Chương 685: Xin lỗi, nàng nhận sai người!
Minh Nguyệt
09/09/2013
Âu Dương ngoái đầu vừa đúng khoảnh khắc Lý Uyển Như ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt, dù rằng Âu Dương tóc rối xù mặt lem luốc không ra hình người, nhưng ở trong mắt Lý Uyển Như vẫn có bóng dáng Âu Dương từng ngạo nghễ thiên hạ!
Âu Dương thấy Lý Uyển Như ngây ngẩn ra thì vội cúi đầu tiếp tục lê hướng đám người hắn không thể gặp Lý Uyển Như, cũng không thể thừa nhận thân phận của mình. Bây giờ Âu Dương suy sút đến hoàn cảnh này, kêu hắn làm sao đối diện cố nhân? Làm cho Lý Uyển Như thất vọng thì Âu Dương thà rằng để lại bóng dáng từng vô địch trong lòng nàng.
Lý Uyển Như bỗng hét to:
- Âu Dương!
Tiếng hét này khiến người xung quanh sững sờ, đặc biệt là Lưu Linh. Lưu Linh nhìn đệ tử của mình, bà tưởng là vì đệ tử quá nhớ nhung người đó nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng khi bà tthấy ánh mắt ngơ ngác của Lý Uyển Như nhìn đầng trước, bà bản năng dọc theo ánh mắt cảu nàng trông thấy Âu Dương run rẩy bò trên mặt đất.
- Làm sao vậy Uyển Như?
Lưu Linh tất nhiên là không thể nhận ra Âu Dương. Lúc này Âu Dương đừng nói là Lưu Linh chưa từng gặp mặt, dù là người có thấy hắn vài lần thì e rằng trong một lúc cũng khó nhận ra Thần Tiễn phong quang một thời.
Lúc còn phong quang thì Âu Dương chân đạp chín tầng trời dám phục long, tay nắm càn khôn vỡ tinh thần, mũi tên bắn ra đốt chín tầng mây. Lúc đó Âu Dương khí thế hùng hồn, trên người tỏa ra hơi thở chí cường giả, nhưng hiện tại sa sút đén mức này, Âu Dương sớm quên hết tất cả.
- Âu Dương! Nhất định là Âu Dương!
Lý Uyển Như giống như phát điên lắc người thẳng tới đám đông, đi tới trước mặt Âu Dương. Lý Uyển Như nhìn người ăn mày ở trên mặt đất khó nhọc bò lê giống con chó bị đập gãy chân, nàng bắt đầu hoang mang.
Đây vẫn là Âu Dương hùng bá thiên hạ, đánh đâu thắng đó trong lòng nàng sao? Thần Tiễn dám một mình đấu với cả thế giới mà sa sút đến nhường này sao?
Hai đầu gối quỳ gối xuống đất, Lý Uyển Như nhìn Âu Dương bị tóc rối loạn che phủ khuôn mặt, trong mắt nàng tràn đầy khó tin. Âu Dương từng hăng hái đó sẽ trở thành như bây giờ sao?
Miệng Âu Dương phát ra thanh âm run run:
- Cô nàng, nàng nhìn lầm người...
Âu Dương cố gắng không để mình ngẩng đầu lên, vì hắn biết Lý Uyển Như quá hiểu hắn, nếu nhìn thấy ánh mắt nữa thì nàng chắc chắn sẽ nhận ra hắn.
- Xin nhường đường được không?
Âu Dương từ từ bò lướt qua Lý Uyển Như, bộ dạng khó khăn khiến người thấy vô cùng xót xa.
Một Thần Tiễn, ngạo thị thiên hạ, hoa địa vi giới, Vạn Yêu Chi Tổ, dám đấu với chín tầng trời nhưng lại lưu lạc đến tận đây. Âu Dương làm sao dám đối mặt với người xưa? Hắn làm sao có thể nhìn Lý Uyển Như, nói với nàng là:
- Muội tử, không có gì phải sợ, bất cứ lúc nào đều có ta....
Âu Dương đã không còn là Thần Tiễn, có vài thứ khi cần buông thì phải buông.
Nhìn 'ăn mày' từng chút một bò lướt qua mình, trong lòng Lý Uyển Như đau đớn chỉ mình nàng hiểu. Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng ánh mắt kia cho nàng thấy bóng dáng người đó. Dù hắn có biến đổi như thế nào, trong ánh mắt của hắn vẫn còn đó tinh thần.
Đây chính là Lý Uyển Như, nếu Vệ Thi ở đây thì không cần dùng ánh mắt, chỉ cần từ xa liếc mắt Âu Dương đứng trên mặt đất liền cảm nhận tất cả. Dù gì Vệ Thi và Âu Dương từng là linh hồn liên kết, về mức độ quen thuộc thì Lý Uyển Như kém hơn Vệ Thi một chút.
- Uyển Như?
Không biết khi nào thì Lưu Linh đi tới bên cạnh Lý Uyển Như. Nhìn đệ tử không ngừng rơi lệ, mắt Lưu Linh đầy nghi hoặc.
Lý Uyển Như nhìn chằm chằm Âu Dương:
- Chàng cứ bò đi như vậy sao? Từng là Thần Tiễn, từng ngạo nghễ thiên hạ dám hoa địa vi giới, dám xưng là Vạn Yêu Chi Tổ, dám ở chín tầng trời chiến đấu với Chủ Dị tộc, Thần Tiễn không dám thừa nhận thân phận của mình sao?
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của Lý Uyển Như, nàng nói mỗi một chữ khiến Âu Dương kiềm không được run rẩy.
Lưu Linh nhìn bộ dạng của đệ tử, lại nhìn tên ăn mày chậm rãi bò trên mặt đất, bà dường như hiểu ra cái gì, mắt tràn đầy giật mình.
Cái chết của Âu Dương truyền khắp thiên hạ, chuyện Thứ Kiêu cung từ thiên nam bay thẳng đến tây bắc tìm chủ chấn kinh khắp thế giới. Thứ Kiêu cung làm ra lầm lẫn xong rời đi, mọi người cho rằng Âu Dương đã chết. Nhưng bây giờ Lý Uyển Như nói lời như thế, rồi chuyện Thứ Kiêu cung đột nhiên đến tây bắc, trong lòng Lưu Linh nảy ra một suy nghĩ.
“Không lẽ Âu Dương thật sự không chết? Không lẽ tên ăn mày này từng là Thần Tiễn?"
Lưu Linh không dám khẳng định, bởi vì bà chưa từng gặp Âu Dương.
- Ta từ Chân Linh Giới đến Tiên Giới, tất cả là vì cái gì? Không lẽ ta đến đây chỉ vì nghe tin chàng chết, thấy bóng lưng đồi phế của chàng sao?
Hiện tại Lý Uyển Như mặc kệ tất cả, nàng chỉ muốn nói ra hết những gì chất chứa trong lòng.
- Trên Trung Châu thành Thần Tiễn một mũi tên xuyên không cứu người cả thành. Phong đàm dưới trăng, đối diện mấy ngàn cường địch vẫn không biến sắc. Tiên Giới, ngạo khí xông chín tầng mây, dám nghịch Chúng Thần Điện, một mình bước vào thế giới Dị tộc, không tới trăm năm đã thành tựu vô thượng thiên uy, hoa địa vi giới, đêm trăng tròn kinh sợ bức lùi Chủ Dị tộc. Chàng là người duy nhất trong thiên địa có thể chiến đấu với Chủ Dị tộc, không lẽ bây giờ chàng không có can đảm thừa nhận mình?
- Ta hiểu, ta hiểu rồi. Thì ra ở trong lòng chàng ta chỉ là chàng qua đường, chưa từng bị chàng để trong mắt. Chàng có thể dùng bộ dạng suy sút nhất nhìn thẳng thân bằng, hảo hữu của chàng, lại chỉ muốn để cho ta cái bóng vô địch. Chàng đi đi, ta sẽ quên hết tất cả chuyện hôm nay. Thần Tiễn đã chết, đời này không còn Lý Uyển Như.
Lòng Lý Uyển Như thật sự tan nát, hoàn cảnh như vậy mà Âu Dương chỉ muốn trốn, nàng liền hiểu ở trong lòng hắn nàng không có địa vị gì.
Nếu giờ phút này gặp phải Vệ Thi, Âu Dương chắc chắn sẽ tiến lên gặp mặt, nhưng gặp Lý Uyển Như hắn chỉ muốn trốn, nhân quả bên trong hết sức rõ ràng, nếu đã vậy thì nàng cần gì cưỡng cầu nữa?
Âu Dương nằm sấp trên mặt đất, mỗi chữ của Lý Uyển Như như búa tạ gõ mạnh vào lòng hắn. Hắn run rẩy, nhưng tốc độ bò dần giảm bớt.
- Giải tán! Giải tán mọi người xung quanh!
Lưu Linh biết chuyện này quan trọng, lúc này càng ít người biết càng tốt, nên bà ra lệnh. Người Hàn Băng cung bắt đầu xua đuổi đám đông mờ mịt.
Người đã đi hết, thậm chí là Tiêu Dao Tán Nhân thở dài rồi rời đi. Đời lão nhàn vân dã hạc, không hỏi chuyện thế nhân, cho nên lão thật tình không mấy quan tâm việc này.
- Chuyện đã đến nước này, tất cả đều thành không, xem ra mọi chuyện chỉ là chấp niệm trong lòng ta. Sư phụ, đi thôi.
Lệ trong hốc mắt Lý Uyển Như lăn dài rớt trên mặt đất băng giá, nỗi đau trong lòng chỉ có nàng hiểu.
Nghe tiếng giọt nước rơi trên phiến đá, Âu Dương siết chặt nắm tay nhưng hắn không dừng lại, từng chút một bò khỏi tầm mắt mọi người, hướng tới ổ chó của mình.
Sau khi Âu Dương rời đi, Lý Uyển Như khóc sướt mướt, nàng ôm chặt sư phụ như tìm thấy chỗ dựa lớn nhất, không thể khống chế mình nữa.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt, dù rằng Âu Dương tóc rối xù mặt lem luốc không ra hình người, nhưng ở trong mắt Lý Uyển Như vẫn có bóng dáng Âu Dương từng ngạo nghễ thiên hạ!
Âu Dương thấy Lý Uyển Như ngây ngẩn ra thì vội cúi đầu tiếp tục lê hướng đám người hắn không thể gặp Lý Uyển Như, cũng không thể thừa nhận thân phận của mình. Bây giờ Âu Dương suy sút đến hoàn cảnh này, kêu hắn làm sao đối diện cố nhân? Làm cho Lý Uyển Như thất vọng thì Âu Dương thà rằng để lại bóng dáng từng vô địch trong lòng nàng.
Lý Uyển Như bỗng hét to:
- Âu Dương!
Tiếng hét này khiến người xung quanh sững sờ, đặc biệt là Lưu Linh. Lưu Linh nhìn đệ tử của mình, bà tưởng là vì đệ tử quá nhớ nhung người đó nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng khi bà tthấy ánh mắt ngơ ngác của Lý Uyển Như nhìn đầng trước, bà bản năng dọc theo ánh mắt cảu nàng trông thấy Âu Dương run rẩy bò trên mặt đất.
- Làm sao vậy Uyển Như?
Lưu Linh tất nhiên là không thể nhận ra Âu Dương. Lúc này Âu Dương đừng nói là Lưu Linh chưa từng gặp mặt, dù là người có thấy hắn vài lần thì e rằng trong một lúc cũng khó nhận ra Thần Tiễn phong quang một thời.
Lúc còn phong quang thì Âu Dương chân đạp chín tầng trời dám phục long, tay nắm càn khôn vỡ tinh thần, mũi tên bắn ra đốt chín tầng mây. Lúc đó Âu Dương khí thế hùng hồn, trên người tỏa ra hơi thở chí cường giả, nhưng hiện tại sa sút đén mức này, Âu Dương sớm quên hết tất cả.
- Âu Dương! Nhất định là Âu Dương!
Lý Uyển Như giống như phát điên lắc người thẳng tới đám đông, đi tới trước mặt Âu Dương. Lý Uyển Như nhìn người ăn mày ở trên mặt đất khó nhọc bò lê giống con chó bị đập gãy chân, nàng bắt đầu hoang mang.
Đây vẫn là Âu Dương hùng bá thiên hạ, đánh đâu thắng đó trong lòng nàng sao? Thần Tiễn dám một mình đấu với cả thế giới mà sa sút đến nhường này sao?
Hai đầu gối quỳ gối xuống đất, Lý Uyển Như nhìn Âu Dương bị tóc rối loạn che phủ khuôn mặt, trong mắt nàng tràn đầy khó tin. Âu Dương từng hăng hái đó sẽ trở thành như bây giờ sao?
Miệng Âu Dương phát ra thanh âm run run:
- Cô nàng, nàng nhìn lầm người...
Âu Dương cố gắng không để mình ngẩng đầu lên, vì hắn biết Lý Uyển Như quá hiểu hắn, nếu nhìn thấy ánh mắt nữa thì nàng chắc chắn sẽ nhận ra hắn.
- Xin nhường đường được không?
Âu Dương từ từ bò lướt qua Lý Uyển Như, bộ dạng khó khăn khiến người thấy vô cùng xót xa.
Một Thần Tiễn, ngạo thị thiên hạ, hoa địa vi giới, Vạn Yêu Chi Tổ, dám đấu với chín tầng trời nhưng lại lưu lạc đến tận đây. Âu Dương làm sao dám đối mặt với người xưa? Hắn làm sao có thể nhìn Lý Uyển Như, nói với nàng là:
- Muội tử, không có gì phải sợ, bất cứ lúc nào đều có ta....
Âu Dương đã không còn là Thần Tiễn, có vài thứ khi cần buông thì phải buông.
Nhìn 'ăn mày' từng chút một bò lướt qua mình, trong lòng Lý Uyển Như đau đớn chỉ mình nàng hiểu. Mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng ánh mắt kia cho nàng thấy bóng dáng người đó. Dù hắn có biến đổi như thế nào, trong ánh mắt của hắn vẫn còn đó tinh thần.
Đây chính là Lý Uyển Như, nếu Vệ Thi ở đây thì không cần dùng ánh mắt, chỉ cần từ xa liếc mắt Âu Dương đứng trên mặt đất liền cảm nhận tất cả. Dù gì Vệ Thi và Âu Dương từng là linh hồn liên kết, về mức độ quen thuộc thì Lý Uyển Như kém hơn Vệ Thi một chút.
- Uyển Như?
Không biết khi nào thì Lưu Linh đi tới bên cạnh Lý Uyển Như. Nhìn đệ tử không ngừng rơi lệ, mắt Lưu Linh đầy nghi hoặc.
Lý Uyển Như nhìn chằm chằm Âu Dương:
- Chàng cứ bò đi như vậy sao? Từng là Thần Tiễn, từng ngạo nghễ thiên hạ dám hoa địa vi giới, dám xưng là Vạn Yêu Chi Tổ, dám ở chín tầng trời chiến đấu với Chủ Dị tộc, Thần Tiễn không dám thừa nhận thân phận của mình sao?
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt của Lý Uyển Như, nàng nói mỗi một chữ khiến Âu Dương kiềm không được run rẩy.
Lưu Linh nhìn bộ dạng của đệ tử, lại nhìn tên ăn mày chậm rãi bò trên mặt đất, bà dường như hiểu ra cái gì, mắt tràn đầy giật mình.
Cái chết của Âu Dương truyền khắp thiên hạ, chuyện Thứ Kiêu cung từ thiên nam bay thẳng đến tây bắc tìm chủ chấn kinh khắp thế giới. Thứ Kiêu cung làm ra lầm lẫn xong rời đi, mọi người cho rằng Âu Dương đã chết. Nhưng bây giờ Lý Uyển Như nói lời như thế, rồi chuyện Thứ Kiêu cung đột nhiên đến tây bắc, trong lòng Lưu Linh nảy ra một suy nghĩ.
“Không lẽ Âu Dương thật sự không chết? Không lẽ tên ăn mày này từng là Thần Tiễn?"
Lưu Linh không dám khẳng định, bởi vì bà chưa từng gặp Âu Dương.
- Ta từ Chân Linh Giới đến Tiên Giới, tất cả là vì cái gì? Không lẽ ta đến đây chỉ vì nghe tin chàng chết, thấy bóng lưng đồi phế của chàng sao?
Hiện tại Lý Uyển Như mặc kệ tất cả, nàng chỉ muốn nói ra hết những gì chất chứa trong lòng.
- Trên Trung Châu thành Thần Tiễn một mũi tên xuyên không cứu người cả thành. Phong đàm dưới trăng, đối diện mấy ngàn cường địch vẫn không biến sắc. Tiên Giới, ngạo khí xông chín tầng mây, dám nghịch Chúng Thần Điện, một mình bước vào thế giới Dị tộc, không tới trăm năm đã thành tựu vô thượng thiên uy, hoa địa vi giới, đêm trăng tròn kinh sợ bức lùi Chủ Dị tộc. Chàng là người duy nhất trong thiên địa có thể chiến đấu với Chủ Dị tộc, không lẽ bây giờ chàng không có can đảm thừa nhận mình?
- Ta hiểu, ta hiểu rồi. Thì ra ở trong lòng chàng ta chỉ là chàng qua đường, chưa từng bị chàng để trong mắt. Chàng có thể dùng bộ dạng suy sút nhất nhìn thẳng thân bằng, hảo hữu của chàng, lại chỉ muốn để cho ta cái bóng vô địch. Chàng đi đi, ta sẽ quên hết tất cả chuyện hôm nay. Thần Tiễn đã chết, đời này không còn Lý Uyển Như.
Lòng Lý Uyển Như thật sự tan nát, hoàn cảnh như vậy mà Âu Dương chỉ muốn trốn, nàng liền hiểu ở trong lòng hắn nàng không có địa vị gì.
Nếu giờ phút này gặp phải Vệ Thi, Âu Dương chắc chắn sẽ tiến lên gặp mặt, nhưng gặp Lý Uyển Như hắn chỉ muốn trốn, nhân quả bên trong hết sức rõ ràng, nếu đã vậy thì nàng cần gì cưỡng cầu nữa?
Âu Dương nằm sấp trên mặt đất, mỗi chữ của Lý Uyển Như như búa tạ gõ mạnh vào lòng hắn. Hắn run rẩy, nhưng tốc độ bò dần giảm bớt.
- Giải tán! Giải tán mọi người xung quanh!
Lưu Linh biết chuyện này quan trọng, lúc này càng ít người biết càng tốt, nên bà ra lệnh. Người Hàn Băng cung bắt đầu xua đuổi đám đông mờ mịt.
Người đã đi hết, thậm chí là Tiêu Dao Tán Nhân thở dài rồi rời đi. Đời lão nhàn vân dã hạc, không hỏi chuyện thế nhân, cho nên lão thật tình không mấy quan tâm việc này.
- Chuyện đã đến nước này, tất cả đều thành không, xem ra mọi chuyện chỉ là chấp niệm trong lòng ta. Sư phụ, đi thôi.
Lệ trong hốc mắt Lý Uyển Như lăn dài rớt trên mặt đất băng giá, nỗi đau trong lòng chỉ có nàng hiểu.
Nghe tiếng giọt nước rơi trên phiến đá, Âu Dương siết chặt nắm tay nhưng hắn không dừng lại, từng chút một bò khỏi tầm mắt mọi người, hướng tới ổ chó của mình.
Sau khi Âu Dương rời đi, Lý Uyển Như khóc sướt mướt, nàng ôm chặt sư phụ như tìm thấy chỗ dựa lớn nhất, không thể khống chế mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.