Chương 718: Việc vui của Hàn Băng cung (1)
Minh Nguyệt
09/09/2013
Hiện giờ Âu Dương không còn hùng tâm tráng chí như xưa, hắn chỉ muốn đi
tây bắc tìm Lý Uyển Như, sau đó cùng cô gái này đi khắp Tiên Giới, đời
đời bên nhau.
Tâm ma ở trong lòng Âu Dương tức giận hét:
"Bà nội nó bị một người đàn bà thay đổi như vậy, rốt cuộc ai mới là tâm ma hả?"
Nhưng hắn không có cách nào. Hai người cộng sinh, dù hắn cướp đoạt thân thể cũng vô dụng.
"Đừng nói nữa!"
Âu Dương đứng dậy để lại tiền rượu, bay xuống tửu lâu, đi về con đường tiến tới tây bắc phía xa.
Tây bắc, Hàn Băng Cung.
Lúc này bên trong Hàn Băng cung không còn lạnh lẽo như xưa. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng rộn ràng.
Từ khi Lý Uyển Như nhận vị trí chủ Hàn Băng Cung thì loại bỏ điều lệnh không cho thành thân, khiến các đệ tử Hàn Băng Cung rất biết ơn nàng. Nên hiện tại đến hôn lễ của nàng với đại công tử thế gia ẩn thế kia có thể nói là khắp nơi vui mừng.
Một nữ đệ tử Hàn Băng cung cười hì hì nói:
- Quan công tử thật đẹp trai. Tuổi trẻ như vậy đã có lực lượng Tiên Tôn. Tương lai sẽ tiếp nhận vị trí chủ Bích Huyết Vân Đình. Đôi tình nhân này đúng là xứng nhất trên đời.
Ở trong mắt của nàng, chỉ có gia chủ tương lai của gia tộc ẩn thế như Bích Huyết Vân Đình mới xứng đôi với Lý Uyển Như.
- Ài, mặc dù Quan công tử cũng tốt nhưng nếu Thần Tiễn không chết thì...
Một nam đệ tử rầu rầu mở miệng nhưng lập tức câm mồm. Trong Hàn Băng Cung kỵ nhất chính là nói hai chữ Thần Tiễn.
Chuyện giữa Lý Uyển Như và Âu Dương có rất nhiều người biết, nhưng Lưu Linh từ lâu đã hạ lệnh cấm khẩu, không cho phép bất cứ ai nhắc đến Âu Dương hoặc là Thần Tiễn. Tuy nói Lý Uyển Như dùng trâm cài thần khí phong ấn tất cả ký ức, nhưng Lưu Linh biết đoạn ký ức này đối với Lý Uyển Như quá quan trọng, bà sợ nếu nàng nghe hai chữ đó sẽ nhớ lại điều gì.
Hiện tại Lý Uyển Như gả cho người cũng là ý của Lưu Linh. Lý Uyển Như thiên phú dị bẩm, mặc dù Lưu Linh không biết nàng có thể xông tới cảnh giới chí cao vô thượng hay không nhưng để phòng ngừa, bà đành phải làm vậy.
Dù sao là phụ nữ, Quan Hãn Thanh lại là một người si tình, Lưu Linh tin tưởng chỉ cần thời gian dài lâu thì sẽ có ngày Lý Uyển Như động tình. Chỉ cần Lý Uyển Như động tình thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Lý do Lưu Linh không muốn Lý Uyển Như nhớ lại chuyện quá khứ cũng là có nguyên nhân. Lưu Linh sợ một ngày nào đó Lý Uyển Như thật sự nhớ lại mọi thứ, thậm chí sống lại Âu Dương thì sẽ theo người đàn ông đó cao chạy xa bay.
Lý Uyển Như nhìn sư phụ Lưu Linh ngồi uống trà, mở miệng hỏi:
- Sư phụ, Quan Hãn Thanh này đúng là rất tri kỷ như người nói, nhưng tại sao trong lòng ta luôn không muốn gả cho hắn?
Khi Lý Uyển Như nói ra câu này thì thấy rõ tay Lưu Linh cầm chén trà khẽ run.
- Sư phụ, có phải ta quên đi cái gì? Có phải ta đã quên điều gì rất quan trọng?
Mỗi lần Lý Uyển Như nghĩ đến đây là bỗng dưng nhức đầu, trong lòng nàng hiểu chắc chắn đã quên điều gì, nhưng mặc kệ nàng hỏi thăm ai đều không nhận được kết quả rốt cuộc thì nàng đã quên chuyện gì.
- Uyển Như, đừng suy nghĩ nhiều. Con gái trước khi gả cho người thì đều như vậy, mặc dù ngươi có thực lực thông thiên, nhưng mặc kệ ra sao thì ngươi vẫn là một cô gái chưa xuất giá, có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Nhưng Uyển Như, ngươi không cần lo lắng, Bích Huyết Vân Đình và Hàn Băng cung cách nhau rất gần, hơn nữa Bích Huyết Vân Đình đã đồng ý để hài tử Hãn Thanh đến Hàn Băng cung cư ngụ, vậy thì sư đồ chúng ta không cần tách ra. Đợi tới ngày Hãn Thành kế thừa vị trí Bích Huyết Vân Đình thì hai bên sẽ kết hợp lại, muốn đạt đến thiên hạ đệ nhất cũng không phải không thể.
- Thật sự như vậy sao?
Lý Uyển Như bóp trán, lúc này nàng không biết nên nói gì.
Lưu Linh nói một câu đánh gãy suy nghĩ của Lý Uyển Như:
- Đi đi, Uyển Như, ngày mốt là ngày thành thân, bây giờ cường giả trong thiên hạ đã đến, ta muốn nhìn đồ nhi của ta ăn mặc thật đẹp gả cho người.
Lý Uyển Như mặt ửng hồng, quay đầu đi như thiếu nữ chạy ra khỏi phòng Lưu Linh.
Nhìn bộ dạng của Lý Uyển Như, Lưu Linh mỉm cười lầm bầm:
- Uyển Như, không phải sư phụ muốn tách rời các ngươi, sư phụ làm như vậy cũng là vì Hàn Băng cung. Thần Tiễn đã chết, tất cả đều thành kết cục đã định, chí cao vô thượng làm sao dễ dàng đạt tới? Để ngươi sống sót vì tín niệm này thì sư phụ thà rằng làm người xấu.
Lưu Linh làm vậy cũng là nhọc lòng, trước không nói Lý Uyển Như có thể hồi sinh cho Âu Dương không, nếu nàng không làm được thì cả đời nàng sẽ vì chấp niệm này mà không ngừng trùng kích chí cao vô thượng. Trâm cài thần khí có thể phong ấn nàng vạn năm, thậm chí mười vạn năm, nhưng luôn sẽ có ngày Lý Uyển Như phá tan tất cả, đến lúc đó để nàng nhớ lại tất cả thì e rằng nàng còn đau khổ hơn bây giờ.
Dựa theo Lưu Linh hiểu biết Lý Uyển Như thì cô gái này quá si tình, nếu có ngày nàng nhớ đến mọi thứ mà phát hiện không có năng lực sống lại người đàn ông kia, có lẽ...có lẽ nàng sẽ cùng người đàn ông đó vĩnh viễn lạc lõng trong hành lang luân hồi.
Dĩ nhiên Lưu Linh không muốn đệ tử của mình bi kịch như vậy, cho nên mới có cuộc hôn nhân cùng Quan Hãn Thanh. Muốn trị liệu vết thương này, cách duy nhất là tìm bắt đầu mới. Chỉ có như vậy thì có lẽ Lý Uyển Như mới buông xuống tất cả, yên tâm sinh hoạt.
- Báo!
Một đệ tử Hàn Băng cung chạy vào phòng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lưu Linh nhìn tên đệ tử, vẻ mặt khó hiểu.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện lớn!
Đệ tử này sắc mặt cực kỳ khó xem, gã quỳ trước mặt Lưu Linh, nói:
- Trưởng lão, có chuyện lớn!
- Chuyện lớn gì?
Lưu Linh mặt không biểu tình, bây giờ Hàn Băng cung không như ngày xưa, trên đời này còn có chuyện gì khiến Hàn Băng cung biến sắc mặt?
Lưu Linh nhìn đệ tử, nói tiếp:
- Bây giờ đại hôn của Uyển Như sắp đến. Không có gì quan trọng bằng chuyện này. Cho nên dù chuyện có quan trọng tới cỡ nào cũng tạm thời gác lại. Chờ sau đại hôn hãy bẩm báo!
- Trưởng lão, chuyện này không được!
Đệ tử liếc Lưu Linh, dù thấy bà nhíu mày nhưng gã vẫn nói tiếp:
- Trưởng lão, có tin Thần Tiễn đã sống lại, xuất hiện ở Chúng Thần Điện. Trước mắt bao nhiêu người, hắn đã mang Thứ Kiêu Cung đi. Theo lời đồn hắn một đường đi về phía tây bắc.
- Cái gì!
Nghe tin này chén trà trong tay Lưu Linh đánh rơi xuống đất. Tin tức quá chấn động, chấn động quá lớn.
Nếu nói lúc này cường giả Chúng Thần Điện đến tập kích Lưu Linh cũng không thèm để ý. Bởi vì hiện tại Hàn Băng Cung đủ sức đối chiến với Chúng Thần Điện. Nhưng trong thiên hạ chỉ có một người là họ không thể đối mặt, chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Trước không nói đến thực lực Thần Tiễn Âu Dương, chỉ nói về quan hệ giữa hắn và Lý Uyển Như đã định trước tất cả. Nếu Âu Dương xuất hiện tại đây thì hôn lễ này sẽ biến thành cái gì?
Lưu Linh biến sắc mặt nhìn đệ tử bẩm báo, gằn giọng hỏi:
- Ngươi có được tin này từ đâu?
Tâm ma ở trong lòng Âu Dương tức giận hét:
"Bà nội nó bị một người đàn bà thay đổi như vậy, rốt cuộc ai mới là tâm ma hả?"
Nhưng hắn không có cách nào. Hai người cộng sinh, dù hắn cướp đoạt thân thể cũng vô dụng.
"Đừng nói nữa!"
Âu Dương đứng dậy để lại tiền rượu, bay xuống tửu lâu, đi về con đường tiến tới tây bắc phía xa.
Tây bắc, Hàn Băng Cung.
Lúc này bên trong Hàn Băng cung không còn lạnh lẽo như xưa. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, vui sướng rộn ràng.
Từ khi Lý Uyển Như nhận vị trí chủ Hàn Băng Cung thì loại bỏ điều lệnh không cho thành thân, khiến các đệ tử Hàn Băng Cung rất biết ơn nàng. Nên hiện tại đến hôn lễ của nàng với đại công tử thế gia ẩn thế kia có thể nói là khắp nơi vui mừng.
Một nữ đệ tử Hàn Băng cung cười hì hì nói:
- Quan công tử thật đẹp trai. Tuổi trẻ như vậy đã có lực lượng Tiên Tôn. Tương lai sẽ tiếp nhận vị trí chủ Bích Huyết Vân Đình. Đôi tình nhân này đúng là xứng nhất trên đời.
Ở trong mắt của nàng, chỉ có gia chủ tương lai của gia tộc ẩn thế như Bích Huyết Vân Đình mới xứng đôi với Lý Uyển Như.
- Ài, mặc dù Quan công tử cũng tốt nhưng nếu Thần Tiễn không chết thì...
Một nam đệ tử rầu rầu mở miệng nhưng lập tức câm mồm. Trong Hàn Băng Cung kỵ nhất chính là nói hai chữ Thần Tiễn.
Chuyện giữa Lý Uyển Như và Âu Dương có rất nhiều người biết, nhưng Lưu Linh từ lâu đã hạ lệnh cấm khẩu, không cho phép bất cứ ai nhắc đến Âu Dương hoặc là Thần Tiễn. Tuy nói Lý Uyển Như dùng trâm cài thần khí phong ấn tất cả ký ức, nhưng Lưu Linh biết đoạn ký ức này đối với Lý Uyển Như quá quan trọng, bà sợ nếu nàng nghe hai chữ đó sẽ nhớ lại điều gì.
Hiện tại Lý Uyển Như gả cho người cũng là ý của Lưu Linh. Lý Uyển Như thiên phú dị bẩm, mặc dù Lưu Linh không biết nàng có thể xông tới cảnh giới chí cao vô thượng hay không nhưng để phòng ngừa, bà đành phải làm vậy.
Dù sao là phụ nữ, Quan Hãn Thanh lại là một người si tình, Lưu Linh tin tưởng chỉ cần thời gian dài lâu thì sẽ có ngày Lý Uyển Như động tình. Chỉ cần Lý Uyển Như động tình thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Lý do Lưu Linh không muốn Lý Uyển Như nhớ lại chuyện quá khứ cũng là có nguyên nhân. Lưu Linh sợ một ngày nào đó Lý Uyển Như thật sự nhớ lại mọi thứ, thậm chí sống lại Âu Dương thì sẽ theo người đàn ông đó cao chạy xa bay.
Lý Uyển Như nhìn sư phụ Lưu Linh ngồi uống trà, mở miệng hỏi:
- Sư phụ, Quan Hãn Thanh này đúng là rất tri kỷ như người nói, nhưng tại sao trong lòng ta luôn không muốn gả cho hắn?
Khi Lý Uyển Như nói ra câu này thì thấy rõ tay Lưu Linh cầm chén trà khẽ run.
- Sư phụ, có phải ta quên đi cái gì? Có phải ta đã quên điều gì rất quan trọng?
Mỗi lần Lý Uyển Như nghĩ đến đây là bỗng dưng nhức đầu, trong lòng nàng hiểu chắc chắn đã quên điều gì, nhưng mặc kệ nàng hỏi thăm ai đều không nhận được kết quả rốt cuộc thì nàng đã quên chuyện gì.
- Uyển Như, đừng suy nghĩ nhiều. Con gái trước khi gả cho người thì đều như vậy, mặc dù ngươi có thực lực thông thiên, nhưng mặc kệ ra sao thì ngươi vẫn là một cô gái chưa xuất giá, có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Nhưng Uyển Như, ngươi không cần lo lắng, Bích Huyết Vân Đình và Hàn Băng cung cách nhau rất gần, hơn nữa Bích Huyết Vân Đình đã đồng ý để hài tử Hãn Thanh đến Hàn Băng cung cư ngụ, vậy thì sư đồ chúng ta không cần tách ra. Đợi tới ngày Hãn Thành kế thừa vị trí Bích Huyết Vân Đình thì hai bên sẽ kết hợp lại, muốn đạt đến thiên hạ đệ nhất cũng không phải không thể.
- Thật sự như vậy sao?
Lý Uyển Như bóp trán, lúc này nàng không biết nên nói gì.
Lưu Linh nói một câu đánh gãy suy nghĩ của Lý Uyển Như:
- Đi đi, Uyển Như, ngày mốt là ngày thành thân, bây giờ cường giả trong thiên hạ đã đến, ta muốn nhìn đồ nhi của ta ăn mặc thật đẹp gả cho người.
Lý Uyển Như mặt ửng hồng, quay đầu đi như thiếu nữ chạy ra khỏi phòng Lưu Linh.
Nhìn bộ dạng của Lý Uyển Như, Lưu Linh mỉm cười lầm bầm:
- Uyển Như, không phải sư phụ muốn tách rời các ngươi, sư phụ làm như vậy cũng là vì Hàn Băng cung. Thần Tiễn đã chết, tất cả đều thành kết cục đã định, chí cao vô thượng làm sao dễ dàng đạt tới? Để ngươi sống sót vì tín niệm này thì sư phụ thà rằng làm người xấu.
Lưu Linh làm vậy cũng là nhọc lòng, trước không nói Lý Uyển Như có thể hồi sinh cho Âu Dương không, nếu nàng không làm được thì cả đời nàng sẽ vì chấp niệm này mà không ngừng trùng kích chí cao vô thượng. Trâm cài thần khí có thể phong ấn nàng vạn năm, thậm chí mười vạn năm, nhưng luôn sẽ có ngày Lý Uyển Như phá tan tất cả, đến lúc đó để nàng nhớ lại tất cả thì e rằng nàng còn đau khổ hơn bây giờ.
Dựa theo Lưu Linh hiểu biết Lý Uyển Như thì cô gái này quá si tình, nếu có ngày nàng nhớ đến mọi thứ mà phát hiện không có năng lực sống lại người đàn ông kia, có lẽ...có lẽ nàng sẽ cùng người đàn ông đó vĩnh viễn lạc lõng trong hành lang luân hồi.
Dĩ nhiên Lưu Linh không muốn đệ tử của mình bi kịch như vậy, cho nên mới có cuộc hôn nhân cùng Quan Hãn Thanh. Muốn trị liệu vết thương này, cách duy nhất là tìm bắt đầu mới. Chỉ có như vậy thì có lẽ Lý Uyển Như mới buông xuống tất cả, yên tâm sinh hoạt.
- Báo!
Một đệ tử Hàn Băng cung chạy vào phòng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lưu Linh nhìn tên đệ tử, vẻ mặt khó hiểu.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện lớn!
Đệ tử này sắc mặt cực kỳ khó xem, gã quỳ trước mặt Lưu Linh, nói:
- Trưởng lão, có chuyện lớn!
- Chuyện lớn gì?
Lưu Linh mặt không biểu tình, bây giờ Hàn Băng cung không như ngày xưa, trên đời này còn có chuyện gì khiến Hàn Băng cung biến sắc mặt?
Lưu Linh nhìn đệ tử, nói tiếp:
- Bây giờ đại hôn của Uyển Như sắp đến. Không có gì quan trọng bằng chuyện này. Cho nên dù chuyện có quan trọng tới cỡ nào cũng tạm thời gác lại. Chờ sau đại hôn hãy bẩm báo!
- Trưởng lão, chuyện này không được!
Đệ tử liếc Lưu Linh, dù thấy bà nhíu mày nhưng gã vẫn nói tiếp:
- Trưởng lão, có tin Thần Tiễn đã sống lại, xuất hiện ở Chúng Thần Điện. Trước mắt bao nhiêu người, hắn đã mang Thứ Kiêu Cung đi. Theo lời đồn hắn một đường đi về phía tây bắc.
- Cái gì!
Nghe tin này chén trà trong tay Lưu Linh đánh rơi xuống đất. Tin tức quá chấn động, chấn động quá lớn.
Nếu nói lúc này cường giả Chúng Thần Điện đến tập kích Lưu Linh cũng không thèm để ý. Bởi vì hiện tại Hàn Băng Cung đủ sức đối chiến với Chúng Thần Điện. Nhưng trong thiên hạ chỉ có một người là họ không thể đối mặt, chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Trước không nói đến thực lực Thần Tiễn Âu Dương, chỉ nói về quan hệ giữa hắn và Lý Uyển Như đã định trước tất cả. Nếu Âu Dương xuất hiện tại đây thì hôn lễ này sẽ biến thành cái gì?
Lưu Linh biến sắc mặt nhìn đệ tử bẩm báo, gằn giọng hỏi:
- Ngươi có được tin này từ đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.