Chương 748: Yêu nghiệt? Thiên mệnh? Đều là phù vân! (1)
Minh Nguyệt
09/09/2013
Mạnh Cường cũng theo sát phía sau mở miệng nói. Dưới cái nhìn của hắn, hẳn huyết mạch Yêu tổ phải biết đâu là con đường an toàn.
- Ta cho rằng huyết mạch Yêu tổ kia hẳn cũng không biết thông đạo an toàn của nơi này! Vừa nãy ta đã quan sát thần sắc biến hóa của mỗi người. Không dối gì mọi người, ta có một loại công pháp có thể quan sát tâm trạng của mọi người. Nhưng chấn động tâm linh của mọi người vừa nãy đều gần giống nhau. Nói cách khác mỗi người chúng ta ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy vách tường này, thậm chí là lần đầu tiên nghe nói đến. Cũng không ai biết cái gì gọi là thông đạo an toàn!
Âu Dương lắc đầu thở dài. Vừa nãy hắn đã phát huy quan tâm chiến ý đến cực hạn chính vì muốn xem huyết mạch Yêu tổ có biết thông đạo an toàn của nơi này hay không. Nhưng đáng tiếc, Âu Dương đã phải thất vọng. Rõ ràng huyết mạch Yêu tổ kia cũng không biết tất cả nơi này. Bởi vì trong mắt mọi người đều có vẻ mơ hồ.
- Chẳng lẽ nói huyết mạch Yêu tổ không phải là một trong tám người chúng ta sao? Chẳng lẽ còn có những người khác?
Yên Hồng mở miệng nói. Nhưng câu nói này của nàng lại khiến mọi người có cảm giác dựng tóc gáy.
Tổng cộng có mười lăm người đi vào. Bị cơ quan giết chết sáu người. Bị Âu Dương làm thịt một người. Còn lại tám người. Nếu như còn có người khác, nói vậy người đó là ai? Hiện tại hắn đang làm gì?
- Đừng đoán bậy! Chúng ta đi vào là mười lăm người tuyệt đối không sai. Điều này ta đã nhiều lần xác định. Sẽ không có người thứ mười sáu. Huyết mạch Yêu tổ kia tuyệt đối đang ẩn nấu trong chúng ta. Ban đầu ở cửa đá ngọc Thương Hải đã xác định qua. Cho nên hiện tại chỉ có một khả năng. Đó chính là huyết mạch Yêu tổ cũng không biết Đại Vận Quật này!
Cốc Thanh Vũ phủ định suy đoán của những người khác. Còn có người thứ mười sáu. Tìm đâu ra người thứ mười sáu.
Âu Dương cũng tán thành ý kiến của Cốc Thanh Vũ. Đây không phải là bộ phim kinh dị. Nơi này thực sự tồn tại ma quỷ. Nhưng đối với những người này mà nói, ma quỷ quái không hề đáng sợ. Bởi vì bọn họ đều là tiên, đều gần như là thần tiên!
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Lẽ nào cứ ở lại đây tới lúc bị đông chết sao?
Mê Đồ Hòa Thượng cười lạnh nói.
- Chúng ta trở về mộ đạo xem thử!
Mộc Tùng nói, nhưng hắn mới vừa nói xong lại phát hiện thông đạo bằng băng bọn họ đi vào đã biến mất. Bây giờ bọn họ đã không tìm được đường quay về nữa!
- Đáng chết! Đây rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì vậy? Tại sao con đường quay về đều đóng kín cả như vậy?
Mạnh Cường vung Kỳ Lân Nha trong tay lên định phá mộti đường hầm. Nhưng lớp băng cứng tuyệt đối không kém gì ngọc Thương Hải. Kỳ Lân Nha căn bản không có cách nào lưu lại vết chém nào!
- Để ta đến thử xem!
Âu Dương biết, hiện tại đi về phía trước tỉ lệ tử vong quá cao. So với như vậy không bằng thử xem có thể đào một đường đi ra ngoài! Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, quay về phía băng cứng chém xuống. Thứ Kiêu Cung xẹt qua băng cứng. Lớp băng cứng rắn tựa như ngọc Thương Hải không ngờ lại bị Thứ Kiêu Cung của Âu Dương chém nát giống như đậu hủ!
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô cùng vui mừng. Chỉ cần có thể đào được một đường đi ra ngoài, bọn họ liền an toàn! Nhưng khi bọn họ đang vui vẻ lại nghe Âu Dương mở miệng nói:
- Không được, chúng ta không ra được...
- Tại sao! Không phải Thứ Kiêu Cung có thể phá băng rồi sao?
Mạnh Cường cảm thấy không hiểu nhìn Âu Dương.
"Ngươi xem nơi này một chút!
Âu Dương chỉ vào chỗ băng cứng vừa được phá. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ băng cứng đã hồi phục lại như lúc ban đầu. Khái niệm này nghĩa là gì? Cho dù Âu Dương vung Thứ Kiêu Cung nhanh hơn nữa, chỉ sợ cũng chỉ nhanh hơn tốc độ khép lại của lớp băng một chút mà thôi. Nếu như bọn họ dựa theo tốc độ này đi vào, cũng không ai biết liệu tốc độ khép lại của băng cứng bên trong có nhanh hơn không? Nếu nói như thế, vậy bọn họ chỉ có thể bị đông cứng chết ở bên trong.
Huống gì hiện tại Âu Dương không phải là Tiễn Thần Âu Dương kia. Hiện tại Âu Dương đã mất đi thần lực. Sau khi huy động Thứ Kiêu Cung một thời gian dài, hắn sẽ mệt nhọc. Cho nên càng đi vào bên trong tốc độ của hắn sẽ càng chậm. Cuối cùng khẳng định khó có thể chạy thoát khỏi vận mệnh bị đông cứng mà chết.
- Không có biện pháp khác sao?
Tuy Mê Đồ Hòa Thượng kinh hãi trước sự sắc bén của Thứ Kiêu Cung, nhưng hiện tại hắn lại hi vọng Thứ Kiêu Cung có thể sắc bén hơn một chút. Nếu nói như thế, bọn họ liền có thể lao ra ngoài!
- Có!
Âu Dương mở miệng. Hắn nói ra câu này liền đốt lên ngọn lửa hy vọng trong lòng mọi người! Mọi người đồng thời nhìn chằm chằm vào Âu Dương, đợi Âu Dương nói ra biện pháp.
- Nếu như vừa nãy trong mộ đạo chúng ta không hề đi ra, như vậy chúng ta có thể leo lên. Sau mấy chục mấy vạn năm Thứ Kiêu Cung có thể phá tan được phong ấn. Đến lúc đó Thứ Kiêu Cung hoàn toàn có thể dùng hỏa diễm linh hồn thiêu hủy thế giới này, đưa chúng ta rời khỏi...
Âu Dương cười khổ, bọn họ quá liều lĩnh. Nếu như bọn họ không tiến vào mà chờ ở bên ngoài mấy vạn năm, đợi tới lúc Thứ Kiêu Cung khôi phục. Đến lúc đó có Thứ Kiêu Cung bên người, Âu Dương còn sợ điều gì nữa.
Nhưng ban đầu Âu Dương không muốn chờ trong này mấy vạn năm. Cho nên hiện tại bọn họ đã mất đi cơ hội!
- Mấy vạn năm... Chúng ta ở chỗ này nhiều nhất một năm đã bị đông chết!
Mê Đồ Hòa Thượng không nói gì. Mấy vạn năm đối với bọn họ mà nói mặc dù là dài, nhưng tất cả mọi người đóng kín giác quan thứ sáu tiến hành bế quan. Mấy vạn năm cũng có thể vượt qua được. Nhưng hiện tại thân ở đây đừng nói là mấy vạn năm, cho dù mấy năm bọn họ cũng không chịu được.
- Có biện pháp nào khiến Thứ Kiêu Cung nhanh chóng thức tỉnh. Thí dụ như cắn nuốt thần binh lợi khí gì đó để nó nhanh chóng thức tỉnh hay không? Nếu như có thể ta sẽ đưa ra Kỳ Lân Nha!
Mạnh Cường không thèm đến xỉa. Kỳ Lân Nha trân quý, nhưng so với sinh mạng, cho dù thần binh lợi khí tốt đến mấy cũng không thể đáng là gì.
- Không thể! Thứ Kiêu Cung đối với ta mà nói chính là huynh đệ và chiến hữu thân nhất. Nó vẫn luôn đi theo ta cùng trưởng thành cùng trở nên mạnh mẽ. Con đường khiến hắn trở nên mạnh mẽ không phải là con đường tắt. Thật ra hiện tại nếu quả thật nói đến uy lực Thứ Kiêu Cung hẳn không thể so sánh với thời điểm trước đây. Chỉ có điều nơi này đóng kín linh Thứ Kiêu Cung, khiến nó không có cách nào thông linh hóa thành cự cú huyết sắc kia, không có cách nào phát huy ra lực lượng của hỏa diễm linh hồn thiêu hủy tất cả, mang chúng ta rời khỏi đây được.
- Nhất định vẫn có biện pháp nào đó. Chúng ta không thể bị vây chết ở chỗ này được!
Trong mắt Mộc Tùng lộ vẻ tuyệt vọng. Bất kỳ ai cũng không muốn chết. Hắn cũng thế.
Âu Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, đặt Thứ Kiêu Cung nằm bên cạnh mình. Thật ra từ lúc tiến vào nơi này, hắn chỉ dựa vào Thứ Kiêu Cung.
- Ta cho rằng huyết mạch Yêu tổ kia hẳn cũng không biết thông đạo an toàn của nơi này! Vừa nãy ta đã quan sát thần sắc biến hóa của mỗi người. Không dối gì mọi người, ta có một loại công pháp có thể quan sát tâm trạng của mọi người. Nhưng chấn động tâm linh của mọi người vừa nãy đều gần giống nhau. Nói cách khác mỗi người chúng ta ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy vách tường này, thậm chí là lần đầu tiên nghe nói đến. Cũng không ai biết cái gì gọi là thông đạo an toàn!
Âu Dương lắc đầu thở dài. Vừa nãy hắn đã phát huy quan tâm chiến ý đến cực hạn chính vì muốn xem huyết mạch Yêu tổ có biết thông đạo an toàn của nơi này hay không. Nhưng đáng tiếc, Âu Dương đã phải thất vọng. Rõ ràng huyết mạch Yêu tổ kia cũng không biết tất cả nơi này. Bởi vì trong mắt mọi người đều có vẻ mơ hồ.
- Chẳng lẽ nói huyết mạch Yêu tổ không phải là một trong tám người chúng ta sao? Chẳng lẽ còn có những người khác?
Yên Hồng mở miệng nói. Nhưng câu nói này của nàng lại khiến mọi người có cảm giác dựng tóc gáy.
Tổng cộng có mười lăm người đi vào. Bị cơ quan giết chết sáu người. Bị Âu Dương làm thịt một người. Còn lại tám người. Nếu như còn có người khác, nói vậy người đó là ai? Hiện tại hắn đang làm gì?
- Đừng đoán bậy! Chúng ta đi vào là mười lăm người tuyệt đối không sai. Điều này ta đã nhiều lần xác định. Sẽ không có người thứ mười sáu. Huyết mạch Yêu tổ kia tuyệt đối đang ẩn nấu trong chúng ta. Ban đầu ở cửa đá ngọc Thương Hải đã xác định qua. Cho nên hiện tại chỉ có một khả năng. Đó chính là huyết mạch Yêu tổ cũng không biết Đại Vận Quật này!
Cốc Thanh Vũ phủ định suy đoán của những người khác. Còn có người thứ mười sáu. Tìm đâu ra người thứ mười sáu.
Âu Dương cũng tán thành ý kiến của Cốc Thanh Vũ. Đây không phải là bộ phim kinh dị. Nơi này thực sự tồn tại ma quỷ. Nhưng đối với những người này mà nói, ma quỷ quái không hề đáng sợ. Bởi vì bọn họ đều là tiên, đều gần như là thần tiên!
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Lẽ nào cứ ở lại đây tới lúc bị đông chết sao?
Mê Đồ Hòa Thượng cười lạnh nói.
- Chúng ta trở về mộ đạo xem thử!
Mộc Tùng nói, nhưng hắn mới vừa nói xong lại phát hiện thông đạo bằng băng bọn họ đi vào đã biến mất. Bây giờ bọn họ đã không tìm được đường quay về nữa!
- Đáng chết! Đây rốt cuộc là địa phương quái quỷ gì vậy? Tại sao con đường quay về đều đóng kín cả như vậy?
Mạnh Cường vung Kỳ Lân Nha trong tay lên định phá mộti đường hầm. Nhưng lớp băng cứng tuyệt đối không kém gì ngọc Thương Hải. Kỳ Lân Nha căn bản không có cách nào lưu lại vết chém nào!
- Để ta đến thử xem!
Âu Dương biết, hiện tại đi về phía trước tỉ lệ tử vong quá cao. So với như vậy không bằng thử xem có thể đào một đường đi ra ngoài! Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, quay về phía băng cứng chém xuống. Thứ Kiêu Cung xẹt qua băng cứng. Lớp băng cứng rắn tựa như ngọc Thương Hải không ngờ lại bị Thứ Kiêu Cung của Âu Dương chém nát giống như đậu hủ!
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô cùng vui mừng. Chỉ cần có thể đào được một đường đi ra ngoài, bọn họ liền an toàn! Nhưng khi bọn họ đang vui vẻ lại nghe Âu Dương mở miệng nói:
- Không được, chúng ta không ra được...
- Tại sao! Không phải Thứ Kiêu Cung có thể phá băng rồi sao?
Mạnh Cường cảm thấy không hiểu nhìn Âu Dương.
"Ngươi xem nơi này một chút!
Âu Dương chỉ vào chỗ băng cứng vừa được phá. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không ngờ băng cứng đã hồi phục lại như lúc ban đầu. Khái niệm này nghĩa là gì? Cho dù Âu Dương vung Thứ Kiêu Cung nhanh hơn nữa, chỉ sợ cũng chỉ nhanh hơn tốc độ khép lại của lớp băng một chút mà thôi. Nếu như bọn họ dựa theo tốc độ này đi vào, cũng không ai biết liệu tốc độ khép lại của băng cứng bên trong có nhanh hơn không? Nếu nói như thế, vậy bọn họ chỉ có thể bị đông cứng chết ở bên trong.
Huống gì hiện tại Âu Dương không phải là Tiễn Thần Âu Dương kia. Hiện tại Âu Dương đã mất đi thần lực. Sau khi huy động Thứ Kiêu Cung một thời gian dài, hắn sẽ mệt nhọc. Cho nên càng đi vào bên trong tốc độ của hắn sẽ càng chậm. Cuối cùng khẳng định khó có thể chạy thoát khỏi vận mệnh bị đông cứng mà chết.
- Không có biện pháp khác sao?
Tuy Mê Đồ Hòa Thượng kinh hãi trước sự sắc bén của Thứ Kiêu Cung, nhưng hiện tại hắn lại hi vọng Thứ Kiêu Cung có thể sắc bén hơn một chút. Nếu nói như thế, bọn họ liền có thể lao ra ngoài!
- Có!
Âu Dương mở miệng. Hắn nói ra câu này liền đốt lên ngọn lửa hy vọng trong lòng mọi người! Mọi người đồng thời nhìn chằm chằm vào Âu Dương, đợi Âu Dương nói ra biện pháp.
- Nếu như vừa nãy trong mộ đạo chúng ta không hề đi ra, như vậy chúng ta có thể leo lên. Sau mấy chục mấy vạn năm Thứ Kiêu Cung có thể phá tan được phong ấn. Đến lúc đó Thứ Kiêu Cung hoàn toàn có thể dùng hỏa diễm linh hồn thiêu hủy thế giới này, đưa chúng ta rời khỏi...
Âu Dương cười khổ, bọn họ quá liều lĩnh. Nếu như bọn họ không tiến vào mà chờ ở bên ngoài mấy vạn năm, đợi tới lúc Thứ Kiêu Cung khôi phục. Đến lúc đó có Thứ Kiêu Cung bên người, Âu Dương còn sợ điều gì nữa.
Nhưng ban đầu Âu Dương không muốn chờ trong này mấy vạn năm. Cho nên hiện tại bọn họ đã mất đi cơ hội!
- Mấy vạn năm... Chúng ta ở chỗ này nhiều nhất một năm đã bị đông chết!
Mê Đồ Hòa Thượng không nói gì. Mấy vạn năm đối với bọn họ mà nói mặc dù là dài, nhưng tất cả mọi người đóng kín giác quan thứ sáu tiến hành bế quan. Mấy vạn năm cũng có thể vượt qua được. Nhưng hiện tại thân ở đây đừng nói là mấy vạn năm, cho dù mấy năm bọn họ cũng không chịu được.
- Có biện pháp nào khiến Thứ Kiêu Cung nhanh chóng thức tỉnh. Thí dụ như cắn nuốt thần binh lợi khí gì đó để nó nhanh chóng thức tỉnh hay không? Nếu như có thể ta sẽ đưa ra Kỳ Lân Nha!
Mạnh Cường không thèm đến xỉa. Kỳ Lân Nha trân quý, nhưng so với sinh mạng, cho dù thần binh lợi khí tốt đến mấy cũng không thể đáng là gì.
- Không thể! Thứ Kiêu Cung đối với ta mà nói chính là huynh đệ và chiến hữu thân nhất. Nó vẫn luôn đi theo ta cùng trưởng thành cùng trở nên mạnh mẽ. Con đường khiến hắn trở nên mạnh mẽ không phải là con đường tắt. Thật ra hiện tại nếu quả thật nói đến uy lực Thứ Kiêu Cung hẳn không thể so sánh với thời điểm trước đây. Chỉ có điều nơi này đóng kín linh Thứ Kiêu Cung, khiến nó không có cách nào thông linh hóa thành cự cú huyết sắc kia, không có cách nào phát huy ra lực lượng của hỏa diễm linh hồn thiêu hủy tất cả, mang chúng ta rời khỏi đây được.
- Nhất định vẫn có biện pháp nào đó. Chúng ta không thể bị vây chết ở chỗ này được!
Trong mắt Mộc Tùng lộ vẻ tuyệt vọng. Bất kỳ ai cũng không muốn chết. Hắn cũng thế.
Âu Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, đặt Thứ Kiêu Cung nằm bên cạnh mình. Thật ra từ lúc tiến vào nơi này, hắn chỉ dựa vào Thứ Kiêu Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.