Chương 228: Mộng tưởng ban đầu
Minh Nguyệt
26/08/2013
Thậm chí ngay cả thân thể hư vô cũng bị phá. Tuy nhiên cũng may hắn là
cường giả cửu giai đỉnh phong. Tuy rằng vết thương da thịt này tàn phá
rất lợi hại, nhưng còn chưa đến mức khiến hắn phải chết.
Sở dĩ hắn có vẻ suy yếu chủ yếu chỉ bởi vì khi tạo ra trận nổ linh hồn kia, hắn gần như đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của mình.
- Thần ơi! Bạn hữu ơi, ta phục ngươi. Sau này nếu ai muốn nói với ta hắn biết bắn tên, ta liền quất chết hắn!
Miêu Vận Tiến cũng chặt đứt Tam Lăng Tiễn rút ra. Âu Dương đã dùng mũi tên cuối cùng này vẽ một dấu chấm tròn cho trận chiến đấu này, cũng mạnh mẽ kéo mạng hắn từ trong tay Tử thần trở lại. Miêu Vận Tiến không biết nên hình dung loại tiễn thuật này thế nào cho tốt.
Nhưng thời điểm hai người bọn họ tán thưởng Âu Dương, Âu Dương lại đưa ánh mắt về phía Lữ Phong. Lúc này chỉ thấy trên mặt Lữ Phong đầy vẻ tự trách.
Âu Dương quay về phía hai người khẽ mỉm cười, sau đó đi tới sát bên cạnh Lữ Phong nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay của Lữ Phong một cái, sau đó hắn nở một nụ cười tự tin.
Khi Âu Dương mỉm cười, hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đồng thời cũng chứng kiến. Miêu Vận Tiến nhìn Lữ Phong đang tự trách nói:
- Đội trưởng, điều này cũng không thể trách ngươi. Muốn trách cũng phải trách tất cả chúng ta. Mẹ nó, ý nghĩ diệt sạch đám chó con này khiến ta đã quên mình phải chạy thế nào, hắc hắc...
- Đúng vậy đội trưởng, điều này căn bản không thể trách ngươi. Trong ba lần ta tiến vào Cực Cảnh, ta dám nói hiện tại ngươi chắc chắn là đội trưởng khiến ta vừa ý nhất.
Thời Phong rất ít khen tặng người khác, nhưng lần này hắn nói thật lòng.
Tuy rằng rất nhiều lúc Lữ Phong đều lặng lẽ chiến đấu, nhưng thân là một đội trưởng, mỗi ngày hắn đều cân nhắc những điều người khác không nghĩ tới. Hơn nữa này trên đường cùng nhau đi tới, bản đồ, bố trí, phương thức tấn công gần như đều do Lữ Phong suy nghĩ ra. Nếu như điều này còn chưa thể chứng minh thành tích của Lữ Phong, vậy thật không có thiên lý.
- Đúng vậy, trong lúc đó tình huống không ai có thể nghĩđược điều đó. Ngươi chắc chắn là một trong những đội trưởng xuất sắc nhất mà ta được gặp.
Đây là lời Âu Dương nói. Sở dĩ hắn dùng tới một trong bởi vì Lăng Túc cũng tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
- Đúng vậy. Đội trưởng đừng như vậy nữa. Các huynh đệ cùng nhau đi tới, có người nào không hiểu.
Rất nhiều người lên tiếng phụ họa theo.
Nghe thấy những lời nói này, nhìn những đội viên này, trong lòng Lữ Phong liền cảm thấy rất ấm áp.
Nếu như ngày hôm nay hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong thật sự bỏ mình, có thể bởi vì không ai ý thức được vấn đềđó, nhưng Lữ Phong tuyệt đối sẽ tự trách mình. Bởi vì hắn là đội trưởng, hắn có thể không có danh tiếng, hắn có thể nấp ở sau lưng, nhưng nhất định bất cứ lúc nào hắn cũng cân nhắc nhiều thứ hơn những người khác. Bởi vì hắn là đội trưởng, bởi vì hắn phải dẫn đầu tất cảđoàn đội.
- Các huynh đệ...
Lữ Phong nhìn các đội hữu của mình, dùng sức nắm lấy hai tay của mình nói:
- Mọi người đã tín nhiệm Lữ Phong ta như vậy, ta sẽ không già mồm cãi láo với mọi người! Còn nhớ rõ mộng tưởng ban đầu của chúng ta không?
Lữ Phong gầm lớn câu cuối cùng.
- Quét ngang nơi chôn xương...
Lữ Phong đã thành công. Câu nói sau cùng của hắn đã thành công nhóm lại ngọn lửa nhiệt tình trong lòng mọi người. Quét ngang nơi chôn xương, đây mới là mục tiêu lớn nhất của bọn họ...
Rất nhiều yêu thú chi linh tiến vào trong túi của đoàn đội tinh. Lúc này nếu như kiểm tra lại một chút, số lượng yêu thú chi linh trong tay mọi người chắc chắn đã đạt đến số lượng khiến bọn họ tiến vào Thánh Thể.
Nhưng nhóm người bọn họ đã sớm quên mất điều này. Kỳ vọng ban đầu của bọn họ là nhận được ba trăm viên yêu thú chi linh sau đó ra ngoài tiến vào Thánh Thểđã biến thành mục tiêu hiện tại —— quét ngang nơi chôn xương!
Sau đợt sóng thần linh hồn kia, đoàn đội tinh anh đã ẩn nấp hơn mười ngày. Bởi vì Miêu Vận Tiến và Thời Phong trọng thương suy yếu, cho nên nhiệm vụ điều tra lại rơi xuống đầu những người khác. Gia hỏa Âu Dương gần như rada di động cũng trở thành người có tài bị làm phiền. Bất kỳ lúc nào, Chân Thực Chi Nhãn cũng được mở ra, không ngừng quan sát bốn phía xung quanh đề phòng bất ngờ phát sinh.
Một hồ nước màu xanh lục giống như một chiếc gương lặng lẽ chờđợi ở chỗ đó. Xung quanh là vô số cỏ xanh và khóm hoa khiến nơi này cực kỳ rực rỡ. Mỹ cảnh không gì tuyệt hơn này lại xuất hiện trong nơi chôn xương. Ở chỗ này bất cứ người nào cũng tuyệt đối không có lòng quan tâm tới mỹ cảnh.
- Có một đoàn đội Vạn Tiên Sơn bị người ta tiêu diệt toàn đoàn.
Một Lục Tiên vừa trở về bên cạnh hồ, lập tức đào lên một hố lớn, nhẹ giọng nói.
Lữ Phong nghe bịđội ngũ bị diệt chính là Vạn Tiên Sơn, tuy rằng hắn có kinh ngạc một chút, tuy nhiên cũng không quá nhiều cảm khái. Mặc dù xuất phát từ cùng một tông phát, nhưng bọn họ không phải là một đoàn đội. Hắn chỉ có thể tận lực dẫn dắt đoàn đội của hắn đi tác chiến. Còn cứu viện sao? Hay là thôi đi. Lữ Phong không thể nào đánh trận chiến mà hắn không nắm chắc, không thể nào lấy tính mạng huynh đệ của mình ra đùa được.
- Bao nhiêu người?
Miêu Vận Tiến ngồi sát bên cạnh Lữ Phong. Tthương thế của hắn đã hồi phục lại tám phần. Thật ra hai ngày gần đây hắn luôn kêu gào muốn đi ra ngoài. Nếu như không phải mọi người vẫn phản đối, chắc hẳn hắn đã sớm ra ngoài dò đường.
- Đây hẳn là hai đoàn đội liều mạng tụ cùng một chỗ. Bọn họ có năm mươi người. Lực chiến đấu của bọn họ rất mạnh. Tuy nhiên bọn họ lại bị Thái Nhất Tông, Đằng Xuân Thánh Địa và Thiên Cung ba bên gần trăm người bao vây tấn công. Sau khi ra sức chống cự suốt một ngày cuối cùng vẫn bị tiêu diệt.
Người đội viên này cảm thấy đáng tiếc lắc đầu. Ban đầu khi hắn nhìn thấy đoàn đội Vạn Tiên Sơn bị bao vây còn muốn trở về báo cáo sau đó cùng tới cứu viện.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy kẻ địch có tới hàng trăm người, hắn dứt khoát từ bỏ lựa chọn từ bỏ.
- Rất ngoan cường sao? Số thương vong cụ thể của của đối phương thế nào?
Âu Dương từ bên cạnh đi tới. Trong tay của hắn cầm một ấm nước vừa uống vừa nói.
- Không rõ ràng lắm. Nhưng nhân số tử vong ước chừng là ba mươi người. Tuy rằng ba bên bọn họ có nhiều người, nhưng thực lực tinh anh lại kém hơn đoàn đội Vạn Tiên Sơn một chút. Cho nên con số tử vong không nhỏ.
Người này thận trọng nói ra một đánh giá.
- Gần trăm người, chúng ta tính là trăm người. Một trăm người tiêu diệt ba mươi. Nói cách khác bọn họ còn bảy mươi người. Theo đánh giá thận trọng nhất của ta, trong bảy mươi người này, người có lực chiến đấu thực sự chỉ còn khoảng bốn mươi.
Lữ Phong vẫn cực kỳ thận trọng.
Âu Dương ở bên cạnh nghe Lữ Phong phỏng đoán như vậy, hắn gật đầu. Thật ra hẳn là con số sẽ nhỏ hơn một chút, ước chừng từ ba mươi đến ba mươi lăm. Dù sao gần trăm người không phải thật sự là trăm người. Tử vong ba mươi cũng là phỏng đoán thận trọng.
Sở dĩ hắn có vẻ suy yếu chủ yếu chỉ bởi vì khi tạo ra trận nổ linh hồn kia, hắn gần như đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của mình.
- Thần ơi! Bạn hữu ơi, ta phục ngươi. Sau này nếu ai muốn nói với ta hắn biết bắn tên, ta liền quất chết hắn!
Miêu Vận Tiến cũng chặt đứt Tam Lăng Tiễn rút ra. Âu Dương đã dùng mũi tên cuối cùng này vẽ một dấu chấm tròn cho trận chiến đấu này, cũng mạnh mẽ kéo mạng hắn từ trong tay Tử thần trở lại. Miêu Vận Tiến không biết nên hình dung loại tiễn thuật này thế nào cho tốt.
Nhưng thời điểm hai người bọn họ tán thưởng Âu Dương, Âu Dương lại đưa ánh mắt về phía Lữ Phong. Lúc này chỉ thấy trên mặt Lữ Phong đầy vẻ tự trách.
Âu Dương quay về phía hai người khẽ mỉm cười, sau đó đi tới sát bên cạnh Lữ Phong nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay của Lữ Phong một cái, sau đó hắn nở một nụ cười tự tin.
Khi Âu Dương mỉm cười, hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến đồng thời cũng chứng kiến. Miêu Vận Tiến nhìn Lữ Phong đang tự trách nói:
- Đội trưởng, điều này cũng không thể trách ngươi. Muốn trách cũng phải trách tất cả chúng ta. Mẹ nó, ý nghĩ diệt sạch đám chó con này khiến ta đã quên mình phải chạy thế nào, hắc hắc...
- Đúng vậy đội trưởng, điều này căn bản không thể trách ngươi. Trong ba lần ta tiến vào Cực Cảnh, ta dám nói hiện tại ngươi chắc chắn là đội trưởng khiến ta vừa ý nhất.
Thời Phong rất ít khen tặng người khác, nhưng lần này hắn nói thật lòng.
Tuy rằng rất nhiều lúc Lữ Phong đều lặng lẽ chiến đấu, nhưng thân là một đội trưởng, mỗi ngày hắn đều cân nhắc những điều người khác không nghĩ tới. Hơn nữa này trên đường cùng nhau đi tới, bản đồ, bố trí, phương thức tấn công gần như đều do Lữ Phong suy nghĩ ra. Nếu như điều này còn chưa thể chứng minh thành tích của Lữ Phong, vậy thật không có thiên lý.
- Đúng vậy, trong lúc đó tình huống không ai có thể nghĩđược điều đó. Ngươi chắc chắn là một trong những đội trưởng xuất sắc nhất mà ta được gặp.
Đây là lời Âu Dương nói. Sở dĩ hắn dùng tới một trong bởi vì Lăng Túc cũng tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
- Đúng vậy. Đội trưởng đừng như vậy nữa. Các huynh đệ cùng nhau đi tới, có người nào không hiểu.
Rất nhiều người lên tiếng phụ họa theo.
Nghe thấy những lời nói này, nhìn những đội viên này, trong lòng Lữ Phong liền cảm thấy rất ấm áp.
Nếu như ngày hôm nay hai người Miêu Vận Tiến và Thời Phong thật sự bỏ mình, có thể bởi vì không ai ý thức được vấn đềđó, nhưng Lữ Phong tuyệt đối sẽ tự trách mình. Bởi vì hắn là đội trưởng, hắn có thể không có danh tiếng, hắn có thể nấp ở sau lưng, nhưng nhất định bất cứ lúc nào hắn cũng cân nhắc nhiều thứ hơn những người khác. Bởi vì hắn là đội trưởng, bởi vì hắn phải dẫn đầu tất cảđoàn đội.
- Các huynh đệ...
Lữ Phong nhìn các đội hữu của mình, dùng sức nắm lấy hai tay của mình nói:
- Mọi người đã tín nhiệm Lữ Phong ta như vậy, ta sẽ không già mồm cãi láo với mọi người! Còn nhớ rõ mộng tưởng ban đầu của chúng ta không?
Lữ Phong gầm lớn câu cuối cùng.
- Quét ngang nơi chôn xương...
Lữ Phong đã thành công. Câu nói sau cùng của hắn đã thành công nhóm lại ngọn lửa nhiệt tình trong lòng mọi người. Quét ngang nơi chôn xương, đây mới là mục tiêu lớn nhất của bọn họ...
Rất nhiều yêu thú chi linh tiến vào trong túi của đoàn đội tinh. Lúc này nếu như kiểm tra lại một chút, số lượng yêu thú chi linh trong tay mọi người chắc chắn đã đạt đến số lượng khiến bọn họ tiến vào Thánh Thể.
Nhưng nhóm người bọn họ đã sớm quên mất điều này. Kỳ vọng ban đầu của bọn họ là nhận được ba trăm viên yêu thú chi linh sau đó ra ngoài tiến vào Thánh Thểđã biến thành mục tiêu hiện tại —— quét ngang nơi chôn xương!
Sau đợt sóng thần linh hồn kia, đoàn đội tinh anh đã ẩn nấp hơn mười ngày. Bởi vì Miêu Vận Tiến và Thời Phong trọng thương suy yếu, cho nên nhiệm vụ điều tra lại rơi xuống đầu những người khác. Gia hỏa Âu Dương gần như rada di động cũng trở thành người có tài bị làm phiền. Bất kỳ lúc nào, Chân Thực Chi Nhãn cũng được mở ra, không ngừng quan sát bốn phía xung quanh đề phòng bất ngờ phát sinh.
Một hồ nước màu xanh lục giống như một chiếc gương lặng lẽ chờđợi ở chỗ đó. Xung quanh là vô số cỏ xanh và khóm hoa khiến nơi này cực kỳ rực rỡ. Mỹ cảnh không gì tuyệt hơn này lại xuất hiện trong nơi chôn xương. Ở chỗ này bất cứ người nào cũng tuyệt đối không có lòng quan tâm tới mỹ cảnh.
- Có một đoàn đội Vạn Tiên Sơn bị người ta tiêu diệt toàn đoàn.
Một Lục Tiên vừa trở về bên cạnh hồ, lập tức đào lên một hố lớn, nhẹ giọng nói.
Lữ Phong nghe bịđội ngũ bị diệt chính là Vạn Tiên Sơn, tuy rằng hắn có kinh ngạc một chút, tuy nhiên cũng không quá nhiều cảm khái. Mặc dù xuất phát từ cùng một tông phát, nhưng bọn họ không phải là một đoàn đội. Hắn chỉ có thể tận lực dẫn dắt đoàn đội của hắn đi tác chiến. Còn cứu viện sao? Hay là thôi đi. Lữ Phong không thể nào đánh trận chiến mà hắn không nắm chắc, không thể nào lấy tính mạng huynh đệ của mình ra đùa được.
- Bao nhiêu người?
Miêu Vận Tiến ngồi sát bên cạnh Lữ Phong. Tthương thế của hắn đã hồi phục lại tám phần. Thật ra hai ngày gần đây hắn luôn kêu gào muốn đi ra ngoài. Nếu như không phải mọi người vẫn phản đối, chắc hẳn hắn đã sớm ra ngoài dò đường.
- Đây hẳn là hai đoàn đội liều mạng tụ cùng một chỗ. Bọn họ có năm mươi người. Lực chiến đấu của bọn họ rất mạnh. Tuy nhiên bọn họ lại bị Thái Nhất Tông, Đằng Xuân Thánh Địa và Thiên Cung ba bên gần trăm người bao vây tấn công. Sau khi ra sức chống cự suốt một ngày cuối cùng vẫn bị tiêu diệt.
Người đội viên này cảm thấy đáng tiếc lắc đầu. Ban đầu khi hắn nhìn thấy đoàn đội Vạn Tiên Sơn bị bao vây còn muốn trở về báo cáo sau đó cùng tới cứu viện.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy kẻ địch có tới hàng trăm người, hắn dứt khoát từ bỏ lựa chọn từ bỏ.
- Rất ngoan cường sao? Số thương vong cụ thể của của đối phương thế nào?
Âu Dương từ bên cạnh đi tới. Trong tay của hắn cầm một ấm nước vừa uống vừa nói.
- Không rõ ràng lắm. Nhưng nhân số tử vong ước chừng là ba mươi người. Tuy rằng ba bên bọn họ có nhiều người, nhưng thực lực tinh anh lại kém hơn đoàn đội Vạn Tiên Sơn một chút. Cho nên con số tử vong không nhỏ.
Người này thận trọng nói ra một đánh giá.
- Gần trăm người, chúng ta tính là trăm người. Một trăm người tiêu diệt ba mươi. Nói cách khác bọn họ còn bảy mươi người. Theo đánh giá thận trọng nhất của ta, trong bảy mươi người này, người có lực chiến đấu thực sự chỉ còn khoảng bốn mươi.
Lữ Phong vẫn cực kỳ thận trọng.
Âu Dương ở bên cạnh nghe Lữ Phong phỏng đoán như vậy, hắn gật đầu. Thật ra hẳn là con số sẽ nhỏ hơn một chút, ước chừng từ ba mươi đến ba mươi lăm. Dù sao gần trăm người không phải thật sự là trăm người. Tử vong ba mươi cũng là phỏng đoán thận trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.