Chương 958: Ta hẹn người ngắm trăng...
Minh Nguyệt
14/09/2013
- Không trách được ngươi so tài xong lập tức không thấy tăm hơi. Ta còn
tưởng rằng ngươi có chuyện gì. Hóa ra là nói chuyện phiếm tán gẫu với mỹ nữ đến mức quên cả bạn cũ!
Lưu Tĩnh đối với hai cữ bạn cũ đặc biệt coi trọng.
Âu Dương nghe nàng nói như thế chỉ có thể cười khổ. Tuy nhiên Âu Dương không muốn giải thích. Bởi vì hắn cảm thấy giải thích cũng không rõ ràng.
- Tiểu cô nương, ngươi với Âu Dương đã biết nhau bao nhiêu năm?
Yên Hồng nhìn Lưu Tĩnh hỏi.
- Hừ! Ta với hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn!
Giọng điệu của Lưu Tĩnh khi nói câu này đặc biệt rõ ràng. Thật ra nàng đã tính nhấn mạnh bốn chữ, đó chính là thanh mai trúc mã. Nàng tính nói cho Yên Hồng biết, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
- Tiểu cô nương, nếu như ta nói cho ngươi biết ta với Âu Dương quen nhau đã hơn trăm năm ngươi có tin không?
Yên Hồng vừa nói ra câu này, Lưu Tĩnh lập tức trợn tròn hai mắt. Trước tiên không nói Yên Hồng nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi tuổi, Lưu Tĩnh nhưng biết tuổi tác thực tế của Âu Dương. Lúc này Yên Hồng bỗng nhiên nói nàng với Âu Dương đã quen nhau hơn trăm năm. Chẳng lẽ nói nàng đã quen với Âu Dương từ đời trước?
Thành thật mà nói quen từ đời trước cũng không hẳn là sai. Dù sao đời trước Âu Dương thực sự có quen với Yên Hồng. Tuy nhiên Yên Hồng muốn ở trước mặt Lưu Tĩnh lấy khoảng cách thời gian quen biết ngắn dài để chiếm tiện nghi chính là tìm cái chết.
Phải nói rằng thời gian quen biết dài hay ngắn, ai có thể lâu hơn Lưu Tĩnh? Tĩnh tỷ với Âu Dương quen biết đã bao lâu? Dám với thời gian quen biết ngắn dài với Tĩnh tỷ sao? Đó chỉ là phù vân. Làm vậy chỉ là tìm tàn phế!
- Chuyện các ngươi quen biết bao lâu liên quan gì đến ta?
Sát khí! Bỗng nhiên! Tất cả nam nhân ở đây đều cảm nhận được sự tồn tại của sát khí. Khởi nguồn của sát khí này tất nhiên là Lưu đại tiểu thư của chúng ta!
Một khi Lưu đại tiểu thư phát uy, cho dù mạnh như tiểu bạch kiểm cũng chỉ có thể thành thật hầu hạ như thái giám hầu hạ lão phật gia. Ngay cả cái rắm cũng không dám thả loạn, rất sợ lão phật gia tức giận sẽ trút lên người mình.
- A... Ta hẹn với bằng hữu... Các ngươi từ từ tán gẫu...
Tiểu bạch kiểm lựa chọn chạy trốn!
- Ta hẹn người ngắm trăng...
Lý do của Tử Thần càng vô sỉ hơn! Trong nửa tháng gần đây đều là tuyết rơi. Ngắm trăng sao? Ngắm muội của ngươi đi...
- Người đã già, hẳn là nên ngủ nhiều mọt chút...
Lưu Khải Hàng nhìn thấy Tử Thần và Thiệu Phong chạy trốn, hắn cũng đánh hơi được một chút khí tức nguy hiểm, vội vàng xoay người rời đi...
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Lưu đại tiểu thư và Yên Hồng đứng đối diện nhau. Trên đầu Âu Dương chợt có một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Sau đó hắn khẽ nói:
- Vậy... Ta với Tử Thần cùng đi ngắm trăng...
- Không được!
Giờ phút này hai nữ nhân lại cùng lúc mở miệng. Không phải đều nói, có vài thời điểm nữ nhân vẫn có một vài đặc điểm cộng đồng, nói ví dụ như thời điểm la hét với người khác.
- Yên Hồng đúng không! Cái tên này nghe thật có nhã hứng!
Lưu Tĩnh bắt đầu tấn công. Câu nói này của nàng khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu! Nhã hứng... Oa, thật ra ý của Lưu đại tiểu thư chính là, cái tên này nghe ra thật có nhã hưng như những kẻ trong thanh lâu cổ...
- Ta không biết có nhã hứng hay không có nhã hứng. Ta chỉ biết là sư phụ ta nói, bình thường gặp mặt phải có lễ phép. Trước tiên phải tự giới thiệu mình. Ngươi nói thế nào?
Yên Hồng tất nhiên không phải là kẻ tầm thường. Câu nói này trực tiếp tại nói cho mọi người biết: Lưu Tĩnh! Ngươi ngay cả lễ nghĩa khi gặp mặt cũng không hiểu, ngươi còn đề cập nhã hứng với không nhã hứng với ta làm gì!
- Ngươi...
Lần này Lưu Tĩnh ăn phải thiệt lớn. Tuy nhiên Lưu đại tiểu thư vẫn rất cường đại. Lưu đại tiểu thư cười cười nói:
- Ta là Lưu Tĩnh bằng hữu tốt nhất của Âu Dương!
Lưu Tĩnh vừa nói còn kéo cánh tay Âu Dương lại, sau đó dùng con mắt mạnh mẽ uy hiếp Âu Dương một phen. Nhìn bộ dáng kia, Âu Dương lập tức cảm thấy dựng tóc gáy. Âu Dương biết, lúc này nếu như mình dám nói một chữ "Không", tất cả những thứ kia thật sự sẽ phải kết thúc...
Tại sao? Bởi vì ánh mắt giết người của Lưu đại tiểu thư như đang nói cho mọi người biết, nếu là ngươi dám nói một chữ "Không"! Ta liền giết chết ngươi...
Bản thân là một nam nhân, Âu Dương vẫn rất có giác ngộ nam nhân. Tuy rằng Âu Dương cười khổ, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng, chỉ xem mình như một người đứng ngoài chờ đợi Yên Hồng bắt đầu phản kích...
Hai vị cô nãi nãi xem như đều là người có hàm dưỡng. Cho nên cho dù châm chọc nhau, vẫn không nói ra những lời quá khích hoặc là ra tay đánh nhau. Âu Dương thấy có lẽ đây là chuyện đáng vui mừng duy nhất trong lúc này.
Tuy nhiên từ sau khi Yên Hồng xuất hiện, Lưu Tĩnh dường như đã xuất hiện một vài thay đổi nho nhỏ. Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương đã không còn trong sáng như trước đây nữa. Tất nhiên Âu Dương hiểu rõ ánh mắt kia đại biểu cho cái gì. Nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy Âu Dương liền giống tuyết trắng tinh thuần ngoài cửa sổ, hắn chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không rõ.
- Ngươi thực sự muốn giả ngu sao? Cô nương người ta chỉ còn thiếu chủ động nói cho ngươi biết nàng thích ngươi. Xem ra ngươi cái gì cũng thay đổi chỉ có điểm này là không thay đổi!
Yên Hồng nhìn bão tuyết bên ngoài cười nói.
- Lưu Tĩnh là bằng hữu tốt nhất của ta. Cả đời này đều như vậy!
Âu Dương không trực tiếp trả lời. Nhưng nghe qua câu nói này của hắn chỉ cần là người có chút đầu óc tin tưởng nhất định có thể hiểu rõ đây là có ý gì.
Đời này là bằng hữu tốt nhất, ý này chính là nói cả đời này chúng ta đều chỉ nằm trong phạm trù bằng hữu không thể vượt ra ngoài. Dĩ nhiên, hiện tại bạn học Âu Dương chúng ta không dám trực tiếp nói với Lưu đại tiểu thư như vậy. Bởi vì kết quả rất có thể là bị bóp chết.
Mặc dù thần lực thiên hạ vô địch, nhưng chọc cô nãi nãi Lưu Tĩnh cũng sẽ bị ném mất mặt! Đây là câu nói do tiểu bạch kiểm Thiệu Phong tổng kết ra. Đám người Tử Thần vô cùng tán thành câu nói này.
- Trận tuyết lớn này đã rơi năm ngày. Cho dù là hiệu suất Bắc Kinh cũng có không ít căn nhà bị ép sập. Ngươi biết những ngày qua những địa phương khác đã có bao nhiêu người bị đông chết không?
Yên Hồng bỗng nhiên chuyển đề tài khiến Âu Dương có chút kinh hãi nho nhỏ.
Âu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra thời tiết như vậy đối với hắn mà nói không có gì đáng kể. nếu như hắn muốn, sau một khắc gió tuyết sẽ tan đi, bầu trời sẽ xuất hiện ánh mặt trời mới. Dùng sức một người thay đổi tự nhiên, nghe ra có chút huyền ảo. Trên thực tế người đạt được trình độ như Âu Dương, làm điều này vẫn cực kỳ thoải mái.
- Ta không để ý đến sự sống chếtc ủa những người khác. Ta chỉ cần có thể bảo đảm mình và bằng hữu của mình sống như vậy là đủ rồi!
Âu Dương tất nhiên biết, nếu như lại để Yên Hồng nói tiếp nói, nhất định sẽ có dính dáng đến những hành động đại nhân đại nghĩa cứu vớt thế giới.
Lưu Tĩnh đối với hai cữ bạn cũ đặc biệt coi trọng.
Âu Dương nghe nàng nói như thế chỉ có thể cười khổ. Tuy nhiên Âu Dương không muốn giải thích. Bởi vì hắn cảm thấy giải thích cũng không rõ ràng.
- Tiểu cô nương, ngươi với Âu Dương đã biết nhau bao nhiêu năm?
Yên Hồng nhìn Lưu Tĩnh hỏi.
- Hừ! Ta với hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn!
Giọng điệu của Lưu Tĩnh khi nói câu này đặc biệt rõ ràng. Thật ra nàng đã tính nhấn mạnh bốn chữ, đó chính là thanh mai trúc mã. Nàng tính nói cho Yên Hồng biết, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
- Tiểu cô nương, nếu như ta nói cho ngươi biết ta với Âu Dương quen nhau đã hơn trăm năm ngươi có tin không?
Yên Hồng vừa nói ra câu này, Lưu Tĩnh lập tức trợn tròn hai mắt. Trước tiên không nói Yên Hồng nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai mươi tuổi, Lưu Tĩnh nhưng biết tuổi tác thực tế của Âu Dương. Lúc này Yên Hồng bỗng nhiên nói nàng với Âu Dương đã quen nhau hơn trăm năm. Chẳng lẽ nói nàng đã quen với Âu Dương từ đời trước?
Thành thật mà nói quen từ đời trước cũng không hẳn là sai. Dù sao đời trước Âu Dương thực sự có quen với Yên Hồng. Tuy nhiên Yên Hồng muốn ở trước mặt Lưu Tĩnh lấy khoảng cách thời gian quen biết ngắn dài để chiếm tiện nghi chính là tìm cái chết.
Phải nói rằng thời gian quen biết dài hay ngắn, ai có thể lâu hơn Lưu Tĩnh? Tĩnh tỷ với Âu Dương quen biết đã bao lâu? Dám với thời gian quen biết ngắn dài với Tĩnh tỷ sao? Đó chỉ là phù vân. Làm vậy chỉ là tìm tàn phế!
- Chuyện các ngươi quen biết bao lâu liên quan gì đến ta?
Sát khí! Bỗng nhiên! Tất cả nam nhân ở đây đều cảm nhận được sự tồn tại của sát khí. Khởi nguồn của sát khí này tất nhiên là Lưu đại tiểu thư của chúng ta!
Một khi Lưu đại tiểu thư phát uy, cho dù mạnh như tiểu bạch kiểm cũng chỉ có thể thành thật hầu hạ như thái giám hầu hạ lão phật gia. Ngay cả cái rắm cũng không dám thả loạn, rất sợ lão phật gia tức giận sẽ trút lên người mình.
- A... Ta hẹn với bằng hữu... Các ngươi từ từ tán gẫu...
Tiểu bạch kiểm lựa chọn chạy trốn!
- Ta hẹn người ngắm trăng...
Lý do của Tử Thần càng vô sỉ hơn! Trong nửa tháng gần đây đều là tuyết rơi. Ngắm trăng sao? Ngắm muội của ngươi đi...
- Người đã già, hẳn là nên ngủ nhiều mọt chút...
Lưu Khải Hàng nhìn thấy Tử Thần và Thiệu Phong chạy trốn, hắn cũng đánh hơi được một chút khí tức nguy hiểm, vội vàng xoay người rời đi...
Lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người Lưu đại tiểu thư và Yên Hồng đứng đối diện nhau. Trên đầu Âu Dương chợt có một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Sau đó hắn khẽ nói:
- Vậy... Ta với Tử Thần cùng đi ngắm trăng...
- Không được!
Giờ phút này hai nữ nhân lại cùng lúc mở miệng. Không phải đều nói, có vài thời điểm nữ nhân vẫn có một vài đặc điểm cộng đồng, nói ví dụ như thời điểm la hét với người khác.
- Yên Hồng đúng không! Cái tên này nghe thật có nhã hứng!
Lưu Tĩnh bắt đầu tấn công. Câu nói này của nàng khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu! Nhã hứng... Oa, thật ra ý của Lưu đại tiểu thư chính là, cái tên này nghe ra thật có nhã hưng như những kẻ trong thanh lâu cổ...
- Ta không biết có nhã hứng hay không có nhã hứng. Ta chỉ biết là sư phụ ta nói, bình thường gặp mặt phải có lễ phép. Trước tiên phải tự giới thiệu mình. Ngươi nói thế nào?
Yên Hồng tất nhiên không phải là kẻ tầm thường. Câu nói này trực tiếp tại nói cho mọi người biết: Lưu Tĩnh! Ngươi ngay cả lễ nghĩa khi gặp mặt cũng không hiểu, ngươi còn đề cập nhã hứng với không nhã hứng với ta làm gì!
- Ngươi...
Lần này Lưu Tĩnh ăn phải thiệt lớn. Tuy nhiên Lưu đại tiểu thư vẫn rất cường đại. Lưu đại tiểu thư cười cười nói:
- Ta là Lưu Tĩnh bằng hữu tốt nhất của Âu Dương!
Lưu Tĩnh vừa nói còn kéo cánh tay Âu Dương lại, sau đó dùng con mắt mạnh mẽ uy hiếp Âu Dương một phen. Nhìn bộ dáng kia, Âu Dương lập tức cảm thấy dựng tóc gáy. Âu Dương biết, lúc này nếu như mình dám nói một chữ "Không", tất cả những thứ kia thật sự sẽ phải kết thúc...
Tại sao? Bởi vì ánh mắt giết người của Lưu đại tiểu thư như đang nói cho mọi người biết, nếu là ngươi dám nói một chữ "Không"! Ta liền giết chết ngươi...
Bản thân là một nam nhân, Âu Dương vẫn rất có giác ngộ nam nhân. Tuy rằng Âu Dương cười khổ, nhưng vẫn thành thật ngậm miệng, chỉ xem mình như một người đứng ngoài chờ đợi Yên Hồng bắt đầu phản kích...
Hai vị cô nãi nãi xem như đều là người có hàm dưỡng. Cho nên cho dù châm chọc nhau, vẫn không nói ra những lời quá khích hoặc là ra tay đánh nhau. Âu Dương thấy có lẽ đây là chuyện đáng vui mừng duy nhất trong lúc này.
Tuy nhiên từ sau khi Yên Hồng xuất hiện, Lưu Tĩnh dường như đã xuất hiện một vài thay đổi nho nhỏ. Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương đã không còn trong sáng như trước đây nữa. Tất nhiên Âu Dương hiểu rõ ánh mắt kia đại biểu cho cái gì. Nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy Âu Dương liền giống tuyết trắng tinh thuần ngoài cửa sổ, hắn chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không rõ.
- Ngươi thực sự muốn giả ngu sao? Cô nương người ta chỉ còn thiếu chủ động nói cho ngươi biết nàng thích ngươi. Xem ra ngươi cái gì cũng thay đổi chỉ có điểm này là không thay đổi!
Yên Hồng nhìn bão tuyết bên ngoài cười nói.
- Lưu Tĩnh là bằng hữu tốt nhất của ta. Cả đời này đều như vậy!
Âu Dương không trực tiếp trả lời. Nhưng nghe qua câu nói này của hắn chỉ cần là người có chút đầu óc tin tưởng nhất định có thể hiểu rõ đây là có ý gì.
Đời này là bằng hữu tốt nhất, ý này chính là nói cả đời này chúng ta đều chỉ nằm trong phạm trù bằng hữu không thể vượt ra ngoài. Dĩ nhiên, hiện tại bạn học Âu Dương chúng ta không dám trực tiếp nói với Lưu đại tiểu thư như vậy. Bởi vì kết quả rất có thể là bị bóp chết.
Mặc dù thần lực thiên hạ vô địch, nhưng chọc cô nãi nãi Lưu Tĩnh cũng sẽ bị ném mất mặt! Đây là câu nói do tiểu bạch kiểm Thiệu Phong tổng kết ra. Đám người Tử Thần vô cùng tán thành câu nói này.
- Trận tuyết lớn này đã rơi năm ngày. Cho dù là hiệu suất Bắc Kinh cũng có không ít căn nhà bị ép sập. Ngươi biết những ngày qua những địa phương khác đã có bao nhiêu người bị đông chết không?
Yên Hồng bỗng nhiên chuyển đề tài khiến Âu Dương có chút kinh hãi nho nhỏ.
Âu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra thời tiết như vậy đối với hắn mà nói không có gì đáng kể. nếu như hắn muốn, sau một khắc gió tuyết sẽ tan đi, bầu trời sẽ xuất hiện ánh mặt trời mới. Dùng sức một người thay đổi tự nhiên, nghe ra có chút huyền ảo. Trên thực tế người đạt được trình độ như Âu Dương, làm điều này vẫn cực kỳ thoải mái.
- Ta không để ý đến sự sống chếtc ủa những người khác. Ta chỉ cần có thể bảo đảm mình và bằng hữu của mình sống như vậy là đủ rồi!
Âu Dương tất nhiên biết, nếu như lại để Yên Hồng nói tiếp nói, nhất định sẽ có dính dáng đến những hành động đại nhân đại nghĩa cứu vớt thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.