Chương 673: Trận chiến đầu tiên đầu voi đuôi chuột
Minh Nguyệt
09/09/2013
Kiếm Vũ Nhai nói:
- Mũi tên này đã vượt qua tất cả, đây là thần trong tên!
Kiếm Vũ Nhai nhìn Hùng Ưng từ trên trời rớt xuống đất, từ từ biến mất, cùng với huyết sắc tên nằm trên mặt đất. Kiếm Vũ Nhai biết tên này lấy chậm đánh nhanh đã vượt qua điều họ hiểu biết.
Mã Thanh Hà lên tiếng:
- Nếu Lưu Vân quyết của ta có thể được ba phần tinh túy của mũi tên này thì ta có thể bước vào cảnh giới của Diệp lão!
Mũi tên này nếu nói ai bị rung động lớn nhất thì chính là Mã Thanh Hà. Lưu Vân quyết cuae Mã Thanh Hà chú trọng là lấy chậm đánh nhanh, nhưng chậm của Lưu Vân quyết là giả chậm, so với mũi tên này thì không bằng một góc.
Diệp lão mắt chớp lóe tia sáng, nói:
- Tên của Tiễn Thánh hoa lệ vô song, nhưng so với mũi tên này thì yếu kém hơn. Mũi tên này đơn giản không hoa lệ lại có thể bắn xuyên nộ hỏa, có thể đạo phá thiên cơ!
Nói thật ra lúc Hùng Ưng bay ra thì Diệp lão đã mở 4t muốn nhìn thấy tất cả, nhưng mũi tên này làm sao xuất hiện thì lão không thể thấy rõ.
Đúng vậy, tiễn thuật của Âu Dương đã đại thành. Nếu bàn về tiễn thuật thì e rằng trăm Tiễn Thánh cũng tuyệt đối không vượt qua được Âu Dương về mặt tiễn thuật. Nhưng lúc trước Âu Dương không có sức chiến đấu.
Mặc kệ tiễn thuật cường đại cỡ nào, phải có sức chiến đấu hỗ trợ cho nhau, nếu có thuật mà vô luật thì dù thuật thông thiên cũng chẳng có một chút ý nghĩa. Hiện tại Âu Dương có thuật trong người, lực cũng có, một mình ngồi trên Phong Bạo thành, không thèm tránh né vẫn khiến Ngụy Bỉnh Dập không cách nào tới gần.
Đây mới là tiễn thuật đại thành! Mười thước điểm mù, đúng vậy, bất cứ lúc nào Yêu Cung Thủ cũng tồn tại mười thước điểm mù. Nhưng bây giờ tên của Âu Dương đã vào đại thành, mười thước điểm mù vẫn tồn tại nhưng ai có thể tiến mười thước?
Lúc này xem như có ngàn vạn cường giả cùng giáng thế thì Âu Dương cũng có thể vạn mũi tên cùng bắn phá khung trời!
Diệp lão kêu lên:
- Này là quân lâm thiên hạ! Này là chân chính quân lâm thiên hạ!
Giờ phút này Diệp lão có thể cảm nhận được hơi thở quân lâm thiên hạ từ người Âu Dương. Loại tự tin này, loại chiến ý này, dường như Diệp lão có nghe qua ở đâu rồi, nhưng lão có cố vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra.
Nhìn Phong Bạo thành, nhìn Âu Dương ngồi trên vương tọa trong thành, Ngụy Bỉnh Dập biết hôm nay y không có khả năng thắng! Y đã quá xem thường thanh niên này. Không có chín cái bóng trong người, sợ là Ngụy Bỉnh Dập không có cả cơ hội vào trong Phong Bạo thành.
Tốc độ của Ngụy Bỉnh Dập nhanh, nhưng có thể nhanh hơn tên của Âu Dương không? Mặc kệ Ngụy Bỉnh Dập nhanh cỡ nào thì tên của Âu Dương đều sẽ xuất hiện ở con đường y phải đi, buộc y thụt lùi.
Cuộc chiến như vậy còn chưa bắt đầu y đã thua? Ngụy Bỉnh Dập có chút không cam lòng. Ngụy Bỉnh Dập không tin một con bò sát nhỏ bé trong mắt y sau mười lăm năm lại dùng ánh mắt ngạo nghễ thiên hạ đối diện y.
- Đây là đại lễ của Ngụy ta, xem như cung chúc Yêu Cung Thủ khánh thành!
Giọng Ngụy Bỉnh Dập run run, câu nói này đã tuyên bố với người trong thiên hạ, y thua!
Đúng vậy, một trận chiến này còn chưa bắt đầu thì Ngụy Bỉnh Dập đã thua. Nếu là người khác chắc chắn sẽ chọn liều, nhưng Ngụy Bỉnh Dập thì không. Ngụy Bỉnh Dập biết chỉ cần chín cái bóng xuất hiện thì y có thể giết chết người này.
Hôm nay cúi đầu chỉ là vì tương lai tái chiến!
Ngụy Bỉnh Dập thốt lời khiến nhiều người kinh kêu.
- Chủ Dị tộc thua? Còn thua không rõ ràng như vậy?
Mã Thanh Hà không dám tin nhìn Ngụy Bỉnh Dập đứng trên bầu trời giống như thần linh. Nhiều năm qua Ngụy Bỉnh Dập là truyền thuyết bất bại, hôm nay không đánh đã thua, y rốt cuộc làm sao vậy?
- Hắn không có bại! Ngươi hãy nhìn lên trời!
Diệp lão chỉ lên bầu trời. Khi thấy trăng sắp tròn vành vạnh thì mọi người đều hiểu.
Đúng vậy, hôm nay là đêm trăng tròn, hôm nay dù là thiên thời địa lợi nhân hòa thì Ngụy Bỉnh Dập không chiếm được, nếu miễn cưỡng đấu với Âu Dương thì trong thời gian ngắn đương nhiên không cách nào chia ra thắng bại. Chín cái bóng không ở bên, lại là đêm trăng tròn đến, hôm nay làm sao đấu?
Mã Thanh Hà gật gù nói:
- Thì ra là vậy, Âu Dương chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, hèn chi Ngụy Bỉnh Dập cũng phải cúi đầu!
Mặc dù Ngụy Bỉnh Dập là ác mộng của Tiên Giới nhưng cũng là một truyền kỳ, nếu truyền kỳ đột nhiên kết thúc thì dù là đối địch cũng sẽ thấy tổn thương.
Âu Dương vẫn cầm Thứ Kiêu cung, nói:
- Ngụy huynh, Yêu Giới đơn sơ, vậy không giữ ngươi lại!
Thật ra Âu Dương biết hôm nay chắc chắn không đánh nhau, Ngụy Bỉnh Dập quá cẩn thận, lần này y tới chỉ là thăm dò. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập thăm dò hắn thì Âu Dương cũng thử y!
Ngụy Bỉnh Dập noi:
- Ha ha, Âu Dương, Yêu Giới phong cảnh tú lệ, không lâu sau Ngụy ta sẽ lại đến viếng!
Ngụy Bỉnh Dập liếc bên dưới đám người Tiên Giới đến xem, xoay người xé rách hư không biến mất.
Đây là lần đầu tiên Âu Dương cùng Ngụy Bỉnh Dập đụng mặt, cũng miễn cưỡng xem như là trận chiến đầu tiên. Tuy rằng trận chiến này kết thúc kỳ quái nhưng hai bên không phải tiểu nhân vật, đi nhầm một bước là thua cả bàn cờ.
Âu Dương không thua được, bởi vì hắn thua là sinh mệnh. Ngụy Bỉnh Dập càng không thể thua, y thua là toàn thế giới Dị tộc! Hai người không thể thua trong khoảnh khắc này tất nhiên sẽ không tùy tiện ra tay đánh nhau.
Âu Dương chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng đây dù sao chưa phải đêm trăng tròn, nếu không Âu Dương tuyệt đối sẽ ra tay giết Ngụy Bỉnh Dập cho bằng được. Ngụy Bỉnh Dập không ra tay là vì y không có nắm chắc trong thời gian ngắn giết chết Âu Dương, lỡ như bị kéo tới đêm trăng tròn thì sẽ bị giết người lại.
Tuy nhiên, dù Ngụy Bỉnh Dập đi rồi thì trận chiến này nhất định vẫn sẽ xảy ra, chẳng qua không phải hôm nay.
Bình Nhi mỉm cười nói:
- Lúc đến ta đã nói rồi, cuộc chiến này không thể đánh, nếu không thì ta cũng không dám tới.
Sự thật như Bình Nhi đã đoán, nếu trận chiến này thật sự diễn ra thì nàng đúng là không dám đến.
Hai nhân vật đẳng cấp Chủ Dị tộc đánh với nhau sẽ có hậu quả gì? e rằng cả tây bộ đều sẽ bị đánh đến biến hình. Cái gì Tiên Đế, Tiên Tôn tuyệt đối đụng phải liền chết, bị thương.
Chiến đấu như vậy người có tư cách xem chỉ cỡ như Diệp lão, Kiếm Vũ Nhai, những người khác tới đây dù là dư chấn cũng đủ bị đập chết.
Trên cơ bản một lần này người có thể tới nơi này hết chín phần đã tính tới cuộc chiến sẽ không diễn ra, dù có đánh chỉ là thăm dò. Nhưng mọi người không ngờ là Ngụy Bỉnh Dập đánh ra một kích xong liền rời đi, cái này có chút ngoài ý muốn.
Diệp lão nói:
- Đi đi, một trận chiến này cuối cùng sẽ diễn ra, nhưng lần tới chúng ta không có phúc nhìn quyết đấu giữa hai đỉnh cao.
Diệp lão mang theo Bình Nhi, Kiếm Vũ Nhai bước vòa hư không, biến mất.
Mọi người thấy hai đại thần rời đi thì cũng không có ở lại Yêu Giới lâu, đều xoay người đi.
Yêu Giới mới rồi còn rất náo nhiệt giây lát đã trở về bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.