Yêu Cung

Chương 115: Tỏa Yêu Tháp (2)

Minh Nguyệt

24/08/2013

- Đội trưởng...

Mặt Tiêu Vân Cận đầy vẻ tâm sự mở cửa đi ra sân, tiến về phía Âu Dương.

Âu Dương thoáng nhìn về phía Tiêu Vân Cận. Hắn biết, trong mười hai người của Đại Vận đến đây, trừ hắn ra, chỉ sợ mười một người khác đều không thể bình tĩnh được. Tuy nhiên điều này cũng không trách bọn họ được. Những người này tuy rằng phần lớn đều lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng kiến thức của bọn họ thật sự ít hơn Âu Dương quá nhiều.

- Sao vậy? Ngày mai sẽ phải tiến vào Tỏa Yêu Tháp, sao ngày hôm nay không nghỉ ngơi cho tốt?

Vào thời điểm chập tối, đám người Âu Dương đã nhận được tin tức địa điểm của hội võ chính là Tỏa Yêu Tháp. Đương nhiên bản thân hắn vẫn có thể tiếp nhận được tin tức này. Nhưng những người khác lại có vẻ mất mát.

Tiêu Vân Cận đi tới bên cạnh Âu Dương, ngồi xuống dưới đất bên cạnh Âu Dương. Hắn ngẩng đầu thoáng nhìn về bầu trời đầu trăng sao mở miệng nói:

- Đội trưởng, ta có một đệ đệ...

- Là đệ đệ ruột của ta. Lúc hắn còn rất nhỏ đã bị bán cho một hộ gia đình giàu có. Thời gian trước ta đã lén lút đi thăm hắn. Hiện tại hắn sống rất tốt, cho nên ta không định cho hắn biết thân thế của hắn...

Tiêu Vân Cận nói xong, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười hiếm thấy. Đây là nụ cười dành cho người thân.

- Đội trưởng...

Tiêu Vân Cận ngừng một chút nói:

- Đội trưởng! Nếu lần này ta thật sự không có cách nào ra khỏi Tỏa Yêu Tháp, vậy ta hi vọng đội trưởng có thể giúp ta chiếu cố cho đệ đệ!

- Tại sao là ta?



Âu Dương không chút do dự hỏi.

- Con đường sau này của đội trưởng nhất định không tầm thường. Quốc sư đại nhân đối xử với đội trưởng như vậy, nói không chừng sau này đội trưởng sẽ tiếp nhận chức quốc sư. Ta hi vọng...

Hiển nhiên Tiêu Vân Cận hiểu lầm ý của Âu Dương. Cho nên hắn còn chưa nói hết đã bị Âu Dương ngắt lời.

- Ta hỏi ngươi vì sao lại tin tưởng ta có thể đi ra? Tại sao ngươi không tin mình có thể đi ra? Thiên tài Tiêu Vân Cận tuy rằng làm người rất biết điều, nhưng tuyệt đối không phải là loại người không có tự tin!

Hai mắt Âu Dương nhìn chăm chú vào Tiêu Vân Cận. Hắn hiểu rõ, ngay cả Tiêu Vân Cận là thiên tài ngũ giai còn chạy tới nói như vậy, những người khác...

- Đội trưởng, đây là ta nói nếu chẳng may!

Tiêu Vân Cận rất hờ hững nở nụ cười. Giờ phút này dường như hắn thật sự đã quyết định vứt bỏ tất cả. Tuy nhiên hắn mặc kệ tỏ ra hờ hững thế nào, trong mắt vẫn khó nén khỏi bi thương.

Hội võ tứ quốc, đây là khát vọng mà tất cả người trẻ tuổi đều mong muốn được tham gia. Mặc dù hội võ tứ quốc được gọi là phần mộ của thiên tài cũng không có cách nào ngăn cản những thiên tài này điên cuồng xông tới.

Bản thân có thể đại diện cho đất nước tham gia hội võ tứ quốc không chỉ là sinh tử, còn là vinh dự. Đó là vinh dự lớn nhất trên đời này. Có thể nói, bất luận một người nào từ trong hội võ tứ quốc đi ra, tương lai nhất định sẽ trở thành một cường giả. Trở thành cường giả, đó là khát vọng của bao nhiêu người? Cho nên những thiên tài này nguyện ý dùng sinh mạng để đổi lấy một tương lai cường giả.

- Tại sao lại nếu chẳng may? Nếu chẳng may mình ta chết, tất cả các ngươi đi ra thì sao?

Âu Dương vẫn chăm chú nhìn Tiêu Vân Cận.

- Đội trưởng, đệ đệ ta hiện tại tên gọi là Lưu Quang Đống, đang là hạ nhân của nhà chưởng quỹ Tiền trang Vân Thôn, ở Đô Thành...



Tiêu Vân Cận còn chưa nói hết lời, Âu Dương đã đứng lên xoay người rời đi. Hắn vừa đi vừa thản nhiên nói:

- Ngươi quan tâm đệ đệ ngươi thì liên quan gì đến ta. Ta không thể nào giúp ngươi chiếu cố đệ đệ của ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải sống sót, tự mình đi chiếu cố!

Nhìn theo bóng dáng Âu Dương đi xa, nghe Âu Dương nói, Tiêu Vân Cận nắm chặt nắm đấm. Giờ này phút này hắn mới hiểu được, Âu Dương quả thật mạnh hơn hắn. Vào lúc này hắn đã mất tự tin đối với hội võ lần này, nhưng Âu Dương lại không hề mất tự tin!

- Đội trưởng! Ta sẽ dốc toàn lực!

Sau khi Tiêu Vân Cận hạ quyết tâm liền xoay người rời đi. Nhưng đoạn đối thoại đêm nay đã khiến hắn hiểu rõ cách làm người của Âu Dương.

Đêm đen qua đi, ánh bình minh bắt đầu dâng lên. Khi tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu vào Trấn Yêu Thành, bốn mươi tám thiên tài của thế hệ tuổi trẻ tham gia hội võ tứ quốc lần này đã tập hợp ở trước Tỏa Yêu Tháp.

Nhân sĩ không có chuyện gì quan trọng, cũng không ai chạy tới tiễn đưa. Bởi vì giờ phút này căn bản không cần. Những thứ này đều thuộc về người chiến thắng! Chỉ có người thật sự ra khỏi Tỏa Yêu Tháp sau một tháng nữa mới thật sự là người chiến thắng!

Cũng chỉ có người chiến thắng mới có thể nhận được hoan hô, nhận được sự sùng bái. Người thất bại hoặc là chôn xương tại Tỏa Yêu Tháp, hoặc là cụp đuôi ảo não rời khỏi.

Không người nào nguyện ý làm người thất bại, nhưng sự thực lại tàn khốc. Trong bốn phía đều phải có có ba phía thất bại. Người thắng chỉ thuộc về một phía!

Bốn mươi tám thiên tài cùng đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt bọn họ đều sôi sục ý chí chiến đấu! Giờ này phút này không cần nói quá nhiều. Vừa vào Tỏa Yêu Tháp, bọn họ lập tức trở thành kẻ thù lớn nhất trên đời này. Bọn họ không cần đồng cảm, không cần thương hại, không cần nhân từ. Điều bọn họ muốn làm chính là làm sao giết được kẻ địch, làm sao có thể sống sót!

- Chư vị, lần này Tây Kỳ ta chính là chủ nhà. Vậy chúng ta sẽ tiến vào đầu tiên được chứ?

Trịnh Tú Nhi thân là đội trưởng của đội Tây Kỳ lần này. Nàng mở miệng nói trước tiên.

- Xin mời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook