Chương 740: Một tay đổi một mạng (1)
Minh Nguyệt
09/09/2013
Bọn họ không phải tìm kiếm thông lộ cho chính mình, mà muốn nhận được truyền thừa của Yêu tổ.
- Đi thôi...
Thở dài một hơi, Âu Dương xuyên qua Đại Nghĩa Điện không hề có bất kỳ cạm bẫy cơ quan nào, tiếp tục tiến về phía sau. Hắn biết bọn họ đã từ từ xâm nhập vào mộ của Yêu tổ. Càng đi sâu vào bên trong, khẳng định nguy hiểm càng nhiều. Hai điện đại nhân đại nghĩa này nói trắng ra chỉ là lời dẫn. Chỉ sợ phía sau còn có càng nhiều thử thách đang chờ đợi mọi người.
Sau khi đoàn người xuyên qua Đại Nghĩa Điện, Cốc Thanh Vũ lại mở miệng nói:
- Lần này là Đại Trí điện!
- Đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng! Chỉ sợ sau Đại Trí điện còn có Đại Dũng Điện. Chỉ sợ Đại Trí Điện này sẽ không dễ qua như hai cửa ải phái trước!
Âu Dương nhìn ba chữ lớn treo cao ở phía bên trên cung điện. Tuy rằng hắn thực sự không muốn đi tới, nhưng đi tới nơi này đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn đi tới.
- Đại Trí Điện. Nếu dám lấy trí làm tên, nói vậy bên trong tất nhiên có thứ thử thách trí tuệ của mọi người!
Lần đầu tiên Tháp Khắc nói một câu vô nghĩa. Người hiện tại có thể đi tới đây, có ai không biết bên trong là thứ gì!
- A...
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, trong Đại Trí Điện phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Sau đó vèo một tiếng, liền nhìn thấy hai bóng người từ trong Đại Trí Điện phóng ra. Phía sau bọn họ vô số trường mâu thủy tinh bay lượn. Hai người kia chính là hai người Mê Đồ Hòa Thượng và Diệp Quân.
- Cẩu vật!
Một tiếng chửi mắng đầy tức giận truyền đến. Chỉ thấy hai người Bạch Tinh và Mạnh Cường từ sau cửa đột nhiên chui ra. Trong mắt hai người bọn họ có mấy phần tuyệt vọng. Lúc này bản thân bọn họ ở trong trận trường mâu. Chỉ sợ nếu thêm một lát nữa, tất nhiên chính là con đường chết.
Mạnh Cường không ngừng dùng Kỳ Lân Nha trong tay đón đỡ những trường mâu bay về phía hắn. Bạch Tinh huy động trường côn trong tay gạt những trường mâu bay tới. Chỉ có điều những trường mâu thủy tinh này đều thực sự không tầm thường. Thần binh như Kỳ Lân Nha không ngờ không thể tổn thương tới chúng, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được những trường mâu thủy tinh này. Trường côn trong tay Bạch Tinh lại không thể sánh bằng. Mỗi lần trường mâu tiếp xúc với trường côn, trên mặt trường côn lại xuất hiện một lỗ thủng. Bạch Tinh nhanh chóng rơi vào nguy cấp.
- Cứu người!
Âu Dương hét lớn một tiếng, sau đó vèo một tiếng xông vào trong trận trường mâu. Hắn giơ Thứ Kiêu Cung trong tay lên, quay về phía trường mâu bay tới không ngừng đón đỡ. Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay liên tục chém. Bất kỳ trường mâu nào đụng vào Thứ Kiêu Cung trong tay của hắn đều bị tách làm hai. Ngay cả Kỳ Lân Nha cũng không thể phá được trường mâu, nhưng trước mặt Thứ Kiêu Cung lại trở nên mềm yếu như đậu hủ.
- Đây là Thứ Kiêu Cung chân chính!
Có người thấy được cảnh tượng như vậy liền kêu lên. Bọn họ biết Kỳ Lân Nha được xem là chuẩn thần binh. Mức độ sắc bén không kém bất kỳ thần binh nào. Kỳ Lân Nha còn không có cách nào phá được trường mâu. Nhưng trường mâu đụng phải huyết đao của Thứ Kiêu Cung không ngờ lại giống như đậu hũ, không đỡ nổi một đòn. Quỷ cũng biết đây nhất định chính là thánh binh Thứ Kiêu Cung chân chính!
Trong thiên hạ, hiện tại thánh binh còn sót lại chỉ có một Thứ Kiêu Cung! Lúc này nhìn thấy Thứ Kiêu Cung phát ra hồng quang mãnh liệt, mọi người nhất thời hiểu rõ thân phận của Âu Dương.
- Thánh binh quả nhiên bất phàm. Cho dù là mộ Yêu tổ không ngờ cũng không thể hoàn toàn phong ấn được lực lượng của nó!
Nhìn Thứ Kiêu Cung lập loè hồng quang, con cự cú cửu thiên giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi phong ấn bay lượn, mọi người đều biết sợ là Thứ Kiêu Cung không hoàn toàn bị phong ấn. Nếu như cho nó đủ thời gian, có lẽ nó có thể phá tan phong ấn.
Nếu như ở nơi thế này, để thánh binh phá tan phong ấn, có thể nói không một người nào ở đây có thể là đối thủ! Trong nháy mắt trên mặt Tháp Khắc xuất hiện vẻ khẩn trương. Trên mặt Yên Hồng lại ngây ra. Cốc Thanh Vũ nhìn Âu Dương gật đầu. Mê Đồ Hòa Thượng và Diệp Quân lại có chút e ngại.
Không Thứ Kiêu Cung hoàn toàn bị phong ấn. Lại thêm Âu Dương đủ để thuấn sát tiên tôn, ở chỗ này một đôi tổ hợp đó gần như là tồn tại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Không trách được Diệp Quân bị hắn một chiêu đánh ngã. Trước tiên không nói tới thủ đoạn đánh lộn gì đó, chỉ nói về thân thể, Diệp Quân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Âu Dương. Sau khi cùng tâm ma nửa dung hợp Âu Dương gần như đã sánh ngang với cường giả thời thượng cổ. Cường giả như vậy chỉ dựa vào thân thể cũng đã rất khủng bố.
- Đi ra ngoài!
Âu Dương huy động Thứ Kiêu Cung, mấy lần phá tan một mảnh lớn trường mâu. Sau đó hắn quay về phía Mạnh Cường mở miệng nói. Nguyên nhân Âu Dương không ngại để lộ thân phận muốn cứu viện Mạnh Cường rất đơn giản. Hắn dùng quan tâm chiến ý quan sát những người này. Trong số những người này, người thật sự không có bất kỳ ý đồ xấu nào, chỉ sợ chỉ có một mình Mạnh Cường. Bằng không lúc trước khi phá cửa đá ngọc Thương Hải, Mạnh Cường đã không yêu quý Kỳ Lân Nha của mình như vậy.
Biết rõ bên trong là bảo vật, một Kỳ Lân Nha có gì đáng quan tâm, nhưng Mạnh Cường lại hết sức quan tâm tới Kỳ Lân Nha. Hắn thà rằng không đi lấy bảo vật bên trong cũng nhất định phải bảo vệ Kỳ Lân Nha.
Chỉ riêng điểm này Âu Dương đã biết mình có thể kết mối tương giao với Mạnh Cường. Chỉ sợ ở trong này, cũng chỉ có hai người bọn họ có thể cùng đi.
- Ơn Tiễn Thần cứu mạng suốt đời khó quên!
Mạnh Cường được Âu Dương kéo về phía sau, Mạnh Cường lập tức thể hiện sự cảm kích của mình. Vào lúc này hắn đã nhận ra đó chính là Thứ Kiêu Cung. Trong thiên hạ, người có thể vận dụng Thứ Kiêu Cung chỉ có hai người. Ngoại trừ Vệ Thi chính là Âu Dương.
Nghe đồn thời gian trước Âu Dương xuất hiện tại Chúng Thần Điện lấy đi Thứ Kiêu Cung. Tại Tây Bắc Hàn Băng Cung, một mũi tên tiêu diệt trưởng tử gia tộc ẩn thế Quan Hãn Thanh. Hiện tại xem ra tất cả mọi điều đều là sự thật.
Gia tộc ẩn thế kia vẫn đang phát lệnh truy sát hắn. Chỉ có điều trong thiên hạ này căn bản không ai có can đảm tiếp nhận lệnh truy sát này. Bởi vì đây cơ bản chính là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Không có người nào nguyện ý đùa với tính mạng của mình. Tiên tôn còn bị thuấn sát, ai dám đi truy sát Âu Dương? Lẽ nào mời ra Ngụy Bỉnh Dập sao?
Lại nói nữa, bảy ngàn năm trước Âu Dương đã dám lấy thế giới hoa trong dị tộc làm địa giới, còn đánh chín ảnh của Ngụy Bỉnh Dập đều xuất hiện. Cuối cùng chín ảnh dđều bị đánh tan. Bản thân Ngụy Bỉnh Dập nói đã tự mình giết chết Âu Dương, nhưng sau 7000 năm Âu Dương lại vui vẻ đi ra. Cứ như vậy, chỉ sợ Ngụy Bỉnh Dập ra tay cũng chưa chắc có thể bắt được Âu Dương.
- Đừng nói nhảm nữa. Nhanh ra đi!
Âu Dương lại lắc mình đi tới bên cạnh Bạch Tinh. Hắn bắn một phát vào đám trường mâu đáng đánh trường côn thủng lỗ chỗ kia, trực tiếp vứt Bạch Tinh ra ngoài.
- Đi thôi...
Thở dài một hơi, Âu Dương xuyên qua Đại Nghĩa Điện không hề có bất kỳ cạm bẫy cơ quan nào, tiếp tục tiến về phía sau. Hắn biết bọn họ đã từ từ xâm nhập vào mộ của Yêu tổ. Càng đi sâu vào bên trong, khẳng định nguy hiểm càng nhiều. Hai điện đại nhân đại nghĩa này nói trắng ra chỉ là lời dẫn. Chỉ sợ phía sau còn có càng nhiều thử thách đang chờ đợi mọi người.
Sau khi đoàn người xuyên qua Đại Nghĩa Điện, Cốc Thanh Vũ lại mở miệng nói:
- Lần này là Đại Trí điện!
- Đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng! Chỉ sợ sau Đại Trí điện còn có Đại Dũng Điện. Chỉ sợ Đại Trí Điện này sẽ không dễ qua như hai cửa ải phái trước!
Âu Dương nhìn ba chữ lớn treo cao ở phía bên trên cung điện. Tuy rằng hắn thực sự không muốn đi tới, nhưng đi tới nơi này đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn đi tới.
- Đại Trí Điện. Nếu dám lấy trí làm tên, nói vậy bên trong tất nhiên có thứ thử thách trí tuệ của mọi người!
Lần đầu tiên Tháp Khắc nói một câu vô nghĩa. Người hiện tại có thể đi tới đây, có ai không biết bên trong là thứ gì!
- A...
Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, trong Đại Trí Điện phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Sau đó vèo một tiếng, liền nhìn thấy hai bóng người từ trong Đại Trí Điện phóng ra. Phía sau bọn họ vô số trường mâu thủy tinh bay lượn. Hai người kia chính là hai người Mê Đồ Hòa Thượng và Diệp Quân.
- Cẩu vật!
Một tiếng chửi mắng đầy tức giận truyền đến. Chỉ thấy hai người Bạch Tinh và Mạnh Cường từ sau cửa đột nhiên chui ra. Trong mắt hai người bọn họ có mấy phần tuyệt vọng. Lúc này bản thân bọn họ ở trong trận trường mâu. Chỉ sợ nếu thêm một lát nữa, tất nhiên chính là con đường chết.
Mạnh Cường không ngừng dùng Kỳ Lân Nha trong tay đón đỡ những trường mâu bay về phía hắn. Bạch Tinh huy động trường côn trong tay gạt những trường mâu bay tới. Chỉ có điều những trường mâu thủy tinh này đều thực sự không tầm thường. Thần binh như Kỳ Lân Nha không ngờ không thể tổn thương tới chúng, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được những trường mâu thủy tinh này. Trường côn trong tay Bạch Tinh lại không thể sánh bằng. Mỗi lần trường mâu tiếp xúc với trường côn, trên mặt trường côn lại xuất hiện một lỗ thủng. Bạch Tinh nhanh chóng rơi vào nguy cấp.
- Cứu người!
Âu Dương hét lớn một tiếng, sau đó vèo một tiếng xông vào trong trận trường mâu. Hắn giơ Thứ Kiêu Cung trong tay lên, quay về phía trường mâu bay tới không ngừng đón đỡ. Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay liên tục chém. Bất kỳ trường mâu nào đụng vào Thứ Kiêu Cung trong tay của hắn đều bị tách làm hai. Ngay cả Kỳ Lân Nha cũng không thể phá được trường mâu, nhưng trước mặt Thứ Kiêu Cung lại trở nên mềm yếu như đậu hủ.
- Đây là Thứ Kiêu Cung chân chính!
Có người thấy được cảnh tượng như vậy liền kêu lên. Bọn họ biết Kỳ Lân Nha được xem là chuẩn thần binh. Mức độ sắc bén không kém bất kỳ thần binh nào. Kỳ Lân Nha còn không có cách nào phá được trường mâu. Nhưng trường mâu đụng phải huyết đao của Thứ Kiêu Cung không ngờ lại giống như đậu hũ, không đỡ nổi một đòn. Quỷ cũng biết đây nhất định chính là thánh binh Thứ Kiêu Cung chân chính!
Trong thiên hạ, hiện tại thánh binh còn sót lại chỉ có một Thứ Kiêu Cung! Lúc này nhìn thấy Thứ Kiêu Cung phát ra hồng quang mãnh liệt, mọi người nhất thời hiểu rõ thân phận của Âu Dương.
- Thánh binh quả nhiên bất phàm. Cho dù là mộ Yêu tổ không ngờ cũng không thể hoàn toàn phong ấn được lực lượng của nó!
Nhìn Thứ Kiêu Cung lập loè hồng quang, con cự cú cửu thiên giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi phong ấn bay lượn, mọi người đều biết sợ là Thứ Kiêu Cung không hoàn toàn bị phong ấn. Nếu như cho nó đủ thời gian, có lẽ nó có thể phá tan phong ấn.
Nếu như ở nơi thế này, để thánh binh phá tan phong ấn, có thể nói không một người nào ở đây có thể là đối thủ! Trong nháy mắt trên mặt Tháp Khắc xuất hiện vẻ khẩn trương. Trên mặt Yên Hồng lại ngây ra. Cốc Thanh Vũ nhìn Âu Dương gật đầu. Mê Đồ Hòa Thượng và Diệp Quân lại có chút e ngại.
Không Thứ Kiêu Cung hoàn toàn bị phong ấn. Lại thêm Âu Dương đủ để thuấn sát tiên tôn, ở chỗ này một đôi tổ hợp đó gần như là tồn tại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Không trách được Diệp Quân bị hắn một chiêu đánh ngã. Trước tiên không nói tới thủ đoạn đánh lộn gì đó, chỉ nói về thân thể, Diệp Quân đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Âu Dương. Sau khi cùng tâm ma nửa dung hợp Âu Dương gần như đã sánh ngang với cường giả thời thượng cổ. Cường giả như vậy chỉ dựa vào thân thể cũng đã rất khủng bố.
- Đi ra ngoài!
Âu Dương huy động Thứ Kiêu Cung, mấy lần phá tan một mảnh lớn trường mâu. Sau đó hắn quay về phía Mạnh Cường mở miệng nói. Nguyên nhân Âu Dương không ngại để lộ thân phận muốn cứu viện Mạnh Cường rất đơn giản. Hắn dùng quan tâm chiến ý quan sát những người này. Trong số những người này, người thật sự không có bất kỳ ý đồ xấu nào, chỉ sợ chỉ có một mình Mạnh Cường. Bằng không lúc trước khi phá cửa đá ngọc Thương Hải, Mạnh Cường đã không yêu quý Kỳ Lân Nha của mình như vậy.
Biết rõ bên trong là bảo vật, một Kỳ Lân Nha có gì đáng quan tâm, nhưng Mạnh Cường lại hết sức quan tâm tới Kỳ Lân Nha. Hắn thà rằng không đi lấy bảo vật bên trong cũng nhất định phải bảo vệ Kỳ Lân Nha.
Chỉ riêng điểm này Âu Dương đã biết mình có thể kết mối tương giao với Mạnh Cường. Chỉ sợ ở trong này, cũng chỉ có hai người bọn họ có thể cùng đi.
- Ơn Tiễn Thần cứu mạng suốt đời khó quên!
Mạnh Cường được Âu Dương kéo về phía sau, Mạnh Cường lập tức thể hiện sự cảm kích của mình. Vào lúc này hắn đã nhận ra đó chính là Thứ Kiêu Cung. Trong thiên hạ, người có thể vận dụng Thứ Kiêu Cung chỉ có hai người. Ngoại trừ Vệ Thi chính là Âu Dương.
Nghe đồn thời gian trước Âu Dương xuất hiện tại Chúng Thần Điện lấy đi Thứ Kiêu Cung. Tại Tây Bắc Hàn Băng Cung, một mũi tên tiêu diệt trưởng tử gia tộc ẩn thế Quan Hãn Thanh. Hiện tại xem ra tất cả mọi điều đều là sự thật.
Gia tộc ẩn thế kia vẫn đang phát lệnh truy sát hắn. Chỉ có điều trong thiên hạ này căn bản không ai có can đảm tiếp nhận lệnh truy sát này. Bởi vì đây cơ bản chính là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Không có người nào nguyện ý đùa với tính mạng của mình. Tiên tôn còn bị thuấn sát, ai dám đi truy sát Âu Dương? Lẽ nào mời ra Ngụy Bỉnh Dập sao?
Lại nói nữa, bảy ngàn năm trước Âu Dương đã dám lấy thế giới hoa trong dị tộc làm địa giới, còn đánh chín ảnh của Ngụy Bỉnh Dập đều xuất hiện. Cuối cùng chín ảnh dđều bị đánh tan. Bản thân Ngụy Bỉnh Dập nói đã tự mình giết chết Âu Dương, nhưng sau 7000 năm Âu Dương lại vui vẻ đi ra. Cứ như vậy, chỉ sợ Ngụy Bỉnh Dập ra tay cũng chưa chắc có thể bắt được Âu Dương.
- Đừng nói nhảm nữa. Nhanh ra đi!
Âu Dương lại lắc mình đi tới bên cạnh Bạch Tinh. Hắn bắn một phát vào đám trường mâu đáng đánh trường côn thủng lỗ chỗ kia, trực tiếp vứt Bạch Tinh ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.