Chương 60: Yên ổn chẳng bao lâu
Lu Lu
23/02/2022
Ánh mắt nâu mị hoặc đó đang phản lại cái nhìn cảnh giác của Tiêu Linh. Ánh mắt bình thản, thoải mái và tùy ý.
Tiêu Linh cảm nhận được khi nói ra những lời này Hạo Nam không cần phải suy nghĩ, cũng không tỏ vẻ tự trọng. Giống như anh ta đang nói những lời thật tâm vậy.
[Xin lỗi.]
Cô rụt tay về cúi đầu xin lỗi, mắt nhắm lại lấy nhau, môi mím chặt. Không biết vì sao cô lại chọn đúng vào bông hồng mà Hạo Nam nhắm tới, có lẽ vẻ đẹp của nó cũng thu hút được tầm nhìn của anh ta ngay từ đầu rồi.
Anh thở phào, cũng không quan tâm đến dáng vẻ luôn nhận lỗi của Tiêu Linh, ngắt cành hoa đó rồi đưa lên trên cao, để ánh nắng nhẹ trên trời lướt qua những giọt nước trong suốt còn vương trên cánh hoa hồng đỏ.
“Tặng cô.” Anh chìa bông hoa ra trước mặt Tiêu Linh, môi hơi nhếch lên nụ cười gian manh.
Lần đầu thấy nụ cười khó hiểu này của Hạo Nam, Tiêu Linh cũng không thực sự hiểu ẩn ý sâu bên trong đó là gì. Cô đứng im nhìn bông hoa đang an phận trong tay của Hạo Nam, mi mắt hơi cụp lại. Tặng cô sao? Cô có nên nhận nó không?
Ha…nực cười thật. Cô chưa từng được ai tặng hoa dù chỉ là một bông, cho đến khi đã như vợ như chồng với Mộ Hạ Âu cô cũng chưa từng được hắn tặng cho thứ gì, vậy mà ngay bây giờ, trước mặt Hạo Nam, cô lại được anh ta tặng một bông hồng đỏ thắm, một loài hoa chỉ tượng trưng cho tình yêu lãng mạn, mặn nồng.
Tiêu Linh tiếp tục lắc đầu, cô quay người đi ngược lại với hướng của Hạo Nam.
“A…”
Bị Hạo Nam giữ tay lại, Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn đôi mày chau xít lại của anh. Khuôn mặt rõ ràng lộ vẻ không hài lòng trước thái độ khước từ của cô.
Liệu Tiêu Linh có biết bông hồng này quý giá như nào không? Không phải quý giá nhờ vào giá trị vốn có. Mà là nó đã được đích thân Hạo Nam này ngắt. Hơn nữa, đi đến phân nửa cuộc đời, anh chưa từng tặng hoa cho phụ nữ.
Dù là một bông hồng, nhưng nó cũng là một bông hồng đẹp nhất anh dành tặng cho cô.
“Nếu cô tiếp tục như vậy, tôi sẽ cảm thấy mình đang làm phiền cô đấy.” Anh nắm chặt cổ tay cô, giọng nói có chút khàn khàn. Nếu hôm nay Tiêu Linh không nhận bông hồng này, vậy từ giờ trở đi anh sẽ không tiếp tục quan tâm ngoài ý muốn của cô nữa, vì đối với anh đó thực sự là điều vô nghĩa nhất trên đời này.
Không có lý do gì để quan tâm một người không để ý đến mình dù là một lần. Không để ý cũng được, nhưng đừng đưa anh vào thế giới lạc lõng này rồi rời đi.
Cô rung rung hàng mi đen, đôi mắt u buồn nhìn trọn khuôn mặt nam tính đối diện. Hai người cứ vậy nhìn nhau cho đến khi mắt không thể nào căng ra được nữa, Tiêu Linh tránh ánh mắt của anh, tay cũng không rụt lại để khiến Hạo Nam nghĩ ngợi gì quá đáng.
“Ưʍ.” Tiêu Linh gật đầu, tuy có phần miễn cưỡng nhưng hai má cô lại hồng lên rất dễ thương trong mắt người nhìn.
“Cầm lấy.”
Bông hồng rất nhanh được đặt vào tay cô, Hạo Nam coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hái những bông hồng tươi nhất.
Dạo quanh bên ngoài biệt thự, đi qua những vòi phun nước và hồ bơi, cô và Hạo Nam đã đi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy hết khuôn viên.
Lau mồ hôi trên mai tóc, Tiêu Linh hơi cúi lưng xuống nắn nắn đầu gối của mình. Chân vừa mới lành lại, đi lại nhiều khiến cô thấy nhức mỏi.
Không nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Linh nữa, Hạo Nam nhướng mày quay lại. Tiêu Linh đứng cách xa anh một khoảng, mặt nhăn nhó lại như vậy là anh đã sớm hiểu ra vấn đề. Chính anh cũng không biết khi xưa bà nội xây ngôi biệt thự này là có ý định gì, lẽ nào là đợi cho cháu chắt rồi biến nó thành một khu vui chơi?
Nhớ khi còn nhỏ anh đã đi lạc trong chính căn nhà của mình.
“Có sao không? Tôi cõng cô nhé?” Anh đi tới, người hơi cúi xuống xem sắc mặt của Tiêu Linh.
Cô giật mình đứng thẳng lưng dậy, bất ngờ đầu cô đập mạnh vào cằm của Hạo Nam, cả hai đau nhói người ôm đầu, người xoa cằm nhăn mặt.
Đau đến nỗi rớm nước mắt, cằm của anh ta làm bằng đá sao? Tiêu Linh sờ thấy đầu mình đã sưng lên một cục.
Nhìn lên cô phát hiện ra cằm của Hạo Nam cũng không kém gì đầu cô, đã đỏ và hơi phồng lên.
[Tôi xin lỗi, anh không sao chứ? Có đau lắm không?]
Tiêu Linh rối ra rối rít đưa tay lên xoa xoa cằm cho Hạo Nam, ánh mắt lộ vẻ lo lắng cùng quan tâm, cứ chăm chăm mãi vào vết thương nhỏ đó mà không chú ý Hạo Nam đang lộ vài tia thỏa mãn sâu trong đáy mắt.
“Hơi đau chút.” Anh nhíu mày, cố tỏ ra đáng thương nhất có thể. Tuy không hiểu Tiêu Linh muốn nói gì, nhưng mỗi lần thấy Tiêu Linh cúi đầu anh lập tức nhận ra cô đang xin lỗi.
Sợ Hạo Nam bị đau, Tiêu Linh nhìn khắp xung quanh như tìm kiếm ai đó, xong lại một tay ôm đầu, tay còn lại kéo Hạo Nam vào trong biệt thự.
Muốn biết Tiêu Linh định làm gì nên Hạo Nam không phản kháng, nào ngờ cô cứ đi vòng quanh đại sảnh trong biệt thự mà không biết đi lối nào cho đúng, không nhịn được anh liền bật cười. “Tôi hết đau rồi, chạy một vòng với cô như vậy mệt hơn là đau cằm đấy.”
Mắt tròn mắt dẹt quay lại, Tiêu Linh từ từ thả tay Hạo Nam ra. Nhưng rõ ràng nhìn mặt anh ta vẫn sưng thế kia…Nghĩ rồi cô sờ vào cục sưng trên đầu, đau thật…
“Hai đứa đi đâu lâu vậy, bà mới chuẩn bị hoa quả và nước ép. Vào phòng khách đi.” Từ xa bóng dáng Hà Đồng Đồng chống gậy đi tới, giọng nói rành mạch, rõ ràng. Cái khí phách này khiến người khác phải nín thở.
Cho đến khi bà ấy đã quay người đi về phía trước, Tiêu Linh vẫn đứng tại chỗ phân vân không biết nên theo bà ấy hay không thì Hạo Nam từ khi nào đã đi về hướng bà ấy, để lại cô một mình phía sau không biết đi đâu. Căn biệt thự này quá to để cô tìm ra được căn phòng vừa rồi của bà nội Hạo Nam, đi mãi cũng không thoát ra được cái sảnh lớn này, giống như mê cung vậy.
Bẽn lẽn đi theo sau hai người bọn họ, tự cô cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu đã đến đây ở nhờ thì cô không nên làm giá hay ra bất cứ điều kiện nào. Biết thân biết phận thì cứ nghe lời họ cho xong.
Phòng khách mà ba người đến rất rộng rãi. Phía trước là màn hình tv lớn, một chiếc bàn vuông bên trên là mặt kính trong suốt. Hai chiếc ghế dài sofa, bốn chiếc ghế lẻ hình tròn.
Tuy đều là những chiếc ghế trông có vẻ bình thường, nhưng Tiêu Linh lại để ý thấy trên các phần dựa lưng của ghế đều gắn một viên ngọc màu đỏ au như máu. Chân ghế được tạc đúc rất độc lạ.
“Đến đây.” Hà Đồng Đồng vẫy vẫy tay Tiêu Linh, người vẫn đang thẫn thờ đưa con mắt xa lạ thu gọn toàn bộ góc nhìn trong phòng sofa.
Bên phải bà nội của Hạo Nam là anh ta, bên trái còn chỗ trống, bà ấy lại đích thân vẫy tay về hướng đó, nếu cô ngồi tách ra sợ sẽ khiến bà ấy mất lòng
Lặng lẽ đi tới ngồi khép nép bên cạnh bà ấy, cô siết chặt tay như cố an ủi chính mình hãy tỉnh ngộ và bình tĩnh. Bầu không khí này khó thở quá, không ai nói với ai lời nào, cũng không nhìn nhau dù một lần.
“Ăn nhiều chút.”
Một chiếc nĩa bạc cắm miệng táo đỏ được đưa ra trước mặt Tiêu Linh, cô thấy Hạo Nam đang nhìn đĩa hoa quả bên dưới kỹ càng, giống như lựa miếng nào ngon nhất vậy.
[Cảm ơn.]
Cắn nhẹ miếng táo, Tiêu Linh hơi chớp mắt một cái. Táo ngọt quá, không biết là táo gì? Căn biệt thự này dường như đã khẳng định đẳng cấp của hai người họ rồi, tất nhiên những món ăn nơi này đều là quý hiếm và thơm ngon. Biết đâu được miếng táo cô ăn là được nhập khẩu từ nước ngoài.
“Sắp đến giờ ăn cơm rồi.” Bà nội của Hạo Nam vừa bật tv đã thốt lên. Đồng hồ cũng đã chỉ gần sáu giờ tối, chưa hẳn là tối lắm. Có lẽ vì giờ giấc ăn uống ở đây cũng thật khác người
“Bà lại cho tiếng to rồi!” Hạo Nam cau mày tỏ vẻ không vừa ý.
Tiếng tv cứ thế vọng ra cả phòng khách. Tiêu Linh tự hỏi khi nói chuyện với hai người rõ ràng bà ấy không bị lãng tai, tại sao xem tv luôn mở to hết cỡ như vậy. Nghe như vậy rất hại tai, theo thời gian chẳng mấy mà bà ấy bị lãng tai thật thì sao chứ.
“Được rồi được rồi, ta quen tay thôi.” Bà nhắm mắt cho qua rồi cầm điều khiển cho nhỏ tiếng tv, tiện thể nhấn chuyển kênh mấy lần.
Cô ngồi hơi khom lưng vừa ăn vừa xem tv, bởi mỗi lần cử động bụng nhiều là cô có cảm giác mình không thể đi được nữa. Lạ thật, nếu không nhớ đến vết thương sẽ không biết mình bị thương, nhưng chỉ cần nhớ đến vết thương thì nó lại rất đau.
“Khoan đã, bà ấn quay lại kênh vừa rồi đi.” Hạo Nam đột nhiên cao giọng, khuôn mặt có phần nghiêm trọng, miếng táo trong tay cũng hạ xuống.
Hà Đồng Đồng theo phản xạ ấn chuyển kênh quay về. Đây là kênh thông tin thế giới ngầm mà không phải nhà ai cũng có. Nó không phải là một kênh truyền hình bình thường được người nhà nước làm chủ. Đứng đầu người tạo ra kênh này là những người săn tin nóng về những việc xấu xa của xã hội đen có ảnh hưởng khá lớn.
Màn hình chính là đang hiển thị bóng hình của nam nhân lãnh khốc, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương thịt. Hai tay hắn đan xen vào nhau, mái tóc có phần rối bù, gương mặt khiến người ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
“Ai tìm ra được người phụ nữ này sớm nhất. Cái giá được nhận là một triệu USD.” Hắn từ từ mở khẩu miệng, anh mắt hơi rực lên ngọn lửa giận dữ. Bên phải màn hình chính là…
“Mộ Hạ Âu?” Bà nội của Hảo Nam sớm đã nghi ngờ, bà nhíu mày nhìn kỹ hình ảnh bên phải màn hình, người mà hắn đang tìm.
Tiêu Linh trợn to tròng mắt, cả người run bần bật đưa tay lên ôm lấy đầu mình, cô cảm thấy đôi mắt lạnh giá đó đang chiếu xuyên qua màn ảnh nhỏ vào cô. Tấm hình hắn đem ra tìm cô đó…há chẳng phải tấm hình cô đang liếm sữa trên giày của Hi Vân ư? Hắn…hắn vậy mà dùng tấm hình nhục nhã đó để săn lùng cô, hắn như con chó điên vậy! Tấm hình đó nhìn sao cũng thấy cô thật thảm hại, không khác gì nô ɭệ của Hi Vân vậy, trong khi cô khóc đau khổ, cô ta lại được chụp lại xinh đẹp như kia…
Yên ổn còn chưa nổi một ngày mà…tại sao, tại sao Tiêu Linh cô phải chịu những cảnh tượng khủng khiếp này?
Cô hoảng hốt nhắm chặt mắt, trong đầu xoẹt qua cách hình ảnh mà Mộ Hạ Âu hành hạ cô tàn bạo, cùng nụ cười ác quỷ đó. “A…Aaaaaa!”
Tiêu Linh cảm nhận được khi nói ra những lời này Hạo Nam không cần phải suy nghĩ, cũng không tỏ vẻ tự trọng. Giống như anh ta đang nói những lời thật tâm vậy.
[Xin lỗi.]
Cô rụt tay về cúi đầu xin lỗi, mắt nhắm lại lấy nhau, môi mím chặt. Không biết vì sao cô lại chọn đúng vào bông hồng mà Hạo Nam nhắm tới, có lẽ vẻ đẹp của nó cũng thu hút được tầm nhìn của anh ta ngay từ đầu rồi.
Anh thở phào, cũng không quan tâm đến dáng vẻ luôn nhận lỗi của Tiêu Linh, ngắt cành hoa đó rồi đưa lên trên cao, để ánh nắng nhẹ trên trời lướt qua những giọt nước trong suốt còn vương trên cánh hoa hồng đỏ.
“Tặng cô.” Anh chìa bông hoa ra trước mặt Tiêu Linh, môi hơi nhếch lên nụ cười gian manh.
Lần đầu thấy nụ cười khó hiểu này của Hạo Nam, Tiêu Linh cũng không thực sự hiểu ẩn ý sâu bên trong đó là gì. Cô đứng im nhìn bông hoa đang an phận trong tay của Hạo Nam, mi mắt hơi cụp lại. Tặng cô sao? Cô có nên nhận nó không?
Ha…nực cười thật. Cô chưa từng được ai tặng hoa dù chỉ là một bông, cho đến khi đã như vợ như chồng với Mộ Hạ Âu cô cũng chưa từng được hắn tặng cho thứ gì, vậy mà ngay bây giờ, trước mặt Hạo Nam, cô lại được anh ta tặng một bông hồng đỏ thắm, một loài hoa chỉ tượng trưng cho tình yêu lãng mạn, mặn nồng.
Tiêu Linh tiếp tục lắc đầu, cô quay người đi ngược lại với hướng của Hạo Nam.
“A…”
Bị Hạo Nam giữ tay lại, Tiêu Linh chớp chớp mắt nhìn đôi mày chau xít lại của anh. Khuôn mặt rõ ràng lộ vẻ không hài lòng trước thái độ khước từ của cô.
Liệu Tiêu Linh có biết bông hồng này quý giá như nào không? Không phải quý giá nhờ vào giá trị vốn có. Mà là nó đã được đích thân Hạo Nam này ngắt. Hơn nữa, đi đến phân nửa cuộc đời, anh chưa từng tặng hoa cho phụ nữ.
Dù là một bông hồng, nhưng nó cũng là một bông hồng đẹp nhất anh dành tặng cho cô.
“Nếu cô tiếp tục như vậy, tôi sẽ cảm thấy mình đang làm phiền cô đấy.” Anh nắm chặt cổ tay cô, giọng nói có chút khàn khàn. Nếu hôm nay Tiêu Linh không nhận bông hồng này, vậy từ giờ trở đi anh sẽ không tiếp tục quan tâm ngoài ý muốn của cô nữa, vì đối với anh đó thực sự là điều vô nghĩa nhất trên đời này.
Không có lý do gì để quan tâm một người không để ý đến mình dù là một lần. Không để ý cũng được, nhưng đừng đưa anh vào thế giới lạc lõng này rồi rời đi.
Cô rung rung hàng mi đen, đôi mắt u buồn nhìn trọn khuôn mặt nam tính đối diện. Hai người cứ vậy nhìn nhau cho đến khi mắt không thể nào căng ra được nữa, Tiêu Linh tránh ánh mắt của anh, tay cũng không rụt lại để khiến Hạo Nam nghĩ ngợi gì quá đáng.
“Ưʍ.” Tiêu Linh gật đầu, tuy có phần miễn cưỡng nhưng hai má cô lại hồng lên rất dễ thương trong mắt người nhìn.
“Cầm lấy.”
Bông hồng rất nhanh được đặt vào tay cô, Hạo Nam coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hái những bông hồng tươi nhất.
Dạo quanh bên ngoài biệt thự, đi qua những vòi phun nước và hồ bơi, cô và Hạo Nam đã đi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy hết khuôn viên.
Lau mồ hôi trên mai tóc, Tiêu Linh hơi cúi lưng xuống nắn nắn đầu gối của mình. Chân vừa mới lành lại, đi lại nhiều khiến cô thấy nhức mỏi.
Không nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Linh nữa, Hạo Nam nhướng mày quay lại. Tiêu Linh đứng cách xa anh một khoảng, mặt nhăn nhó lại như vậy là anh đã sớm hiểu ra vấn đề. Chính anh cũng không biết khi xưa bà nội xây ngôi biệt thự này là có ý định gì, lẽ nào là đợi cho cháu chắt rồi biến nó thành một khu vui chơi?
Nhớ khi còn nhỏ anh đã đi lạc trong chính căn nhà của mình.
“Có sao không? Tôi cõng cô nhé?” Anh đi tới, người hơi cúi xuống xem sắc mặt của Tiêu Linh.
Cô giật mình đứng thẳng lưng dậy, bất ngờ đầu cô đập mạnh vào cằm của Hạo Nam, cả hai đau nhói người ôm đầu, người xoa cằm nhăn mặt.
Đau đến nỗi rớm nước mắt, cằm của anh ta làm bằng đá sao? Tiêu Linh sờ thấy đầu mình đã sưng lên một cục.
Nhìn lên cô phát hiện ra cằm của Hạo Nam cũng không kém gì đầu cô, đã đỏ và hơi phồng lên.
[Tôi xin lỗi, anh không sao chứ? Có đau lắm không?]
Tiêu Linh rối ra rối rít đưa tay lên xoa xoa cằm cho Hạo Nam, ánh mắt lộ vẻ lo lắng cùng quan tâm, cứ chăm chăm mãi vào vết thương nhỏ đó mà không chú ý Hạo Nam đang lộ vài tia thỏa mãn sâu trong đáy mắt.
“Hơi đau chút.” Anh nhíu mày, cố tỏ ra đáng thương nhất có thể. Tuy không hiểu Tiêu Linh muốn nói gì, nhưng mỗi lần thấy Tiêu Linh cúi đầu anh lập tức nhận ra cô đang xin lỗi.
Sợ Hạo Nam bị đau, Tiêu Linh nhìn khắp xung quanh như tìm kiếm ai đó, xong lại một tay ôm đầu, tay còn lại kéo Hạo Nam vào trong biệt thự.
Muốn biết Tiêu Linh định làm gì nên Hạo Nam không phản kháng, nào ngờ cô cứ đi vòng quanh đại sảnh trong biệt thự mà không biết đi lối nào cho đúng, không nhịn được anh liền bật cười. “Tôi hết đau rồi, chạy một vòng với cô như vậy mệt hơn là đau cằm đấy.”
Mắt tròn mắt dẹt quay lại, Tiêu Linh từ từ thả tay Hạo Nam ra. Nhưng rõ ràng nhìn mặt anh ta vẫn sưng thế kia…Nghĩ rồi cô sờ vào cục sưng trên đầu, đau thật…
“Hai đứa đi đâu lâu vậy, bà mới chuẩn bị hoa quả và nước ép. Vào phòng khách đi.” Từ xa bóng dáng Hà Đồng Đồng chống gậy đi tới, giọng nói rành mạch, rõ ràng. Cái khí phách này khiến người khác phải nín thở.
Cho đến khi bà ấy đã quay người đi về phía trước, Tiêu Linh vẫn đứng tại chỗ phân vân không biết nên theo bà ấy hay không thì Hạo Nam từ khi nào đã đi về hướng bà ấy, để lại cô một mình phía sau không biết đi đâu. Căn biệt thự này quá to để cô tìm ra được căn phòng vừa rồi của bà nội Hạo Nam, đi mãi cũng không thoát ra được cái sảnh lớn này, giống như mê cung vậy.
Bẽn lẽn đi theo sau hai người bọn họ, tự cô cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu đã đến đây ở nhờ thì cô không nên làm giá hay ra bất cứ điều kiện nào. Biết thân biết phận thì cứ nghe lời họ cho xong.
Phòng khách mà ba người đến rất rộng rãi. Phía trước là màn hình tv lớn, một chiếc bàn vuông bên trên là mặt kính trong suốt. Hai chiếc ghế dài sofa, bốn chiếc ghế lẻ hình tròn.
Tuy đều là những chiếc ghế trông có vẻ bình thường, nhưng Tiêu Linh lại để ý thấy trên các phần dựa lưng của ghế đều gắn một viên ngọc màu đỏ au như máu. Chân ghế được tạc đúc rất độc lạ.
“Đến đây.” Hà Đồng Đồng vẫy vẫy tay Tiêu Linh, người vẫn đang thẫn thờ đưa con mắt xa lạ thu gọn toàn bộ góc nhìn trong phòng sofa.
Bên phải bà nội của Hạo Nam là anh ta, bên trái còn chỗ trống, bà ấy lại đích thân vẫy tay về hướng đó, nếu cô ngồi tách ra sợ sẽ khiến bà ấy mất lòng
Lặng lẽ đi tới ngồi khép nép bên cạnh bà ấy, cô siết chặt tay như cố an ủi chính mình hãy tỉnh ngộ và bình tĩnh. Bầu không khí này khó thở quá, không ai nói với ai lời nào, cũng không nhìn nhau dù một lần.
“Ăn nhiều chút.”
Một chiếc nĩa bạc cắm miệng táo đỏ được đưa ra trước mặt Tiêu Linh, cô thấy Hạo Nam đang nhìn đĩa hoa quả bên dưới kỹ càng, giống như lựa miếng nào ngon nhất vậy.
[Cảm ơn.]
Cắn nhẹ miếng táo, Tiêu Linh hơi chớp mắt một cái. Táo ngọt quá, không biết là táo gì? Căn biệt thự này dường như đã khẳng định đẳng cấp của hai người họ rồi, tất nhiên những món ăn nơi này đều là quý hiếm và thơm ngon. Biết đâu được miếng táo cô ăn là được nhập khẩu từ nước ngoài.
“Sắp đến giờ ăn cơm rồi.” Bà nội của Hạo Nam vừa bật tv đã thốt lên. Đồng hồ cũng đã chỉ gần sáu giờ tối, chưa hẳn là tối lắm. Có lẽ vì giờ giấc ăn uống ở đây cũng thật khác người
“Bà lại cho tiếng to rồi!” Hạo Nam cau mày tỏ vẻ không vừa ý.
Tiếng tv cứ thế vọng ra cả phòng khách. Tiêu Linh tự hỏi khi nói chuyện với hai người rõ ràng bà ấy không bị lãng tai, tại sao xem tv luôn mở to hết cỡ như vậy. Nghe như vậy rất hại tai, theo thời gian chẳng mấy mà bà ấy bị lãng tai thật thì sao chứ.
“Được rồi được rồi, ta quen tay thôi.” Bà nhắm mắt cho qua rồi cầm điều khiển cho nhỏ tiếng tv, tiện thể nhấn chuyển kênh mấy lần.
Cô ngồi hơi khom lưng vừa ăn vừa xem tv, bởi mỗi lần cử động bụng nhiều là cô có cảm giác mình không thể đi được nữa. Lạ thật, nếu không nhớ đến vết thương sẽ không biết mình bị thương, nhưng chỉ cần nhớ đến vết thương thì nó lại rất đau.
“Khoan đã, bà ấn quay lại kênh vừa rồi đi.” Hạo Nam đột nhiên cao giọng, khuôn mặt có phần nghiêm trọng, miếng táo trong tay cũng hạ xuống.
Hà Đồng Đồng theo phản xạ ấn chuyển kênh quay về. Đây là kênh thông tin thế giới ngầm mà không phải nhà ai cũng có. Nó không phải là một kênh truyền hình bình thường được người nhà nước làm chủ. Đứng đầu người tạo ra kênh này là những người săn tin nóng về những việc xấu xa của xã hội đen có ảnh hưởng khá lớn.
Màn hình chính là đang hiển thị bóng hình của nam nhân lãnh khốc, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương thịt. Hai tay hắn đan xen vào nhau, mái tóc có phần rối bù, gương mặt khiến người ta cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
“Ai tìm ra được người phụ nữ này sớm nhất. Cái giá được nhận là một triệu USD.” Hắn từ từ mở khẩu miệng, anh mắt hơi rực lên ngọn lửa giận dữ. Bên phải màn hình chính là…
“Mộ Hạ Âu?” Bà nội của Hảo Nam sớm đã nghi ngờ, bà nhíu mày nhìn kỹ hình ảnh bên phải màn hình, người mà hắn đang tìm.
Tiêu Linh trợn to tròng mắt, cả người run bần bật đưa tay lên ôm lấy đầu mình, cô cảm thấy đôi mắt lạnh giá đó đang chiếu xuyên qua màn ảnh nhỏ vào cô. Tấm hình hắn đem ra tìm cô đó…há chẳng phải tấm hình cô đang liếm sữa trên giày của Hi Vân ư? Hắn…hắn vậy mà dùng tấm hình nhục nhã đó để săn lùng cô, hắn như con chó điên vậy! Tấm hình đó nhìn sao cũng thấy cô thật thảm hại, không khác gì nô ɭệ của Hi Vân vậy, trong khi cô khóc đau khổ, cô ta lại được chụp lại xinh đẹp như kia…
Yên ổn còn chưa nổi một ngày mà…tại sao, tại sao Tiêu Linh cô phải chịu những cảnh tượng khủng khiếp này?
Cô hoảng hốt nhắm chặt mắt, trong đầu xoẹt qua cách hình ảnh mà Mộ Hạ Âu hành hạ cô tàn bạo, cùng nụ cười ác quỷ đó. “A…Aaaaaa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.