Chương 972: Ta không giúp được
Minh Nguyệt
14/09/2013
Đặng Dương chỉ vào người pha rượu kia nói. Hắn biết chẳng mấy chốc câu nói này của mình sẽ truyền tới tai của người quản lý!
- Vâng... Vâng...
Đây vẫn là lần đầu tiên người pha rượu này nhìn thấy Đặng Dương tức giận tới như vậy! Bên này hỗn loạn cũng khiến trên đài BO tạm thời ngừng lại. Vô số nam nữ trong sàn này thoáng nhìn về phía Đặng Dương. Ở nơi này thật sự rất ít người biết tới Đặng Dương. Rất nhiều người trong lòng thầm cười trên sự đau khổ của người khác. Gây sự trong khu vực của Đặng thiếu quả thực chính là muốn chết...
Dĩ nhiên, nếu như để Đặng Dương biết được suy nghĩ của những người này, có lẽ Đặng Dương sẽ tức chết ngay tại chỗ! Mẹ nó, mọi người phải biết đây là khu vực của mình. Mình muốn gây chuyện ở khu vực của mình cũng không được sao?
Tại lầu hai, hiện tại Hổ gia đang ngồi ở đâu. Tuy nhiên từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra, hiện tại hắn còn khó chịu hơn cả quỳ!
Thiệu Phong đứng ở bên cạnh lan can lầu hai cúi người nhìn hai huynh muội Đặng Thiến và Đặng Dương phía dưới. Hắn biết hiện tại tâm tình của hai người phía dưới nhất định rất phiền muộn. Trong thời khắc mấu chốt này lại chọc phải tướng quân. Điều này cần phải có dũng khí rất lớn.
- Âu Dương, ba tháng tiếp theo ngươi ở lại chỗ của ta đi!
Lôi Minh dường như căn bản không nhìn thấy tất cả những điều đó. Hiện tại điều hắn quan tâm chính là Âu Dương ở tại nhà hắn!
- Được ở chỗ ngươi đi. Tuy nhiên ta không thích chỗ nào có quá nhiều người. Ngươi điều đám cảnh vệ gì đó đi cả đi!
Âu Dương khẽ mỉm cười.
- Được được! Có ngươi ở đó, cho dù bom nguyên tử có nổ, cũng không nổ chết được ta!
Tất nhiên Lôi Minh biết rõ về bản lĩnh của Âu Dương cho nên hắn không chút lo lắng cho sự an toàn của mình. Dù sao nếu như không có Âu Dương, mình nhiều nhất chỉ còn sống được ba tháng!
Tất nhiên Đặng Dương cũng nhìn thấy Thiệu Phong đang đứng trên lầu. Tuy nhiên hắn biết hiện tại còn không phải là thời điểm đi tới đó. Nơi này hỗn loạn như vậy có thể là nơi bọn họ đàm luận tình nghĩa sao?
- Mụ nội nó, tất cả nhìn cái gì! Cút cho ta! Tất cả đều cút ra ngoài!
Đặng thiếu dùng một ngón tay chỉ vào những người vẫn đang đứng xem náo nhiệt.
- Láo thật! Ngươi là ai...
- Ta ngất! Đây chính là khu vực của Đặng thiếu! Ngươi muốn chết sao?
- Giết chết gia hoả này!
- Đúng vậy! Dám ở trong khu vực của Đặng thiếu gây chuyện. Hổ gia, bảo Hổ gia giết chết tiểu tử này!
- Ngươi mặc áo da chó như vậy đã dám trêu chọc Đặng thiếu sao? Ngươi muốn chết hả...
Đủ những lời nói vang lên khiến lầu trên lầu dưới đều nở nụ cười.
Người trên lầu cười tất nhiên là Lôi Minh. Ban đầu Lôi Minh còn nghĩ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ Đặng thiếu còn có thể nói đây là chỗ của bằng hữu, hắn chỉ hỗ trợ mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại tất cả mọi người ở đây đều nói đây là khu vực của Đặng thiếu. Cho dù ngươi có tám cái miệng ngươi cũng chắc chắn không nói rõ được. Đặng Thiến ở bên cạnh cười rất thê thảm. Ban đầu nàng còn muốn dựa vào mặt mũi của mình nói với Lôi Minh đây không phải là khu vực của bọn họ. Hiện tại nàng cảm giác nếu như mình lại nói như vậy, cuối cùng nhất định sẽ bị giết chết...
Mặt Đặng thiếu đã tái cả lại! Mà lúc này tiểu đệ, thủ hạ của hắn vẫn tính là biết cách làm việc. Khi thấy mặt Đặng thiếu lúc này hết xanh lại đen, những tiểu đệ này đã bắt đầu xua tan đám khách ra ngoài.
Tất nhiên điều này đã khiến rất nhiều khách phẫn nộ. Ngươi nhìn thử xem đôi nam nữ ở trong góc đang làm việc tới thời khắc quan trọng lại bị đuổi ra sẽ không tình nguyện tới mức nào... Còn có một tên côn đồ đang cưa cẩm một sinh viên đại học sinh đẹp, hiện tại còn chưa thành công sao không khó chịu. Dù sao đi nữa lần này đã khiến không ít nam nữ si tình đều cảm thấy mất hứng.
Tuy nhiên lần này cũng không phụ thuộc vào bọn họ. Đặng thiếu đã lên tiếng, không ai dám lưu những nam nữ si tình này ở lại!
Trong thời gian uống cạn một chén trà, tất cả khách trong sàn nhảy đã rời khỏi đó. Chỉ còn lại một vài gia hỏa! Dưới một câu nói “Cút” của Đặng thiếu tất cả mọi người kể cả Hổ gia đều lăn ra!
Thời điểm mọi người nhìn thấy đám người trông coi câu lạc bộ này cũng lăn ra ngoài, Đặng Trung Hưng cũng từ bên ngoài đi tới. Đặng Trung Hưng chỉ đi có một mình. Bởi vì hắn biết, khi gặp tướng quân thời, Lôi Minh rất ghét người khác dẫn theo một nhóm người đi cùng!
Nhìn thấy Đặng Trung Hưng đi vào, Lôi Minh cũng không đứng dậy. Với thân phận của hắn, có thể khiến hắn đứng dậy nghênh đón thực sự không nhiều! Đặng Trung Hưng cũng biết Lôi Minh có tư cách này.
- Tên khốn kiếp này! Ngươi không thể làm sạch địa bàn của mình sạch sẽ một chút sao? Chí ít thủ hạ cũng không nên là đám long xà hỗn tạp như vậy chứ?
Sau khi Đặng Trung Hưng đi vào, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Đặng Dương đang đứng đợi. Sau đó Đặng Trung Hưng nhìn Đặng Thiến một chút. Hắn biết, ngày hôm nay vẫn phải dựa vào Đặng Thiến.
- Ngày hôm nay ta không giúp được. Các ngươi ai giữ mặt người đó...
Từ sau khi Đặng Thiến đi vào, sắc mặt đã không tốt lắm. Bởi vì nàng thấy được một nhân vật rất giỏi trêu chọc người khác.
Mà khi Đặng Trung Hưng ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, hắn lại bắt gặp hình ảnh Lôi Minh đứng dậy rót nước vào chén cho Âu Dương... Trong nháy mắt cảnh tượng như vậy đã khiến Đặng Trung Hưng hoá đá! Nhân vật có thể khiến Lôi Minh đứng dậy rót nước... Trong nháy mắt Đặng Trung Hưng nghĩ tới một người! Đó chính là sư phụ của Tử Thần, nhân vật truyền thuyết trong mấy năm gần đây, một nhân vật được dị năng giới gọi là thần linh sống!
- Âu Dương!
Trong nháy mắt Đặng Dương và Đặng Trung Hưng đồng thời gọi ra cái tên này. Nhân dân cả nước đều rất quen thuộc với cái tên này. Dù sao những năm gần đây Âu Dương rất nhiều lần xuất hiện trên truyền hình. Chỉ có điều khi xuất hiện hắn đều lấy thân phận của vận động viên nói cái gì cảm ơn cha mẹ... A không! Cảm ơn quốc gia! Thứ tự không thể loạn...
- Xem ra hôm nay gặp phải phiền toái lớn...
Đặng Trung Hưng biết, nếu như chỉ khiến tâm tình Lôi Minh không tốt, như vậy hắn vác khuôn mặt già nua này tới đây, cuối cùng Lôi Minh vẫn phải cho hắn chút mặt mũi. Nhưng hôm nay Lôi Minh lại cùng Âu Dương đến đây. Tại địa bàn của mình, bị người gây phiền phức. Đây không phải là đánh vào mặt Lôi Minh. Đây là đánh vào mặt khách quý của Lôi Minh! Cho nên ngày hôm nay rất khó giải quyết!
- Muội muội... Chuyện này...
Trong nháy mắt Đặng Dương nhìn thấy Âu Dương hắn liền vô cùng hoảng sợ!
- Tiểu bạch kiểm phía dưới kia! Lấy thêm cho lão nương một bình Thiêu Đao Tử đến đây! Đừng đứng đó nhìn nữa. Chính là nói ngươi đấy! Nhanh lên!
Ngay khi ba người Đặng gia còn đang nói chuyện, Yên Hồng ở lầu trên rất hào sảng hô lớn như vậy. Đặng Dương nhìn một chút xung quanh. Có vẻ như người được gọi là tiểu bạch kiểm chính là mình.
Gia gia Đặng Trung Hưng đã hơn bảy mươi tuổi. Muội muội tất nhiên không thể nào được gọi là tiểu bạch kiểm. Vậy chỉ sợ chỉ có mình có tư cách là tiểu bạch kiểm này...
- Vâng... Vâng...
Đây vẫn là lần đầu tiên người pha rượu này nhìn thấy Đặng Dương tức giận tới như vậy! Bên này hỗn loạn cũng khiến trên đài BO tạm thời ngừng lại. Vô số nam nữ trong sàn này thoáng nhìn về phía Đặng Dương. Ở nơi này thật sự rất ít người biết tới Đặng Dương. Rất nhiều người trong lòng thầm cười trên sự đau khổ của người khác. Gây sự trong khu vực của Đặng thiếu quả thực chính là muốn chết...
Dĩ nhiên, nếu như để Đặng Dương biết được suy nghĩ của những người này, có lẽ Đặng Dương sẽ tức chết ngay tại chỗ! Mẹ nó, mọi người phải biết đây là khu vực của mình. Mình muốn gây chuyện ở khu vực của mình cũng không được sao?
Tại lầu hai, hiện tại Hổ gia đang ngồi ở đâu. Tuy nhiên từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra, hiện tại hắn còn khó chịu hơn cả quỳ!
Thiệu Phong đứng ở bên cạnh lan can lầu hai cúi người nhìn hai huynh muội Đặng Thiến và Đặng Dương phía dưới. Hắn biết hiện tại tâm tình của hai người phía dưới nhất định rất phiền muộn. Trong thời khắc mấu chốt này lại chọc phải tướng quân. Điều này cần phải có dũng khí rất lớn.
- Âu Dương, ba tháng tiếp theo ngươi ở lại chỗ của ta đi!
Lôi Minh dường như căn bản không nhìn thấy tất cả những điều đó. Hiện tại điều hắn quan tâm chính là Âu Dương ở tại nhà hắn!
- Được ở chỗ ngươi đi. Tuy nhiên ta không thích chỗ nào có quá nhiều người. Ngươi điều đám cảnh vệ gì đó đi cả đi!
Âu Dương khẽ mỉm cười.
- Được được! Có ngươi ở đó, cho dù bom nguyên tử có nổ, cũng không nổ chết được ta!
Tất nhiên Lôi Minh biết rõ về bản lĩnh của Âu Dương cho nên hắn không chút lo lắng cho sự an toàn của mình. Dù sao nếu như không có Âu Dương, mình nhiều nhất chỉ còn sống được ba tháng!
Tất nhiên Đặng Dương cũng nhìn thấy Thiệu Phong đang đứng trên lầu. Tuy nhiên hắn biết hiện tại còn không phải là thời điểm đi tới đó. Nơi này hỗn loạn như vậy có thể là nơi bọn họ đàm luận tình nghĩa sao?
- Mụ nội nó, tất cả nhìn cái gì! Cút cho ta! Tất cả đều cút ra ngoài!
Đặng thiếu dùng một ngón tay chỉ vào những người vẫn đang đứng xem náo nhiệt.
- Láo thật! Ngươi là ai...
- Ta ngất! Đây chính là khu vực của Đặng thiếu! Ngươi muốn chết sao?
- Giết chết gia hoả này!
- Đúng vậy! Dám ở trong khu vực của Đặng thiếu gây chuyện. Hổ gia, bảo Hổ gia giết chết tiểu tử này!
- Ngươi mặc áo da chó như vậy đã dám trêu chọc Đặng thiếu sao? Ngươi muốn chết hả...
Đủ những lời nói vang lên khiến lầu trên lầu dưới đều nở nụ cười.
Người trên lầu cười tất nhiên là Lôi Minh. Ban đầu Lôi Minh còn nghĩ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ Đặng thiếu còn có thể nói đây là chỗ của bằng hữu, hắn chỉ hỗ trợ mà thôi. Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại tất cả mọi người ở đây đều nói đây là khu vực của Đặng thiếu. Cho dù ngươi có tám cái miệng ngươi cũng chắc chắn không nói rõ được. Đặng Thiến ở bên cạnh cười rất thê thảm. Ban đầu nàng còn muốn dựa vào mặt mũi của mình nói với Lôi Minh đây không phải là khu vực của bọn họ. Hiện tại nàng cảm giác nếu như mình lại nói như vậy, cuối cùng nhất định sẽ bị giết chết...
Mặt Đặng thiếu đã tái cả lại! Mà lúc này tiểu đệ, thủ hạ của hắn vẫn tính là biết cách làm việc. Khi thấy mặt Đặng thiếu lúc này hết xanh lại đen, những tiểu đệ này đã bắt đầu xua tan đám khách ra ngoài.
Tất nhiên điều này đã khiến rất nhiều khách phẫn nộ. Ngươi nhìn thử xem đôi nam nữ ở trong góc đang làm việc tới thời khắc quan trọng lại bị đuổi ra sẽ không tình nguyện tới mức nào... Còn có một tên côn đồ đang cưa cẩm một sinh viên đại học sinh đẹp, hiện tại còn chưa thành công sao không khó chịu. Dù sao đi nữa lần này đã khiến không ít nam nữ si tình đều cảm thấy mất hứng.
Tuy nhiên lần này cũng không phụ thuộc vào bọn họ. Đặng thiếu đã lên tiếng, không ai dám lưu những nam nữ si tình này ở lại!
Trong thời gian uống cạn một chén trà, tất cả khách trong sàn nhảy đã rời khỏi đó. Chỉ còn lại một vài gia hỏa! Dưới một câu nói “Cút” của Đặng thiếu tất cả mọi người kể cả Hổ gia đều lăn ra!
Thời điểm mọi người nhìn thấy đám người trông coi câu lạc bộ này cũng lăn ra ngoài, Đặng Trung Hưng cũng từ bên ngoài đi tới. Đặng Trung Hưng chỉ đi có một mình. Bởi vì hắn biết, khi gặp tướng quân thời, Lôi Minh rất ghét người khác dẫn theo một nhóm người đi cùng!
Nhìn thấy Đặng Trung Hưng đi vào, Lôi Minh cũng không đứng dậy. Với thân phận của hắn, có thể khiến hắn đứng dậy nghênh đón thực sự không nhiều! Đặng Trung Hưng cũng biết Lôi Minh có tư cách này.
- Tên khốn kiếp này! Ngươi không thể làm sạch địa bàn của mình sạch sẽ một chút sao? Chí ít thủ hạ cũng không nên là đám long xà hỗn tạp như vậy chứ?
Sau khi Đặng Trung Hưng đi vào, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Đặng Dương đang đứng đợi. Sau đó Đặng Trung Hưng nhìn Đặng Thiến một chút. Hắn biết, ngày hôm nay vẫn phải dựa vào Đặng Thiến.
- Ngày hôm nay ta không giúp được. Các ngươi ai giữ mặt người đó...
Từ sau khi Đặng Thiến đi vào, sắc mặt đã không tốt lắm. Bởi vì nàng thấy được một nhân vật rất giỏi trêu chọc người khác.
Mà khi Đặng Trung Hưng ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, hắn lại bắt gặp hình ảnh Lôi Minh đứng dậy rót nước vào chén cho Âu Dương... Trong nháy mắt cảnh tượng như vậy đã khiến Đặng Trung Hưng hoá đá! Nhân vật có thể khiến Lôi Minh đứng dậy rót nước... Trong nháy mắt Đặng Trung Hưng nghĩ tới một người! Đó chính là sư phụ của Tử Thần, nhân vật truyền thuyết trong mấy năm gần đây, một nhân vật được dị năng giới gọi là thần linh sống!
- Âu Dương!
Trong nháy mắt Đặng Dương và Đặng Trung Hưng đồng thời gọi ra cái tên này. Nhân dân cả nước đều rất quen thuộc với cái tên này. Dù sao những năm gần đây Âu Dương rất nhiều lần xuất hiện trên truyền hình. Chỉ có điều khi xuất hiện hắn đều lấy thân phận của vận động viên nói cái gì cảm ơn cha mẹ... A không! Cảm ơn quốc gia! Thứ tự không thể loạn...
- Xem ra hôm nay gặp phải phiền toái lớn...
Đặng Trung Hưng biết, nếu như chỉ khiến tâm tình Lôi Minh không tốt, như vậy hắn vác khuôn mặt già nua này tới đây, cuối cùng Lôi Minh vẫn phải cho hắn chút mặt mũi. Nhưng hôm nay Lôi Minh lại cùng Âu Dương đến đây. Tại địa bàn của mình, bị người gây phiền phức. Đây không phải là đánh vào mặt Lôi Minh. Đây là đánh vào mặt khách quý của Lôi Minh! Cho nên ngày hôm nay rất khó giải quyết!
- Muội muội... Chuyện này...
Trong nháy mắt Đặng Dương nhìn thấy Âu Dương hắn liền vô cùng hoảng sợ!
- Tiểu bạch kiểm phía dưới kia! Lấy thêm cho lão nương một bình Thiêu Đao Tử đến đây! Đừng đứng đó nhìn nữa. Chính là nói ngươi đấy! Nhanh lên!
Ngay khi ba người Đặng gia còn đang nói chuyện, Yên Hồng ở lầu trên rất hào sảng hô lớn như vậy. Đặng Dương nhìn một chút xung quanh. Có vẻ như người được gọi là tiểu bạch kiểm chính là mình.
Gia gia Đặng Trung Hưng đã hơn bảy mươi tuổi. Muội muội tất nhiên không thể nào được gọi là tiểu bạch kiểm. Vậy chỉ sợ chỉ có mình có tư cách là tiểu bạch kiểm này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.