Chương 326: Trục xuất Đại Đế (2)
Minh Nguyệt
26/08/2013
- Ngươi là cái gì, Lỗ Tu ngươi còn muốn tự rước lấy nhục?
Quý Thành Không vô cùng ngông cuồng, kỳ thực những lời này của hắn không phải nói cho Lỗ Tu nghe, mặc dù Lỗ Tu đã tiếp cận Đại Đế đỉnh phong, nhưng vẫn kém hơn hắn vài phần, lời này của hắn là khiêu khích Bạch Hủ Minh.
- Ngươi muốn chiến, Vạn Tiên Sơn sẽ chiến.
Bạch Hủ Minh rốt cuộc vẫn chuẩn bị xuất thủ. Chiến Đế biến mất mấy trăm năm, hiện tại ở bên ngoài đều chỉ nghe thấy tin đồn về hắn, Bạch Hủ Minh cảm thấy mình cũng nên uy hiếp một số người có suy nghĩ bất thiện khác.
- Được, Bạch lão ca thật thẳng thắn, Quý Thành Không nhất định sẽ toàn lực cùng lão ca đánh một trận.
Quý Thành Không nói xong, toàn thân hắn bay ngược ra phía sau, lúc này Đại Đế chân thân đã từ phía sau hắn hiện ra.
Đây là một con man ngưu, bốn chân đạp lên liệt diễm, miệng mũi không ngừng phun hỏa.
Liệt hỏa man ngưu, đây chính là chân thân Đại Đế của Quý Thành Không. Lúc này chân thân Đại Đế vừa ra, mọi người bên ngoài đều minh bạch, Quý Thành Không là muốn liều mạng. Bằng không hai gã Đại Đế giao thủ căn bản không cần vận dụng chân thân Đại Đế xuất hiện.
- Bạch lão ca, đừng lật thuyền trong mương.
Quý Thành Không nói xong, trước người hắn từng đóa tường vân hiện ra, mỗi một đóa hỏa diễm tường vân đều mang theo nhiệt độ kinh khủng, như muốn đốt cháy áng mây trên bầu trời thành hư vô.
- Xem ra lục đạo tường vân của Quý Thành Không đã đại thành.
Các Đại Đế nhìn tường vân bên cạnh Quý Thành Không, cho dù cách xa bọn họ vẫn có thể cảm thụ được sức nóng của tường vân kia.
- Gàooo. . .
Man ngưu gầm lên giận dữ, bốn chân đạp liệt diễm tường vân, con man ngưu phảng phất như phát điên, ngửa mặt nhảy lên trời, lao về phía Bạch Hủ Minh, muốn đạp hắn xuống dưới.
Tay trái Bạch Hủ Minh nhẹ nhàng kéo hai chân man ngưu đang lao tới, hai chân man ngưu mang theo liệt diễm bị Bạch Hủ Minh dễ dàng kéo sang một bên.
Nhìn thấy màn không thể tưởng tượng này, các Đại Đế xung quanh đều hít một ngụm lãnh khí, lúc này bọn họ đưa mắt nhìn nhau gật đầu. Trong lòng đều sản sinh một ý niệm, chính là tin đồn Bạch Hủ Minh tu thành viễn cổ lực có thể là sự thực.
Hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt xung quanh man ngưu, Quý Thành Không vung tay lên, toàn bộ hư ảnh man ngưu liệt diễm khổng lồ chạy tới trong tay hắn, trong tay hắn hình thành một tường vân thu nhỏ.
Tường vân này màu trắng, hầu như không có gì khác biệt với những đám mây đang phiêu đãng trên bầu trời, nhưng khi tường vân ngưng tụ, trong mắt Quý Thành Không lộ vẻ điên cuồng. Hắn tin tưởng, một chiêu này ngay cả Bạch Hủ Minh có cường thịnh hơn nữa nhất định cũng không dám dễ dàng đón đỡ.
Hắn đã nghĩ đúng, Bạch Hủ Minh xác thực không đón đỡ, bởi vì trong nháy mắt Quý Thành Không hình thành tường vân, bàn tay của Bạch Hủ Minh đã vung lên bầu trời.
Mây đen từ trong hư không bay ra, trong nháy mắt mây đen che kín thái dương trên trời, đại thủ gạt bỏ sáu tòa sơn phong lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
- Viễn cổ lực, Bạch Hủ Minh thực sự đã ngộ đạo viễn cổ lực.
Nhìn thấy đại thủ màu đen xuất hiện, vô số Đại Đế khiếp sợ, từ sau khi Hoàng Thiên Đại Đế biến mất, Chân Linh Giới đến nay vẫn không xuất hiện người sở hữu viễn cổ lực chân chính, hiện giờ Bạch Hủ Minh xuất thủ, viễn cổ lực từ trên người hắn bộc phát ra.
- Quý Thành Không, mấy trăm năm trước ta niệm đức hiếu sinh tha cho ngươi một con đường sống, hiện giờ không lo báo đáp, còn tiếp tục khiêu khích. Ta sẽ thay trời thu giữ tu vi của ngươi.
Mặc dù thanh âm từ trong miệng Bạch Hủ Minh phát ra, nhưng người chung quanh nghe được lại cảm giác nó đến từ trên chín tầng trời.
Cửu Thiên Sát Âm, đó là Cửu Thiên Sát Âm. Lúc này Cửu Thiên Sát Âm của Bạch Hủ Minh tái hiện, phảng phất như tuyên cáo với toàn bộ thế giới tử hình Quý Thành Không;.
- Ha ha ha ha. . . Bạch Hủ Minh, ngươi cho rằng ngươi có thể gạt bỏ ta sao? Ta thật sự muốn nhìn xem viễn cổ lực của ngươi mạnh như thế nào.
Quý Thành Không hai tay nâng tường vân, đón đỡ đại thủ màu đen từ trên trời giáng xuống
- Ầm.....
Một thanh âm phảng phất như hỏa diễm hòa tan băng tuyết truyền ra, tường vân của Quý Thành Không đánh lên đại thủ màu đen, dĩ nhiên bắt đầu hòa tan đại thủ màu đen kia.
Nhìn thấy màn này, Lỗ Tu giật mình không gì sánh được, cự kiếm bảy màu của hắn hầu như đã đạt được đỉnh phong của ngạo kiếm thuật, cũng không thể trảm động đại thủ màu đen, nhưng hiện tại tường vân lực của Quý Thành Không lại có thể hòa tan độc thủ.
- Huỳnh hỏa ánh sáng cũng dám tranh phát sáng với trăng sáng.
Bạch Hủ Minh nheo mắt, hai tay đồng thời huy động, đại thủ màu đen bỗng nhiên phóng đại, túm lấy Quý Thành Không ở trong tay.
Bạch sắc tường vân của Quý Thành Không dĩ nhiên dưới một trảo kinh thiên này tứ phân ngũ liệt.
Không ai có thể nghĩ tràng diện này lại phát sinh, cũng không ai nghĩ Quý Thành Không toàn lực ngưng tụ tường vân lại dễ dàng bị Bạch Hủ Minh bắt phá như vậy, đây hầu như là bắt nát Đại Đế thực thân, mặc dù không thể thấy lực kinh thiên của đại thủ, nhưng chấn động tạo thành lần này tuyệt đối còn đáng sợ hơn công pháp thông thiên di tinh đổi nguyệt.
Quý Thành Không vô cùng ngông cuồng, kỳ thực những lời này của hắn không phải nói cho Lỗ Tu nghe, mặc dù Lỗ Tu đã tiếp cận Đại Đế đỉnh phong, nhưng vẫn kém hơn hắn vài phần, lời này của hắn là khiêu khích Bạch Hủ Minh.
- Ngươi muốn chiến, Vạn Tiên Sơn sẽ chiến.
Bạch Hủ Minh rốt cuộc vẫn chuẩn bị xuất thủ. Chiến Đế biến mất mấy trăm năm, hiện tại ở bên ngoài đều chỉ nghe thấy tin đồn về hắn, Bạch Hủ Minh cảm thấy mình cũng nên uy hiếp một số người có suy nghĩ bất thiện khác.
- Được, Bạch lão ca thật thẳng thắn, Quý Thành Không nhất định sẽ toàn lực cùng lão ca đánh một trận.
Quý Thành Không nói xong, toàn thân hắn bay ngược ra phía sau, lúc này Đại Đế chân thân đã từ phía sau hắn hiện ra.
Đây là một con man ngưu, bốn chân đạp lên liệt diễm, miệng mũi không ngừng phun hỏa.
Liệt hỏa man ngưu, đây chính là chân thân Đại Đế của Quý Thành Không. Lúc này chân thân Đại Đế vừa ra, mọi người bên ngoài đều minh bạch, Quý Thành Không là muốn liều mạng. Bằng không hai gã Đại Đế giao thủ căn bản không cần vận dụng chân thân Đại Đế xuất hiện.
- Bạch lão ca, đừng lật thuyền trong mương.
Quý Thành Không nói xong, trước người hắn từng đóa tường vân hiện ra, mỗi một đóa hỏa diễm tường vân đều mang theo nhiệt độ kinh khủng, như muốn đốt cháy áng mây trên bầu trời thành hư vô.
- Xem ra lục đạo tường vân của Quý Thành Không đã đại thành.
Các Đại Đế nhìn tường vân bên cạnh Quý Thành Không, cho dù cách xa bọn họ vẫn có thể cảm thụ được sức nóng của tường vân kia.
- Gàooo. . .
Man ngưu gầm lên giận dữ, bốn chân đạp liệt diễm tường vân, con man ngưu phảng phất như phát điên, ngửa mặt nhảy lên trời, lao về phía Bạch Hủ Minh, muốn đạp hắn xuống dưới.
Tay trái Bạch Hủ Minh nhẹ nhàng kéo hai chân man ngưu đang lao tới, hai chân man ngưu mang theo liệt diễm bị Bạch Hủ Minh dễ dàng kéo sang một bên.
Nhìn thấy màn không thể tưởng tượng này, các Đại Đế xung quanh đều hít một ngụm lãnh khí, lúc này bọn họ đưa mắt nhìn nhau gật đầu. Trong lòng đều sản sinh một ý niệm, chính là tin đồn Bạch Hủ Minh tu thành viễn cổ lực có thể là sự thực.
Hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt xung quanh man ngưu, Quý Thành Không vung tay lên, toàn bộ hư ảnh man ngưu liệt diễm khổng lồ chạy tới trong tay hắn, trong tay hắn hình thành một tường vân thu nhỏ.
Tường vân này màu trắng, hầu như không có gì khác biệt với những đám mây đang phiêu đãng trên bầu trời, nhưng khi tường vân ngưng tụ, trong mắt Quý Thành Không lộ vẻ điên cuồng. Hắn tin tưởng, một chiêu này ngay cả Bạch Hủ Minh có cường thịnh hơn nữa nhất định cũng không dám dễ dàng đón đỡ.
Hắn đã nghĩ đúng, Bạch Hủ Minh xác thực không đón đỡ, bởi vì trong nháy mắt Quý Thành Không hình thành tường vân, bàn tay của Bạch Hủ Minh đã vung lên bầu trời.
Mây đen từ trong hư không bay ra, trong nháy mắt mây đen che kín thái dương trên trời, đại thủ gạt bỏ sáu tòa sơn phong lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
- Viễn cổ lực, Bạch Hủ Minh thực sự đã ngộ đạo viễn cổ lực.
Nhìn thấy đại thủ màu đen xuất hiện, vô số Đại Đế khiếp sợ, từ sau khi Hoàng Thiên Đại Đế biến mất, Chân Linh Giới đến nay vẫn không xuất hiện người sở hữu viễn cổ lực chân chính, hiện giờ Bạch Hủ Minh xuất thủ, viễn cổ lực từ trên người hắn bộc phát ra.
- Quý Thành Không, mấy trăm năm trước ta niệm đức hiếu sinh tha cho ngươi một con đường sống, hiện giờ không lo báo đáp, còn tiếp tục khiêu khích. Ta sẽ thay trời thu giữ tu vi của ngươi.
Mặc dù thanh âm từ trong miệng Bạch Hủ Minh phát ra, nhưng người chung quanh nghe được lại cảm giác nó đến từ trên chín tầng trời.
Cửu Thiên Sát Âm, đó là Cửu Thiên Sát Âm. Lúc này Cửu Thiên Sát Âm của Bạch Hủ Minh tái hiện, phảng phất như tuyên cáo với toàn bộ thế giới tử hình Quý Thành Không;.
- Ha ha ha ha. . . Bạch Hủ Minh, ngươi cho rằng ngươi có thể gạt bỏ ta sao? Ta thật sự muốn nhìn xem viễn cổ lực của ngươi mạnh như thế nào.
Quý Thành Không hai tay nâng tường vân, đón đỡ đại thủ màu đen từ trên trời giáng xuống
- Ầm.....
Một thanh âm phảng phất như hỏa diễm hòa tan băng tuyết truyền ra, tường vân của Quý Thành Không đánh lên đại thủ màu đen, dĩ nhiên bắt đầu hòa tan đại thủ màu đen kia.
Nhìn thấy màn này, Lỗ Tu giật mình không gì sánh được, cự kiếm bảy màu của hắn hầu như đã đạt được đỉnh phong của ngạo kiếm thuật, cũng không thể trảm động đại thủ màu đen, nhưng hiện tại tường vân lực của Quý Thành Không lại có thể hòa tan độc thủ.
- Huỳnh hỏa ánh sáng cũng dám tranh phát sáng với trăng sáng.
Bạch Hủ Minh nheo mắt, hai tay đồng thời huy động, đại thủ màu đen bỗng nhiên phóng đại, túm lấy Quý Thành Không ở trong tay.
Bạch sắc tường vân của Quý Thành Không dĩ nhiên dưới một trảo kinh thiên này tứ phân ngũ liệt.
Không ai có thể nghĩ tràng diện này lại phát sinh, cũng không ai nghĩ Quý Thành Không toàn lực ngưng tụ tường vân lại dễ dàng bị Bạch Hủ Minh bắt phá như vậy, đây hầu như là bắt nát Đại Đế thực thân, mặc dù không thể thấy lực kinh thiên của đại thủ, nhưng chấn động tạo thành lần này tuyệt đối còn đáng sợ hơn công pháp thông thiên di tinh đổi nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.