Chương 56: Ra oai phủ đầu
Minh Nguyệt
03/07/2013
- Hừ hừ. . .
Bì Ba hừ lạnh hai tiếng nói:
- Với chút bản lĩnh của Hứa Quyền đã muốn đấu với Âu Dương sao? Không phải ta xem thường hắn. Trong ấn tượng của ta, chỉ nói riêng về kỹ thuật bắn cung, trong thiên hạ chỉ sợ chỉ có Trì Bách Cường của Hồng Minh mới có thể so cao thấp với Âu Dương!
Tuy Bì Ba chỉ nhìn thấy Âu Dương chiến đấu một lần, nhưng hắn biết, toàn Đại Vận quốc thậm chí toàn thiên hạ, luận về kỹ thuật bắn cung, người có thể so tài cùng Âu Dương cũng chỉ có Tiễn Thần Trì Bách Cường.
- Nguyên soái xem trọng hắn như vậy sao?
Hồ Hiểu Thông không ngờ được Âu Dương tại trong mắt Bì Ba lại có dịa vị cao như vậy. Trì Bách Cường là người thế nào? Đây chính là người được xưng là Thần Tiễn, thiên hạ đệ nhất tiễn.
Hồng Minh quốc dựa vào Trì Bách Cường đã dạy được một đại đội ba trăm Thần Xạ! Năm đó trong tứ quốc, Đại Kim Quốc và Hồng Minh Quốc đại chiến tại ranh giới giữa hai nước. Hai nước phái ra bốn trăm ngàn quân! Nhưng tới cuối trận chiến ấy, chỉ riêng số người bị Trì Bách Cường cùng đại đội Thần Xạ bắn chết đã hơn vạn người! Mà số người chết trong tay Trì Bách Cường lại hơn một nghìn! Đây chính là một sát thần trên chiến trường. Nhưng bây giờ không ngờ Bì Ba lại đặt một tiểu tử lính mới như vậy ngang hàng với Trì Bách Cường. Điều này có khả năng sao?
- Nhưng nguyên soái. . .
Hồ Hiểu Thông vẫn muốn nói gì, Bì Ba lại phất tay ngắt lời hắn nói:
- Không cần phải nói nữa. Hứa Quyền đã quen được nuông chiều, cũng nên có người thu thập doanh trại Thần Xạ của bọn họ một chút, tránh cho bọn họ quá xem trọng bản thân.
Nghe Bì Ba nói vậy, Hồ Hiểu Thông gật đầu có phần bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể đi ra khỏi soái trướng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên lòng, bước nhanh về phía vị trí khu vực trung đội số 7. Hắn sợ nếu chẳng may Âu Dương không địch lại, hắn cũng tiện mở miệng ngăn cản.
Bên ngoài trung đội số 7, lúc này tất cả kỵ binh trung đội số 7 đã đi tới phía sau lưng Âu Dương. Giờ phút này bọn họ giống như một cây trụ tốt nhất phía sau Âu Dương. Rất có thể chỉ cần Âu Dương ra lệnh một tiếng, tất cả bọn họ sẽ xông vào xử lý toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ.
- Hừ! Nhiều người bắt nạt ít người sao? Một gia hỏa ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có. Xem ra chúng ta đã quá đề cao hắn!
Hứa Quyền nhìn thấy hai trăm người kỵ binh của trung đội, hắn biết, nếu như ngày hôm nay Âu Dương không thèm để ý tới lời bọn họ nói, bọn họ cũng không có cách nào nắm được Âu Dương. Nhưng nếu tới, hắn vẫn hi vọng có thể dùng phương pháp khích tướng để kích động Âu Dương một chút.
- Thừa nhận cái gì? Thiên hạ vô song sao? Chỉ là một cái danh hão mà thôi, có gì không dám thừa nhận! Ngày hôm nay ta vẫn nói, các ngươi có ai không phục sao?
Khẩu khí của Âu Dương nói ra ngông cuồng, nhưng hắn có vốn để ngông cuồng. Ngay cả Bì Ba cũng xem trọng hắn như vậy, thậm chí còn chính miệng nói chỉ có Trì Bách Cường mới có thể đấu với hắn một trận. Cũng may không để những Thần Xạ Thủ khác nghe thấy, bằng không chắc bọn họ sẽ phát điên.
- Ha ha ha ha! Đúng là một tiểu tử cuồng vọng. Thiên hạ vô song! Ngay cả Tiễn Thần Trì Bách Cường cũng không dám thừa nhận mình thiên hạ vô song. Một tiểu tử trẻ con miệng còn hôi sữa lại dám tự xưng thiên hạ vô song!
Hứa Quyền nói giống như nắm được điểm yếu của Âu Dương vậy.
Nhưng hắn vui vẻ chưa lâu, chợt nghe Âu Dương lại mở miệng:
- Hắn không dám thừa nhận chỉ có thể chứng tỏ thực lực của hắn không đủ! Giống như ngươi, cho ngươi mượn một lá gan, ngươi dám nói mình thiên hạ vô song sao?
Ánh mắt Âu Dương cực kỳ sắc bén giống như mũi tên hắn bắn ra vậy. Lúc này lão xạ thủ Hứa Quyền đối diện với Âu Dương không ngờ xuất hiện một cảm giác hoảng hốt.
Hứa Quyền vội vàng trấn tĩnh. Hắn không cho rằng đây là áp lực của Âu Dương đối với hắn. Hắn cho rằng điều này là do hai trăm kỵ binh đứng sau lưng Âu Dương gây ra. Âu Dương dám cuồng vọng như vậy là bởi hai trăm kỵ binh kia!
- Tiểu tử! Ngươi quả thật quá ngông cuồng. Ngươi tự xưng thiên hạ vô song, có dám đấu với chúng ta một lần không?
Hứa Quyền nói ra mục đích tới đây của hắn. Hắn đến chính là muốn khiêu khích. Hiện tại Âu Dương lại dám tự xưng thiên hạ vô song, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này?
- Đấu? Ngươi xứng sao?
Âu Dương nhìn Hứa Quyền đầy vẻ khinh miệt. Vừa mới bắt đầu, gia hoả này đã mượn lời nói ép mình. Có thể thấy hắn là kẻ tâm địa ác độc. Hiện tại còn nói cái gì là đấu với mình một trận. Có thể thấy rõ bọn họ đã chuẩn bị trước khi đến.
Một câu nói của Âu Dương, ngươi xứng sao vừa ra khỏi miệng, không chỉ khiến Hứa Quyền, ngay cả đám Thần Xạ Thủ phía sau hắn cũng nổi giận. Trong lúc nhất thời đám Thần Xạ Thủ này lập tức rút chiến cung từ sau lưng xuống. Xem bộ dáng giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ kéo cung bắn chết Âu Dương vậy.
- Làm gì vậy? Đây là quân doanh! Ai cho các ngươi dám ở chỗ này tự mình động thủ. Đừng trách huynh đệ trung đội số 7 không nể mặt. Đánh tàn đánh phế mọi người đều không dễ ăn nói đâu!
Lăng Túc lập tức rút chiến đao gài bên hông mình ra, tiến một bước đứng chắn ở trước mặt Âu Dương. Xem bộ dáng của hắn, nếu như đối thủ còn dám có động tác gì, hắn sẽ không ngần ngại lập tức để toàn trung đội số 7 giết hết tất cả đám Thần Xạ Thủ này.
- Đội trưởng! Một đám không biết tự lượng sức mình, còn cần các huynh đệ động thủ sao? Không phải bọn họ muốn đấu sao? Ta xem bọn họ có thể chơi trò gì!
Âu Dương biết, chuyện đến nước này hai bên đã rất căng thẳng. Vào lúc này nếu như hắn không ra oai đánh phủ đầu đám người doanh trại Thần Xạ này, như vậy bọn họ sẽ không biết Mã vương gia có mấy con mắt.
- Hừ! Chỉ sợ ngươi không dám!
Hứa Quyền nghe thấy Âu Dương đáp ứng, trong mắt hắn chợt hiện lên một vẻ thâm độc. Trước khi tới khiêu khích, hắn cũng đã tính phải làm sao một chiêu ra oai đánh phủ đầu Âu Dương. Bọn họ có hai mươi bốn người, mở màn hắn mạnh miệng đè chết Âu Dương chính là dự định muốn xa luân chiến. Theo hắn thấy, cho dù tiểu tử này mạnh hơn nữa, nhưng hơn hai mươi người xa luân chiến một lần còn có thể sinh long hoạt hổ hay sao?
- Sợ sao? Không cần mạnh miệng nói quá sớm như vậy. Một lát nữa còn chưa biết ai sợ đâu!
Âu Dương nói xong đã đi về phía Hứa Quyền. Hứa Quyền trừng mắt nhìn Âu Dương một cái. Sau đó hắn dẫn theo hai mươi lăm người kể cả Âu Dương đi về phía thao trường.
Thần Xạ Thủ quyết đấu, hơn nữa lại là Âu Dương lính mới "tự xưng" thiên hạ vô song đấu cùng với cả doanh trại Thần Xạ. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ở đây đều trở nên sôi nổi! Kể cả người của trung đội số 7, mọi người bắt đầu chen chúc nhau đi về phía thao trường. Tuy nhiên so với người của quân đông nam, mấy người bên trung đội số 7 vẫn tin tưởng một trăm phần trăm đối với Âu Dương! Âu Dương, một người có thể đứng bên dưới thành đối mặt với trăm cung thủ vẫn áp chế được, sau đó bắn chết chủ thành Phì Thủy Thành.
Bì Ba hừ lạnh hai tiếng nói:
- Với chút bản lĩnh của Hứa Quyền đã muốn đấu với Âu Dương sao? Không phải ta xem thường hắn. Trong ấn tượng của ta, chỉ nói riêng về kỹ thuật bắn cung, trong thiên hạ chỉ sợ chỉ có Trì Bách Cường của Hồng Minh mới có thể so cao thấp với Âu Dương!
Tuy Bì Ba chỉ nhìn thấy Âu Dương chiến đấu một lần, nhưng hắn biết, toàn Đại Vận quốc thậm chí toàn thiên hạ, luận về kỹ thuật bắn cung, người có thể so tài cùng Âu Dương cũng chỉ có Tiễn Thần Trì Bách Cường.
- Nguyên soái xem trọng hắn như vậy sao?
Hồ Hiểu Thông không ngờ được Âu Dương tại trong mắt Bì Ba lại có dịa vị cao như vậy. Trì Bách Cường là người thế nào? Đây chính là người được xưng là Thần Tiễn, thiên hạ đệ nhất tiễn.
Hồng Minh quốc dựa vào Trì Bách Cường đã dạy được một đại đội ba trăm Thần Xạ! Năm đó trong tứ quốc, Đại Kim Quốc và Hồng Minh Quốc đại chiến tại ranh giới giữa hai nước. Hai nước phái ra bốn trăm ngàn quân! Nhưng tới cuối trận chiến ấy, chỉ riêng số người bị Trì Bách Cường cùng đại đội Thần Xạ bắn chết đã hơn vạn người! Mà số người chết trong tay Trì Bách Cường lại hơn một nghìn! Đây chính là một sát thần trên chiến trường. Nhưng bây giờ không ngờ Bì Ba lại đặt một tiểu tử lính mới như vậy ngang hàng với Trì Bách Cường. Điều này có khả năng sao?
- Nhưng nguyên soái. . .
Hồ Hiểu Thông vẫn muốn nói gì, Bì Ba lại phất tay ngắt lời hắn nói:
- Không cần phải nói nữa. Hứa Quyền đã quen được nuông chiều, cũng nên có người thu thập doanh trại Thần Xạ của bọn họ một chút, tránh cho bọn họ quá xem trọng bản thân.
Nghe Bì Ba nói vậy, Hồ Hiểu Thông gật đầu có phần bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể đi ra khỏi soái trướng. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên lòng, bước nhanh về phía vị trí khu vực trung đội số 7. Hắn sợ nếu chẳng may Âu Dương không địch lại, hắn cũng tiện mở miệng ngăn cản.
Bên ngoài trung đội số 7, lúc này tất cả kỵ binh trung đội số 7 đã đi tới phía sau lưng Âu Dương. Giờ phút này bọn họ giống như một cây trụ tốt nhất phía sau Âu Dương. Rất có thể chỉ cần Âu Dương ra lệnh một tiếng, tất cả bọn họ sẽ xông vào xử lý toàn bộ người của doanh trại Thần Xạ.
- Hừ! Nhiều người bắt nạt ít người sao? Một gia hỏa ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có. Xem ra chúng ta đã quá đề cao hắn!
Hứa Quyền nhìn thấy hai trăm người kỵ binh của trung đội, hắn biết, nếu như ngày hôm nay Âu Dương không thèm để ý tới lời bọn họ nói, bọn họ cũng không có cách nào nắm được Âu Dương. Nhưng nếu tới, hắn vẫn hi vọng có thể dùng phương pháp khích tướng để kích động Âu Dương một chút.
- Thừa nhận cái gì? Thiên hạ vô song sao? Chỉ là một cái danh hão mà thôi, có gì không dám thừa nhận! Ngày hôm nay ta vẫn nói, các ngươi có ai không phục sao?
Khẩu khí của Âu Dương nói ra ngông cuồng, nhưng hắn có vốn để ngông cuồng. Ngay cả Bì Ba cũng xem trọng hắn như vậy, thậm chí còn chính miệng nói chỉ có Trì Bách Cường mới có thể đấu với hắn một trận. Cũng may không để những Thần Xạ Thủ khác nghe thấy, bằng không chắc bọn họ sẽ phát điên.
- Ha ha ha ha! Đúng là một tiểu tử cuồng vọng. Thiên hạ vô song! Ngay cả Tiễn Thần Trì Bách Cường cũng không dám thừa nhận mình thiên hạ vô song. Một tiểu tử trẻ con miệng còn hôi sữa lại dám tự xưng thiên hạ vô song!
Hứa Quyền nói giống như nắm được điểm yếu của Âu Dương vậy.
Nhưng hắn vui vẻ chưa lâu, chợt nghe Âu Dương lại mở miệng:
- Hắn không dám thừa nhận chỉ có thể chứng tỏ thực lực của hắn không đủ! Giống như ngươi, cho ngươi mượn một lá gan, ngươi dám nói mình thiên hạ vô song sao?
Ánh mắt Âu Dương cực kỳ sắc bén giống như mũi tên hắn bắn ra vậy. Lúc này lão xạ thủ Hứa Quyền đối diện với Âu Dương không ngờ xuất hiện một cảm giác hoảng hốt.
Hứa Quyền vội vàng trấn tĩnh. Hắn không cho rằng đây là áp lực của Âu Dương đối với hắn. Hắn cho rằng điều này là do hai trăm kỵ binh đứng sau lưng Âu Dương gây ra. Âu Dương dám cuồng vọng như vậy là bởi hai trăm kỵ binh kia!
- Tiểu tử! Ngươi quả thật quá ngông cuồng. Ngươi tự xưng thiên hạ vô song, có dám đấu với chúng ta một lần không?
Hứa Quyền nói ra mục đích tới đây của hắn. Hắn đến chính là muốn khiêu khích. Hiện tại Âu Dương lại dám tự xưng thiên hạ vô song, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này?
- Đấu? Ngươi xứng sao?
Âu Dương nhìn Hứa Quyền đầy vẻ khinh miệt. Vừa mới bắt đầu, gia hoả này đã mượn lời nói ép mình. Có thể thấy hắn là kẻ tâm địa ác độc. Hiện tại còn nói cái gì là đấu với mình một trận. Có thể thấy rõ bọn họ đã chuẩn bị trước khi đến.
Một câu nói của Âu Dương, ngươi xứng sao vừa ra khỏi miệng, không chỉ khiến Hứa Quyền, ngay cả đám Thần Xạ Thủ phía sau hắn cũng nổi giận. Trong lúc nhất thời đám Thần Xạ Thủ này lập tức rút chiến cung từ sau lưng xuống. Xem bộ dáng giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ kéo cung bắn chết Âu Dương vậy.
- Làm gì vậy? Đây là quân doanh! Ai cho các ngươi dám ở chỗ này tự mình động thủ. Đừng trách huynh đệ trung đội số 7 không nể mặt. Đánh tàn đánh phế mọi người đều không dễ ăn nói đâu!
Lăng Túc lập tức rút chiến đao gài bên hông mình ra, tiến một bước đứng chắn ở trước mặt Âu Dương. Xem bộ dáng của hắn, nếu như đối thủ còn dám có động tác gì, hắn sẽ không ngần ngại lập tức để toàn trung đội số 7 giết hết tất cả đám Thần Xạ Thủ này.
- Đội trưởng! Một đám không biết tự lượng sức mình, còn cần các huynh đệ động thủ sao? Không phải bọn họ muốn đấu sao? Ta xem bọn họ có thể chơi trò gì!
Âu Dương biết, chuyện đến nước này hai bên đã rất căng thẳng. Vào lúc này nếu như hắn không ra oai đánh phủ đầu đám người doanh trại Thần Xạ này, như vậy bọn họ sẽ không biết Mã vương gia có mấy con mắt.
- Hừ! Chỉ sợ ngươi không dám!
Hứa Quyền nghe thấy Âu Dương đáp ứng, trong mắt hắn chợt hiện lên một vẻ thâm độc. Trước khi tới khiêu khích, hắn cũng đã tính phải làm sao một chiêu ra oai đánh phủ đầu Âu Dương. Bọn họ có hai mươi bốn người, mở màn hắn mạnh miệng đè chết Âu Dương chính là dự định muốn xa luân chiến. Theo hắn thấy, cho dù tiểu tử này mạnh hơn nữa, nhưng hơn hai mươi người xa luân chiến một lần còn có thể sinh long hoạt hổ hay sao?
- Sợ sao? Không cần mạnh miệng nói quá sớm như vậy. Một lát nữa còn chưa biết ai sợ đâu!
Âu Dương nói xong đã đi về phía Hứa Quyền. Hứa Quyền trừng mắt nhìn Âu Dương một cái. Sau đó hắn dẫn theo hai mươi lăm người kể cả Âu Dương đi về phía thao trường.
Thần Xạ Thủ quyết đấu, hơn nữa lại là Âu Dương lính mới "tự xưng" thiên hạ vô song đấu cùng với cả doanh trại Thần Xạ. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người ở đây đều trở nên sôi nổi! Kể cả người của trung đội số 7, mọi người bắt đầu chen chúc nhau đi về phía thao trường. Tuy nhiên so với người của quân đông nam, mấy người bên trung đội số 7 vẫn tin tưởng một trăm phần trăm đối với Âu Dương! Âu Dương, một người có thể đứng bên dưới thành đối mặt với trăm cung thủ vẫn áp chế được, sau đó bắn chết chủ thành Phì Thủy Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.