽ có hậu nhân của Đa gia đến lấy. Hôm nay xem như ta nể tình lão tổ của các ngươi buông tha cho các ngươi. Tuy nhiên nợ nần đều phải trả.
Âu Dương nói xong thoáng nhìn về phía nghĩa trang được quét tước sạch sẽ kia, nhìn cái chổi còn bị bỏ lại trong đó. Nếu như sớm biết lão nhân này cái gì cũng không biết, Âu Dương nhất định sẽ không dùng mũi tên xuyên mây đập gãy kiếm linh của hắn.
Nhưng Âu Dương suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy ngay cả khi kiếm linh của lão nhân không bị mình đập gãy, có lẽ cuối cùng hắn vẫn nhất định đi tới một bước này. Đây là một hậu nhân Tuần gia chân chính. Lão nhân này vẫn nhớ kỹ lời dạy của tổ tiên Tuần gia. Cho nên hắn lựa chọn vào thời điểm mình sắp, muốn trở lại Tuần gia tại tiểu thế giới làm người chăm sóc mộ tổ, mong sẽ có một ngày được an táng cùng với tổ tiên nhìn hậu thế sinh sôi phát triển.
Nhưng không phải hậu nhân nào trong Tuần gia cũng giống như lão nhân này. Bằng không sẽ không xuất hiện cục diện mộ tổ Đa gia bị đào.
Mang theo Đa Minh bay lên trên không, tâm trạng của Âu Dương không được bình tĩnh. Lão nhân này chết khiến hắn rất xúc động. Đối với lão nhân này Âu Dương vẫn rất bội phục.
- Làm việc gì cũng phải lưu lại một con đường. Ta nhớ kỹ câu nói này...
Đa Minh ở bên cạnh Âu Dương lẩm bẩm tự nói với mình.
Âu Dương nhìn Đa Minh ở bên cạnh. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đa Minh đã không còn là công tử bột Thập Tam vương tử nữa. Thân là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, hắn phải gánh vác trách nhiệm của hắn. Hắn không thể nhìn Đa La biến thành địa ngục nhân gian được.
- Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay. Ta sẽ giúp ngươi tạo một nhóm cường giả, giúp ngươi ngươi chinh chiến thiên hạ xây dựng lại đế quốc Đa La. Đây cũng coi như lấy lại một công đạo cho Đa Âm tiền bối.
Âu Dương móc ngọn đèn màu xanh từ trong lòng ra. Dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được một ngọn đèn màu xanh, một tiểu thế giới không ngờ lại dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
…
Âu Dương dẫn theo Đa Minh rời khỏi đế quốc Tuần Thiên. Âu Dương không thể tự mình xuất thủ giúp Đa Minh quét ngang thiên hạ, tiểu thế giới có quy tắc của tiểu thế giới, Âu Dương nghĩ đạo lý này cũng giống như tiểu học là tiểu học, đại học là đại học.
Nếu như cho sinh viên năm nhất đại học đi học tiểu học, khẳng định có thể quét ngang toàn cấp, thế nhưng sinh viên cũng không thể như vậy, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đi phụ đạo cho học sinh tiểu học học tập mà thôi.
Hiện tại việc Âu Dương cần làm chính là phụ đạo, cấp cho Đa Minh một cái cơ sở, đẻ Đa Minh có thể đông sơn tái khởi. Âu Dương tính toán qua một chút, làm được việc này cần thời gian tương đối lớn, nếu như là trước đây, Âu Dương khẳng định có có thời gian đi làm việc này, thế nhưng nghĩ tới Chân Linh giới hiện tại, nơi nơi đều muốn tru sát chính mình, Âu Dương muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian ở chỗ này, tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, đây cũng là một lựa chọn không tồi.
Trấn nhỏ biên thành của đế quốc Đa La, Trác Vũ cầm chiến cung trong tay, thoáng cái liền có ba tên tội phạm ngã xuống dưới tên của hắn. Thế nhưng Trác Vũ biết vô luận hắn tiếp tục giết tới cỡ nào cũng vô dụng, quốc gia này đã loạn rồi, đa xkhoong còn luật pháp gì nữa, lúc này trừ phi người Đa gia sống lại đứng ra, bằng không Đa La sẽ biến thành địa ngục.
- Lão đệ, cung thuật của ngươi càng lúc càng đáng sợ rồi.
Đứng bên cạnh Trác Vũ, một người trung niên chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt kinh ngạch, lúc này hắn đang cầm một thanh khoát đao trong tay, tán dương Trác Vũ.
- Đáng sợ? Nếu như ngươi được gặp người kia, như vậy ngươi sẽ minh bạch, cung thuật của ta ở trước mặt hắn chỉ giống như trò cười của trẻ con.
Trác Vũ vẫn nhớ kỹ Âu Dương dùng một cung bắn ra một lượt năm mũi tên, đồng thời cả năm mũi tên cùng bắn chính xác tới năm vị trí khác nhau, không chút sai biệt.
Phong thái dùng một cung bắn ra năm mũi tên chính xác đó, khiến Trác Vũ dù nhắm mắt lại cũng có một loại cảm giác hiển hiện rõ ngay trước mắt.
Trác Vũ cũng từng thử qua đồng thời bắn ra năm mũi tên, thế nhưng hắn phát hiện kỹ thuật này với hắn mà nói, vượt quá xa khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.