Chương 1129: Tử chiến đến cùng (2)
Minh Nguyệt
20/09/2013
- Không có người nào không thể bị đánh bại, ngươi ta như vậy, hắn cũng như vậy!
Âu Dương nhìn hai đồng bạn của mình, hắn biết sự sợ hãi mà Thiên Vương lưu lại cho bọn hắn quá sâu sắc, từ ngày Thiên Vương xuất hiện, bọn họ đã bị Thiên Vương đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả một cơ hội hoàn thủ cũng không có. Người duy nhất thắng Thiên Vương một lần chỉ có Âu Dương, lúc đó Âu Dương dùng đại thế áp chết Thiên Vương, nhưng lần đó chẳng qua là vì Thiên Vương sơ sẩy mà thôi.
- Hắn kỳ thực là một vương giả.
Bạch Tinh rất ít khi bội phục người khác, nhưng đối với Thiên Vương, hắn cũng phát ra sự bội phục từ tận đáy lòng. Thiên Vương hàng ngày cười nói như một công tử nhà giàu bình thường là một trong những người hắn thật sự bội phục, đó là cường giả phảng phất như chỉ mỉm cười cũng có thể hủy diệt tất cả. . .
- Không sai, hắn đồng dạng cũng là người ta tôn trọng nhất!
Âu Dương cũng không phủ nhận, mặc dù hắn và Thiên Vương là địch nhân, nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận hắn rất tôn trọng Thiên Vương.
- Vậy hiện tại chúng ta bỏ chạy?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hai vị này, người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đang biểu thị sự trung thành với Thiên Vương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập biết hai người này sẽ không như vậy, cho dù chết bọn họ nhất định cũng không sợ hãi, cho nên đương nhiên sẽ không thỏa hiệp với người đối địch.
- Bỏ chạy? Nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, chúng ta còn có cơ hội sao? So với rút đi, ta tình nguyện tử chiến đến cùng!
Trong mắt Âu Dương tản ra chiến ý nồng đậm, hiện tại hắn mạnh như thế nào bản thân hắn là người rõ ràng nhất, hắn chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước cuối cùng, điều này khiến hắn minh bạch chấn động của thiên địa đại đạo. Khi chấn động này xuất hiện, Âu Dương sẽ giống như trước kia, tề tụ lực lượng của tứ phương ý chí, chuyển hóa mọc cánh phi tiên, đạt đến cao độ hầu như không thể tưởng tượng.
- Tử chiến đến cùng! Ha ha, không sai, Bạch Tinh ta đã tới đây thì không định rút đi. Lão tử đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, có thể chết ở đây lão tử cũng không có gì ủy khuất. Hơn nữa lão tử tin tưởng, cho dù Thiên Vương bắt đuộc lão tử, cũng sẽ cho lão tử một cái chết có tôn nghiêm!
Bạch Tinh nói không sai, với cường giả cấp bậc như bọn họ, cho dù chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
Cường giả cấp bậc như bọn họ sẽ không lựa chọn chạy trốn, bởi vì trái tim bọn họ không cho phép bọn họ làm như thế. Cái chết đối với người bình thường rất đáng sợ, đó là vì người bình thường chết là hết, không có ý nghĩa gì. Còn bọn họ lại khác, cho dù bọn họ chết đi, cũng sẽ chết rất có tôn nghiêm. Đây có lẽ là kết cục tốt nhất của cường giả
- Đừng nói giống như chịu chết như vậy, Thiên Vương chưa chắc có thể thắng ta!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra như vậy, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập cũng hơi sửng sốt. Hai người bọn họ nhìn Âu Dương, lần trước Âu Dương trở về bọn họ chỉ biết Âu Dương lại trở nên mạnh hơn, chỉ có điều Âu Dương vẫn không xuất thủ, cho nên bọn họ cũng không biết Âu Dương rút cuộc cường đại đến trình độ nào, hiện tại Âu Dương lại nói ra những lời như vậy, lẽ nào hắn đã cường đại đến trình độ chí cao vô thượng của Thiên Vương?
- Ta còn chưa đạt được chí cao vô thượng, nhưng ta lại biết, chỉ có tiến lên mới có kỳ tích, trốn tránh vĩnh viễn không có kỳ tích sinh ra, đây là đạo lý ta minh bạch được từ tiểu thế giới!
Âu Dương liếc nhìn hai người, đối mặt với ánh mắt của Âu Dương, hai người đều cúi đầu.
Chỉ có tiến lên mới có kỳ tích sinh ra, nếu những người khác nói ra lời này thực chất chỉ là giả bộ ngưu bức, chỉ có Âu Dương nói ra mới là chân chính ngưu bức. Ngay từ ban đầu Âu Dương đã dùng hành động thực tế của mình không ngừng chứng minh câu nói trên, hắn lần lượt sáng tạo ra kỳ tích gần như không thể tưởng tượng!
Rất nhiều người có thể nói được câu nói này, nhưng khi hướng đi tuyệt vọng, càng có nhiều người thỏa hiệp và uể oải, những người có thể chân chính tiếp tục tiến lên, tin tưởng kỳ tích sẽ sinh ra trong tay mình rất ít.
Chủ nhân Mã Thanh Hà của Thiên Trụ Sơn trước kia chính là một ví dụ, hắn chính là một người tin tưởng kỳ tích sẽ sinh ra trên tay mình, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn ngã xuống. Trước mặt một cao độ mới, việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải kiên trì sáng tạo kỳ tích trong tay mình, mà là tìm cách chèn ép người khác, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể trở thành một hạt bụi của thế giới này.
Nhưng Âu Dương không giống với Mã Thanh Hà. Âu Dương chưa bao giờ oán giận ông trời bất công với hắn, từ lúc ban đầu chính là như vậy. Nếu như Âu Dương oán giận, vậy thì hắn cũng không thể trở thành bán yêu giả, nếu Âu Dương oán giận ông trời bất công, như vậy hắn cũng sẽ không đánh vỡ ma chú của bán yêu giả.
Từ trước đến nay ông trời cũng không quyết định số phận của bất cứ người nào, chẳng qua hắn cho mỗi người một bắt đầu khác nhau, để mỗi người bước đi con đường của mình. Mặc dù có khởi điểm khác nhau, nhưng người nào cũng có thể đi tới cuối cùng, trở thành chí cao vô thượng đánh vỡ tất cả. Nhưng rất nhiều người đối mặt với điều kiện tiên thiên của mình lại lựa chọn từ bỏ, chỉ có rất ít bộ phận có thể kiên trì đi tới bước cuối cùng.
Âu Dương chính là một người trong số đó, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập cũng như vậy. Nhưng cho đến hôm nay bọn họ lại bắt đầu hoài nghi.
Bạch Tinh rốt cuộc thuộc về loại hình một bước lên trời, ông trời đã đắp nặn cho hắn một khởi điểm một bước lên trời, để hắn vượt qua mọi người, cho nên hắn có thể trực tiếp có được yêu tổ truyền thừa, trở thành cường giả tổ cấp tranh nhau phát sáng với thiên địa.
Ngụy Bỉnh Dập cũng như vậy, Ngụy Bỉnh Dập từ thời khắc sinh ra đã định trước số phận cường giả của hắn, lực lượng của hắn gần như trời sinh, sau này hắn nỗ lực trở thành Ma Vương, đồng dạng sở hữu năng lực tranh nhau phát sáng với thiên địa, có thể xếp hàng trong đội ngũ cường giả thiên địa.
Còn Âu Dương thì sao? Âu Dương không có khởi điểm tốt như bọn họ, thậm chí Âu Dương còn có chút không bằng so với những người khác. Chính như Âu Dương đã nói, ta chưa bao giờ được xem là thiên tài, ta cũng chưa bao giờ cho rằng ta là thiên tài, cái ta muốn làm chỉ có một, đó chính là không ngừng dẫm lên thiên tài trèo lên phía trên, rống giận với toàn bộ thế giới, nói cho toàn bộ thế giới biết, ta mới là vương giả, khởi điểm của ta không bằng các ngươi, nhưng ta lại dẫm nát bọn họ dưới chân, ta mới là chủ nhân của thế giới này!
Chính nhờ dựa vào điểm này Âu Dương mới từng bước trèo lên cao độ như hiện tại. Cho đến hôm nay Âu Dương cũng không buông tha tín niệm này, cho dù hai chữ Thiên Vương phảng phất như một tòa núi lớn đặt trên người hắn, hắn cũng không buông tha, vẫn muốn dùng mình hai tay của mình đi sáng tạo một kỳ tích mới.
- Ta đã từng có một danh hào là người sáng tạo ra kỳ tích, các ngươi có biết không?
Âu Dương nhìn hai người, nhãn thần của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức phảng phất như không để ý đến tất cả bất công.
Âu Dương nhìn hai đồng bạn của mình, hắn biết sự sợ hãi mà Thiên Vương lưu lại cho bọn hắn quá sâu sắc, từ ngày Thiên Vương xuất hiện, bọn họ đã bị Thiên Vương đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả một cơ hội hoàn thủ cũng không có. Người duy nhất thắng Thiên Vương một lần chỉ có Âu Dương, lúc đó Âu Dương dùng đại thế áp chết Thiên Vương, nhưng lần đó chẳng qua là vì Thiên Vương sơ sẩy mà thôi.
- Hắn kỳ thực là một vương giả.
Bạch Tinh rất ít khi bội phục người khác, nhưng đối với Thiên Vương, hắn cũng phát ra sự bội phục từ tận đáy lòng. Thiên Vương hàng ngày cười nói như một công tử nhà giàu bình thường là một trong những người hắn thật sự bội phục, đó là cường giả phảng phất như chỉ mỉm cười cũng có thể hủy diệt tất cả. . .
- Không sai, hắn đồng dạng cũng là người ta tôn trọng nhất!
Âu Dương cũng không phủ nhận, mặc dù hắn và Thiên Vương là địch nhân, nhưng hắn chưa bao giờ phủ nhận hắn rất tôn trọng Thiên Vương.
- Vậy hiện tại chúng ta bỏ chạy?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hai vị này, người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đang biểu thị sự trung thành với Thiên Vương. Nhưng Ngụy Bỉnh Dập biết hai người này sẽ không như vậy, cho dù chết bọn họ nhất định cũng không sợ hãi, cho nên đương nhiên sẽ không thỏa hiệp với người đối địch.
- Bỏ chạy? Nếu như Thiên Vương thực sự sống lại, chúng ta còn có cơ hội sao? So với rút đi, ta tình nguyện tử chiến đến cùng!
Trong mắt Âu Dương tản ra chiến ý nồng đậm, hiện tại hắn mạnh như thế nào bản thân hắn là người rõ ràng nhất, hắn chỉ còn cách chí cao vô thượng một bước cuối cùng, điều này khiến hắn minh bạch chấn động của thiên địa đại đạo. Khi chấn động này xuất hiện, Âu Dương sẽ giống như trước kia, tề tụ lực lượng của tứ phương ý chí, chuyển hóa mọc cánh phi tiên, đạt đến cao độ hầu như không thể tưởng tượng.
- Tử chiến đến cùng! Ha ha, không sai, Bạch Tinh ta đã tới đây thì không định rút đi. Lão tử đã đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này, có thể chết ở đây lão tử cũng không có gì ủy khuất. Hơn nữa lão tử tin tưởng, cho dù Thiên Vương bắt đuộc lão tử, cũng sẽ cho lão tử một cái chết có tôn nghiêm!
Bạch Tinh nói không sai, với cường giả cấp bậc như bọn họ, cho dù chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
Cường giả cấp bậc như bọn họ sẽ không lựa chọn chạy trốn, bởi vì trái tim bọn họ không cho phép bọn họ làm như thế. Cái chết đối với người bình thường rất đáng sợ, đó là vì người bình thường chết là hết, không có ý nghĩa gì. Còn bọn họ lại khác, cho dù bọn họ chết đi, cũng sẽ chết rất có tôn nghiêm. Đây có lẽ là kết cục tốt nhất của cường giả
- Đừng nói giống như chịu chết như vậy, Thiên Vương chưa chắc có thể thắng ta!
Âu Dương bỗng nhiên nói ra như vậy, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập cũng hơi sửng sốt. Hai người bọn họ nhìn Âu Dương, lần trước Âu Dương trở về bọn họ chỉ biết Âu Dương lại trở nên mạnh hơn, chỉ có điều Âu Dương vẫn không xuất thủ, cho nên bọn họ cũng không biết Âu Dương rút cuộc cường đại đến trình độ nào, hiện tại Âu Dương lại nói ra những lời như vậy, lẽ nào hắn đã cường đại đến trình độ chí cao vô thượng của Thiên Vương?
- Ta còn chưa đạt được chí cao vô thượng, nhưng ta lại biết, chỉ có tiến lên mới có kỳ tích, trốn tránh vĩnh viễn không có kỳ tích sinh ra, đây là đạo lý ta minh bạch được từ tiểu thế giới!
Âu Dương liếc nhìn hai người, đối mặt với ánh mắt của Âu Dương, hai người đều cúi đầu.
Chỉ có tiến lên mới có kỳ tích sinh ra, nếu những người khác nói ra lời này thực chất chỉ là giả bộ ngưu bức, chỉ có Âu Dương nói ra mới là chân chính ngưu bức. Ngay từ ban đầu Âu Dương đã dùng hành động thực tế của mình không ngừng chứng minh câu nói trên, hắn lần lượt sáng tạo ra kỳ tích gần như không thể tưởng tượng!
Rất nhiều người có thể nói được câu nói này, nhưng khi hướng đi tuyệt vọng, càng có nhiều người thỏa hiệp và uể oải, những người có thể chân chính tiếp tục tiến lên, tin tưởng kỳ tích sẽ sinh ra trong tay mình rất ít.
Chủ nhân Mã Thanh Hà của Thiên Trụ Sơn trước kia chính là một ví dụ, hắn chính là một người tin tưởng kỳ tích sẽ sinh ra trên tay mình, nhưng cuối cùng hắn lựa chọn ngã xuống. Trước mặt một cao độ mới, việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải kiên trì sáng tạo kỳ tích trong tay mình, mà là tìm cách chèn ép người khác, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể trở thành một hạt bụi của thế giới này.
Nhưng Âu Dương không giống với Mã Thanh Hà. Âu Dương chưa bao giờ oán giận ông trời bất công với hắn, từ lúc ban đầu chính là như vậy. Nếu như Âu Dương oán giận, vậy thì hắn cũng không thể trở thành bán yêu giả, nếu Âu Dương oán giận ông trời bất công, như vậy hắn cũng sẽ không đánh vỡ ma chú của bán yêu giả.
Từ trước đến nay ông trời cũng không quyết định số phận của bất cứ người nào, chẳng qua hắn cho mỗi người một bắt đầu khác nhau, để mỗi người bước đi con đường của mình. Mặc dù có khởi điểm khác nhau, nhưng người nào cũng có thể đi tới cuối cùng, trở thành chí cao vô thượng đánh vỡ tất cả. Nhưng rất nhiều người đối mặt với điều kiện tiên thiên của mình lại lựa chọn từ bỏ, chỉ có rất ít bộ phận có thể kiên trì đi tới bước cuối cùng.
Âu Dương chính là một người trong số đó, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập cũng như vậy. Nhưng cho đến hôm nay bọn họ lại bắt đầu hoài nghi.
Bạch Tinh rốt cuộc thuộc về loại hình một bước lên trời, ông trời đã đắp nặn cho hắn một khởi điểm một bước lên trời, để hắn vượt qua mọi người, cho nên hắn có thể trực tiếp có được yêu tổ truyền thừa, trở thành cường giả tổ cấp tranh nhau phát sáng với thiên địa.
Ngụy Bỉnh Dập cũng như vậy, Ngụy Bỉnh Dập từ thời khắc sinh ra đã định trước số phận cường giả của hắn, lực lượng của hắn gần như trời sinh, sau này hắn nỗ lực trở thành Ma Vương, đồng dạng sở hữu năng lực tranh nhau phát sáng với thiên địa, có thể xếp hàng trong đội ngũ cường giả thiên địa.
Còn Âu Dương thì sao? Âu Dương không có khởi điểm tốt như bọn họ, thậm chí Âu Dương còn có chút không bằng so với những người khác. Chính như Âu Dương đã nói, ta chưa bao giờ được xem là thiên tài, ta cũng chưa bao giờ cho rằng ta là thiên tài, cái ta muốn làm chỉ có một, đó chính là không ngừng dẫm lên thiên tài trèo lên phía trên, rống giận với toàn bộ thế giới, nói cho toàn bộ thế giới biết, ta mới là vương giả, khởi điểm của ta không bằng các ngươi, nhưng ta lại dẫm nát bọn họ dưới chân, ta mới là chủ nhân của thế giới này!
Chính nhờ dựa vào điểm này Âu Dương mới từng bước trèo lên cao độ như hiện tại. Cho đến hôm nay Âu Dương cũng không buông tha tín niệm này, cho dù hai chữ Thiên Vương phảng phất như một tòa núi lớn đặt trên người hắn, hắn cũng không buông tha, vẫn muốn dùng mình hai tay của mình đi sáng tạo một kỳ tích mới.
- Ta đã từng có một danh hào là người sáng tạo ra kỳ tích, các ngươi có biết không?
Âu Dương nhìn hai người, nhãn thần của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức phảng phất như không để ý đến tất cả bất công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.