Chương 400: Thuật bắn cung của ta rất lợi hại (1)
Minh Nguyệt
28/08/2013
Thế nhưng hai quốc gia Mễ Nhĩ và Tuần Thiên thì có chút sợ thật, tuy
rằng Âu Dương rất mạnh, thế nhưng Âu Dương sẽ không ra tay chiến tranh
với bọn họ, thế nên cho dù Đa la mở ra ngôi sao Đa La, tốc độ phục hồi
nhanh chóng, thế nhưng muốn từ một quốc gia bên bờ diệt vong trở lại
thành phồn vinh, chuyện này cần nhiều thời gian lắm.
Hai quốc gia kia không tin, kẻ vốn không thuộc về thế giới này như Âu Dương lại có thể ở mãi đấy.
Nhưng tin tức lục đại đỉnh phong Đa La tái hiện vừa được truyền ra, hai quốc gia kia không còn duy trì bình tĩnh được nữa, quân chủ cả hai quốc gia đã tập hợp toàn bộ cường giả và quân đội tập kết tại biên cảnh, chờ đợi Đa La mở chiến tranh báo thù.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái lại thêm nửa năm nữa. Trải qua nửa năm trời tích cực huấn luyện, Đa La đã khôi phục lại được hệ thống quân đội, các tướng lĩnh cũng được đề cử xong, lúc này Đa La đã biến thành một hùng sư, một hùng sư tùy thời có thể cắn nuốt con mồi.
- Âu Dương ca ca, ngươi thực sự phải đi rồi sao?
Kiều Vi ôm một cánh tay Âu Dương, vẻ mặt không muốn, thời gian nửa năm này, mỗi ngày Kiều Vi đều đi dạo chơi với Âu Dương, coi như giúp Âu Dương không cảm thấy buồn chán. Nhưng hiện tại Âu Dương đột nhiên nói hắn có việc phải rời đi, Kiều Vi chung quy thấy trong lòng có điều trống trải.
- Đúng vậy, Đa La đã đi vào quỹ đạo, ta không thể tham dự chiến tranh báo thù tiếp theo, thế nhưng ta sẽ đứng nhìn xem các ngươi từ một địa phương khác.
Âu Dương thở dài một hơi, Âu Dương cũng không phải rời đi luôn, Đa La còn chưa có báo thù, phần mộ tổ tiên sẽ chưa được tu kiến lại, Âu Dương còn phải đợi tổ phần Đa gia được tu kiến hoàn tất, sau đó hạ táng Đa Âm.
- Ở ngay tại đây nhìn Đa La phục quốc không tốt hơn sao?
Đa Minh nhìn Âu Dương, tuy rằng mới ở chung với Âu Dương không lâu, thế nhưng hắn lại nghĩ Âu Dương giống như một đại ca, tuy vị đại ca này rất ít nói, thế nhưng những việc hắn giúp cho Đa La thì không ai có thể phủ nhận.
Vỗ vỗ vai Đa Minh, Âu Dương cười nói:
- Đừng dài dòng nữa, ngươi biết mục tiêu của ta là gì, nếu như muốn cảm tạ ta, hãy nhanh giúp ta hoàn thành mục tiêu đi.
- Yên tâm, ta sẽ dùng thời gian nhanh nhất giúp ngươi hoàn thành mục tiêu.
Đa Minh nói xong, Âu Dương đã chậm rãi bay lên.
Âu Dương phất phất tay với Đa Minh, sau đó hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, chợt lóe rồi biến mất trong tầm mắt Đa Minh…
Giữa đám mây trên bầu trời, Âu Dương thở phào một hơi, lẩm bẩm:
- Rốt cục cũng đi ra rồi, mỗi ngày ở nơi này đều nghẹn muốn chết, hiện tại cũng nên thay đổi một thân phận khác rồi.
Âu Dương nói, mặt nạ thần mộc liền xuất hiện trong tay Âu Dương.
Mấy ngày này tại Đa La, mỗi ngày Âu Dương đều phải biểu hiện ra một bộ dáng dấp như tiền bối cao nhân, đây không phải điều Âu Dương muốn. Âu Dương muốn chính là loại sinh hoạt thoải mái phóng khoáng, chứ không gò bó như vừa rồi.
Âu Dương đeo mặt nạ thần mộc lên mặt, quang mang màu xanh chớp động, sau đó diện mục Âu Dương liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ trong chốc lát đó, tướng mạo ban đầu của Âu Dương đã bị che đậy hoàn toàn, biến thành một thanh niên vô cùng bình thường.
Âu Dương thay đổi bộ quần áo đen trên người, mặc vào một bộ trang phục hoàn toàn bình dân, sau đó từ trong thủ trạc của mình, Âu Dương sảng khoái lấy ra cây Thứ Kiêu Cung phỏng chế do mình chế tạo lúc trước.
Băng…
Kéo căng dây cung, cảm giác quen thuộc vô cùng, rốt cuộc Âu Dương liền lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
- Sinh hoạt tiếp theo có hứng thú rồi.
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung phỏng chế, thân hình chợt lóe đã tới bên ngoài vương thành huy hoàng.
Một đội binh sinh đang cẩn thận tuần tra tại cửa thành, thấy Âu Dương đi về phía bên này, có một chiến sĩ chừng ba mươi tuổi mặc áo giáp phó đội trưởng liền đi tới.
- Đại ca, ta đến muốn tong quân, ta là một cung tiễn thủ, thuật bắn cung của ta rất lợi hại.
Âu Dương đưa vẻ mặt chờ mong nhìn chiến sĩ này, vô cùng kích động nói.
- A? Bắn cung rất giỏi sao?
Vị phó đội trưởng này rất có hứng thú nhìn Thứ Kiêu Cung phía sau lưng Âu Dương một chút, nói:
- Vừa lúc hiện tại cung tiễn doanh đang thiếu người, ngươi đi vào thành rồi nhận lệnh triệu tập đi.
- Cảm ơn đại ca!
Âu Dương cười ha ha, sau đó hứng khởi đi vào phía trong thành. Hiện tại đã tháo bỏ toàn bộ ràng buộc, Âu Dương lại trở về dáng dấp quen thuộc vốn có của mình.
Âu Dương tự nhiên biết rất rõ vị trí cung tiễn doanh, trong nửa năm này Âu Dương thế nhưng đã bồi dưỡng ra được mười mấy thần xạ thủ, có thể nói trong toàn bộ vương thành, cung tiễn doanh là nơi Âu Dương quen thuộc nhất.
Lúc này Âu Dương trở lại cung tiễn doanh, nhưng thân phận hắn đã có biến hóa, hắn không còn là vị huấn luyện viên mặt lạnh kia nữa, hiện tại hắn là một thần xạ thủ.
Cung tiễn doanh rất nhỏ, bởi vì cung tiễn thủ khác với những binh sĩ khác, trên chiến trường, tác dụng của cung tiễn thủ là một cỗ máy giết người, kih Âu Dương bồi dưỡng ra những cung tiễn thủ này sẽ không chú trọng tới số lượng, quan trọng hơn cả chính là chất lượng.
Khi trước Âu Dương tại dưới tường thành nước Phì Thủy đã có thể dùng sức một người áp chế toàn bộ cung tiễn thủ trên tường thành, bắn đối phương ngay cả đầu cũng không dám ló ra ngoài, ngay cả thành chủ cũng bị một tiễn bắn mất mạng, đây chính là chất lượng.
Trong khi đó, số lượng cung tiễn thủ không phải ít, thế nhưng ngươi ngay cả đầu cũng không dám ló ra ngoài, còn bắn được ai đây?
Khi trước lúc Âu Dương thiết lập cung tiễn doanh cũng định ra biên chế cho cung tiễn doanh là năm trăm người, Âu Dương nghĩ, nếu năm trăm người này có thể biến thành năm trăm thần xạ thủ, khi đó cung tiễn doanh này sẽ trở thành ác mộng của địch nhân.
Thử nghĩ một chút, trên chiến trường có năm trăm thần xạ thủ, một lần bắn ra là giết chết hơn năm trăm địch nhân, nếu một loạt cùng bắn ra hơn mười lượt, quả thực chính là một chiếc cối xay thịt khổng lồ.
- Người kia, dừng lại.
Ngay khi Âu Dương chuẩn bị bước vào cung tiễn doanh, bốn gã binh sĩ thường trực liền ngăn Âu Dương lại. Âu Dương cười, vừa rồi chỉ lo nghĩ về cung tiễn doanh, đã quên mất thân phận của mình đã không còn là vị huấn luyện viên mặt lạnh kia nữa.
- Ta đến muốn gia nhập cung tiễn doanh.
Âu Dương nói rất trực tiếp, lấy tài bắn cung của Âu Dương, gia nhập cung tiễn doanh tuyệt đối là dư dả, toàn bộ Đa La, thậm chí là toàn bộ thế giới nhỏ Thiên Hà, thậm chí là Chân Linh giới, chỉ bằng tài bắn cung mà nói, Âu Dương đúng là chưa từng gặp đối thủ.
Đây cũng không phải nói Chân Linh giới không có cao thủ bắn cung siêu cường, thế nhưng người có thuật bắn cung cao tới đâu, cũng không có khả năng tinh thông thuật bắn cung được như Âu Dương. Lý do rất đơn giản, Âu Dương lấy cung làm binh khí, bất luận khi nào cũng dùng cung làm phương thức chiến đấu, những người khác sao có thể sánh ngang được với Âu Dương đây.
Hai quốc gia kia không tin, kẻ vốn không thuộc về thế giới này như Âu Dương lại có thể ở mãi đấy.
Nhưng tin tức lục đại đỉnh phong Đa La tái hiện vừa được truyền ra, hai quốc gia kia không còn duy trì bình tĩnh được nữa, quân chủ cả hai quốc gia đã tập hợp toàn bộ cường giả và quân đội tập kết tại biên cảnh, chờ đợi Đa La mở chiến tranh báo thù.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái lại thêm nửa năm nữa. Trải qua nửa năm trời tích cực huấn luyện, Đa La đã khôi phục lại được hệ thống quân đội, các tướng lĩnh cũng được đề cử xong, lúc này Đa La đã biến thành một hùng sư, một hùng sư tùy thời có thể cắn nuốt con mồi.
- Âu Dương ca ca, ngươi thực sự phải đi rồi sao?
Kiều Vi ôm một cánh tay Âu Dương, vẻ mặt không muốn, thời gian nửa năm này, mỗi ngày Kiều Vi đều đi dạo chơi với Âu Dương, coi như giúp Âu Dương không cảm thấy buồn chán. Nhưng hiện tại Âu Dương đột nhiên nói hắn có việc phải rời đi, Kiều Vi chung quy thấy trong lòng có điều trống trải.
- Đúng vậy, Đa La đã đi vào quỹ đạo, ta không thể tham dự chiến tranh báo thù tiếp theo, thế nhưng ta sẽ đứng nhìn xem các ngươi từ một địa phương khác.
Âu Dương thở dài một hơi, Âu Dương cũng không phải rời đi luôn, Đa La còn chưa có báo thù, phần mộ tổ tiên sẽ chưa được tu kiến lại, Âu Dương còn phải đợi tổ phần Đa gia được tu kiến hoàn tất, sau đó hạ táng Đa Âm.
- Ở ngay tại đây nhìn Đa La phục quốc không tốt hơn sao?
Đa Minh nhìn Âu Dương, tuy rằng mới ở chung với Âu Dương không lâu, thế nhưng hắn lại nghĩ Âu Dương giống như một đại ca, tuy vị đại ca này rất ít nói, thế nhưng những việc hắn giúp cho Đa La thì không ai có thể phủ nhận.
Vỗ vỗ vai Đa Minh, Âu Dương cười nói:
- Đừng dài dòng nữa, ngươi biết mục tiêu của ta là gì, nếu như muốn cảm tạ ta, hãy nhanh giúp ta hoàn thành mục tiêu đi.
- Yên tâm, ta sẽ dùng thời gian nhanh nhất giúp ngươi hoàn thành mục tiêu.
Đa Minh nói xong, Âu Dương đã chậm rãi bay lên.
Âu Dương phất phất tay với Đa Minh, sau đó hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, chợt lóe rồi biến mất trong tầm mắt Đa Minh…
Giữa đám mây trên bầu trời, Âu Dương thở phào một hơi, lẩm bẩm:
- Rốt cục cũng đi ra rồi, mỗi ngày ở nơi này đều nghẹn muốn chết, hiện tại cũng nên thay đổi một thân phận khác rồi.
Âu Dương nói, mặt nạ thần mộc liền xuất hiện trong tay Âu Dương.
Mấy ngày này tại Đa La, mỗi ngày Âu Dương đều phải biểu hiện ra một bộ dáng dấp như tiền bối cao nhân, đây không phải điều Âu Dương muốn. Âu Dương muốn chính là loại sinh hoạt thoải mái phóng khoáng, chứ không gò bó như vừa rồi.
Âu Dương đeo mặt nạ thần mộc lên mặt, quang mang màu xanh chớp động, sau đó diện mục Âu Dương liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ trong chốc lát đó, tướng mạo ban đầu của Âu Dương đã bị che đậy hoàn toàn, biến thành một thanh niên vô cùng bình thường.
Âu Dương thay đổi bộ quần áo đen trên người, mặc vào một bộ trang phục hoàn toàn bình dân, sau đó từ trong thủ trạc của mình, Âu Dương sảng khoái lấy ra cây Thứ Kiêu Cung phỏng chế do mình chế tạo lúc trước.
Băng…
Kéo căng dây cung, cảm giác quen thuộc vô cùng, rốt cuộc Âu Dương liền lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
- Sinh hoạt tiếp theo có hứng thú rồi.
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung phỏng chế, thân hình chợt lóe đã tới bên ngoài vương thành huy hoàng.
Một đội binh sinh đang cẩn thận tuần tra tại cửa thành, thấy Âu Dương đi về phía bên này, có một chiến sĩ chừng ba mươi tuổi mặc áo giáp phó đội trưởng liền đi tới.
- Đại ca, ta đến muốn tong quân, ta là một cung tiễn thủ, thuật bắn cung của ta rất lợi hại.
Âu Dương đưa vẻ mặt chờ mong nhìn chiến sĩ này, vô cùng kích động nói.
- A? Bắn cung rất giỏi sao?
Vị phó đội trưởng này rất có hứng thú nhìn Thứ Kiêu Cung phía sau lưng Âu Dương một chút, nói:
- Vừa lúc hiện tại cung tiễn doanh đang thiếu người, ngươi đi vào thành rồi nhận lệnh triệu tập đi.
- Cảm ơn đại ca!
Âu Dương cười ha ha, sau đó hứng khởi đi vào phía trong thành. Hiện tại đã tháo bỏ toàn bộ ràng buộc, Âu Dương lại trở về dáng dấp quen thuộc vốn có của mình.
Âu Dương tự nhiên biết rất rõ vị trí cung tiễn doanh, trong nửa năm này Âu Dương thế nhưng đã bồi dưỡng ra được mười mấy thần xạ thủ, có thể nói trong toàn bộ vương thành, cung tiễn doanh là nơi Âu Dương quen thuộc nhất.
Lúc này Âu Dương trở lại cung tiễn doanh, nhưng thân phận hắn đã có biến hóa, hắn không còn là vị huấn luyện viên mặt lạnh kia nữa, hiện tại hắn là một thần xạ thủ.
Cung tiễn doanh rất nhỏ, bởi vì cung tiễn thủ khác với những binh sĩ khác, trên chiến trường, tác dụng của cung tiễn thủ là một cỗ máy giết người, kih Âu Dương bồi dưỡng ra những cung tiễn thủ này sẽ không chú trọng tới số lượng, quan trọng hơn cả chính là chất lượng.
Khi trước Âu Dương tại dưới tường thành nước Phì Thủy đã có thể dùng sức một người áp chế toàn bộ cung tiễn thủ trên tường thành, bắn đối phương ngay cả đầu cũng không dám ló ra ngoài, ngay cả thành chủ cũng bị một tiễn bắn mất mạng, đây chính là chất lượng.
Trong khi đó, số lượng cung tiễn thủ không phải ít, thế nhưng ngươi ngay cả đầu cũng không dám ló ra ngoài, còn bắn được ai đây?
Khi trước lúc Âu Dương thiết lập cung tiễn doanh cũng định ra biên chế cho cung tiễn doanh là năm trăm người, Âu Dương nghĩ, nếu năm trăm người này có thể biến thành năm trăm thần xạ thủ, khi đó cung tiễn doanh này sẽ trở thành ác mộng của địch nhân.
Thử nghĩ một chút, trên chiến trường có năm trăm thần xạ thủ, một lần bắn ra là giết chết hơn năm trăm địch nhân, nếu một loạt cùng bắn ra hơn mười lượt, quả thực chính là một chiếc cối xay thịt khổng lồ.
- Người kia, dừng lại.
Ngay khi Âu Dương chuẩn bị bước vào cung tiễn doanh, bốn gã binh sĩ thường trực liền ngăn Âu Dương lại. Âu Dương cười, vừa rồi chỉ lo nghĩ về cung tiễn doanh, đã quên mất thân phận của mình đã không còn là vị huấn luyện viên mặt lạnh kia nữa.
- Ta đến muốn gia nhập cung tiễn doanh.
Âu Dương nói rất trực tiếp, lấy tài bắn cung của Âu Dương, gia nhập cung tiễn doanh tuyệt đối là dư dả, toàn bộ Đa La, thậm chí là toàn bộ thế giới nhỏ Thiên Hà, thậm chí là Chân Linh giới, chỉ bằng tài bắn cung mà nói, Âu Dương đúng là chưa từng gặp đối thủ.
Đây cũng không phải nói Chân Linh giới không có cao thủ bắn cung siêu cường, thế nhưng người có thuật bắn cung cao tới đâu, cũng không có khả năng tinh thông thuật bắn cung được như Âu Dương. Lý do rất đơn giản, Âu Dương lấy cung làm binh khí, bất luận khi nào cũng dùng cung làm phương thức chiến đấu, những người khác sao có thể sánh ngang được với Âu Dương đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.