Chương 802: Vu tổ Trịnh Tú Nhi (2)
Minh Nguyệt
09/09/2013
- Đi? Ngươi cho rằng đây là Trịnh Tú Nhi đã chạy trốn năm đó sao? Bây
giờ Trịnh Tú Nhi đã là chủ nhân của bộ tộc. Chỉ sợ tất cả chúng ta cũng
không đấu lại nàng. Bất luận có rời khỏi đây hay không, sợ là chúng ta
cũng chạy trời không khỏi nắng!
Lăng Túc biết, nếu như suy đoán của bọn họ là sự thật, như vậy Trịnh Tú Nhi tuyệt đối sẽ không lòng tốt thả bọn họ một con đường sống.
- Ha ha ha ha ha...
Bỗng nhiên, một âm thanh vang vọng từ trong rừng rậm truyền đến. Mọi người đều biến mặt, ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, một bóng đen che khuất nửa mặt trăng.
Lúc này nàng giống như một u linh nhìn mọi người. Mọi người phát hiện, trừ bọn họ có thể nghe được những âm thanh và nhìn thấy bóng người kia ra, những người khác không ngờ lại hoàn toàn phát hiện!
- Quả nhiên là ngươi!
Bây giờ nước đã đến chân, Lăng Túc cũng rất lưu manh. Hắn nhìn bóng đen trên không trung, căn bản không cần suy nghĩ tiếp đã nói. Chỉ nghe tiếng cười quỷ dị vừa nãy xuất hiện sau khi bọn họ bàn luận với nhau đã biết, những điều bọn họ suy nghĩ chính là sự thật.
- Không ngờ được, lúc trước là chó nhà có tang, bây giờ không ngờ đã là Vu tổ cao quý!
Trong mắt Lam Thông đầy vẻ khinh thường. Tuy nhiên đối với Trịnh Tú Nhi, trong lòng hắn vẫn có một chút bội phục. Nữ nhân này thật sự quá lợi hại. Lúc trước nàng ta có thể trơ mắt nhìn mọi người tàn sát hết Trịnh gia, nàng vẫn có thể trốn ở sau lưng từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Sau khi ẩn nấp suốt hơn bảy ngàn năm, nàng xuất hiện lần nữa lại cường thế như vậy. Tuy nhiên điều này cũng không trách nàng được. Muốn trách chỉ có thể trách mọi người căn bản cũng xem nữ nhân này là chuyện lớn, vẫn luôn bỏ mặc nàng. Nếu như Âu Dương nhẫn tâm đi truy tìm tung tích của Trịnh Tú Nhi, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Nhưng thế giới này không có nhiều nếu như như vậy. Sự tình đã đi đến một bước này, bất kể là hối hận cũng được, phẫn nộ cũng được, người ở chỗ này đều chỉ có thể mặc người hiếp đáp.
- Yên tâm đi. Ta sẽ không giết các ngươi. Ta đã hạ vu thuật khóa hồn trên người các ngươi. Tuy các ngươi cũng tham dự chuyện giết toàn gia của ta lúc trước, nhưng các ngươi đều không phải là chủ mưu. Chủ mưu chính là tên Âu Dương kia. Tuy nhiên hắn thật sự biết cách trốn. Ngay cả Truy Thiên Thuật của ta cũng không thể tìm ra được sự hiện hữu của hắn. Nhưng không sao. Không tìm được Âu Dương ta liền ra tay từ những người bên cạnh hắn. Ta muốn hắn cũng giống như ta phải trơ mắt nhìn thân nhân của mình từng người từng người bị chết, ngay cả linh hồn cũng vĩnh viễn không được siêu sinh!
Trịnh Tú Nhi giống như đã phát điên. Trong tiếng quát tháo của nàng còn mang theo một loại cảm giác như muốn đoạt hồn phách người khác.
- Ngươi sẽ không thành công. Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang. Bảy ngàn năm trước Âu Dương có thể khiến ngươi chạy trốn như một con chó, sau 7000 năm ngươi cũng chỉ có thể chạy trốn giống như con chó!
Lam Thông nói vô cùng cay độc. Dù sao đi nữa đã không có đường lui. Vào lúc này bản thân là một hung thủ giết toàn gia của người ta, Lam Thông không cho rằng mình có thể thoát được độc thủ của nàng. Cho nên cùng với ra vẻ đáng thương, không bằng lưu manh một chút thì tốt hơn.
- Lam Thông, Ngạo Kiếm Lam Thông! Ha ha, ta nhớ được ngươi. Tuy nhiên ngày hôm nay người không cần kích ta. Ta sẽ không giết các ngươi. Lần này, trong số tất cả những đến đây, bọn họ đều đã chết. Ta chỉ để lại mấy người các ngươi, cho các ngươi trở lại! Thật ra ta muốn xem thử, đi vào nhiều người như vậy, khi đi ra lại chỉ có mấy người các ngươi. Các ngươi có thể thân bại danh liệt đây hay không... Ta muốn các ngươi không ngóc đầu lên được!
Tâm tư của Trịnh Tú Nhi cực kỳ độc ác.
-...!
Tiểu Nhạc rốt cuộc không nhịn được. Hắn cầm viên gạch trong tay giơ lên, chỉ vào Trịnh Tú Nhi đang đứng trên không trung nói:
- Nhìn bộ dạng chó chết của ngươi, người không người quỷ không ra quỷ, còn làm Vu tổ cái gì. Chỉ với dạng gấu chó như ngươi, tất cả Vu tộc chắc hẳn cũng không có bao nhiêu khí lực. Ngươi rất trâu bò sao? Giết nhiều người như vậy, cho dù chúng ta thân bại danh liệt, ngươi cho rằng lão già Nghi Quân kia sẽ bỏ qua ngươi sao? Nhân tộc lần đầu tiên xuất binh đã bị Vu tộc nho nhỏ đánh tan. Liệu Nghi Quân có thể chỉ mua khối đậu hũ về đập đầu mà chết không? Cho nên kẻ chó chết nhà ngươi không cần tỏ ra quá trâu bò. Sẽ có một ngày Vu tộc các ngươi phải khóc!
Tiểu Nhạc nói rõ ràng mạch lạc.
- Ha ha, Vu tộc chết hay sống có liên quan gì đến ta?
Nhưng không ai ngờ được Trịnh Tú Nhi lại nói ra một câu như vậy...
Đúng vậy, Trịnh Tú Nhi cũng giống như Trầm Điễn. Nói thẳng ra, bọn họ vẫn là chính mình, không phải là Thương Long Đao Khách hay Vu tổ đã chết kia. Cho nên giống như Trịnh Tú Nhi nói vậy, Vu tộc chết hay sống có liên quan gì đến ta...
Buổi tối hôm đó, Trịnh Tú Nhi chính là Vu tổ cũng không hề động đám người Lăng Túc mà cười lạnh một tiếng sau đó rời khỏi. Tiếng cười của nàng khiến tất cả mọi người đều có cảm giác giống như rơi vào hầm băng.
- Điện chủ, không thể tiếp tục tiến lên nữa!
Đám người Lăng Túc đi suốt đêm đến đại doanh của Phùng Cần Tường thống soái cuộc xuất quân lần này. Ngay trong đêm, bọn họ báo cáo lại tình hình cho Phùng Cần Tường biết.
Sở dĩ bọn họ làm như vậy không phải bởi vì quá sợ chết, mà bởi vì không muốn nhìn nhiều cường giả của Nhân tộc phải chết uổng như vậy.
- Vu tổ tưởng rằng Vu tộc của nàng ta là thứ gì? Lần này đại quân đủ để dẹp yên Vu tộc phía tây nam!
Phùng Cần Tường rõ ràng nghe không lọt.
- Điện chủ, theo ta thấy, mấy vị này nói như vậy không phải không có lý!
Một vị lão giả ở bên cạnh nghe xong cuối cùng mở miệng nói. Nếu như Âu Dương ở đây nhất định sẽ nhận ra được người này. Không ngờ người này chính là Cốc Thanh Vũ.
Không ngờ được sau khi Cốc Thanh Vũ biến mất một khoảng thời gian vẫn bị quấn vào trong cuộc phân tranh của thời đại lớn.
- Cốc tiên sinh, chúng ta đã đi tới đây, nếu như lúc này rút đi, trở làm sao với ăn nói được với Tiên vương?
Thật ra Phùng Cần Tường cũng không có cách nào. Phải biết rằng, trong hành trình xuất quân tới lãnh địa của Vu tộc lần này đã xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị. Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu như sau khi có nhiều người bỏ mạng vô ích như vậy lại rời khỏi, sao có thể được?
- Điện chủ. Tuy rằng thực lực của lão phu không bằng các vị, nhưng đối với quái tượng thiên cơ, ta vẫn có biết một chút. Lẽ nào điện chủ không phát hiện ra được sao? Vừa nãy không ngờ tất cả chúng ta đều không phát hiện ra sự xuất hiện của Vu tổ!
Cốc Thanh Vũ nhìn khuôn mặt của đám người Lăng Túc. Từ sự lo lắng trên khuôn mặt bọn họ, rõ ràng đây không phải là nằm mơ.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, nhưng bọn họ lại không có một người nào nhìn thấy. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Vu tổ. Người ta căn bản không để bọn họ vào trong mắt!
Lăng Túc biết, nếu như suy đoán của bọn họ là sự thật, như vậy Trịnh Tú Nhi tuyệt đối sẽ không lòng tốt thả bọn họ một con đường sống.
- Ha ha ha ha ha...
Bỗng nhiên, một âm thanh vang vọng từ trong rừng rậm truyền đến. Mọi người đều biến mặt, ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, một bóng đen che khuất nửa mặt trăng.
Lúc này nàng giống như một u linh nhìn mọi người. Mọi người phát hiện, trừ bọn họ có thể nghe được những âm thanh và nhìn thấy bóng người kia ra, những người khác không ngờ lại hoàn toàn phát hiện!
- Quả nhiên là ngươi!
Bây giờ nước đã đến chân, Lăng Túc cũng rất lưu manh. Hắn nhìn bóng đen trên không trung, căn bản không cần suy nghĩ tiếp đã nói. Chỉ nghe tiếng cười quỷ dị vừa nãy xuất hiện sau khi bọn họ bàn luận với nhau đã biết, những điều bọn họ suy nghĩ chính là sự thật.
- Không ngờ được, lúc trước là chó nhà có tang, bây giờ không ngờ đã là Vu tổ cao quý!
Trong mắt Lam Thông đầy vẻ khinh thường. Tuy nhiên đối với Trịnh Tú Nhi, trong lòng hắn vẫn có một chút bội phục. Nữ nhân này thật sự quá lợi hại. Lúc trước nàng ta có thể trơ mắt nhìn mọi người tàn sát hết Trịnh gia, nàng vẫn có thể trốn ở sau lưng từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Sau khi ẩn nấp suốt hơn bảy ngàn năm, nàng xuất hiện lần nữa lại cường thế như vậy. Tuy nhiên điều này cũng không trách nàng được. Muốn trách chỉ có thể trách mọi người căn bản cũng xem nữ nhân này là chuyện lớn, vẫn luôn bỏ mặc nàng. Nếu như Âu Dương nhẫn tâm đi truy tìm tung tích của Trịnh Tú Nhi, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Nhưng thế giới này không có nhiều nếu như như vậy. Sự tình đã đi đến một bước này, bất kể là hối hận cũng được, phẫn nộ cũng được, người ở chỗ này đều chỉ có thể mặc người hiếp đáp.
- Yên tâm đi. Ta sẽ không giết các ngươi. Ta đã hạ vu thuật khóa hồn trên người các ngươi. Tuy các ngươi cũng tham dự chuyện giết toàn gia của ta lúc trước, nhưng các ngươi đều không phải là chủ mưu. Chủ mưu chính là tên Âu Dương kia. Tuy nhiên hắn thật sự biết cách trốn. Ngay cả Truy Thiên Thuật của ta cũng không thể tìm ra được sự hiện hữu của hắn. Nhưng không sao. Không tìm được Âu Dương ta liền ra tay từ những người bên cạnh hắn. Ta muốn hắn cũng giống như ta phải trơ mắt nhìn thân nhân của mình từng người từng người bị chết, ngay cả linh hồn cũng vĩnh viễn không được siêu sinh!
Trịnh Tú Nhi giống như đã phát điên. Trong tiếng quát tháo của nàng còn mang theo một loại cảm giác như muốn đoạt hồn phách người khác.
- Ngươi sẽ không thành công. Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang. Bảy ngàn năm trước Âu Dương có thể khiến ngươi chạy trốn như một con chó, sau 7000 năm ngươi cũng chỉ có thể chạy trốn giống như con chó!
Lam Thông nói vô cùng cay độc. Dù sao đi nữa đã không có đường lui. Vào lúc này bản thân là một hung thủ giết toàn gia của người ta, Lam Thông không cho rằng mình có thể thoát được độc thủ của nàng. Cho nên cùng với ra vẻ đáng thương, không bằng lưu manh một chút thì tốt hơn.
- Lam Thông, Ngạo Kiếm Lam Thông! Ha ha, ta nhớ được ngươi. Tuy nhiên ngày hôm nay người không cần kích ta. Ta sẽ không giết các ngươi. Lần này, trong số tất cả những đến đây, bọn họ đều đã chết. Ta chỉ để lại mấy người các ngươi, cho các ngươi trở lại! Thật ra ta muốn xem thử, đi vào nhiều người như vậy, khi đi ra lại chỉ có mấy người các ngươi. Các ngươi có thể thân bại danh liệt đây hay không... Ta muốn các ngươi không ngóc đầu lên được!
Tâm tư của Trịnh Tú Nhi cực kỳ độc ác.
-...!
Tiểu Nhạc rốt cuộc không nhịn được. Hắn cầm viên gạch trong tay giơ lên, chỉ vào Trịnh Tú Nhi đang đứng trên không trung nói:
- Nhìn bộ dạng chó chết của ngươi, người không người quỷ không ra quỷ, còn làm Vu tổ cái gì. Chỉ với dạng gấu chó như ngươi, tất cả Vu tộc chắc hẳn cũng không có bao nhiêu khí lực. Ngươi rất trâu bò sao? Giết nhiều người như vậy, cho dù chúng ta thân bại danh liệt, ngươi cho rằng lão già Nghi Quân kia sẽ bỏ qua ngươi sao? Nhân tộc lần đầu tiên xuất binh đã bị Vu tộc nho nhỏ đánh tan. Liệu Nghi Quân có thể chỉ mua khối đậu hũ về đập đầu mà chết không? Cho nên kẻ chó chết nhà ngươi không cần tỏ ra quá trâu bò. Sẽ có một ngày Vu tộc các ngươi phải khóc!
Tiểu Nhạc nói rõ ràng mạch lạc.
- Ha ha, Vu tộc chết hay sống có liên quan gì đến ta?
Nhưng không ai ngờ được Trịnh Tú Nhi lại nói ra một câu như vậy...
Đúng vậy, Trịnh Tú Nhi cũng giống như Trầm Điễn. Nói thẳng ra, bọn họ vẫn là chính mình, không phải là Thương Long Đao Khách hay Vu tổ đã chết kia. Cho nên giống như Trịnh Tú Nhi nói vậy, Vu tộc chết hay sống có liên quan gì đến ta...
Buổi tối hôm đó, Trịnh Tú Nhi chính là Vu tổ cũng không hề động đám người Lăng Túc mà cười lạnh một tiếng sau đó rời khỏi. Tiếng cười của nàng khiến tất cả mọi người đều có cảm giác giống như rơi vào hầm băng.
- Điện chủ, không thể tiếp tục tiến lên nữa!
Đám người Lăng Túc đi suốt đêm đến đại doanh của Phùng Cần Tường thống soái cuộc xuất quân lần này. Ngay trong đêm, bọn họ báo cáo lại tình hình cho Phùng Cần Tường biết.
Sở dĩ bọn họ làm như vậy không phải bởi vì quá sợ chết, mà bởi vì không muốn nhìn nhiều cường giả của Nhân tộc phải chết uổng như vậy.
- Vu tổ tưởng rằng Vu tộc của nàng ta là thứ gì? Lần này đại quân đủ để dẹp yên Vu tộc phía tây nam!
Phùng Cần Tường rõ ràng nghe không lọt.
- Điện chủ, theo ta thấy, mấy vị này nói như vậy không phải không có lý!
Một vị lão giả ở bên cạnh nghe xong cuối cùng mở miệng nói. Nếu như Âu Dương ở đây nhất định sẽ nhận ra được người này. Không ngờ người này chính là Cốc Thanh Vũ.
Không ngờ được sau khi Cốc Thanh Vũ biến mất một khoảng thời gian vẫn bị quấn vào trong cuộc phân tranh của thời đại lớn.
- Cốc tiên sinh, chúng ta đã đi tới đây, nếu như lúc này rút đi, trở làm sao với ăn nói được với Tiên vương?
Thật ra Phùng Cần Tường cũng không có cách nào. Phải biết rằng, trong hành trình xuất quân tới lãnh địa của Vu tộc lần này đã xảy ra rất nhiều chuyện quỷ dị. Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu như sau khi có nhiều người bỏ mạng vô ích như vậy lại rời khỏi, sao có thể được?
- Điện chủ. Tuy rằng thực lực của lão phu không bằng các vị, nhưng đối với quái tượng thiên cơ, ta vẫn có biết một chút. Lẽ nào điện chủ không phát hiện ra được sao? Vừa nãy không ngờ tất cả chúng ta đều không phát hiện ra sự xuất hiện của Vu tổ!
Cốc Thanh Vũ nhìn khuôn mặt của đám người Lăng Túc. Từ sự lo lắng trên khuôn mặt bọn họ, rõ ràng đây không phải là nằm mơ.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, nhưng bọn họ lại không có một người nào nhìn thấy. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Vu tổ. Người ta căn bản không để bọn họ vào trong mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.