Chương 755: Xiềng xích tiên cốt (1)
Minh Nguyệt
09/09/2013
Cốc Thanh Vũ biết, sau khi đi qua bốn điện đó sẽ không còn xuất hiện khu vực an toàn nữa. Muốn an toàn chỉ có thể xông qua.
- Xem ra Yêu tổ này muốn ép chúng ta chỉ có thể không ngừng đi tới. Nhưng tại sao càng đi sâu lại càng nguy hiểm như vậy. Lẽ nào hắn không sợ tất cả chúng ta đều chết ở chỗ này sao?
Mê Đồ Hòa Thượng rất phẫn nộ nói.
- Sẽ không đâu. Vừa nãy tuy rằng sơn cốc này nguy hiểm tầng tầng, nhưng nếu chúng ta một đường đi qua, chí ít Âu Dương sẽ chết không được! Thứ Kiêu Cung của Âu Dương còn có thể bay. Nói cách khác Âu Dương hoàn toàn có thể đạp Thứ Kiêu Cung bay lên trên không!
Mạnh Cường bỗng nhiên mở miệng nói. Câu nói này của hắn lại khiến Âu Dương cười khổ một hồi.
Âu Dương căn bản chưa từng nghĩ tới điểm này. Trong quá khứ, khi xem phim, hắn đã nhiều lần nhìn thấy người ta đạp ngự kiếm bay, đều vô cùng ước ao. Bây giờ hắn có thể bay trên Thứ Kiêu Cung không ngờ lại quên mất...
Chân đạp Thứ Kiêu Cung, Âu Dương khống chế Thứ Kiêu Cung bắt đầu chậm rãi bay phía trên mặt đất. Lần này thật sự để Mạnh Cường nói trúng. Hắn thật sự có thể ngự khí phi hành. Có thêm điểm này khác nào nói hắn có thêm một biện pháp bảo toàn tính mạng! Một khi có nguy hiểm gì, hắn hoàn toàn có thể nhảy lên Thứ Kiêu Cung sau đó bay đi!
Tuy nhiên bay ở địa phương quỷ quái này thật sự sẽ an toàn sao? Âu Dương không cho là như vậy. Nơi này có chỗ an toàn sao? Rõ ràng không có...
- Tiếp tục đi đi!
Cốc Thanh Vũ nhìn Âu Dương bay ở trên trời. Giờ phút này việc bay tầm thường như vậy trong mắt bọn họ không ngờ lại trở thành một sự ước ao. Nếu như ở bên ngoài, trong số bọn họ có người nào không thể lên trời xuống đất. Mà bây giờ đừng nói là lên trời xuống đất, cho dù muốn vận dụng một chút tiên thuật cũng không có khả năng, chứ đừng nói là bay như Âu Dương.
- Thánh binh không hổ là thánh binh!
Yên Hồng nhìn Thứ Kiêu Cung nói. Nói thật nàng vẫn rất muốn nhận được một cái thánh binh. Tuy nhiên từ xưa tới nay thánh binh làm sao có thể nhiều tới mức một người một cái được. Giống như Âu Dương, thời điểm hắn nhận được Thứ Kiêu Cung, mặc dù nó là một thanh bảo bối, nhưng chẳng qua chỉ là một bảo bối trong tiểu thế giới thôi. Đừng nói là Tiên giới, cho dù là Chân Linh Giới tùy tiện tìm một cung không tồi cũng tuyệt đối mạnh hơn Thứ Kiêu Cung lúc đầu.
Nhưng sau khi Âu Dương mạnh thêm từng chút một, Thứ Kiêu Cung cũng không ngừng tăng lên. Cuối cùng không ngờ Thứ Kiêu Cung biến thành thánh binh. Nếu như không phải lần trước mình gặp nguy nan Thứ Kiêu Cung rời khỏi mình, có lẽ bản thân Âu Dương cũng không biết hóa ra Thứ Kiêu Cung làm bạn với mình trên con đường trưởng thành lại dũng mãnh như vậy.
Sau khi giải trừ liên hệ với Thứ Kiêu Cung, nhưng Thứ Kiêu Cung vẫn nhận ra Âu Dương. Âu Dương hiểu rõ, tình cảm của hắn vã Thứ Kiêu Cung đã không cần thiết tới khế ước chết tiệt kia nữa. Đó là chân chính bất ly bất khí. Bất kể thế nào bọn họ đều là một thể.
- Muốn thánh binh, ngươi có thể tự hủy tất cả tu vi, chờ sau khi đi ra ngoài cũng giống như Âu Dương tìm kiếm một vũ khí, để vũ khí đi theo ngươi từng bước trưởng thành. Chờ ngày nào đó ngươi đạt được trình độ như Âu Dương, ngươi cũng có thể có được thánh binh!
Mạnh Cường nhìn Yên Hồng nói.
Yên Hồng lắc đầu nói:
- Ngươi nhanh đi chết đi. Trước tiên không nói nếu như ta tự hủy tu vi còn có thể tu luyện lên được nữa hay không. Chỉ sợ cho dù ta không hủy tu vi, cả đời này cũng không thể nào đuổi theo hắn...
Yên Hồng biết, tu vi của Âu Dương đủ để đuổi theo yêu nghiệt thượng cổ tranh hùng. Âu Dương làm sao siêu việt như vậy?
- Tiểu cô nương đúng là tự mình biết mình! Thật ra thánh binh xuất hiện cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Thứ Kiêu Cung chính là một thánh binh chủ sát. Trời sinh nó đã có sát khí dồi dào. Trên đoạn đường Âu Dương trưởng thành lại không ngừng giết chóc, không ngừng tích lũy sát khí trên người Thứ Kiêu Cung. Sát khí càng ngày càng nhiều. Đó là một thanh hung khí tuyệt thế. Cũng chỉ có trong tay Âu Dương, nó mới có thể thành thật như vậy. Nếu như đổi một người khác tuyệt đối không thể ép không được hung khí như Thứ Kiêu Cung, sẽ bị Thứ Kiêu Cung này biến thành ma!
Cốc Thanh Vũ thoáng nhìn về phía Thứ Kiêu Cung đang tản ra huyết quang.
Lúc trước Vệ Thi cũng đã từng cầm Thứ Kiêu Cung. Nhưng mỗi lần chiến đấu, Thứ Kiêu Cung đều mang theo Vệ Thi di chuyển, mà không phải Vệ Thi mang theo Thứ Kiêu Cung. Điều này khác nào vũ khí khống chế chủ nhân. Đây cũng là vì Vệ Thi không ép được hung khí Thứ Kiêu Cung. Chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có một mình Âu Dương có thể hoàn toàn áp chế Thứ Kiêu Cung, khiến Thứ Kiêu Cung thành thật như vậy.
- Gọi nó thánh binh khác nào xem coi nó là một thanh binh khí. Ta tin tưởng nó chính là một phần linh hồn của ta, hắn vĩnh viễn là một chiến hữu không tách rời khỏi ta, có thể cùng ta giết chóc, là chiến hữu có thể cùng chết trận với ta!
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung trước mắt. Những lời hắn nói khiến mọi người đều sửng sốt.
Hóa ra tại trong tim Âu Dương, Thứ Kiêu Cung chưa bao giờ là một thanh binh khí, mà là một chiến hữu, một chiến hữu còn sống. Liên tưởng tới thời điểm khi tin tức Âu Dương qua đời, Thứ Kiêu Cung tại Chúng Thần Điện làm thủ linh cho Âu Dương. Sau đó từ Thiên Nam một đường bay tới Tây Bắc tìm chủ, rất nhiều người đều cho rằng Thứ Kiêu Cung có linh hồn của riêng mình. Hiện tại xem ra Thứ Kiêu Cung không phải có linh hồn của riêng nó. Mà Âu Dương tin chắc nó có cùng linh hồn với hắn. Bọn họ là cộng sinh thể, này xem như một loại linh hồn không có linh hồn!
- Thì ra đây chính là thánh binh...
Cốc Thanh Vũ giống như hiểu rõ điều gì.
- Hóa ra thánh binh không có sự sống. Tuy không có sự sống nhưng thánh binh lại có sinh mạng. Không ngờ có và không đều ở trên người hắn...
Mạnh Cường thoáng nhìn về phía Kỳ Lân Nha của mình. Lúc trước hắn đã từng nghĩ tới chuyện tìm một Hắc Thần Vu Giả làm Kỳ Lân Nha sống lại, khiến Kỳ Lân Nha có linh hồn. Hiện tại xem ra đó là lối rẽ của hắn. Muốn trở thành thánh binh, bất kỳ lực lượng nào bên ngoài đều là phù vân. Chỉ có tâm tin mới là thật sự.
- Chúng ta không thể sáng tạo ra thánh binh. Hắn từ lúc sinh ra đã mang theo...
Mê Đồ Hòa Thượng biết thời kỳ Thứ Kiêu Cung toàn thịnh hung tàn tới mức nào. Chỉ cần xem Tu La Tiễn có thể phá hỏng Mê Đồ Cà Sa của hắn là biết. Nếu là Thứ Kiêu Cung, chỉ sợ một mũi tên đã có thể hủy diệt tất cả...
Bây giờ tuy rằng Thứ Kiêu Cung bị phong ấn, nhưng chỉ dựa vào một ít lực lượng tàn dư kia, dựa vào huyết đao kia không ngờ đã có thể siêu việt tới mức lấy đi sự sắc bén nổi tiếng của Kỳ Lân Nha. Nếu như là thời kỳ Thứ Kiêu Cung toàn thịnh chẳng phải chỉ thoáng động đã hủy thiên diệt địa?
Hủy thiên diệt địa thế nào Âu Dương không biết. Âu Dương chỉ biết cho dù Thứ Kiêu Cung trâu bò hơn nữa, ở trong tay của mình, nó chỉ có thể thành thật làm một cây cung!
- Xem ra Yêu tổ này muốn ép chúng ta chỉ có thể không ngừng đi tới. Nhưng tại sao càng đi sâu lại càng nguy hiểm như vậy. Lẽ nào hắn không sợ tất cả chúng ta đều chết ở chỗ này sao?
Mê Đồ Hòa Thượng rất phẫn nộ nói.
- Sẽ không đâu. Vừa nãy tuy rằng sơn cốc này nguy hiểm tầng tầng, nhưng nếu chúng ta một đường đi qua, chí ít Âu Dương sẽ chết không được! Thứ Kiêu Cung của Âu Dương còn có thể bay. Nói cách khác Âu Dương hoàn toàn có thể đạp Thứ Kiêu Cung bay lên trên không!
Mạnh Cường bỗng nhiên mở miệng nói. Câu nói này của hắn lại khiến Âu Dương cười khổ một hồi.
Âu Dương căn bản chưa từng nghĩ tới điểm này. Trong quá khứ, khi xem phim, hắn đã nhiều lần nhìn thấy người ta đạp ngự kiếm bay, đều vô cùng ước ao. Bây giờ hắn có thể bay trên Thứ Kiêu Cung không ngờ lại quên mất...
Chân đạp Thứ Kiêu Cung, Âu Dương khống chế Thứ Kiêu Cung bắt đầu chậm rãi bay phía trên mặt đất. Lần này thật sự để Mạnh Cường nói trúng. Hắn thật sự có thể ngự khí phi hành. Có thêm điểm này khác nào nói hắn có thêm một biện pháp bảo toàn tính mạng! Một khi có nguy hiểm gì, hắn hoàn toàn có thể nhảy lên Thứ Kiêu Cung sau đó bay đi!
Tuy nhiên bay ở địa phương quỷ quái này thật sự sẽ an toàn sao? Âu Dương không cho là như vậy. Nơi này có chỗ an toàn sao? Rõ ràng không có...
- Tiếp tục đi đi!
Cốc Thanh Vũ nhìn Âu Dương bay ở trên trời. Giờ phút này việc bay tầm thường như vậy trong mắt bọn họ không ngờ lại trở thành một sự ước ao. Nếu như ở bên ngoài, trong số bọn họ có người nào không thể lên trời xuống đất. Mà bây giờ đừng nói là lên trời xuống đất, cho dù muốn vận dụng một chút tiên thuật cũng không có khả năng, chứ đừng nói là bay như Âu Dương.
- Thánh binh không hổ là thánh binh!
Yên Hồng nhìn Thứ Kiêu Cung nói. Nói thật nàng vẫn rất muốn nhận được một cái thánh binh. Tuy nhiên từ xưa tới nay thánh binh làm sao có thể nhiều tới mức một người một cái được. Giống như Âu Dương, thời điểm hắn nhận được Thứ Kiêu Cung, mặc dù nó là một thanh bảo bối, nhưng chẳng qua chỉ là một bảo bối trong tiểu thế giới thôi. Đừng nói là Tiên giới, cho dù là Chân Linh Giới tùy tiện tìm một cung không tồi cũng tuyệt đối mạnh hơn Thứ Kiêu Cung lúc đầu.
Nhưng sau khi Âu Dương mạnh thêm từng chút một, Thứ Kiêu Cung cũng không ngừng tăng lên. Cuối cùng không ngờ Thứ Kiêu Cung biến thành thánh binh. Nếu như không phải lần trước mình gặp nguy nan Thứ Kiêu Cung rời khỏi mình, có lẽ bản thân Âu Dương cũng không biết hóa ra Thứ Kiêu Cung làm bạn với mình trên con đường trưởng thành lại dũng mãnh như vậy.
Sau khi giải trừ liên hệ với Thứ Kiêu Cung, nhưng Thứ Kiêu Cung vẫn nhận ra Âu Dương. Âu Dương hiểu rõ, tình cảm của hắn vã Thứ Kiêu Cung đã không cần thiết tới khế ước chết tiệt kia nữa. Đó là chân chính bất ly bất khí. Bất kể thế nào bọn họ đều là một thể.
- Muốn thánh binh, ngươi có thể tự hủy tất cả tu vi, chờ sau khi đi ra ngoài cũng giống như Âu Dương tìm kiếm một vũ khí, để vũ khí đi theo ngươi từng bước trưởng thành. Chờ ngày nào đó ngươi đạt được trình độ như Âu Dương, ngươi cũng có thể có được thánh binh!
Mạnh Cường nhìn Yên Hồng nói.
Yên Hồng lắc đầu nói:
- Ngươi nhanh đi chết đi. Trước tiên không nói nếu như ta tự hủy tu vi còn có thể tu luyện lên được nữa hay không. Chỉ sợ cho dù ta không hủy tu vi, cả đời này cũng không thể nào đuổi theo hắn...
Yên Hồng biết, tu vi của Âu Dương đủ để đuổi theo yêu nghiệt thượng cổ tranh hùng. Âu Dương làm sao siêu việt như vậy?
- Tiểu cô nương đúng là tự mình biết mình! Thật ra thánh binh xuất hiện cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Thứ Kiêu Cung chính là một thánh binh chủ sát. Trời sinh nó đã có sát khí dồi dào. Trên đoạn đường Âu Dương trưởng thành lại không ngừng giết chóc, không ngừng tích lũy sát khí trên người Thứ Kiêu Cung. Sát khí càng ngày càng nhiều. Đó là một thanh hung khí tuyệt thế. Cũng chỉ có trong tay Âu Dương, nó mới có thể thành thật như vậy. Nếu như đổi một người khác tuyệt đối không thể ép không được hung khí như Thứ Kiêu Cung, sẽ bị Thứ Kiêu Cung này biến thành ma!
Cốc Thanh Vũ thoáng nhìn về phía Thứ Kiêu Cung đang tản ra huyết quang.
Lúc trước Vệ Thi cũng đã từng cầm Thứ Kiêu Cung. Nhưng mỗi lần chiến đấu, Thứ Kiêu Cung đều mang theo Vệ Thi di chuyển, mà không phải Vệ Thi mang theo Thứ Kiêu Cung. Điều này khác nào vũ khí khống chế chủ nhân. Đây cũng là vì Vệ Thi không ép được hung khí Thứ Kiêu Cung. Chỉ sợ trong thiên hạ chỉ có một mình Âu Dương có thể hoàn toàn áp chế Thứ Kiêu Cung, khiến Thứ Kiêu Cung thành thật như vậy.
- Gọi nó thánh binh khác nào xem coi nó là một thanh binh khí. Ta tin tưởng nó chính là một phần linh hồn của ta, hắn vĩnh viễn là một chiến hữu không tách rời khỏi ta, có thể cùng ta giết chóc, là chiến hữu có thể cùng chết trận với ta!
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung trước mắt. Những lời hắn nói khiến mọi người đều sửng sốt.
Hóa ra tại trong tim Âu Dương, Thứ Kiêu Cung chưa bao giờ là một thanh binh khí, mà là một chiến hữu, một chiến hữu còn sống. Liên tưởng tới thời điểm khi tin tức Âu Dương qua đời, Thứ Kiêu Cung tại Chúng Thần Điện làm thủ linh cho Âu Dương. Sau đó từ Thiên Nam một đường bay tới Tây Bắc tìm chủ, rất nhiều người đều cho rằng Thứ Kiêu Cung có linh hồn của riêng mình. Hiện tại xem ra Thứ Kiêu Cung không phải có linh hồn của riêng nó. Mà Âu Dương tin chắc nó có cùng linh hồn với hắn. Bọn họ là cộng sinh thể, này xem như một loại linh hồn không có linh hồn!
- Thì ra đây chính là thánh binh...
Cốc Thanh Vũ giống như hiểu rõ điều gì.
- Hóa ra thánh binh không có sự sống. Tuy không có sự sống nhưng thánh binh lại có sinh mạng. Không ngờ có và không đều ở trên người hắn...
Mạnh Cường thoáng nhìn về phía Kỳ Lân Nha của mình. Lúc trước hắn đã từng nghĩ tới chuyện tìm một Hắc Thần Vu Giả làm Kỳ Lân Nha sống lại, khiến Kỳ Lân Nha có linh hồn. Hiện tại xem ra đó là lối rẽ của hắn. Muốn trở thành thánh binh, bất kỳ lực lượng nào bên ngoài đều là phù vân. Chỉ có tâm tin mới là thật sự.
- Chúng ta không thể sáng tạo ra thánh binh. Hắn từ lúc sinh ra đã mang theo...
Mê Đồ Hòa Thượng biết thời kỳ Thứ Kiêu Cung toàn thịnh hung tàn tới mức nào. Chỉ cần xem Tu La Tiễn có thể phá hỏng Mê Đồ Cà Sa của hắn là biết. Nếu là Thứ Kiêu Cung, chỉ sợ một mũi tên đã có thể hủy diệt tất cả...
Bây giờ tuy rằng Thứ Kiêu Cung bị phong ấn, nhưng chỉ dựa vào một ít lực lượng tàn dư kia, dựa vào huyết đao kia không ngờ đã có thể siêu việt tới mức lấy đi sự sắc bén nổi tiếng của Kỳ Lân Nha. Nếu như là thời kỳ Thứ Kiêu Cung toàn thịnh chẳng phải chỉ thoáng động đã hủy thiên diệt địa?
Hủy thiên diệt địa thế nào Âu Dương không biết. Âu Dương chỉ biết cho dù Thứ Kiêu Cung trâu bò hơn nữa, ở trong tay của mình, nó chỉ có thể thành thật làm một cây cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.