Chương 702: Yêu nghiệt Lưu gia
Minh Nguyệt
09/09/2013
Trừ Chiến tộc ra toàn thế giới không có bất kỳ ai từng tu luyện qua
phương pháp thánh chiến này. Hiện tại Âu Dương có bí điển phương pháp
thánh chiến trong tay. Đây cũng là hy vọng cuối cùng của hắn.
- Trở về, nhưng sau khi quay về ta nên đối mặt với người ở thế giới kia như thế nào?
Âu Dương nhìn mình trong gương. Khuôn mặt này đã khác với lúc ở thế giới kia.
Mặc dù Âu Dương còn nhớ hết mọi chuyện nhưng ký ức đó khiến hắn do dự lừng chừng.
Lý Uyển Như. Lúc Âu Dương sắp chết là nàng cùng hắn dắt tay nhau đi qua phút cuối cùng. Tình yêu này, xúc động này đủ để hắn từ bỏ tất cả. Nếu chỉ có một mình Lý Uyển Như, Âu Dương sẽ bất chấp tất cả lấy lại tình cảm vốn thuộc về hắn.
Nhưng Vệ Thi thì sao? Cô gái khờ khạo muốn chờ Âu Dương bảy ngàn năm. Cô gái vì hắn bỏ mặc tất cả quy tắc Hồn tộc. Cô gái vì hắn từ bỏ tín niệm giữ gìn mấy vạn năm. Âu Dương có thể bỏ nàng được không?
- Nếu như trở về, ta nên đối diện với hai người đó như thế nào? Có một số thứ không thể tách rời. Dù cuối cùng ta chọn ai thì người còn lại vân sẽ bị tổn thương. Tại sao người bị tổn thương không phải là ta?
Bây giờ Âu Dương bỗng muốn tất cả đau đớn đều trút lên người hắn. Vì có lúc bản thân bị tổn thương còn tốt hơn nhìn người mình yêu thương bị tổn thương.
- Có lẽ đó chỉ là giấc mơ của ta. Bây giờ tỉnh giấc mộng, có lẽ buông ra tất cả mới không làm bất kỳ ai bị tổn thương.
Trong phút chốc Âu Dương không còn sự quyết đoán nữa.
Nếu là trước kia, nếu Âu Dương đã quyết định quay về sẽ bất chấp tất cả, trở về thế giới kia. Nhưng hiện tại đối mặt với cục diện như vậy, Âu Dương lại lùi bước.
Đối diện Chủ Dị tộc, đối diện với vô số cường giả, Âu Dương không hề cúi đầu, không trốn tránh. Nhưng đối diện với hai cô gái này hắn lại thua. Có lẽ là đây là lần duy nhất hắn công nhận sự thất bại.
- Thôi, trước tiên tu phương pháp thánh chiến đã. Mọi chuyện khác chờ sau này hãy tính.
Âu Dương lắc đầu tạm thời vứt bỏ buồn phiền. Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Âu Dương nghiêng tai lắng nghe. Dù bây giờ thực lực của hắn có lẽ chỉ cỡ tam giai, tứ giai nhưng trong thế giới này không có bất kỳ tu luyện giả nào, thực lực của hắn vẫn rất khủng bố.
Một giọng nói sang sảng từ ngoài cửa vọng vào:
- Âu Dương, thằng nhãi nhà ngươi trốn ở đây, có biết chúng ta lo lắng thế nào không hả?
Giọng nói lớn tới mức điếc tai nhưng Âu Dương có thể nghe ra được sự quan tâm trong đó.
Âu Dương mỉm cười, kêu lên:
- Lưu Tĩnh!
Đây là con gái duy nhất của huấn luyện viên Lưu Khải Hàng. Mặc dù là con gái nhưng hành động rất mạnh mẽ. Nói theo lời bạn cùng lớp, khuôn mặt và dáng người của ngươi quá yêu nghiệt. Ông trời cũng ban cho ngươi tính cách quá biến thái.
Cái gì gọi là tính cách biến thái? Ý muốn nói Lưu Tĩnh rất đàn ông, cho nên bạn học đã đặt biệt đặt biệt danh cho nàng là: 'Lưu gia'.
- Âu Dương, còn không mở cửa là đại gia ta đạp đổ! Có phải trong phòng giấu con gái không?
Lưu gia đúng là không giống người bình thường. Chỉ nghe giọng điệu, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lưu gia có khuôn mặt họa thủy như vậy.
Két két!
Âu Dương mở cửa biệt thự. Vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười nhìn 'Lưu gia' trước mặt mình, không biết phải nói gì. Âu Dương câm nín, nhưng Lưu Tĩnh đứng ngoài cửa lại thật sự giật mình.
Khuôn mặt của Lưu Tĩnh đúng là yêu nghiệt. Bất cứ người nào lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ ngây ra trong vài giây. Dù là đám bạn thân của Âu Dương cũng vậy. Nàng cố ý muốn chọc ghẹo Âu Dương nên đứng trước cửa làm bộ dạng yêu kiều quyến rũ. Nhưng điều nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn lại không có chút ngơ ngẩn nào.
Đúng vậy. Điều này khiến Lưu Tĩnh rất khó hiểu. Chẳng sẽ sức hấp dẫn của nàng đã giảm xuống? Hoặc là đầu óc của Âu Dương bị xe tông hỏng rồi?
Lưu Tĩnh suy nghĩ thật lâu, sau đó cảm thấy chắc là não Âu Dương có vấn đề.
Âu Dương nhìn sau lưng Lưu Tĩnh không thấy ai khác, hỏi:
- Chỉ một mình ngươi tới sao?
- Sao nào? Cô nãi nãi đến thăm mà ngươi không hài lòng sao? Ngươi có biết trên địa cầu này có bao nhiêu người khóc cầu cô nãi nãi cùng đi ăn tối mà ta còn không hứng thú không hả?
Lưu Tĩnh choàng vai Âu Dương cùng đi vào phòng.
Hai người này chính là bạn thân. Bạn thật sự, thuộc loại trong hồng trần gần như không thấy hồng nhan tri kỷ. Từ ánh mắt đầu tiên Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, chưa từng động lòng với cô gái này. Lưu Tĩnh phát hiện nàng có chuyện gì cũng có thể giao lưu với Âu Dương.
Cứ như vậy hai thiên tài bắn tên chậm rãi thành bạn bè cực kỳ thân. Hai người từng có ước hẹn dù bất cứ khi nào đều sẽ giữ mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp này. Nếu ai muốn vượt qua một bước đó sẽ khiến cả đời kẻ đó không thể kéo cung.
Cái này giống ước hẹn của con nít. Nhưng cho đến bây giờ hai người vẫn luôn giữ lời. Quan hệ của hai người ở trong trường thể thao đã dẫn đến náo động rất lớn. Trừ đám bằng hữu cực tốt của Âu Dương ra, gần như không ai tin quan hệ giữa hắn và Lưu Tĩnh thuần khiết như vậy.
Lưu Tĩnh ngồi tựa vào sofa, liếc Âu Dương, nói:
- Đầu óc bị hỏng rồi sao? Cô nãi nãi ta lớn như vậy lần đầu tiên đùa giỡn tiểu nam sinh vậy mà thất bại hả?
Âu Dương mở cửa tủ lạnh lấy ra bình nước ném cho Lưu Tĩnh, nói:
- Sức hấp dẫn của ngươi quyết rũ đàn ông bình thường còn được nhưng không có tác dụng gì với ta.
Âu Dương nói xong mở nắp bình nước lạnh, uống nước. Lưu Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn Âu Dương như nhìn thấy yêu quái.
- Ngươi...thật sự bị nhũn não rồi sao?
- Sao vậy?
Âu Dương nghe thấy Lưu Tĩnh nói vậy, suýt nữa phun nước ra. Hắn làm sao vậy? Chẳng phải chỉ không bị nàng dụ dỗ thôi sao? Chỉ vậy mà bị nói là nhũn não? Có cần quá quắt như thế không?
Mặc dù Lưu Tĩnh đẹp nhưng so với Lý Uyển Như, khí chất có hơi kém. Âu Dương cùng Lý Uyển Như sớm chiều ở chung đã bốn mươi năm. Nếu còn bị một mỹ nữ làm giật mình, trừ khi nói hắn mê gái ra, thật không biết lấy gì để hình dung.
- Từ khi nào ngươi nói chuyện văn vẻ vậy?
Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương như nhìn quái vật. Âu Dương là học sinh tiêu chuẩn của trường thể thao. Nên nói như thế nào? Cái tên này không chỉ dở tệ toán học, ngữ văn cũng lẹt đẹt. Nếu không có thiên phú tiễn thuật, chắc cả đời chỉ có thể làm thợ hồ trong công trường.
- Văn vẻ?
Âu Dương nghe tới đây mới hiểu ra, hắn ở thế giới kia lâu nên bất giác cách nói chuyện cũng hòa theo, khác biệt với người hiện đại.
- Âu Dương, ngươi đã thay đổi!
Lưu Tĩnh và Âu Dương là bằng hữu thân thiết nhất. Hai người gần như không gì không nói chuyện được. Từ bí mật nhỏ của phụ thân Lưu Tĩnh Lưu Khải Hàng, đến vấn đề sinh lý đàn ông đều bị hai người nói đến. Vì vậy dù bộ dạng của Âu Dương không hề thay đổi nhưng Lưu Tĩnh liếc mắt liền nhận ra sự khác biệt của hắn.
Âu Dương cười với Lưu Tĩnh. Rất hiếm có người vừa nhìn liền biết hắn đã thay đổi. Nàng xem như là một trong số ít đó. Nếu không đã không được tính là hồng nhan tri kỷ của hắn.
- Trở về, nhưng sau khi quay về ta nên đối mặt với người ở thế giới kia như thế nào?
Âu Dương nhìn mình trong gương. Khuôn mặt này đã khác với lúc ở thế giới kia.
Mặc dù Âu Dương còn nhớ hết mọi chuyện nhưng ký ức đó khiến hắn do dự lừng chừng.
Lý Uyển Như. Lúc Âu Dương sắp chết là nàng cùng hắn dắt tay nhau đi qua phút cuối cùng. Tình yêu này, xúc động này đủ để hắn từ bỏ tất cả. Nếu chỉ có một mình Lý Uyển Như, Âu Dương sẽ bất chấp tất cả lấy lại tình cảm vốn thuộc về hắn.
Nhưng Vệ Thi thì sao? Cô gái khờ khạo muốn chờ Âu Dương bảy ngàn năm. Cô gái vì hắn bỏ mặc tất cả quy tắc Hồn tộc. Cô gái vì hắn từ bỏ tín niệm giữ gìn mấy vạn năm. Âu Dương có thể bỏ nàng được không?
- Nếu như trở về, ta nên đối diện với hai người đó như thế nào? Có một số thứ không thể tách rời. Dù cuối cùng ta chọn ai thì người còn lại vân sẽ bị tổn thương. Tại sao người bị tổn thương không phải là ta?
Bây giờ Âu Dương bỗng muốn tất cả đau đớn đều trút lên người hắn. Vì có lúc bản thân bị tổn thương còn tốt hơn nhìn người mình yêu thương bị tổn thương.
- Có lẽ đó chỉ là giấc mơ của ta. Bây giờ tỉnh giấc mộng, có lẽ buông ra tất cả mới không làm bất kỳ ai bị tổn thương.
Trong phút chốc Âu Dương không còn sự quyết đoán nữa.
Nếu là trước kia, nếu Âu Dương đã quyết định quay về sẽ bất chấp tất cả, trở về thế giới kia. Nhưng hiện tại đối mặt với cục diện như vậy, Âu Dương lại lùi bước.
Đối diện Chủ Dị tộc, đối diện với vô số cường giả, Âu Dương không hề cúi đầu, không trốn tránh. Nhưng đối diện với hai cô gái này hắn lại thua. Có lẽ là đây là lần duy nhất hắn công nhận sự thất bại.
- Thôi, trước tiên tu phương pháp thánh chiến đã. Mọi chuyện khác chờ sau này hãy tính.
Âu Dương lắc đầu tạm thời vứt bỏ buồn phiền. Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Âu Dương nghiêng tai lắng nghe. Dù bây giờ thực lực của hắn có lẽ chỉ cỡ tam giai, tứ giai nhưng trong thế giới này không có bất kỳ tu luyện giả nào, thực lực của hắn vẫn rất khủng bố.
Một giọng nói sang sảng từ ngoài cửa vọng vào:
- Âu Dương, thằng nhãi nhà ngươi trốn ở đây, có biết chúng ta lo lắng thế nào không hả?
Giọng nói lớn tới mức điếc tai nhưng Âu Dương có thể nghe ra được sự quan tâm trong đó.
Âu Dương mỉm cười, kêu lên:
- Lưu Tĩnh!
Đây là con gái duy nhất của huấn luyện viên Lưu Khải Hàng. Mặc dù là con gái nhưng hành động rất mạnh mẽ. Nói theo lời bạn cùng lớp, khuôn mặt và dáng người của ngươi quá yêu nghiệt. Ông trời cũng ban cho ngươi tính cách quá biến thái.
Cái gì gọi là tính cách biến thái? Ý muốn nói Lưu Tĩnh rất đàn ông, cho nên bạn học đã đặt biệt đặt biệt danh cho nàng là: 'Lưu gia'.
- Âu Dương, còn không mở cửa là đại gia ta đạp đổ! Có phải trong phòng giấu con gái không?
Lưu gia đúng là không giống người bình thường. Chỉ nghe giọng điệu, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lưu gia có khuôn mặt họa thủy như vậy.
Két két!
Âu Dương mở cửa biệt thự. Vẻ mặt vừa tức vừa buồn cười nhìn 'Lưu gia' trước mặt mình, không biết phải nói gì. Âu Dương câm nín, nhưng Lưu Tĩnh đứng ngoài cửa lại thật sự giật mình.
Khuôn mặt của Lưu Tĩnh đúng là yêu nghiệt. Bất cứ người nào lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ ngây ra trong vài giây. Dù là đám bạn thân của Âu Dương cũng vậy. Nàng cố ý muốn chọc ghẹo Âu Dương nên đứng trước cửa làm bộ dạng yêu kiều quyến rũ. Nhưng điều nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn lại không có chút ngơ ngẩn nào.
Đúng vậy. Điều này khiến Lưu Tĩnh rất khó hiểu. Chẳng sẽ sức hấp dẫn của nàng đã giảm xuống? Hoặc là đầu óc của Âu Dương bị xe tông hỏng rồi?
Lưu Tĩnh suy nghĩ thật lâu, sau đó cảm thấy chắc là não Âu Dương có vấn đề.
Âu Dương nhìn sau lưng Lưu Tĩnh không thấy ai khác, hỏi:
- Chỉ một mình ngươi tới sao?
- Sao nào? Cô nãi nãi đến thăm mà ngươi không hài lòng sao? Ngươi có biết trên địa cầu này có bao nhiêu người khóc cầu cô nãi nãi cùng đi ăn tối mà ta còn không hứng thú không hả?
Lưu Tĩnh choàng vai Âu Dương cùng đi vào phòng.
Hai người này chính là bạn thân. Bạn thật sự, thuộc loại trong hồng trần gần như không thấy hồng nhan tri kỷ. Từ ánh mắt đầu tiên Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, chưa từng động lòng với cô gái này. Lưu Tĩnh phát hiện nàng có chuyện gì cũng có thể giao lưu với Âu Dương.
Cứ như vậy hai thiên tài bắn tên chậm rãi thành bạn bè cực kỳ thân. Hai người từng có ước hẹn dù bất cứ khi nào đều sẽ giữ mối quan hệ bằng hữu tốt đẹp này. Nếu ai muốn vượt qua một bước đó sẽ khiến cả đời kẻ đó không thể kéo cung.
Cái này giống ước hẹn của con nít. Nhưng cho đến bây giờ hai người vẫn luôn giữ lời. Quan hệ của hai người ở trong trường thể thao đã dẫn đến náo động rất lớn. Trừ đám bằng hữu cực tốt của Âu Dương ra, gần như không ai tin quan hệ giữa hắn và Lưu Tĩnh thuần khiết như vậy.
Lưu Tĩnh ngồi tựa vào sofa, liếc Âu Dương, nói:
- Đầu óc bị hỏng rồi sao? Cô nãi nãi ta lớn như vậy lần đầu tiên đùa giỡn tiểu nam sinh vậy mà thất bại hả?
Âu Dương mở cửa tủ lạnh lấy ra bình nước ném cho Lưu Tĩnh, nói:
- Sức hấp dẫn của ngươi quyết rũ đàn ông bình thường còn được nhưng không có tác dụng gì với ta.
Âu Dương nói xong mở nắp bình nước lạnh, uống nước. Lưu Tĩnh ngồi bên cạnh nhìn Âu Dương như nhìn thấy yêu quái.
- Ngươi...thật sự bị nhũn não rồi sao?
- Sao vậy?
Âu Dương nghe thấy Lưu Tĩnh nói vậy, suýt nữa phun nước ra. Hắn làm sao vậy? Chẳng phải chỉ không bị nàng dụ dỗ thôi sao? Chỉ vậy mà bị nói là nhũn não? Có cần quá quắt như thế không?
Mặc dù Lưu Tĩnh đẹp nhưng so với Lý Uyển Như, khí chất có hơi kém. Âu Dương cùng Lý Uyển Như sớm chiều ở chung đã bốn mươi năm. Nếu còn bị một mỹ nữ làm giật mình, trừ khi nói hắn mê gái ra, thật không biết lấy gì để hình dung.
- Từ khi nào ngươi nói chuyện văn vẻ vậy?
Ánh mắt Lưu Tĩnh nhìn Âu Dương như nhìn quái vật. Âu Dương là học sinh tiêu chuẩn của trường thể thao. Nên nói như thế nào? Cái tên này không chỉ dở tệ toán học, ngữ văn cũng lẹt đẹt. Nếu không có thiên phú tiễn thuật, chắc cả đời chỉ có thể làm thợ hồ trong công trường.
- Văn vẻ?
Âu Dương nghe tới đây mới hiểu ra, hắn ở thế giới kia lâu nên bất giác cách nói chuyện cũng hòa theo, khác biệt với người hiện đại.
- Âu Dương, ngươi đã thay đổi!
Lưu Tĩnh và Âu Dương là bằng hữu thân thiết nhất. Hai người gần như không gì không nói chuyện được. Từ bí mật nhỏ của phụ thân Lưu Tĩnh Lưu Khải Hàng, đến vấn đề sinh lý đàn ông đều bị hai người nói đến. Vì vậy dù bộ dạng của Âu Dương không hề thay đổi nhưng Lưu Tĩnh liếc mắt liền nhận ra sự khác biệt của hắn.
Âu Dương cười với Lưu Tĩnh. Rất hiếm có người vừa nhìn liền biết hắn đã thay đổi. Nàng xem như là một trong số ít đó. Nếu không đã không được tính là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.