Chương 355: Pháp Thân chi cảnh
Minh Nguyệt
26/08/2013
Lúc này Âu Dương đứng tại chỗ, huyết sắc liệt diễm hừng hực thiêu đốt
trên người hắn, sát khí khắp người Âu Dương lộ ra, hắn giống như một sát thần đến từ địa ngục, đáng sợ không gì sánh được.
- Sát khí thật nồng đậm.
Bạch Hủ Minh phát hiện, cho dù hắn là Chiến đế cũng không thể so sánh với sát khí của Âu Dương lúc này, nhưng ngẫm lại Bạch Hủ Minh cũng bình thường trở lại, dù sao Âu Dương có thể trưởng thành đến hiện tại cũng là một đường sát lên, nếu như trên người Âu Dương không có sát khí mới là kỳ lạ.
Hai tay Bạch Hủ Minh khẽ động, hai thanh đoản đao một đen một trắng và một mặt nạ kỳ quái xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Âu Dương nói:
- Ta không chuẩn bị mang ngươi quay về Vạn Tiên Sơn.
Âu Dương gật đầu không nói gì, kỳ thực từ ban đầu Âu Dương biết Bạch Hủ Minh sẽ không đưa mình quay về Vạn Tiên Sơn, nếu như muốn quay vềVạn Tiên Sơn nói, như vậy Bạch Hủ Minh cũng sẽ không đưa mình đến đây.
- Vạn Tiên Sơn mười năm tới sẽ rất bất ổn. . .
Bạch Hủ Minh cười khổ, hắn biết khi mình sử dụng nhất chiêu Kiếm Tại Lòng ta, cũng là lúc định trước Vạn Tiên Sơn tiếp theo sẽ không bình ổn.
Âu Dương nhíu mày nhìn Bạch Hủ Minh, hắn vốn không biết trận chiến giữa Bạch Hủ Minh và Đạm Thai Kha, lúc này theo Âu Dương thấy, Bạch Hủ Minh không bình tĩnh có thể là vì Đạm Thai gia.
- Sư phụ, ngươi biết Đa Âm không?
- Đa Âm?
Nghe được tên này, Bạch Hủ Minh lắc đầu nói:
- Ai cũng nói Vạn Tiên Sơn tin tức linh thông, nhưng ở Chân Linh Giới, nơi tin tức chân chính linh thông nhất là một tổ chức sát thủ, nó tên là Thiên Hồn, từ viễn cổ đến nay, rất nhiều bí mật đều có thể nghe được ở Thiên Hồn, nếu như ngươi thực sự có bí ẩn không giải được, có thể đến Thiên Hồn, nó nằm trong Tỏa Tâm Các chính giữa Lâm Hải Thành.
Bạch Hủ Minh móc từ trong lòng ra một lệnh bài ngân sắc, đưa cho Âu Dương nói:
- Cầm nó, cầm nó là ngươi có thể tiến vào Thiên Hồn. . .
Làm xong tất cả chuyện này, Bạch Hủ Minh bắt đầu nói về song đao và mặt nạ trên tay mình.
- Đây là một món bảo vật vi sư có được cách đây rất lâu, tên của chúng là Cấm Chú song đao, nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng khi thật sự cầm chúng trong tay, ngươi mới có thể lĩnh hội được cảm giác chính tà này. Còn mặt nạ này tên là Thần Mộc, mang theo nó có thể ẩn giấu khuôn mặt và một ít khí tức của ngươi. . .
Bạch Hủ Minh nói xong, giao Cấm Chú song đao và mặt nạ Thần Mộc cho Âu Dương, đồng thời đưa tay điểm nhẹ lên trán Âu Dương.
- Ở đây phải cẩn thận suy đoán, đây là Lôi Quang Thiểm và một môn công pháp tên là Chém Yêu, trước khi ngươi có năng lực chữa trị Thứ Kiêu Cung, ẩn giấu thân phận của ngươi đi thể hội cảm giác chính tà trên Cấm Chú song đao đi. . .
Bạch Hủ Minh nói đến đây, toàn thân bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
- Sư phụ. . . Lúc nào ta có thể trở về?
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh biến mất hỏi.
- Khi có một ngày ngươi có thể cầm trong tay Thứ Kiêu Cung, chính là lúc ngươi quay về Vạn Tiên Sơn. . .
Đây là câu nói cuối cùng của Bạch Hủ Minh, nói xong những lời này Bạch Hủ Minh cũng tiêu tán trong không gian. . .
Nhìn không gian xung quanh vắng vẻ và Cấm Chú song đao, mặt nạ Thần Mộc trong tay mình, Âu Dương biết mình vẫn còn quá yếu. Nếu như mình là Đại Đế thật sự, như vậy mình có thể trở lại Vạn Tiên Sơn quang minh chính đại đối mặt với tất cả.
Âu Dương nhẹ nhàng chụp mặt nạ lên mặt mình, tay trái cầm đoản đao màu trắng đại diện cho chính nghĩa, tay phải đoản đao màu đen đại diện cho tà ác, Âu Dương nhẹ giọng nói:
- Đạm Thai gia tộc ta sẽ trở về. . .
Âu Dương mang mặt nạ, toàn bộ dung mạo của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rất nhanh, Âu Dương biến thành một thanh niên rất bình thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đông phương Lâm Hải Cảnh đã dần dần trở lại bình yên. Những người truy sát Âu Dương cũng đã từ bỏ, dù sao ngay cả người của Vạn Tiên Sơn và Đạm Thai gia cũng đã rời đi, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ biết, lúc này có lẽ Âu Dương đã không còn ở Đông phương.
Không ai lại ngốc chạy đến Vạn Tiên Sơn sát Âu Dương, Vạn Tiên Sơn là con quái vật khổng lồ tọa trấn Trung Châu, không dễ dàng khiêu chiến, cho dù là đại hình tông phái và thánh địa khác muốn động đến Vạn Tiên Sơn cũng phải suy nghĩ xem có năng lực đó hay không.
Ngay khi mọi người đều tự hỏi ân oán giữa Vạn Tiên Sơn và Đạm Thai gia có phải đã kết thúc, Vạn Tiên Sơn bỗng nhiên phóng xuất ra một tin tức khó hiểu.
Tin tức này là Vạn Tiên Sơn tự xưng muốn nhường lại bảo tọa thiên hạ đệ nhất tông, tin tức này vừa ra, các loại nghi vấn và suy đoán nổi lên bốn phía, nhưng người chân chính biết tại sao lại chỉ có những thánh địa và tông phái lớn....
- Bạch Hủ Minh quả nhiên thâm độc, biết mình chỉ có ngũ thành lực lượng, không giữ được danh xưng thiên hạ đệ nhất của Vạn Tiên Sơn, dĩ nhiên không đợi người khác tới cửa, tình nguyện cúi đầu, thật là biết tiến lui.
Trong sơn cốc của Thái Nhất Tông, một nam tử nhìn qua chỉ bốn mươi tuổi lắc đầu cười nói.
- Lão tổ, Vạn Tiên Sơn phóng xuất tin tức như vậy, lẽ nào sẽ không sợ các tông phái khác nhân dịp kéo đến?
U Nguyệt Ảnh nhìn Thái Nhất Tông lão tổ hỏi.
- Ha ha ha ha. . . Đây mới là chỗ thông minh nhất của Bạch Hủ Minh, nếu hắn không làm như vậy, mới là phiền phức, hắn lựa chọn như , kế tiếp thất tông khẳng định sẽ vì danh xưng thiên hạ đệ nhất liều mạng cướp đoạt, còn Vạn Tiên Sơn hắn có thể có cơ hội nghỉ ngơi, đợi được thất tông chọn ra thiên hạ đệ nhất, quay đầu lại tìm Vạn Tiên Sơn có thể đã là mấy năm sau đó. . .
Lão tổ nói xong, chậm rãi bước vào trong sơn cốc biến mất không thấy. . .
Một năm trước Lâm Hải Thành hỗn loạn không gì sánh được, nhưng một năm sau Lâm Hải Thành cũng đã khôi phục bình yên ngày xưa, bờ biển đã bắt đầu tu kiến, người Lâm Hải Thành cần lao cũng không đi oán giận các cường giả hủy hoại kiến thiết của bọn họ ở đây, bởi vì người Lâm Hải Thành biết, tu luyện giả có thể bay trên trời độn địa căn bản không phải nhân vật bọn hắn có tư cách đi nghị luận.
- Âu Dương đến bên này giúp một tay đi.
Một hán tử da ngăm đen vừa khiêng một khối cự thạch vừa kêu lên với một người trẻ tuổi đang bận rộn bên bờ biển.
- Được. . .
Người thanh niên vội vàng bước về phía hán tử, giúp hắn nâng cự thạch lên trên vai.
- Hắc, Âu Dương tiểu tử ngươi rốt cuộc luyện như thế nào mà sức lực lớn như vậy.
Lý Bảo Sơn nhìn khối cự thạch tựa hồ có thể đè sụp mình lại được Âu Dương dễ dàng khiêng lên vai, hắn vui vẻ hỏi.
- Bảo Sơn đại ca, vấn đề này ngươi đã hỏi vài lần rồi, ta trời sinh thần lực.
Âu Dương giơ tay khiêng cự thạch, lau mồ hôi trên mặt, cười nói với Lý Bảo Sơn.
Một tháng trước Âu Dương rời khỏi không gian phong bế, nhưng lần này đi ra Âu Dương đã không còn là Âu Dương dẫn động sấm sét tứ phương nữa, lúc này Âu Dương tới Lâm Hải Thành, hóa thân thành một phu khuân vác kiến thiết đường bờ biển, nhìn bề ngoài của Âu Dương này, ngươi tuyệt đối không thể liên hệ hắn với Âu Dương giương cung phá trời cao, liên tiếp giết chết hai gã Đại Đế của Đạm Thai gia.
- Sát khí thật nồng đậm.
Bạch Hủ Minh phát hiện, cho dù hắn là Chiến đế cũng không thể so sánh với sát khí của Âu Dương lúc này, nhưng ngẫm lại Bạch Hủ Minh cũng bình thường trở lại, dù sao Âu Dương có thể trưởng thành đến hiện tại cũng là một đường sát lên, nếu như trên người Âu Dương không có sát khí mới là kỳ lạ.
Hai tay Bạch Hủ Minh khẽ động, hai thanh đoản đao một đen một trắng và một mặt nạ kỳ quái xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Âu Dương nói:
- Ta không chuẩn bị mang ngươi quay về Vạn Tiên Sơn.
Âu Dương gật đầu không nói gì, kỳ thực từ ban đầu Âu Dương biết Bạch Hủ Minh sẽ không đưa mình quay về Vạn Tiên Sơn, nếu như muốn quay vềVạn Tiên Sơn nói, như vậy Bạch Hủ Minh cũng sẽ không đưa mình đến đây.
- Vạn Tiên Sơn mười năm tới sẽ rất bất ổn. . .
Bạch Hủ Minh cười khổ, hắn biết khi mình sử dụng nhất chiêu Kiếm Tại Lòng ta, cũng là lúc định trước Vạn Tiên Sơn tiếp theo sẽ không bình ổn.
Âu Dương nhíu mày nhìn Bạch Hủ Minh, hắn vốn không biết trận chiến giữa Bạch Hủ Minh và Đạm Thai Kha, lúc này theo Âu Dương thấy, Bạch Hủ Minh không bình tĩnh có thể là vì Đạm Thai gia.
- Sư phụ, ngươi biết Đa Âm không?
- Đa Âm?
Nghe được tên này, Bạch Hủ Minh lắc đầu nói:
- Ai cũng nói Vạn Tiên Sơn tin tức linh thông, nhưng ở Chân Linh Giới, nơi tin tức chân chính linh thông nhất là một tổ chức sát thủ, nó tên là Thiên Hồn, từ viễn cổ đến nay, rất nhiều bí mật đều có thể nghe được ở Thiên Hồn, nếu như ngươi thực sự có bí ẩn không giải được, có thể đến Thiên Hồn, nó nằm trong Tỏa Tâm Các chính giữa Lâm Hải Thành.
Bạch Hủ Minh móc từ trong lòng ra một lệnh bài ngân sắc, đưa cho Âu Dương nói:
- Cầm nó, cầm nó là ngươi có thể tiến vào Thiên Hồn. . .
Làm xong tất cả chuyện này, Bạch Hủ Minh bắt đầu nói về song đao và mặt nạ trên tay mình.
- Đây là một món bảo vật vi sư có được cách đây rất lâu, tên của chúng là Cấm Chú song đao, nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng khi thật sự cầm chúng trong tay, ngươi mới có thể lĩnh hội được cảm giác chính tà này. Còn mặt nạ này tên là Thần Mộc, mang theo nó có thể ẩn giấu khuôn mặt và một ít khí tức của ngươi. . .
Bạch Hủ Minh nói xong, giao Cấm Chú song đao và mặt nạ Thần Mộc cho Âu Dương, đồng thời đưa tay điểm nhẹ lên trán Âu Dương.
- Ở đây phải cẩn thận suy đoán, đây là Lôi Quang Thiểm và một môn công pháp tên là Chém Yêu, trước khi ngươi có năng lực chữa trị Thứ Kiêu Cung, ẩn giấu thân phận của ngươi đi thể hội cảm giác chính tà trên Cấm Chú song đao đi. . .
Bạch Hủ Minh nói đến đây, toàn thân bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
- Sư phụ. . . Lúc nào ta có thể trở về?
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh biến mất hỏi.
- Khi có một ngày ngươi có thể cầm trong tay Thứ Kiêu Cung, chính là lúc ngươi quay về Vạn Tiên Sơn. . .
Đây là câu nói cuối cùng của Bạch Hủ Minh, nói xong những lời này Bạch Hủ Minh cũng tiêu tán trong không gian. . .
Nhìn không gian xung quanh vắng vẻ và Cấm Chú song đao, mặt nạ Thần Mộc trong tay mình, Âu Dương biết mình vẫn còn quá yếu. Nếu như mình là Đại Đế thật sự, như vậy mình có thể trở lại Vạn Tiên Sơn quang minh chính đại đối mặt với tất cả.
Âu Dương nhẹ nhàng chụp mặt nạ lên mặt mình, tay trái cầm đoản đao màu trắng đại diện cho chính nghĩa, tay phải đoản đao màu đen đại diện cho tà ác, Âu Dương nhẹ giọng nói:
- Đạm Thai gia tộc ta sẽ trở về. . .
Âu Dương mang mặt nạ, toàn bộ dung mạo của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rất nhanh, Âu Dương biến thành một thanh niên rất bình thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đông phương Lâm Hải Cảnh đã dần dần trở lại bình yên. Những người truy sát Âu Dương cũng đã từ bỏ, dù sao ngay cả người của Vạn Tiên Sơn và Đạm Thai gia cũng đã rời đi, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ biết, lúc này có lẽ Âu Dương đã không còn ở Đông phương.
Không ai lại ngốc chạy đến Vạn Tiên Sơn sát Âu Dương, Vạn Tiên Sơn là con quái vật khổng lồ tọa trấn Trung Châu, không dễ dàng khiêu chiến, cho dù là đại hình tông phái và thánh địa khác muốn động đến Vạn Tiên Sơn cũng phải suy nghĩ xem có năng lực đó hay không.
Ngay khi mọi người đều tự hỏi ân oán giữa Vạn Tiên Sơn và Đạm Thai gia có phải đã kết thúc, Vạn Tiên Sơn bỗng nhiên phóng xuất ra một tin tức khó hiểu.
Tin tức này là Vạn Tiên Sơn tự xưng muốn nhường lại bảo tọa thiên hạ đệ nhất tông, tin tức này vừa ra, các loại nghi vấn và suy đoán nổi lên bốn phía, nhưng người chân chính biết tại sao lại chỉ có những thánh địa và tông phái lớn....
- Bạch Hủ Minh quả nhiên thâm độc, biết mình chỉ có ngũ thành lực lượng, không giữ được danh xưng thiên hạ đệ nhất của Vạn Tiên Sơn, dĩ nhiên không đợi người khác tới cửa, tình nguyện cúi đầu, thật là biết tiến lui.
Trong sơn cốc của Thái Nhất Tông, một nam tử nhìn qua chỉ bốn mươi tuổi lắc đầu cười nói.
- Lão tổ, Vạn Tiên Sơn phóng xuất tin tức như vậy, lẽ nào sẽ không sợ các tông phái khác nhân dịp kéo đến?
U Nguyệt Ảnh nhìn Thái Nhất Tông lão tổ hỏi.
- Ha ha ha ha. . . Đây mới là chỗ thông minh nhất của Bạch Hủ Minh, nếu hắn không làm như vậy, mới là phiền phức, hắn lựa chọn như , kế tiếp thất tông khẳng định sẽ vì danh xưng thiên hạ đệ nhất liều mạng cướp đoạt, còn Vạn Tiên Sơn hắn có thể có cơ hội nghỉ ngơi, đợi được thất tông chọn ra thiên hạ đệ nhất, quay đầu lại tìm Vạn Tiên Sơn có thể đã là mấy năm sau đó. . .
Lão tổ nói xong, chậm rãi bước vào trong sơn cốc biến mất không thấy. . .
Một năm trước Lâm Hải Thành hỗn loạn không gì sánh được, nhưng một năm sau Lâm Hải Thành cũng đã khôi phục bình yên ngày xưa, bờ biển đã bắt đầu tu kiến, người Lâm Hải Thành cần lao cũng không đi oán giận các cường giả hủy hoại kiến thiết của bọn họ ở đây, bởi vì người Lâm Hải Thành biết, tu luyện giả có thể bay trên trời độn địa căn bản không phải nhân vật bọn hắn có tư cách đi nghị luận.
- Âu Dương đến bên này giúp một tay đi.
Một hán tử da ngăm đen vừa khiêng một khối cự thạch vừa kêu lên với một người trẻ tuổi đang bận rộn bên bờ biển.
- Được. . .
Người thanh niên vội vàng bước về phía hán tử, giúp hắn nâng cự thạch lên trên vai.
- Hắc, Âu Dương tiểu tử ngươi rốt cuộc luyện như thế nào mà sức lực lớn như vậy.
Lý Bảo Sơn nhìn khối cự thạch tựa hồ có thể đè sụp mình lại được Âu Dương dễ dàng khiêng lên vai, hắn vui vẻ hỏi.
- Bảo Sơn đại ca, vấn đề này ngươi đã hỏi vài lần rồi, ta trời sinh thần lực.
Âu Dương giơ tay khiêng cự thạch, lau mồ hôi trên mặt, cười nói với Lý Bảo Sơn.
Một tháng trước Âu Dương rời khỏi không gian phong bế, nhưng lần này đi ra Âu Dương đã không còn là Âu Dương dẫn động sấm sét tứ phương nữa, lúc này Âu Dương tới Lâm Hải Thành, hóa thân thành một phu khuân vác kiến thiết đường bờ biển, nhìn bề ngoài của Âu Dương này, ngươi tuyệt đối không thể liên hệ hắn với Âu Dương giương cung phá trời cao, liên tiếp giết chết hai gã Đại Đế của Đạm Thai gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.