Chương 382: Pháp Thân nhất thuấn (1)
Minh Nguyệt
28/08/2013
Cái gì mà Vân Đỉnh Thiên Cung. Chưa từng nghe nói. Nếu như tiến lên nữa, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Tuần Thanh nói. Lại có hai tên cửu giai từ trong hoàng cung bay ra. Tuy rằng bọn họ đều thấy rõ Âu Dương cường đại, nhưng có lão nhân tọa trấn, bọn họ căn bản không sợ Âu Dương.
Âu Dương lắc đầu cười cười nói:
- Không biết trời cao đất rộng. Một kiếm trận Bát Quái nho nhỏ đã tính giết được ta sao?
- Hừ thử xem mới biết được.
Tuần Thanh nói xong liền thôi động kiếm trận muốn động thủ với Âu Dương. Nhưng kiếm trận của nàng vừa rời tay, một t kiếm quang kim sắc trực tiếp đánh nát kiếm trận của nàng. Tiếp theo có giọng nói của lão nhân từ sâu trong nghĩa trang truyền ra. . .
Kiếm trận của Tuần Thanh bị kiếm quang kim sắc đánh tan. Tiếp theo, một giọng nói già nua từ trong nghĩa trang vọng ra. Khi giọng nói này xuất hiện, cả toà hoàng thành đều yên tĩnh.
- Các hạ đến từ nơi nào? Vì sao phải đến Tuần gia ta?
Lão nhân không mở miệng nói cái gì là đế quốc Tuần Thiên mà xưng là Tuần gia.
- Ngươi là người của Vân Đỉnh Thiên Cung.
Âu Dương không hề trả lời, mà hỏi ngược lại một câu. Tại tiểu thế giới này lại có thể gặp được người của Chân Linh Giới, Âu Dương cũng có chút kinh ngạc.
Tuy nói lão nhân này đã gần chết, nhưng Âu Dương thực sự không thể nào tưởng tượng được một Thánh Thể cửu giai như vậy, vì sao lại chạy đến tiểu thế giới này để ẩn cư.
- Xem ra ngươi và ta đến từ cùng một nơi.
Lão nhân nhẹ nhàng bước tới vài bước. Thiên Cung Lôi Dẫn Thuật kích thích vô số lôi điện theo bước chân của lão nhân đi tới phía sau Tuần Thanh.
- Tất cả đều trở về đi thôi.
Lão nhân thoáng nhìn về phía Tuần Thanh. Hắn thấy Âu Dương một mình chạy tới đây không có thiện ý. Hơn nữa ngay cả hắn cũng không thấy không rõ tu vi của người này. Cường giả cửu giai ở chỗ này sợ là sẽ bị giết chết hết, nếu không cũng bị trọng thương. So với để bọn họ ở chỗ nguy hiểm này, còn không bằng tạm thời cho bọn họ ẩn nấp.
- Vâng.
Tuần Thanh trừng mắt với Âu Dương một cái. Ý kia rất đơn giản, ngươi chết chắc rồi. Tuy nhiên nàng không phát hiện ra, Âu Dương căn bản không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.
- Đi? Ai cũng không được đi.
Hai đao của Âu Dương đã bắn ra ngoài tung bay bên cạnh hắn. Yêu khi nồng nặc vây xung quanh Âu Dương. Tuy rằng đối mặt với Thánh Thể cửu giai, nhưng Âu Dương lại không có một chút áp lực nào. Cho dù hắn là Pháp Thân chỉ có sáu thành lực lượng, cho dù không có yêu binh, muốn thu thập Thánh Thể cửu giai này vẫn có thể làm được.
- Hừ chỉ giỏi to mồm phét lác. Lão tổ xoay tay đã có thể giết chết ngươi.
Tuần Thanh rất có lòng tin đối với lão nhân này. Ban đầu nàng vốn không muốn rời đi. Hiện tại Âu Dương không cho nàng đi, trái lại nàng rất tình nguyện ở lại.
Trong mắt Tuần Thanh, lão nhân có lực lượng không thể tưởng tượng được. Trong thế giới này Tuần Thanh không cho rằng có người nào có thể là đối thủ của lão nhân gia. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người tuổi còn trẻ như thế. Tuần Thanh cảm thấy Âu Dương chẳng khác nào tự đi tìm cái chết.
- Giả hỏa này thực sự ngông cuồng.
Tuần Thanh đang nói chuyện, Tuần Thịnh cũng từ trong hoàng cung đi ra. Lúc này tuy Tuần Thịnh một thân mặc long bào, nhưng không hề ảnh hưởng tới hình tượng uy vũ của hắn.
Nhìn thấy Tuần Thịnh cũng đi ra, lão nhân khẽ lắc đầu. Đối mặt với Âu Dương hắn cũng không biết phải tại sao. Chung quy hắn vẫn cảm giác mình bất lực. Lão nhân không cảm nhận được cấp độ cụ thể của Âu Dương. Nhưng lão nhân biết, chỉ sợ người trẻ tuổi kia chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn mình.
- Tất cả đi đi.
Giọng nói của lão nhân mang theo vài phần tức giận. Bộ dạng lão nhân phẫn nộ lại khiến người của Tuần gia thức sự giật mình. Từ khi lão nhân này đi tới nghĩa trang đã được ba trăm năm. Trong ba trăm năm này, chưa ai từng thấy lão nhân phẫn nộ. Bọn họ không rõ tại sao lúc này lão nhân lại nổi giận như vậy?
Trăm năm trước trăm vạn đại quân Đa La áp sát, lão nhân cũng không có vẻ thất thố giống ngày hôm nay. Chẳng lẽ nói người trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn cả trăm vạn đại quân Đa La ngày trước sao?
Tuy rằng người của Tuần gia cảm nhận được áp lực từ trên người Âu Dương phát ra, nhưng bất kể nói thế nào bọn họ cũng không cho rằng Âu Dương có thể đáng sợ hơn trăm vạn đại quân và sáu đại cường giả đỉnh phong kia được.
- Ta nói, ngày hôm nay ai cũng không được đi.
Giọng nói của Âu Dương rất hờ hững. Hôm nay mình chạy tới đây để đào mộ tổ của người ta. Nhưng xem tình huống hiện tại, không giải quyết được lão nhân này, sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Lão nhân nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Âu Dương, khuôn mặt lão nhân tỏ ra khó hiểu nhìn Âu Dương nói:
- Các hạ dù sao cũng là tiền bối, cần gì phải chấp nhặt với đám tiểu bối như bọn họ làm gì. Nếu như Tuần gia có gì đắc tội với ngươi, lão phu bồi thường cho ngươi không được sao? Ngươi thấy thế nào?
Rõ ràng lão nhân này cũng không muốn động thủ với Âu Dương. Một khi những cấp bậc như bọn họ đấu võ tại tiểu thế giới này, chỉ sợ tất cả Đô Thành sẽ hủy hoại hơn nửa. Cho nên theo lão nhân thấy, chỉ cần có biện pháp, có thể không đánh sẽ không đánh.
- Ồ? Chấp nhặt với tiểu bối? Được, ngươi rộng lượng. Vậy ngươi để ta đào mộ tổ của Tuần gia ngươi. Ngày hôm nay xem như mọi chuyện đều bỏ qua.
Gương mặt Âu Dương lộ vẻ cười nhạo. Hắn cũng không biết người của Tuần gia giấu lão nhân này về chuyện liên quan tới đào mộ tổ Đa La. Lúc này Âu Dương còn tưởng rằng lão già này hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ với mình.
- Các hạ không nên khinh người quá đáng. Tuy Tuần gia ta đã xuống dốc, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt.
Khi lão nhân nghe thấy Âu Dương nhắc đến chuyện đào mộ tổ, nhất thời phát hỏa. Kiếm quang kim sắc cũng theo đó mà run rẩy. Xem bộ dáng của lão nhân kia, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Âu Dương.
Âu Dương khinh thường thoáng nhìn về phía lão nhân nói:
- Khinh người quá đáng? Tuần gia các ngươi nói ta khinh người quá đáng? Ha ha ha ha. Ban đầu ta tới nơi này đào mộ tổ của Tuần gia các ngươi còn chưa tính là gì. Hiện tại xem ra ta nhất định phải tàn sát đẫm máu Tuần gia.
Âu Dương lười tiếp tục với nói những lời vô nghĩa với lão nhân nay. Hai tay hắn đưa về phía trước nắm một cái. Hai thanh đao hắc bạch đã đến tay Âu Dương.
Toàn thân Âu Dương hóa thành một tia chớp màu đen lấy tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi xông về phía lão nhân.
Hai ngón tay của lão nhân chỉ hơi uốn lượn, kiếm quang kim sắc đã phân hoá thành hàng ngàn, hàng vạn kiếm quang. Trong nháy mắt một kiếm trận khổng lồ hình thành ngay trước người lão nhân.
- Đi mau.
Khi Tuần Thanh thấy Âu Dương hóa thành tia chớp màu đen xông lại, đột nhiên ý thức được nguy hiểm. Không thể không sợ một Yêu Chiến Sĩ biết bay. Nhưng một Yêu Chiến Sĩ độ không ngờ còn đáng sợ hơn Lục Tiên, vậy càng khiến người cảm thấy sợ hãi.
Vù. . .
Vô số kiếm quang chớp hiện. Từng kiếm quang xoay tròn đan xen. Một kiếm trận nửa hình tròn hình bao vây lão nhân. Lão nhân tay cầm kiếm linh, tùy thời nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động xung quanh.
Tuần Thanh nói. Lại có hai tên cửu giai từ trong hoàng cung bay ra. Tuy rằng bọn họ đều thấy rõ Âu Dương cường đại, nhưng có lão nhân tọa trấn, bọn họ căn bản không sợ Âu Dương.
Âu Dương lắc đầu cười cười nói:
- Không biết trời cao đất rộng. Một kiếm trận Bát Quái nho nhỏ đã tính giết được ta sao?
- Hừ thử xem mới biết được.
Tuần Thanh nói xong liền thôi động kiếm trận muốn động thủ với Âu Dương. Nhưng kiếm trận của nàng vừa rời tay, một t kiếm quang kim sắc trực tiếp đánh nát kiếm trận của nàng. Tiếp theo có giọng nói của lão nhân từ sâu trong nghĩa trang truyền ra. . .
Kiếm trận của Tuần Thanh bị kiếm quang kim sắc đánh tan. Tiếp theo, một giọng nói già nua từ trong nghĩa trang vọng ra. Khi giọng nói này xuất hiện, cả toà hoàng thành đều yên tĩnh.
- Các hạ đến từ nơi nào? Vì sao phải đến Tuần gia ta?
Lão nhân không mở miệng nói cái gì là đế quốc Tuần Thiên mà xưng là Tuần gia.
- Ngươi là người của Vân Đỉnh Thiên Cung.
Âu Dương không hề trả lời, mà hỏi ngược lại một câu. Tại tiểu thế giới này lại có thể gặp được người của Chân Linh Giới, Âu Dương cũng có chút kinh ngạc.
Tuy nói lão nhân này đã gần chết, nhưng Âu Dương thực sự không thể nào tưởng tượng được một Thánh Thể cửu giai như vậy, vì sao lại chạy đến tiểu thế giới này để ẩn cư.
- Xem ra ngươi và ta đến từ cùng một nơi.
Lão nhân nhẹ nhàng bước tới vài bước. Thiên Cung Lôi Dẫn Thuật kích thích vô số lôi điện theo bước chân của lão nhân đi tới phía sau Tuần Thanh.
- Tất cả đều trở về đi thôi.
Lão nhân thoáng nhìn về phía Tuần Thanh. Hắn thấy Âu Dương một mình chạy tới đây không có thiện ý. Hơn nữa ngay cả hắn cũng không thấy không rõ tu vi của người này. Cường giả cửu giai ở chỗ này sợ là sẽ bị giết chết hết, nếu không cũng bị trọng thương. So với để bọn họ ở chỗ nguy hiểm này, còn không bằng tạm thời cho bọn họ ẩn nấp.
- Vâng.
Tuần Thanh trừng mắt với Âu Dương một cái. Ý kia rất đơn giản, ngươi chết chắc rồi. Tuy nhiên nàng không phát hiện ra, Âu Dương căn bản không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.
- Đi? Ai cũng không được đi.
Hai đao của Âu Dương đã bắn ra ngoài tung bay bên cạnh hắn. Yêu khi nồng nặc vây xung quanh Âu Dương. Tuy rằng đối mặt với Thánh Thể cửu giai, nhưng Âu Dương lại không có một chút áp lực nào. Cho dù hắn là Pháp Thân chỉ có sáu thành lực lượng, cho dù không có yêu binh, muốn thu thập Thánh Thể cửu giai này vẫn có thể làm được.
- Hừ chỉ giỏi to mồm phét lác. Lão tổ xoay tay đã có thể giết chết ngươi.
Tuần Thanh rất có lòng tin đối với lão nhân này. Ban đầu nàng vốn không muốn rời đi. Hiện tại Âu Dương không cho nàng đi, trái lại nàng rất tình nguyện ở lại.
Trong mắt Tuần Thanh, lão nhân có lực lượng không thể tưởng tượng được. Trong thế giới này Tuần Thanh không cho rằng có người nào có thể là đối thủ của lão nhân gia. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người tuổi còn trẻ như thế. Tuần Thanh cảm thấy Âu Dương chẳng khác nào tự đi tìm cái chết.
- Giả hỏa này thực sự ngông cuồng.
Tuần Thanh đang nói chuyện, Tuần Thịnh cũng từ trong hoàng cung đi ra. Lúc này tuy Tuần Thịnh một thân mặc long bào, nhưng không hề ảnh hưởng tới hình tượng uy vũ của hắn.
Nhìn thấy Tuần Thịnh cũng đi ra, lão nhân khẽ lắc đầu. Đối mặt với Âu Dương hắn cũng không biết phải tại sao. Chung quy hắn vẫn cảm giác mình bất lực. Lão nhân không cảm nhận được cấp độ cụ thể của Âu Dương. Nhưng lão nhân biết, chỉ sợ người trẻ tuổi kia chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn mình.
- Tất cả đi đi.
Giọng nói của lão nhân mang theo vài phần tức giận. Bộ dạng lão nhân phẫn nộ lại khiến người của Tuần gia thức sự giật mình. Từ khi lão nhân này đi tới nghĩa trang đã được ba trăm năm. Trong ba trăm năm này, chưa ai từng thấy lão nhân phẫn nộ. Bọn họ không rõ tại sao lúc này lão nhân lại nổi giận như vậy?
Trăm năm trước trăm vạn đại quân Đa La áp sát, lão nhân cũng không có vẻ thất thố giống ngày hôm nay. Chẳng lẽ nói người trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn cả trăm vạn đại quân Đa La ngày trước sao?
Tuy rằng người của Tuần gia cảm nhận được áp lực từ trên người Âu Dương phát ra, nhưng bất kể nói thế nào bọn họ cũng không cho rằng Âu Dương có thể đáng sợ hơn trăm vạn đại quân và sáu đại cường giả đỉnh phong kia được.
- Ta nói, ngày hôm nay ai cũng không được đi.
Giọng nói của Âu Dương rất hờ hững. Hôm nay mình chạy tới đây để đào mộ tổ của người ta. Nhưng xem tình huống hiện tại, không giải quyết được lão nhân này, sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Lão nhân nhìn thấy vẻ mặt cương quyết của Âu Dương, khuôn mặt lão nhân tỏ ra khó hiểu nhìn Âu Dương nói:
- Các hạ dù sao cũng là tiền bối, cần gì phải chấp nhặt với đám tiểu bối như bọn họ làm gì. Nếu như Tuần gia có gì đắc tội với ngươi, lão phu bồi thường cho ngươi không được sao? Ngươi thấy thế nào?
Rõ ràng lão nhân này cũng không muốn động thủ với Âu Dương. Một khi những cấp bậc như bọn họ đấu võ tại tiểu thế giới này, chỉ sợ tất cả Đô Thành sẽ hủy hoại hơn nửa. Cho nên theo lão nhân thấy, chỉ cần có biện pháp, có thể không đánh sẽ không đánh.
- Ồ? Chấp nhặt với tiểu bối? Được, ngươi rộng lượng. Vậy ngươi để ta đào mộ tổ của Tuần gia ngươi. Ngày hôm nay xem như mọi chuyện đều bỏ qua.
Gương mặt Âu Dương lộ vẻ cười nhạo. Hắn cũng không biết người của Tuần gia giấu lão nhân này về chuyện liên quan tới đào mộ tổ Đa La. Lúc này Âu Dương còn tưởng rằng lão già này hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ với mình.
- Các hạ không nên khinh người quá đáng. Tuy Tuần gia ta đã xuống dốc, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt.
Khi lão nhân nghe thấy Âu Dương nhắc đến chuyện đào mộ tổ, nhất thời phát hỏa. Kiếm quang kim sắc cũng theo đó mà run rẩy. Xem bộ dáng của lão nhân kia, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Âu Dương.
Âu Dương khinh thường thoáng nhìn về phía lão nhân nói:
- Khinh người quá đáng? Tuần gia các ngươi nói ta khinh người quá đáng? Ha ha ha ha. Ban đầu ta tới nơi này đào mộ tổ của Tuần gia các ngươi còn chưa tính là gì. Hiện tại xem ra ta nhất định phải tàn sát đẫm máu Tuần gia.
Âu Dương lười tiếp tục với nói những lời vô nghĩa với lão nhân nay. Hai tay hắn đưa về phía trước nắm một cái. Hai thanh đao hắc bạch đã đến tay Âu Dương.
Toàn thân Âu Dương hóa thành một tia chớp màu đen lấy tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi xông về phía lão nhân.
Hai ngón tay của lão nhân chỉ hơi uốn lượn, kiếm quang kim sắc đã phân hoá thành hàng ngàn, hàng vạn kiếm quang. Trong nháy mắt một kiếm trận khổng lồ hình thành ngay trước người lão nhân.
- Đi mau.
Khi Tuần Thanh thấy Âu Dương hóa thành tia chớp màu đen xông lại, đột nhiên ý thức được nguy hiểm. Không thể không sợ một Yêu Chiến Sĩ biết bay. Nhưng một Yêu Chiến Sĩ độ không ngờ còn đáng sợ hơn Lục Tiên, vậy càng khiến người cảm thấy sợ hãi.
Vù. . .
Vô số kiếm quang chớp hiện. Từng kiếm quang xoay tròn đan xen. Một kiếm trận nửa hình tròn hình bao vây lão nhân. Lão nhân tay cầm kiếm linh, tùy thời nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.