Chương 1078: Tàn sát hàng loạt dân trong thành (2)
Minh Nguyệt
20/09/2013
Khâu Vân Bình hét lớn một tiếng, kiếm quang bỗng nhiên tụ tập đến một điểm, trong nháy mắt kiếm quang trực tiếp nổ nát, mang theo hỏa quang ở giữa nhảy vào ngoại vực!
- A. . .
Rất nhiều người nhìn thấy màn này đều la hét, chiêu này quá xảo diệu, mặc dù cuối cùng vẫn nghiền nát hư không, nhưng lại đồng dạng để Âu Dương hoàn toàn gánh chịu một kích này.
- Muốn giết Âu Dương, lão già ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lúc này lời nói của Ngụy Bỉnh Dập cũng có chút run rẩy, kỳ thực hiện tại hắn cũng có chút không xác định Âu Dương rốt cuộc như thế nào!
- Ha ha ha!
Khâu Vân Bình cười ha ha. Theo hắn thấy, trong thiên địa cho dù là Thiên Vương cũng không có tư cách dùng thân thể chịu đựng một kích này!
- Lão già kia, ngươi cười cái gì?
Bỗng nhiên! Bầu trời lần thứ hai bị xé rách, một cái bóng từ ngoại vực chậm rãi đi ra! Khi nhìn thấy cái bóng này, cho dù là Khâu Vân Bình cũng ngây người!
- Chuyện này sao có thể!
Khâu Vân Bình chỉ vào Âu Dương trên bầu trời, hắn có chút khó có thể tiếp thu, nhưng điều này cũng không trách được hắn, ai từng nhìn thấy có người dùng thân thể đối kháng một kích cuối cùng của cường giả tổ cấp mà y phục vẫn không bị phá chưa? Chuyện này cũng hơi quá mức!
- Lão già kia, ngươi quá yếu!
Âu Dương lại lặp lại, nếu như nói vừa rồi câu nói của Âu Dương có thể xem là bơm hơi cho mình, thì hiện tại câu nói này theo mọi người thấy chính là trắng trợn vũ nhục Khâu Vân Bình!
- Ha ha ha! Lão già kia thật ngu ngốc!
Ngụy Bỉnh Dập cũng phá lên cười, lúc này người có thể minh bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng chỉ có Ngụy Bỉnh Dập, bởi vì Ngụy Bỉnh Dập biết năng lực hóa giáp của Thứ Kiêu Cung mạnh như thế nào, đó chính là phòng ngự tuyệt đối trong nháy mắt chân chính.
Trước kia Ngụy Bỉnh Dập chính là dựa vào một chiêu này trực tiếp tiêu diệt Trịnh Tú Nhi. Dưới lực phòng ngự tuyệt đối của Thứ Kiêu Cung giáp hóa, Âu Dương chính là tồn tại bất bại!
- Không thể nào! Điều này không có khả năng!
Khâu Vân Bình ngây ngốc nhìn Âu Dương, lúc này hắn bỗng nhiên có chút khiếp đảm! Nhưng cũng không trách được hắn, nếu như Âu Dương thực sự mạnh như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua cho bọn họ?
- Lão Ngụy, ngươi về phương bắc chuẩn bị trước, ta thu thập xong đám kẻ xấu này sẽ về hội hợp với các ngươi!
Âu Dương đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy câu này cũng biết Âu Dương sắp sửa chạy trốn . . .
- Được!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thoáng qua Tiểu Thiên, truyền âm nói:
- Một lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi!
Nói xong Ngụy Bỉnh Dập vù một tiếng, bỏ chạy về phương bắc.
Khi Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi, cũng không có người đuổi theo hắn, bởi vì lúc này ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Âu Dương. Cho đến giờ, bọn họ cũng không thể nào minh bạch Âu Dương rốt cuộc đã dùng phương thức gì để tiếp nhận một kích vừa rồi của Khâu Vân Bình, nhưng không hề nghi ngờ, mở màn lần này của Âu Dương tuyệt đối đã chấn động toàn trường, cho nên hiện tại hắn kêu Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi, tất cả mọi người đều có chút không kịp phản ứng.
- Các vị, ân oán của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, các ngươi không phải muốn lấy mạng Âu Dương ta sao?
Âu Dương chỉ tay về phía đông nói:
- Âu Dương ở Phật sơn chờ chư vị, không gặp không về!
Nói xong Âu Dương hóa thành một đạo mũi tên bay về phía đông!
- Đuổi theo!
Mặc dù mọi người choáng váng, nhưng thấy Âu Dương đột nhiên bay về phía đông, cho dù bọn họ có ngốc cũng biết hiện tại nên đuổi theo.
- Các ngươi lưu lại, tiêu diệt Ngụy gia cho ta! Chúng ta đuổi theo!
Khâu Vân Bình chỉ tay về phía hơn vạn Tiên Tôn phía sau, hôm nay hắn đã hạ quyết tâm. Nếu không thể giết chết Âu Dương, chí ít cũng phải tiêu diệt Ngụy gia để Âu Dương khó chịu một thời gian!
Tứ đạo nhân ảnh phóng lên cao, theo sau Âu Dương biến mất ở chân trời phía đông. Trong nháy mắt người của Ngụy gia cũng sửng sốt! Cho dù là Tiểu Thiên và Mộng Hi đều có chút giật mình nhìn bầu trời, bọn họ ai thật sự không ngờ Âu Dương xuất hiện ngưu bức như vậy, cuối cùng lại xoay người bỏ đi, bỏ lại Ngụy gia ở lại!
- Chuyện này. . .
Tiểu Thiên thoáng chốc ngồi xuống mặt đất, hắn biết hôm nay Ngụy gia chắc chắn sẽ xong đời, nhiều Tiên Tôn như vậy, mỗi người tùy tiện đập một chưởng, đừng nói là Ngụy gia, phỏng chừng toàn bộ Minh Khê thành đều không còn sót lại chút gì!
Những Tiên Tôn này cũng không năng lực tụ tập tất cả lực lượng lại một điểm, sau đó tiến hành một kích tuyệt mệnh như Khâu Vân Bình.
Lúc này không riêng gì Ngụy gia, ngay cả những cường giả khác trong Minh Khê thành cũng sợ hãi, trên vạn Tiên Tôn đồng thời xuất thủ, hậu quả sẽ như thế nào, bất cứ tu luyện giả nào trong Minh Khê thành đều có thể minh bạch.
- Trời diệt Ngụy gia ta rồi. . .
Mộng Hi cũng buồn bã lắc đầu, nhưng lúc này nàng không hận Âu Dương, Âu Dương một mình giúp bọn họ lôi đi tứ đại cường giả mạnh nhất của thiên đình, nàng biết Âu Dương đã tận lực.
Đừng thấy Âu Dương biểu hiện cường thế như vậy, lấy một địch bốn sợ rằng Âu Dương vẫn không phải là đối thủ. Hắn vì Ngụy gia lưu lại chỗ này, đồng thời mạo hiểm như vậy đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Dù sao, với Quan Tâm Chiến Ý của Âu Dương, nếu như hắn muốn trốn, sợ rằng trong thiên hạ thực sự không ai có thể bắt được hắn. Dù sao ai có thể có tầm nhìn tuyệt đối trong trăm vạn dặm?
Cho dù là nhận biết của cường giả tổ cấp nhiều nhất cũng chỉ hơn mười vạn dặm mà thôi, còn Âu Dương lại có thể phát hiện ra tồn tại của đối phương, đồng thời chạy trốn ngoài phạm vi nhận biết của cường giả tổ cấp. Nói cách khác Âu Dương chỉ cần duy trì phạm vi trên trăm vạn dặm với những người của thiên đình, cho dù người của thiên đình muốn truy sát hắn cũng chỉ uổng phí sức lực.
Cũng chính vì điểm này mới khiến Âu Dương có dự định, sau khi giết chết Nghi Quân sẽ tiếp nhận truy sát của thiên đình. Biết rõ mình không thể bị giết chết, vậy còn cái gì đáng sợ?
Nhưng hiện tại, Âu Dương vì Ngụy gia bọn họ, không tránh né mà đứng ra, chỉ dựa vào điểm này, Ngụy gia còn có cái gì oán hận? Bị tứ đại cường giả thiên đình truy sát, sợ rằng không ai có thể bình an vô sự?
- Tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Từ trên bầu trời, bỗng nhiên một thanh âm nổi lên, sau đó nghe thấy từng đợt thanh âm lãnh khốc từ trên bầu trời truyền đến. Câu nói "Tàn sát hàng loạt dân trong thành" trực tiếp chấn động tâm linh của toàn bộ Minh Khê thành!
- Tàn sát hàng loạt dân trong thành? Ngụy gia chúng ta tự làm tự chịu! Hà tất liên lụy đến những người vô tội khác! Cùng là nhân tộc tội gì tự giết lẫn nhau?
Lúc này Tiểu Thiên vẫn hi vọng dùng nhân tộc kêu gọi lương tri của những người này, đáng tiếc hắn quá xem trọng lương tri của bọn họ....
Từng đợt quang mang hủy diệt chớp động trên bầu trời, người trong Minh Khê thành bắt đầu khủng hoảng, lúc này rốt cuộc bọn họ đã hoàn toàn thấy rõ diện mạo người của thiên đình.
Bọn người kia căn bản không để ý có cùng tộc hay không, trong mắt bọn họ chỉ có bản thân mình. Trong mắt bọn họ, những người này chỉ là con kiến hôi, là hạt bụi của thế giới này, căn bản không cần tồn tại!
Vô số người oán độc nhìn những Tiên Tôn trên bầu trời, nhưng bọn họ không có năng lực phản kháng, ngay cả một tia năng lực phản kháng cũng không có!
- Ầm!
Bỗng nhiên, thời không bị người ta đánh ra một lỗ thủng cực lớn. Từ ngoại vực, một bóng người màu đen bước ra, người này chính là Ngụy Bỉnh Dập. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập mỉm cười nhìn đám Tiên Tôn trên bầu trời, mở miệng nói:
- Rất có phong phạm của lão tử, tàn sát hàng loạt dân trong thành! Ha ha ha, được, lão tử thỏa mãn các ngươi, các ngươi đừng mơ có ai thoát!
- A. . .
Rất nhiều người nhìn thấy màn này đều la hét, chiêu này quá xảo diệu, mặc dù cuối cùng vẫn nghiền nát hư không, nhưng lại đồng dạng để Âu Dương hoàn toàn gánh chịu một kích này.
- Muốn giết Âu Dương, lão già ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lúc này lời nói của Ngụy Bỉnh Dập cũng có chút run rẩy, kỳ thực hiện tại hắn cũng có chút không xác định Âu Dương rốt cuộc như thế nào!
- Ha ha ha!
Khâu Vân Bình cười ha ha. Theo hắn thấy, trong thiên địa cho dù là Thiên Vương cũng không có tư cách dùng thân thể chịu đựng một kích này!
- Lão già kia, ngươi cười cái gì?
Bỗng nhiên! Bầu trời lần thứ hai bị xé rách, một cái bóng từ ngoại vực chậm rãi đi ra! Khi nhìn thấy cái bóng này, cho dù là Khâu Vân Bình cũng ngây người!
- Chuyện này sao có thể!
Khâu Vân Bình chỉ vào Âu Dương trên bầu trời, hắn có chút khó có thể tiếp thu, nhưng điều này cũng không trách được hắn, ai từng nhìn thấy có người dùng thân thể đối kháng một kích cuối cùng của cường giả tổ cấp mà y phục vẫn không bị phá chưa? Chuyện này cũng hơi quá mức!
- Lão già kia, ngươi quá yếu!
Âu Dương lại lặp lại, nếu như nói vừa rồi câu nói của Âu Dương có thể xem là bơm hơi cho mình, thì hiện tại câu nói này theo mọi người thấy chính là trắng trợn vũ nhục Khâu Vân Bình!
- Ha ha ha! Lão già kia thật ngu ngốc!
Ngụy Bỉnh Dập cũng phá lên cười, lúc này người có thể minh bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng chỉ có Ngụy Bỉnh Dập, bởi vì Ngụy Bỉnh Dập biết năng lực hóa giáp của Thứ Kiêu Cung mạnh như thế nào, đó chính là phòng ngự tuyệt đối trong nháy mắt chân chính.
Trước kia Ngụy Bỉnh Dập chính là dựa vào một chiêu này trực tiếp tiêu diệt Trịnh Tú Nhi. Dưới lực phòng ngự tuyệt đối của Thứ Kiêu Cung giáp hóa, Âu Dương chính là tồn tại bất bại!
- Không thể nào! Điều này không có khả năng!
Khâu Vân Bình ngây ngốc nhìn Âu Dương, lúc này hắn bỗng nhiên có chút khiếp đảm! Nhưng cũng không trách được hắn, nếu như Âu Dương thực sự mạnh như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua cho bọn họ?
- Lão Ngụy, ngươi về phương bắc chuẩn bị trước, ta thu thập xong đám kẻ xấu này sẽ về hội hợp với các ngươi!
Âu Dương đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy câu này cũng biết Âu Dương sắp sửa chạy trốn . . .
- Được!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thoáng qua Tiểu Thiên, truyền âm nói:
- Một lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi!
Nói xong Ngụy Bỉnh Dập vù một tiếng, bỏ chạy về phương bắc.
Khi Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi, cũng không có người đuổi theo hắn, bởi vì lúc này ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Âu Dương. Cho đến giờ, bọn họ cũng không thể nào minh bạch Âu Dương rốt cuộc đã dùng phương thức gì để tiếp nhận một kích vừa rồi của Khâu Vân Bình, nhưng không hề nghi ngờ, mở màn lần này của Âu Dương tuyệt đối đã chấn động toàn trường, cho nên hiện tại hắn kêu Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi, tất cả mọi người đều có chút không kịp phản ứng.
- Các vị, ân oán của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, các ngươi không phải muốn lấy mạng Âu Dương ta sao?
Âu Dương chỉ tay về phía đông nói:
- Âu Dương ở Phật sơn chờ chư vị, không gặp không về!
Nói xong Âu Dương hóa thành một đạo mũi tên bay về phía đông!
- Đuổi theo!
Mặc dù mọi người choáng váng, nhưng thấy Âu Dương đột nhiên bay về phía đông, cho dù bọn họ có ngốc cũng biết hiện tại nên đuổi theo.
- Các ngươi lưu lại, tiêu diệt Ngụy gia cho ta! Chúng ta đuổi theo!
Khâu Vân Bình chỉ tay về phía hơn vạn Tiên Tôn phía sau, hôm nay hắn đã hạ quyết tâm. Nếu không thể giết chết Âu Dương, chí ít cũng phải tiêu diệt Ngụy gia để Âu Dương khó chịu một thời gian!
Tứ đạo nhân ảnh phóng lên cao, theo sau Âu Dương biến mất ở chân trời phía đông. Trong nháy mắt người của Ngụy gia cũng sửng sốt! Cho dù là Tiểu Thiên và Mộng Hi đều có chút giật mình nhìn bầu trời, bọn họ ai thật sự không ngờ Âu Dương xuất hiện ngưu bức như vậy, cuối cùng lại xoay người bỏ đi, bỏ lại Ngụy gia ở lại!
- Chuyện này. . .
Tiểu Thiên thoáng chốc ngồi xuống mặt đất, hắn biết hôm nay Ngụy gia chắc chắn sẽ xong đời, nhiều Tiên Tôn như vậy, mỗi người tùy tiện đập một chưởng, đừng nói là Ngụy gia, phỏng chừng toàn bộ Minh Khê thành đều không còn sót lại chút gì!
Những Tiên Tôn này cũng không năng lực tụ tập tất cả lực lượng lại một điểm, sau đó tiến hành một kích tuyệt mệnh như Khâu Vân Bình.
Lúc này không riêng gì Ngụy gia, ngay cả những cường giả khác trong Minh Khê thành cũng sợ hãi, trên vạn Tiên Tôn đồng thời xuất thủ, hậu quả sẽ như thế nào, bất cứ tu luyện giả nào trong Minh Khê thành đều có thể minh bạch.
- Trời diệt Ngụy gia ta rồi. . .
Mộng Hi cũng buồn bã lắc đầu, nhưng lúc này nàng không hận Âu Dương, Âu Dương một mình giúp bọn họ lôi đi tứ đại cường giả mạnh nhất của thiên đình, nàng biết Âu Dương đã tận lực.
Đừng thấy Âu Dương biểu hiện cường thế như vậy, lấy một địch bốn sợ rằng Âu Dương vẫn không phải là đối thủ. Hắn vì Ngụy gia lưu lại chỗ này, đồng thời mạo hiểm như vậy đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Dù sao, với Quan Tâm Chiến Ý của Âu Dương, nếu như hắn muốn trốn, sợ rằng trong thiên hạ thực sự không ai có thể bắt được hắn. Dù sao ai có thể có tầm nhìn tuyệt đối trong trăm vạn dặm?
Cho dù là nhận biết của cường giả tổ cấp nhiều nhất cũng chỉ hơn mười vạn dặm mà thôi, còn Âu Dương lại có thể phát hiện ra tồn tại của đối phương, đồng thời chạy trốn ngoài phạm vi nhận biết của cường giả tổ cấp. Nói cách khác Âu Dương chỉ cần duy trì phạm vi trên trăm vạn dặm với những người của thiên đình, cho dù người của thiên đình muốn truy sát hắn cũng chỉ uổng phí sức lực.
Cũng chính vì điểm này mới khiến Âu Dương có dự định, sau khi giết chết Nghi Quân sẽ tiếp nhận truy sát của thiên đình. Biết rõ mình không thể bị giết chết, vậy còn cái gì đáng sợ?
Nhưng hiện tại, Âu Dương vì Ngụy gia bọn họ, không tránh né mà đứng ra, chỉ dựa vào điểm này, Ngụy gia còn có cái gì oán hận? Bị tứ đại cường giả thiên đình truy sát, sợ rằng không ai có thể bình an vô sự?
- Tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Từ trên bầu trời, bỗng nhiên một thanh âm nổi lên, sau đó nghe thấy từng đợt thanh âm lãnh khốc từ trên bầu trời truyền đến. Câu nói "Tàn sát hàng loạt dân trong thành" trực tiếp chấn động tâm linh của toàn bộ Minh Khê thành!
- Tàn sát hàng loạt dân trong thành? Ngụy gia chúng ta tự làm tự chịu! Hà tất liên lụy đến những người vô tội khác! Cùng là nhân tộc tội gì tự giết lẫn nhau?
Lúc này Tiểu Thiên vẫn hi vọng dùng nhân tộc kêu gọi lương tri của những người này, đáng tiếc hắn quá xem trọng lương tri của bọn họ....
Từng đợt quang mang hủy diệt chớp động trên bầu trời, người trong Minh Khê thành bắt đầu khủng hoảng, lúc này rốt cuộc bọn họ đã hoàn toàn thấy rõ diện mạo người của thiên đình.
Bọn người kia căn bản không để ý có cùng tộc hay không, trong mắt bọn họ chỉ có bản thân mình. Trong mắt bọn họ, những người này chỉ là con kiến hôi, là hạt bụi của thế giới này, căn bản không cần tồn tại!
Vô số người oán độc nhìn những Tiên Tôn trên bầu trời, nhưng bọn họ không có năng lực phản kháng, ngay cả một tia năng lực phản kháng cũng không có!
- Ầm!
Bỗng nhiên, thời không bị người ta đánh ra một lỗ thủng cực lớn. Từ ngoại vực, một bóng người màu đen bước ra, người này chính là Ngụy Bỉnh Dập. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập mỉm cười nhìn đám Tiên Tôn trên bầu trời, mở miệng nói:
- Rất có phong phạm của lão tử, tàn sát hàng loạt dân trong thành! Ha ha ha, được, lão tử thỏa mãn các ngươi, các ngươi đừng mơ có ai thoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.