Chương 25: Tàn quân
Minh Nguyệt
03/07/2013
Âu Dương đã khiến hắn được mở mang kiến thức. Mũi tên của Âu Dương không chỉ chuẩn, hơn nữa lực lượng cũng khiến người ta khó có thể tin nổi! Hắn vẫn dùng mũi tên của mình giết từng người trong chiến trận khiên tròn, mở lối đi cho trung đội số 7!
Ầm...
Trung đội số 7 tạo thành chiến trận hình nón xông vào bên trong lỗ hổng này. Chiến trận khiên tròn căn bản không ngờ được lại có biến động này xuất hiện. Lúc này trung đội số 7 lập tức vọt vào chỗ hổng quấy nhiễu bước tiến của toàn chiến trận. Không có chỉ huy, tất cả binh sĩ đều mê man. Bọn họ không biết tiếp theo nên làm thế nào.
- Giết!
Lăng Túc xông lên trước. Lúc này hắn lại hóa thân thành ác lang! Hung hăng xông tới tàn sát những tên địch đang mờ mịt không biết phải làm sao!
Vèo... Vèo... Vèo... Vèo...
Bốn mũi tên lại bay tới. Lỗ hổng bị trung đội số 7 mở ra, còn chưa kịp khôi phục điều chỉnh đã lại bị bắn chết thêm bốn người. Trong lúc nhất thời chiến trận khiên tròn hoàn toàn bị phá vỡ. Những binh sĩ này không còn mờ mịt nữa. Bọn họ biết bọn họ đã xong rồi! Không có chiến trận khiên tròn, khi đối mặt với kỵ binh bọn họ chỉ có thể bị tàn sát. Cho nên điều bọn họ nghĩ đến trước tiên chính là chạy trốn!
- Giết! Không để lại một người!
Lăng Túc chính là mũi nhọn của chiến trận hình nón. Hắn đi tới đâu, đám binh sĩ giống như gốc rạ liên tục ngã xuống! Ba mươi tên kỵ sĩ theo sát phía sau Lăng Túc. Bọn họ vừa hộ tống Lăng Túc, vừa hóa thân thành ác lang. Lúc này bọn họ không ngừng vung trường đao trong tay lên chém những binh sĩ ngoại trừ chạy trối chết ra không hề để ý tới người khác!
Không đỡ nổi một đòn! Hoàn toàn không đỡ nổi một đòn! Đây là đánh giá của trung đội số 10 đối với đoàn bộ tinh tinh nhuệ lúc này! Nhưng đánh giá này khiến bọn họ không thể nào tiếp thu được! Đoàn bộ binh tinh nhuệ khiến trung đội số 10 với đầy đủ nhân số của bọn họ đánh nửa ngày, tổn thất nhiều người như vậy, hiện tại lại không đỡ nổi một đòn của trung đội số 7 trước mặt!
Điều này thực sự vì nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ bản thân đoàn bộ binh có vấn đề sao? Đương nhiên không phải! Đây chủ yếu vì mũi tên kinh thiên đã bắn chết tên chỉ huy trong nháy mắt, khiến toàn đoàn bộ binh biến thành năm bè bảy mảng. Sau đó hai mũi tên thành công trợ giúp trung đội số 7 mở ra chỗ hổng để bọn họ có thể hoàn mỹ tấn công vào!
Mà bốn mũi tên phía sau càng đáng sợ hơn! Không lưu lại cho kẻ địch một cơ hội. Khiến kẻ địch thậm chí không có khả năng liên hợp chiến trận phản kích.
Vèo... Vèo... Vèo...
Từng mũi tên từ phía xa bay tới. Mỗi một mũi tên bắn tới đều sẽ lấy đi sinh mạng của một binh sĩ có ý đồ phản kháng.
Lúc này Âu Dương ở phía xa lại không hề truy sát những đào binh. Đối với hắn mà nói, đào binh là do những kỵ sĩ khác phụ trách truy kích. Tác dụng của hắn chính là phá tan sự tự tin của kẻ địch! Bất kỳ kẻ nào có ý đồ phản kháng đều bị hắn bắn chết. Hắn muốn cho đối phương biết, chỉ có từ bỏ phản kháng mới có thể không bị mình bắn chết!
Âu Dương thành công! Hắn thành công khiến những lực lượng muốn phản kháng cuối cùng của đối phương đều tan rã! Trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào dám có ý định phản kháng nữa. Bọn họ ngoại trừ chạy trốn không còn ý nghĩ khác.
Nhưng muốn chạy trốn, dù thế nào hai chân cũng không thể nào chạy trốn được bốn chân! Ba mươi một kỵ sĩ bắt đầu tách ra truy sát những đào binh đang chạy trốn khắp nơi. Một khi có nơi nào phát sinh vài tên binh sĩ có ý đồ phản kích vây giết một kỵ sĩ, lập tức sẽ có mũi tên bay đến phá tan trận hình của bọn họ!
Quân lính tan rã! Tất cả quân lính tan rã! Ba trăm binh sĩ chỉ sau một lát đã bị tàn sát hơn nửa. Số còn lại đều không còn sức phản kháng! Tuy nhiên lúc này mặc kệ bọn họ có phản kháng hay không đều chỉ có thể bị giết chết. Bởi vì trung đội số 7 căn bản không có năng lực bắt tù binh! Bọn họ có tổng cộng ba mươi hai người. Dựa vào ba mươi hai người bắt hơn một trăm tù binh. Có khả năng này sao? Đừng quên đây đang là địa bàn của người ta.
- Đừng chạy! Có chạy nữa cũng chết! Liều mạng với bọn họ...
Một binh sĩ có chút lớn tuổi dừng lại với ý định kêu gọi một ít đào binh cùng chống lại. Nhưng đáng tiếc hắn còn chưa nói hết, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen đầy quỷ dị đã cho hắn biết cái gì gọi là một mũi tên phong hầu.
Ba trăm người, bởi vì số lượng lần này quá nhiều, hơn nữa chạy làm nhiều ngả, toàn bộ đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn phải mất một giờ cuối cùng mới có thể xem như đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.
Cả cuộc chiến, đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn không có người nào chết trận. Bọn họ chỉ tổn thất bảy con chiến mã, mười hai người bị thương nhẹ. Cũng may lần này trung đội số 7 đã dẫn theo năm mươi con chiến mã. Tổn thất bảy con vẫn trong phạm vi bọn họ chịu được. Mười hai người bị thương nhẹ kia lại càng không quan trọng. Ở trong đoàn Đao Nhọn, rất ít người trên người không mang theo vết thương. Cho dù là thời kỳ hòa bình, dưới cường độ luyện tập lớn, người của đoàn quân Đao Nhọn cũng đầy vết thương nhẹ.
Khi toàn bộ trung đội số 7 trở về, năm thành viên của trung đội số 10 bị bắt làm tù binh đã được thả ra. Lúc này bọn họ đang nhìn những thành viên của trung đội số 7, những người đã từng được huấn luyện với bọn họ. Không ngờ bọn họ lại có cảm giác không nhận ra. Nhớ lại sự dũng mãnh của trung đội số 7 vừa nãy, bọn họ nghi ngờ đây có phải là một giấc mộng hay không?
- Vương Mông! Sao ngươi cũng bị bắt?
Cho tới lúc này, Lăng Túc mới nhận ra trong số những kỵ sĩ bị bắt còn có Vương Mông đội phó của trung đội số 10!
Vương Mông không để ý đến Lăng Túc. Hiện tại con mắt của hắn đang không ngừng lướt qua những kỵ sĩ quân đoàn Đao Nhọn đang thu thập chiến lợi phẩm. Nhưng hắn đếm tới đếm lui vẫn chỉ có ba mươi mốt người. Vương Mông biết, chung quanh đây nhất định còn có người thứ ba mươi hai đang ẩn nấp. Chính là Thần Xạ Thủ dùng kỹ thuật bắn cung có thể nói Thần Kỹ thống trị cả cuộc chiến.
- Người đâu?
Vương Mông không tìm thấy bóng dáng của Âu Dương, chỉ đành đưa mắt nhìn Lăng Túc. Hiện tại hắn rất muốn biết, người này rốt cuộc là ai.
- Người nào?
Đương nhiên Lăng Túc biết Vương Mông hỏi ai, nhưng hiện tại hắn muốn trêu Vương Mông một chút. Gia hoả này bình thường điên cuồng không biên giới. Hiện tại Lăng Túc nắm được cơ hội như vậy, sao có thể không trêu trọc hắn được?
- Lăng Túc, từ đâu ngươi có được Thần Xạ Thủ cường đại như thế? Chẳng lẽ là...
Tất nhiên Vương Mông có về biết thân phận của Lăng Túc. Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải Lăng Túc từ nhận được Thần Xạ Thủ từ chỗ đại nguyên soái Lăng Trung Thiên hay không. Đối với Vương Mông mà nói, đây mới là đáp án khiến hắn thỏa mãn nhất. Nếu quả thực là đáp án này, Vương Mông cũng có chút khinh bỉ Lăng Túc.
- Nghĩ gì thế! Đây là nhân tài ta tình cờ phát hiện được. Lăng Túc ta là người thế nào các ngươi còn không rõ hay sao?
Ầm...
Trung đội số 7 tạo thành chiến trận hình nón xông vào bên trong lỗ hổng này. Chiến trận khiên tròn căn bản không ngờ được lại có biến động này xuất hiện. Lúc này trung đội số 7 lập tức vọt vào chỗ hổng quấy nhiễu bước tiến của toàn chiến trận. Không có chỉ huy, tất cả binh sĩ đều mê man. Bọn họ không biết tiếp theo nên làm thế nào.
- Giết!
Lăng Túc xông lên trước. Lúc này hắn lại hóa thân thành ác lang! Hung hăng xông tới tàn sát những tên địch đang mờ mịt không biết phải làm sao!
Vèo... Vèo... Vèo... Vèo...
Bốn mũi tên lại bay tới. Lỗ hổng bị trung đội số 7 mở ra, còn chưa kịp khôi phục điều chỉnh đã lại bị bắn chết thêm bốn người. Trong lúc nhất thời chiến trận khiên tròn hoàn toàn bị phá vỡ. Những binh sĩ này không còn mờ mịt nữa. Bọn họ biết bọn họ đã xong rồi! Không có chiến trận khiên tròn, khi đối mặt với kỵ binh bọn họ chỉ có thể bị tàn sát. Cho nên điều bọn họ nghĩ đến trước tiên chính là chạy trốn!
- Giết! Không để lại một người!
Lăng Túc chính là mũi nhọn của chiến trận hình nón. Hắn đi tới đâu, đám binh sĩ giống như gốc rạ liên tục ngã xuống! Ba mươi tên kỵ sĩ theo sát phía sau Lăng Túc. Bọn họ vừa hộ tống Lăng Túc, vừa hóa thân thành ác lang. Lúc này bọn họ không ngừng vung trường đao trong tay lên chém những binh sĩ ngoại trừ chạy trối chết ra không hề để ý tới người khác!
Không đỡ nổi một đòn! Hoàn toàn không đỡ nổi một đòn! Đây là đánh giá của trung đội số 10 đối với đoàn bộ tinh tinh nhuệ lúc này! Nhưng đánh giá này khiến bọn họ không thể nào tiếp thu được! Đoàn bộ binh tinh nhuệ khiến trung đội số 10 với đầy đủ nhân số của bọn họ đánh nửa ngày, tổn thất nhiều người như vậy, hiện tại lại không đỡ nổi một đòn của trung đội số 7 trước mặt!
Điều này thực sự vì nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ bản thân đoàn bộ binh có vấn đề sao? Đương nhiên không phải! Đây chủ yếu vì mũi tên kinh thiên đã bắn chết tên chỉ huy trong nháy mắt, khiến toàn đoàn bộ binh biến thành năm bè bảy mảng. Sau đó hai mũi tên thành công trợ giúp trung đội số 7 mở ra chỗ hổng để bọn họ có thể hoàn mỹ tấn công vào!
Mà bốn mũi tên phía sau càng đáng sợ hơn! Không lưu lại cho kẻ địch một cơ hội. Khiến kẻ địch thậm chí không có khả năng liên hợp chiến trận phản kích.
Vèo... Vèo... Vèo...
Từng mũi tên từ phía xa bay tới. Mỗi một mũi tên bắn tới đều sẽ lấy đi sinh mạng của một binh sĩ có ý đồ phản kháng.
Lúc này Âu Dương ở phía xa lại không hề truy sát những đào binh. Đối với hắn mà nói, đào binh là do những kỵ sĩ khác phụ trách truy kích. Tác dụng của hắn chính là phá tan sự tự tin của kẻ địch! Bất kỳ kẻ nào có ý đồ phản kháng đều bị hắn bắn chết. Hắn muốn cho đối phương biết, chỉ có từ bỏ phản kháng mới có thể không bị mình bắn chết!
Âu Dương thành công! Hắn thành công khiến những lực lượng muốn phản kháng cuối cùng của đối phương đều tan rã! Trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào dám có ý định phản kháng nữa. Bọn họ ngoại trừ chạy trốn không còn ý nghĩ khác.
Nhưng muốn chạy trốn, dù thế nào hai chân cũng không thể nào chạy trốn được bốn chân! Ba mươi một kỵ sĩ bắt đầu tách ra truy sát những đào binh đang chạy trốn khắp nơi. Một khi có nơi nào phát sinh vài tên binh sĩ có ý đồ phản kích vây giết một kỵ sĩ, lập tức sẽ có mũi tên bay đến phá tan trận hình của bọn họ!
Quân lính tan rã! Tất cả quân lính tan rã! Ba trăm binh sĩ chỉ sau một lát đã bị tàn sát hơn nửa. Số còn lại đều không còn sức phản kháng! Tuy nhiên lúc này mặc kệ bọn họ có phản kháng hay không đều chỉ có thể bị giết chết. Bởi vì trung đội số 7 căn bản không có năng lực bắt tù binh! Bọn họ có tổng cộng ba mươi hai người. Dựa vào ba mươi hai người bắt hơn một trăm tù binh. Có khả năng này sao? Đừng quên đây đang là địa bàn của người ta.
- Đừng chạy! Có chạy nữa cũng chết! Liều mạng với bọn họ...
Một binh sĩ có chút lớn tuổi dừng lại với ý định kêu gọi một ít đào binh cùng chống lại. Nhưng đáng tiếc hắn còn chưa nói hết, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen đầy quỷ dị đã cho hắn biết cái gì gọi là một mũi tên phong hầu.
Ba trăm người, bởi vì số lượng lần này quá nhiều, hơn nữa chạy làm nhiều ngả, toàn bộ đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn phải mất một giờ cuối cùng mới có thể xem như đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.
Cả cuộc chiến, đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn không có người nào chết trận. Bọn họ chỉ tổn thất bảy con chiến mã, mười hai người bị thương nhẹ. Cũng may lần này trung đội số 7 đã dẫn theo năm mươi con chiến mã. Tổn thất bảy con vẫn trong phạm vi bọn họ chịu được. Mười hai người bị thương nhẹ kia lại càng không quan trọng. Ở trong đoàn Đao Nhọn, rất ít người trên người không mang theo vết thương. Cho dù là thời kỳ hòa bình, dưới cường độ luyện tập lớn, người của đoàn quân Đao Nhọn cũng đầy vết thương nhẹ.
Khi toàn bộ trung đội số 7 trở về, năm thành viên của trung đội số 10 bị bắt làm tù binh đã được thả ra. Lúc này bọn họ đang nhìn những thành viên của trung đội số 7, những người đã từng được huấn luyện với bọn họ. Không ngờ bọn họ lại có cảm giác không nhận ra. Nhớ lại sự dũng mãnh của trung đội số 7 vừa nãy, bọn họ nghi ngờ đây có phải là một giấc mộng hay không?
- Vương Mông! Sao ngươi cũng bị bắt?
Cho tới lúc này, Lăng Túc mới nhận ra trong số những kỵ sĩ bị bắt còn có Vương Mông đội phó của trung đội số 10!
Vương Mông không để ý đến Lăng Túc. Hiện tại con mắt của hắn đang không ngừng lướt qua những kỵ sĩ quân đoàn Đao Nhọn đang thu thập chiến lợi phẩm. Nhưng hắn đếm tới đếm lui vẫn chỉ có ba mươi mốt người. Vương Mông biết, chung quanh đây nhất định còn có người thứ ba mươi hai đang ẩn nấp. Chính là Thần Xạ Thủ dùng kỹ thuật bắn cung có thể nói Thần Kỹ thống trị cả cuộc chiến.
- Người đâu?
Vương Mông không tìm thấy bóng dáng của Âu Dương, chỉ đành đưa mắt nhìn Lăng Túc. Hiện tại hắn rất muốn biết, người này rốt cuộc là ai.
- Người nào?
Đương nhiên Lăng Túc biết Vương Mông hỏi ai, nhưng hiện tại hắn muốn trêu Vương Mông một chút. Gia hoả này bình thường điên cuồng không biên giới. Hiện tại Lăng Túc nắm được cơ hội như vậy, sao có thể không trêu trọc hắn được?
- Lăng Túc, từ đâu ngươi có được Thần Xạ Thủ cường đại như thế? Chẳng lẽ là...
Tất nhiên Vương Mông có về biết thân phận của Lăng Túc. Hắn bắt đầu nghi ngờ có phải Lăng Túc từ nhận được Thần Xạ Thủ từ chỗ đại nguyên soái Lăng Trung Thiên hay không. Đối với Vương Mông mà nói, đây mới là đáp án khiến hắn thỏa mãn nhất. Nếu quả thực là đáp án này, Vương Mông cũng có chút khinh bỉ Lăng Túc.
- Nghĩ gì thế! Đây là nhân tài ta tình cờ phát hiện được. Lăng Túc ta là người thế nào các ngươi còn không rõ hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.