Chương 1026: Một lời không hợp, lập tức giết người!
Minh Nguyệt
16/09/2013
Nếu như lại dính dáng đến mấy Tiên Tôn, vậy thực sự phiền phức. Mặc dù Triệu gia thế lực khổng lồ, nhưng so với thiên đình vẫn quá yếu ớt. Cho nên Triệu Khiêm Phong thậm chí không dám về nhà, trực tiếp tìm đến nhà bằng hữu tốt nhất tạm thời ẩn nấp....
Âu Dương nói, ngày tuyết rơi chính là ngày giết sạch Nhân tộc theo thiên đình. Theo Triệu Khiêm Phong thấy, chỉ cần có thể tránh qua được thời gian này, đương nhiên có thể sống sót .
- Bọn họ muốn ngồi thuyền sao?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn bến cảng khổng lồ của Bách Hoa thành. Lúc này trên bến cảng có một con thuyền khổng lồ được bao phủ trong đám mây mù dày đặc. Nhưng bất luận con thuyền này có mánh lới như thế nào cũng chỉ là một con thuyền bình thường.
Ở tiên giới cũng không phải vật gì cũng mang theo tiên khí. Tiên giới cũng có người buồn chán thích đi thuyền để thưởng thức phong cảnh mỹ lệ xung quanh. Mà từ Bách Hoa Thành xuôi xuống hạ du Minh Khê Thành, đi thuyền có thể thấy đủ loại mỹ cảnh. Cho nên bất cứ lúc nào có cũng rất nhiều người tới nơi này thưởng thức phong cảnh!
- Đi! Chúng ta cũng đi thôi!
Âu Dương cũng không quản Ngụy Bỉnh Dập nghĩ như thế nào, kéo tay Ngụy Bỉnh Dập, bay lên một chiếc thuyền tên là Vân Trung Long.
Du thuyền dài chừng cây số, có bốn năm tầng. Có người nói đây là một thân cây yêu. Sau khi bị giết chết, dùng cả chân thân điêu khắc ra một chiếc thuyền lớn!
Nhìn con thuyền to lớn như vậy, Âu Dương có chút hoài nghi với tin đồn này. Con thuyền này cần thân yêu lớn thế nào? Không có trăm vạn năm sinh trưởng sợ rằng không thể lớn như vậy.
- Ài! Thụ yêu trăm vạn năm sẽ mạnh như thế nào?
Âu Dương hỏi Ngụy Bỉnh Dập.
- Cái này ngươi phải hỏi Tiểu Bạch!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không biết rõ chuyện của yêu tộc lắm. Hắn nói tiếp:
- Nhưng thật ra trong ma tộc trăm cũng không hề ít kẻ đã sống tới vạn năm. Cấp bậc đó gần bằng với Kỳ Lân Vương.
Ngụy Bỉnh Dập suy nghĩ một lát cuối cùng đưa ra một khái niệm tương đối.
- Dù sao cây cối cũng không phải thân thể huyết nhục, cho nên tu luyện sẽ chậm hơn một chút. Trên thực tế lực chiến đấu của bọn họ có lẽ cũng sẽ kém hơn kỳ lân vương một chút. Chiếc thuyền dưới chân chúng ta cũng chính là do thụ yêu khắc thành!
Kỳ thực khi Ngụy Bỉnh Dập lên thuyền đã cảm giác được điều này.
Thụ yêu cường đại như vậy, nếu xuất hiện ở tiên giới, sợ rằng sẽ là sinh linh đồ thán! Phải biết rằng, Ngụy Bỉnh Dập đã từng có đại yêu có trình độ như kỳ lân vương. Mặc dù mạnh nhưng cũng có giới hạn. Nếu như thời đại lớn không mở ra, nếu như những lão ma của Ma tộc không sống lại, như vậy Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối sẽ không đạt đến độ cao như bây giờ.
Tưởng tượng xem, ở thời đại hòa bình, cần bao nhiêu sinh mệnh mới có thể giết chết được một cường giả cấp kỳ lân vương!
- Xem ra con thuyền này quả nhiên không bình thường!
Âu Dương gật đầu. Chẳng trách có nhiều người chọn lựa ngồi lên con thuyền này để khởi hành.
- Hai vị, các ngươi có vé tàu đặt trước không?
Một nam nhân đi tới trước hai người, nghiêm mặt nhìn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập!
- Vé tàu? Trò gì vậy?
Ngụy Bỉnh Dập khinh thường liếc nhìn nam nhân. Còn Âu Dương lại vội vã cúi đầu làm bộ như không quen biết Ngụy Bỉnh Dập!
- Không có vé tàu các ngươi cũng dám lên thuyền! Xem ra muốn ăn đòn rồi!
Nam nhân nghe thấy lời nói của Ngụy Bỉnh Dập lập tức tỏ ra rất phẫn nộ. Từ khi Vân Trung Long được tạo thành đến bây giờ, thật sự chưa từng có ai dám trốn vé.
- Xin lỗi. . . Đây là vé tàu. . .
Âu Dương không biết lấy từ nơi nào ra hai chiếc vé tàu, sau đó nhét vào tay nam nhân cười nói:
- Chúng ta chỉ đùa một chút!
Nam nhân tỉ mỉ kiểm tra hai chiếc vé tàu, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Nhưng hắn vừa xoay người, Ngụy Bỉnh Dập đã túm lấy cổ hắn. Sau đó chợt nghe một tiếng rắc! Người kia trực tiếp bị giết chết.
- Ngươi. . .
Âu Dương thấy Ngụy Bỉnh Dập giết người như vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng chuyện này thật ra cũng phù hợp với tính cách của Ngụy Bỉnh Dập. Muốn nói đùa hoặc khinh bỉ Ngụy Bỉnh Dập đều có thể! Nhưng đó chỉ là độc quyền của Bạch Tinh hoặc Âu Dương. Những người khác cho dù có thân thiết thế nào cũng không thể không bận tâm đến thân phận của hắn.
Ma Vương, tuyệt đối không phải để người ta đùa giỡn. Mặc dù Bạch Tinh cả ngày đầy yêu khí, nhưng tuyệt đối cũng không giết người như Ngụy Bỉnh Dập. Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập từ trước đến giờ mạng người vốn không đáng giá. Hắn giết người chỉ dựa vào yêu thích của mình. Một lời không hợp rút đao giết người, đây chính là phong cách của Ngụy Bỉnh Dập.
- Lớn mật!
Trong nháy mắt khi Ngụy Bỉnh Dập vừa giết chết người kia, bốn năm cái bóng từ phía bên này bay qua. Chỉ có điều bọn họ thậm chí còn chưa đến gần đã bị ma khí trên người Ngụy Bỉnh Dập tỏa ra, đẩy bay ra ngoài!
- Người dám nói ta lớn mật, trong thiên hạ không quá năm người!
Lúc này Đao chiến Ma Quân đã nằm trong tay Ngụy Bỉnh Dập. Nhìn dáng vẻ của hắn thật sự có suy nghĩ muốn giết chết tất cả những người trên thuyền.
- Lão Ngụy, bình tĩnh một chút đi!
Âu Dương ở phía sau, vỗ vỗ vào vai Ngụy Bỉnh Dập nói. Hắn cũng không muốn Ngụy Bỉnh Dập gây chuyện phiền toái ở đây. Mặc dù hiện tại biểu hiện của bọn họ rất trâu bò, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn dao động. Có câu nói rất hay, Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi. Nếu như bởi vì một phút xung động chọc ra nhiều tiểu quỷ, như vậy con đường đi tiếp theo của bọn họ sẽ khó khăn hơn. Thậm chí bọn họ có thể sẽ bại lộ bản thân, dẫn tới cuộc đại vây giết lần thứ hai của thiên đình. Với trạng thái của Âu Dương hiện tại không thể mở ý chí chiến đấu. Một khi bị vây sát, hai người tuyệt đối không thể bỏ chạy.
Hành động của bên này đã thu hút sự chú ý của vô số người trên thuyền. Bọn họ đều nhìn về phía này. Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong nhìn thấy Ngụy Bỉnh Dập toả ra ma khí, liếc mắt đã nhận ra đây chính là hai người vừa nhìn thấy ở tửu quán. . .
Ngụy gia, trong tòa nhà khí thế vô cùng rộng rãi, Mộng Hi vẫn giữ dáng dấp giống như trước. Lúc này Mộng Hi bỗng nhiên mở mắt! Nàng nhìn Tiểu Thiên ở bên cạnh nói:
- Ta vừa nhìn thấy thần!
- Cái gì?
Hiện giờ Tiểu Thiên trầm ổn hơn năm đó mấy phần. Hiện tại Tiểu Thiên nhìn qua đã hơn bốn mươi tuổi, thật sự có một dáng vẻ của cao thủ siêu cấp.
- Không biết! Ta chỉ thấy có hai người toàn thân chớp động thần quang đang đi về phía Ngụy gia. Hai tôn thần này vô cùng cường đại. Cường đại hơn bất cứ người nào mà ta từng nhìn thấy!
Thuật tiên đoán của Mộng Hi vô cùng chuẩn xác. Nhiều năm qua, Ngụy gia có thể tồn tại đều dựa vào thuật tiên đoán của Mộng Hi!
- Mẹ! Có phải mẹ lại suy nghĩ nhiều quá hay không? Mặc dù Ngụy gia gia nghiệp to lớn, nhưng cũng không đến mức khiến thần linh nhòm ngó! Ngay cả thiên đình cũng không tìm chúng ta gây chuyện phiền phức. Vậy còn có thể có ai chứ?
Một nam tử nhìn qua khoảng ba mươi tuổi đứng phía sau Mộng Hi nói. Người này chính là nhi tử của Mộng Hi và Tiểu Thiên, tên là Ngụy Phong Minh.
Âu Dương nói, ngày tuyết rơi chính là ngày giết sạch Nhân tộc theo thiên đình. Theo Triệu Khiêm Phong thấy, chỉ cần có thể tránh qua được thời gian này, đương nhiên có thể sống sót .
- Bọn họ muốn ngồi thuyền sao?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn bến cảng khổng lồ của Bách Hoa thành. Lúc này trên bến cảng có một con thuyền khổng lồ được bao phủ trong đám mây mù dày đặc. Nhưng bất luận con thuyền này có mánh lới như thế nào cũng chỉ là một con thuyền bình thường.
Ở tiên giới cũng không phải vật gì cũng mang theo tiên khí. Tiên giới cũng có người buồn chán thích đi thuyền để thưởng thức phong cảnh mỹ lệ xung quanh. Mà từ Bách Hoa Thành xuôi xuống hạ du Minh Khê Thành, đi thuyền có thể thấy đủ loại mỹ cảnh. Cho nên bất cứ lúc nào có cũng rất nhiều người tới nơi này thưởng thức phong cảnh!
- Đi! Chúng ta cũng đi thôi!
Âu Dương cũng không quản Ngụy Bỉnh Dập nghĩ như thế nào, kéo tay Ngụy Bỉnh Dập, bay lên một chiếc thuyền tên là Vân Trung Long.
Du thuyền dài chừng cây số, có bốn năm tầng. Có người nói đây là một thân cây yêu. Sau khi bị giết chết, dùng cả chân thân điêu khắc ra một chiếc thuyền lớn!
Nhìn con thuyền to lớn như vậy, Âu Dương có chút hoài nghi với tin đồn này. Con thuyền này cần thân yêu lớn thế nào? Không có trăm vạn năm sinh trưởng sợ rằng không thể lớn như vậy.
- Ài! Thụ yêu trăm vạn năm sẽ mạnh như thế nào?
Âu Dương hỏi Ngụy Bỉnh Dập.
- Cái này ngươi phải hỏi Tiểu Bạch!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không biết rõ chuyện của yêu tộc lắm. Hắn nói tiếp:
- Nhưng thật ra trong ma tộc trăm cũng không hề ít kẻ đã sống tới vạn năm. Cấp bậc đó gần bằng với Kỳ Lân Vương.
Ngụy Bỉnh Dập suy nghĩ một lát cuối cùng đưa ra một khái niệm tương đối.
- Dù sao cây cối cũng không phải thân thể huyết nhục, cho nên tu luyện sẽ chậm hơn một chút. Trên thực tế lực chiến đấu của bọn họ có lẽ cũng sẽ kém hơn kỳ lân vương một chút. Chiếc thuyền dưới chân chúng ta cũng chính là do thụ yêu khắc thành!
Kỳ thực khi Ngụy Bỉnh Dập lên thuyền đã cảm giác được điều này.
Thụ yêu cường đại như vậy, nếu xuất hiện ở tiên giới, sợ rằng sẽ là sinh linh đồ thán! Phải biết rằng, Ngụy Bỉnh Dập đã từng có đại yêu có trình độ như kỳ lân vương. Mặc dù mạnh nhưng cũng có giới hạn. Nếu như thời đại lớn không mở ra, nếu như những lão ma của Ma tộc không sống lại, như vậy Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối sẽ không đạt đến độ cao như bây giờ.
Tưởng tượng xem, ở thời đại hòa bình, cần bao nhiêu sinh mệnh mới có thể giết chết được một cường giả cấp kỳ lân vương!
- Xem ra con thuyền này quả nhiên không bình thường!
Âu Dương gật đầu. Chẳng trách có nhiều người chọn lựa ngồi lên con thuyền này để khởi hành.
- Hai vị, các ngươi có vé tàu đặt trước không?
Một nam nhân đi tới trước hai người, nghiêm mặt nhìn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập!
- Vé tàu? Trò gì vậy?
Ngụy Bỉnh Dập khinh thường liếc nhìn nam nhân. Còn Âu Dương lại vội vã cúi đầu làm bộ như không quen biết Ngụy Bỉnh Dập!
- Không có vé tàu các ngươi cũng dám lên thuyền! Xem ra muốn ăn đòn rồi!
Nam nhân nghe thấy lời nói của Ngụy Bỉnh Dập lập tức tỏ ra rất phẫn nộ. Từ khi Vân Trung Long được tạo thành đến bây giờ, thật sự chưa từng có ai dám trốn vé.
- Xin lỗi. . . Đây là vé tàu. . .
Âu Dương không biết lấy từ nơi nào ra hai chiếc vé tàu, sau đó nhét vào tay nam nhân cười nói:
- Chúng ta chỉ đùa một chút!
Nam nhân tỉ mỉ kiểm tra hai chiếc vé tàu, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Nhưng hắn vừa xoay người, Ngụy Bỉnh Dập đã túm lấy cổ hắn. Sau đó chợt nghe một tiếng rắc! Người kia trực tiếp bị giết chết.
- Ngươi. . .
Âu Dương thấy Ngụy Bỉnh Dập giết người như vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng chuyện này thật ra cũng phù hợp với tính cách của Ngụy Bỉnh Dập. Muốn nói đùa hoặc khinh bỉ Ngụy Bỉnh Dập đều có thể! Nhưng đó chỉ là độc quyền của Bạch Tinh hoặc Âu Dương. Những người khác cho dù có thân thiết thế nào cũng không thể không bận tâm đến thân phận của hắn.
Ma Vương, tuyệt đối không phải để người ta đùa giỡn. Mặc dù Bạch Tinh cả ngày đầy yêu khí, nhưng tuyệt đối cũng không giết người như Ngụy Bỉnh Dập. Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập từ trước đến giờ mạng người vốn không đáng giá. Hắn giết người chỉ dựa vào yêu thích của mình. Một lời không hợp rút đao giết người, đây chính là phong cách của Ngụy Bỉnh Dập.
- Lớn mật!
Trong nháy mắt khi Ngụy Bỉnh Dập vừa giết chết người kia, bốn năm cái bóng từ phía bên này bay qua. Chỉ có điều bọn họ thậm chí còn chưa đến gần đã bị ma khí trên người Ngụy Bỉnh Dập tỏa ra, đẩy bay ra ngoài!
- Người dám nói ta lớn mật, trong thiên hạ không quá năm người!
Lúc này Đao chiến Ma Quân đã nằm trong tay Ngụy Bỉnh Dập. Nhìn dáng vẻ của hắn thật sự có suy nghĩ muốn giết chết tất cả những người trên thuyền.
- Lão Ngụy, bình tĩnh một chút đi!
Âu Dương ở phía sau, vỗ vỗ vào vai Ngụy Bỉnh Dập nói. Hắn cũng không muốn Ngụy Bỉnh Dập gây chuyện phiền toái ở đây. Mặc dù hiện tại biểu hiện của bọn họ rất trâu bò, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn dao động. Có câu nói rất hay, Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi. Nếu như bởi vì một phút xung động chọc ra nhiều tiểu quỷ, như vậy con đường đi tiếp theo của bọn họ sẽ khó khăn hơn. Thậm chí bọn họ có thể sẽ bại lộ bản thân, dẫn tới cuộc đại vây giết lần thứ hai của thiên đình. Với trạng thái của Âu Dương hiện tại không thể mở ý chí chiến đấu. Một khi bị vây sát, hai người tuyệt đối không thể bỏ chạy.
Hành động của bên này đã thu hút sự chú ý của vô số người trên thuyền. Bọn họ đều nhìn về phía này. Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong nhìn thấy Ngụy Bỉnh Dập toả ra ma khí, liếc mắt đã nhận ra đây chính là hai người vừa nhìn thấy ở tửu quán. . .
Ngụy gia, trong tòa nhà khí thế vô cùng rộng rãi, Mộng Hi vẫn giữ dáng dấp giống như trước. Lúc này Mộng Hi bỗng nhiên mở mắt! Nàng nhìn Tiểu Thiên ở bên cạnh nói:
- Ta vừa nhìn thấy thần!
- Cái gì?
Hiện giờ Tiểu Thiên trầm ổn hơn năm đó mấy phần. Hiện tại Tiểu Thiên nhìn qua đã hơn bốn mươi tuổi, thật sự có một dáng vẻ của cao thủ siêu cấp.
- Không biết! Ta chỉ thấy có hai người toàn thân chớp động thần quang đang đi về phía Ngụy gia. Hai tôn thần này vô cùng cường đại. Cường đại hơn bất cứ người nào mà ta từng nhìn thấy!
Thuật tiên đoán của Mộng Hi vô cùng chuẩn xác. Nhiều năm qua, Ngụy gia có thể tồn tại đều dựa vào thuật tiên đoán của Mộng Hi!
- Mẹ! Có phải mẹ lại suy nghĩ nhiều quá hay không? Mặc dù Ngụy gia gia nghiệp to lớn, nhưng cũng không đến mức khiến thần linh nhòm ngó! Ngay cả thiên đình cũng không tìm chúng ta gây chuyện phiền phức. Vậy còn có thể có ai chứ?
Một nam tử nhìn qua khoảng ba mươi tuổi đứng phía sau Mộng Hi nói. Người này chính là nhi tử của Mộng Hi và Tiểu Thiên, tên là Ngụy Phong Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.