Chương 28: Trên đường xâm nhập
Minh Nguyệt
03/07/2013
- Tại sao chúng ta phải lui lại?
Hác Trì có chút buồn bực nhìn Vương Mông. Cùng lúc hắn mở miệng, những người khác cũng dùng vẻ mặt giống như vậy nhìn Vương Mông. Giống như chỉ có Vương Mông là một kẻ khác loài vậy.
Đầu óc Vương Mông cảm thấy bối rối. Hắn ôm đầu nhìn một nhóm người này. Hắn đang suy nghĩ, những gia hoả này đang suy nghĩ gì vậy? Vọt vào phóng hỏa sau đó chết ở bên trong sao? Tuy rằng điều này có ý nghĩa chiến lược rất lớn, nhưng tuyệt đối không huy hoàng bằng vọt vào phóng hỏa xong còn có thể an toàn rút đi chứ?
- Có đường lui lại hay không, không quan trọng. Nhưng tất cả chúng ta chết trận tại...
Lúc này Vương Mông đã xác định làm vậy hẳn phải chết. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã bị Âu Dương đang dựa trên cây kho cách đó không xa ngắt lời.
- Tại sao phải chết trận. Ta vẫn sống vui vẻ mà! Chúng ta tập kích vào vị trí đội phó Hác Trì vừa nói tới lúc nãy. Khoảng 40, 50 dặm trên đường thâm nhập đi sâu vào trong đều rất an toàn. Tiếp đó chúng ta hoàn toàn có thể chuyển phương hướng một chút tiến về phía tiểu thành kia!
Âu Dương nói xong chạy tới phía trước bản đồ, một cánh tay hắn chỉ vào tiểu thành phía trên bản đồ. Giống như lời hắn nói, nếu đi theo con đường hắn vừa chỉ, như vậy trên đường đi gần như không gặp phải bất kỳ đội quân trấn thủ nào.
- Hả?
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, Vương Mông thiếu chút đã phát điên! Mới vừa nãy còn đang thảo luận làm sao lui lại. Hiện tại thì hay rồi, tiểu tử này nói một câu nói trực tiếp khiến bọn họ thâm nhập vào hậu phương lớn của kẻ địch!
- Điều này không tồi. Quân trấn giữ trong Phì Thủy Thành rất ít. Chúng ta hoàn toàn có thể quấy nhiễu Phì Thủy Thành một chút, sau đó chuyển hướng tiến về hướng tây bắc. Chỉ cần di chuyển về phía tây bắc thêm bốn trăm dặm thì có thể hội hợp với đội quân Tây Bắc của chúng ta!
Lăng Túc rất tán thành với dự tính của Âu Dương. Bởi vì hắn căn bản chưa hề nghĩ tới việc tập kích xong sẽ lùi lại. Hắn chỉ nghĩ làm thể nào để tạo ra tổn thất lớn nhất đối với kẻ địch.
Sau khi Lăng Túc mở miệng nói, gần như tất cả mọi người đều gật đầu. Không nghi ngờ chút nào, Lăng Túc đưa ra quyết định này rất nguy hiểm. Bất kể là trên đường đi đến Phì Thủy Thành hay chuyển hướng về phía quân Tây Bắc, bọn họ đều di chuyển trong hậu phương lớn của kẻ địch. Ba mươi bảy tên kỵ sĩ, chỉ cần bị vây một chút, như vậy vận mệnh chờ đợi bọn họ chính là hủy diệt.
- Điên cuồng! Quá điên cuồng!
Vương Mông nhìn một đám người điên cuồng này. Hiện tại hắn chỉ có thể dùng từ điên cuồng để hình dung trung đội số 7! Bọn họ căn bản không xem hậu phương lớn của kẻ địch là chuyện gì to tát, không ngờ lại đưa ra một con đường nguy hiểm như vậy! Vương Mông bắt đầu nghi ngờ nếu như tiếp tục ở lại trung đội số 7 chờ đợi, liệu trái tim của hắn có chịu đựng được nữa không?
- Mọi người còn có ý kiến gì không?
Lăng Túc đứng dậy mở miệng hỏi những đội viên đang vây quanh. Hắn dự liệu như thế, bọn họ đều lắc đầu biểu thị không có bất kỳ ý kiến gì khác.
- Rất tốt. Vậy chúng ta nghỉ ngơi một giờ, sau đó tập kích vào buổi đêm!
Lăng Túc là một người làm việc rất quyết đoán. Một khi hắn đã đưa ra phương án sẽ lập tức thi hành.
- Tập kích vào ban đêm? Tập kích vào ban đêm, Âu Dương có thể bảo đảm hiệu suất của mình sao?
Vương Mông lại mở miệng hỏi. Thật ra hắn biết, tuy Lăng Túc là đội trưởng, nhưng linh hồn chân chính của đoàn đội này chính là Âu Dương. Nếu như từ đầu tới giờ không có kỹ thuật bắn cung cường đại của Âu Dương, bọn họ căn bản không dám đưa ra phương châm như vậy.
- Không thành vấn đề!
Âu Dương ở bên cạnh gật đầu trả lời. Tuy rằng hắn không có năng lực nhìn ban đêm, nhưng với thị lực xuất sắc của hắn cho dù vào đêm khuya cũng có thể nhìn thấy mục tiêu bên ngoài ngàn mét. Dựa vào kỹ thuật bắn cung của hắn, hắn vẫn có thể bảo đảm lực chiến đấu mạnh mẽ.
Một giờ sau, trung đội số 7 đã chuẩn bị thỏa đáng bắt đầu đi ra khỏi ngọn núi nhỏ. Lúc này chiến mã của mỗi người bọn họ đều được bọc móng lại. Đây chỉ là tạm thời bọc lại, để động tĩnh giảm xuống thấp nhất.
Ba mươi bảy kỵ sĩ sau khi quyết định phương hướng bắt đầu tiến về phía con đường bọn họ đã định trước. Bọn họ không có bất kỳ sợ hãi nào. Bởi vì những ngày qua bọn họ liên tục đại chiến, đã tích tụ đầy đủ khí thế. Dường như con đường nguy hiểm này căn bản không nằm trong phạm vi lo nghĩ của bọn họ. Bọn họ chỉ suy nghĩ làm sao để giết địch.
Năm mươi dặm nghe ra có vẻ không gần, nhưng đối với trung đội số 7 nắm giữ chiến mã thuần chủng mà nói, năm mươi dặm căn bản không tính là cái gì. Bọn họ chỉ cần chưa tới nửa giờ đã thấy doanh địa của quân trấn thủ hiện ra trước mặt bọn họ.
Lúc này, bên trong nơi đóng quân có vô số lửa trại được đốt lên. Nhiều đội lính tuần tra đang tùy ý tuần tra. Phải biết rằng nơi này thuộc về hậu phương lớn của bọn họ. Không có người nào cho rằng sẽ có người tập kích vào chỗ này. Cho nên cho dù có tuần tra, bọn họ cũng vô cùng thoái mái.
- Đội trưởng, các ngươi đừng có gấp. Ta đi giải quyết mấy đội lính tuần tra trước!
Âu Dương nói xong đã vác hai ống Tam Lăng Tiễn lên vai, cầm theo Thứ Kiêu Cung bắt đầu tiếp cận lính tuần tra của quân địch.
Toàn bộ nơi đóng quân có khoảng chừng hơn hai trăm điểm trấn thủ. Lúc này số lượng lính tuần tra ước khoảng hai mươi người. Tuy nhiên bởi vì bọn họ đứng tương đối xa nhau, cho nên Âu Dương ra tay cũng hết sức dễ dàng.
Điều này chỉ dễ dàng đối với Âu Dương. Phải biết rằng bây giờ là buổi tối. Muốn giết lính tuần tra của quân địch nhất định phải bắn ra mũi tên phong hầu. Chỉ có như vậy mới có thể không kinh động những người khác, tiêu diệt hoàn toàn đội ngũ tuần tra.
Đám người Lăng Túc, Vương Mông ẩn nấp phía sau một rừng cây nhỏ. Bọn họ đang đợi động tác của Âu Dương.
Lúc này nét mặt Vương Mông vô cùng khẩn trương. Tuy rằng hắn đã rất nhiều lần chứng kiến kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, nhưng hiện tại đang là ban đêm. Âu Dương có thể bắn ra được mũi tên phong hầu trong một khoảng cách xa như vậy sao?
Không chờ Vương Mông tự hỏi, bên Âu Dương đã có hành động. Chỉ thấy lúc này Âu Dương trốn trên một thân cây có tán lá rậm rạp kéo cung bắn ra mũi tên thứ nhất.
Một mũi Tam Lăng Tiến màu đen trong buổi tối khiến người ta gần như không cách nào phát hiện được. Mũi tên bắn ra bay rất nhanh. Ngay cả âm thanh cũng được Âu Dương khống chế xuống mức thấp nhất.
Mũi tên bay ra, một tên binh sĩ tuần tra đứng một mình trong tình trạng không hề hay biết đã bị một mũi tên phong hầu của Âu Dương bắn từ phía sau lưng tới, chết ngay tại chỗ.
Từ phía xa, trung đội số 7 nhìn kỹ thuật bắn cung của Âu Dương giống như Thần Kỹ, mỗi người đều hít một hơi lạnh! Buổi tối, năng lực của hắn vẫn có thể tinh chuẩn như thế. Gia hoả này quá đáng sợ! Cũng may hắn là đội viên của mình. Nếu như hắn là kẻ địch, chỉ sợ mỗi giờ mỗi khắc bọn họ đều phải đề phòng Tam Lăng Tiễn bay tới!
Hác Trì có chút buồn bực nhìn Vương Mông. Cùng lúc hắn mở miệng, những người khác cũng dùng vẻ mặt giống như vậy nhìn Vương Mông. Giống như chỉ có Vương Mông là một kẻ khác loài vậy.
Đầu óc Vương Mông cảm thấy bối rối. Hắn ôm đầu nhìn một nhóm người này. Hắn đang suy nghĩ, những gia hoả này đang suy nghĩ gì vậy? Vọt vào phóng hỏa sau đó chết ở bên trong sao? Tuy rằng điều này có ý nghĩa chiến lược rất lớn, nhưng tuyệt đối không huy hoàng bằng vọt vào phóng hỏa xong còn có thể an toàn rút đi chứ?
- Có đường lui lại hay không, không quan trọng. Nhưng tất cả chúng ta chết trận tại...
Lúc này Vương Mông đã xác định làm vậy hẳn phải chết. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã bị Âu Dương đang dựa trên cây kho cách đó không xa ngắt lời.
- Tại sao phải chết trận. Ta vẫn sống vui vẻ mà! Chúng ta tập kích vào vị trí đội phó Hác Trì vừa nói tới lúc nãy. Khoảng 40, 50 dặm trên đường thâm nhập đi sâu vào trong đều rất an toàn. Tiếp đó chúng ta hoàn toàn có thể chuyển phương hướng một chút tiến về phía tiểu thành kia!
Âu Dương nói xong chạy tới phía trước bản đồ, một cánh tay hắn chỉ vào tiểu thành phía trên bản đồ. Giống như lời hắn nói, nếu đi theo con đường hắn vừa chỉ, như vậy trên đường đi gần như không gặp phải bất kỳ đội quân trấn thủ nào.
- Hả?
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, Vương Mông thiếu chút đã phát điên! Mới vừa nãy còn đang thảo luận làm sao lui lại. Hiện tại thì hay rồi, tiểu tử này nói một câu nói trực tiếp khiến bọn họ thâm nhập vào hậu phương lớn của kẻ địch!
- Điều này không tồi. Quân trấn giữ trong Phì Thủy Thành rất ít. Chúng ta hoàn toàn có thể quấy nhiễu Phì Thủy Thành một chút, sau đó chuyển hướng tiến về hướng tây bắc. Chỉ cần di chuyển về phía tây bắc thêm bốn trăm dặm thì có thể hội hợp với đội quân Tây Bắc của chúng ta!
Lăng Túc rất tán thành với dự tính của Âu Dương. Bởi vì hắn căn bản chưa hề nghĩ tới việc tập kích xong sẽ lùi lại. Hắn chỉ nghĩ làm thể nào để tạo ra tổn thất lớn nhất đối với kẻ địch.
Sau khi Lăng Túc mở miệng nói, gần như tất cả mọi người đều gật đầu. Không nghi ngờ chút nào, Lăng Túc đưa ra quyết định này rất nguy hiểm. Bất kể là trên đường đi đến Phì Thủy Thành hay chuyển hướng về phía quân Tây Bắc, bọn họ đều di chuyển trong hậu phương lớn của kẻ địch. Ba mươi bảy tên kỵ sĩ, chỉ cần bị vây một chút, như vậy vận mệnh chờ đợi bọn họ chính là hủy diệt.
- Điên cuồng! Quá điên cuồng!
Vương Mông nhìn một đám người điên cuồng này. Hiện tại hắn chỉ có thể dùng từ điên cuồng để hình dung trung đội số 7! Bọn họ căn bản không xem hậu phương lớn của kẻ địch là chuyện gì to tát, không ngờ lại đưa ra một con đường nguy hiểm như vậy! Vương Mông bắt đầu nghi ngờ nếu như tiếp tục ở lại trung đội số 7 chờ đợi, liệu trái tim của hắn có chịu đựng được nữa không?
- Mọi người còn có ý kiến gì không?
Lăng Túc đứng dậy mở miệng hỏi những đội viên đang vây quanh. Hắn dự liệu như thế, bọn họ đều lắc đầu biểu thị không có bất kỳ ý kiến gì khác.
- Rất tốt. Vậy chúng ta nghỉ ngơi một giờ, sau đó tập kích vào buổi đêm!
Lăng Túc là một người làm việc rất quyết đoán. Một khi hắn đã đưa ra phương án sẽ lập tức thi hành.
- Tập kích vào ban đêm? Tập kích vào ban đêm, Âu Dương có thể bảo đảm hiệu suất của mình sao?
Vương Mông lại mở miệng hỏi. Thật ra hắn biết, tuy Lăng Túc là đội trưởng, nhưng linh hồn chân chính của đoàn đội này chính là Âu Dương. Nếu như từ đầu tới giờ không có kỹ thuật bắn cung cường đại của Âu Dương, bọn họ căn bản không dám đưa ra phương châm như vậy.
- Không thành vấn đề!
Âu Dương ở bên cạnh gật đầu trả lời. Tuy rằng hắn không có năng lực nhìn ban đêm, nhưng với thị lực xuất sắc của hắn cho dù vào đêm khuya cũng có thể nhìn thấy mục tiêu bên ngoài ngàn mét. Dựa vào kỹ thuật bắn cung của hắn, hắn vẫn có thể bảo đảm lực chiến đấu mạnh mẽ.
Một giờ sau, trung đội số 7 đã chuẩn bị thỏa đáng bắt đầu đi ra khỏi ngọn núi nhỏ. Lúc này chiến mã của mỗi người bọn họ đều được bọc móng lại. Đây chỉ là tạm thời bọc lại, để động tĩnh giảm xuống thấp nhất.
Ba mươi bảy kỵ sĩ sau khi quyết định phương hướng bắt đầu tiến về phía con đường bọn họ đã định trước. Bọn họ không có bất kỳ sợ hãi nào. Bởi vì những ngày qua bọn họ liên tục đại chiến, đã tích tụ đầy đủ khí thế. Dường như con đường nguy hiểm này căn bản không nằm trong phạm vi lo nghĩ của bọn họ. Bọn họ chỉ suy nghĩ làm sao để giết địch.
Năm mươi dặm nghe ra có vẻ không gần, nhưng đối với trung đội số 7 nắm giữ chiến mã thuần chủng mà nói, năm mươi dặm căn bản không tính là cái gì. Bọn họ chỉ cần chưa tới nửa giờ đã thấy doanh địa của quân trấn thủ hiện ra trước mặt bọn họ.
Lúc này, bên trong nơi đóng quân có vô số lửa trại được đốt lên. Nhiều đội lính tuần tra đang tùy ý tuần tra. Phải biết rằng nơi này thuộc về hậu phương lớn của bọn họ. Không có người nào cho rằng sẽ có người tập kích vào chỗ này. Cho nên cho dù có tuần tra, bọn họ cũng vô cùng thoái mái.
- Đội trưởng, các ngươi đừng có gấp. Ta đi giải quyết mấy đội lính tuần tra trước!
Âu Dương nói xong đã vác hai ống Tam Lăng Tiễn lên vai, cầm theo Thứ Kiêu Cung bắt đầu tiếp cận lính tuần tra của quân địch.
Toàn bộ nơi đóng quân có khoảng chừng hơn hai trăm điểm trấn thủ. Lúc này số lượng lính tuần tra ước khoảng hai mươi người. Tuy nhiên bởi vì bọn họ đứng tương đối xa nhau, cho nên Âu Dương ra tay cũng hết sức dễ dàng.
Điều này chỉ dễ dàng đối với Âu Dương. Phải biết rằng bây giờ là buổi tối. Muốn giết lính tuần tra của quân địch nhất định phải bắn ra mũi tên phong hầu. Chỉ có như vậy mới có thể không kinh động những người khác, tiêu diệt hoàn toàn đội ngũ tuần tra.
Đám người Lăng Túc, Vương Mông ẩn nấp phía sau một rừng cây nhỏ. Bọn họ đang đợi động tác của Âu Dương.
Lúc này nét mặt Vương Mông vô cùng khẩn trương. Tuy rằng hắn đã rất nhiều lần chứng kiến kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, nhưng hiện tại đang là ban đêm. Âu Dương có thể bắn ra được mũi tên phong hầu trong một khoảng cách xa như vậy sao?
Không chờ Vương Mông tự hỏi, bên Âu Dương đã có hành động. Chỉ thấy lúc này Âu Dương trốn trên một thân cây có tán lá rậm rạp kéo cung bắn ra mũi tên thứ nhất.
Một mũi Tam Lăng Tiến màu đen trong buổi tối khiến người ta gần như không cách nào phát hiện được. Mũi tên bắn ra bay rất nhanh. Ngay cả âm thanh cũng được Âu Dương khống chế xuống mức thấp nhất.
Mũi tên bay ra, một tên binh sĩ tuần tra đứng một mình trong tình trạng không hề hay biết đã bị một mũi tên phong hầu của Âu Dương bắn từ phía sau lưng tới, chết ngay tại chỗ.
Từ phía xa, trung đội số 7 nhìn kỹ thuật bắn cung của Âu Dương giống như Thần Kỹ, mỗi người đều hít một hơi lạnh! Buổi tối, năng lực của hắn vẫn có thể tinh chuẩn như thế. Gia hoả này quá đáng sợ! Cũng may hắn là đội viên của mình. Nếu như hắn là kẻ địch, chỉ sợ mỗi giờ mỗi khắc bọn họ đều phải đề phòng Tam Lăng Tiễn bay tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.