Chương 49: Ân ân sạc pin thôi!
Lạc Lạc
15/01/2023
Cô mặc dù có cảm giác say nhưng không đến nổi bị đánh mất lý trí, cô biết người đàn ông trước mặt đang làm gì, anh ta đang muốn lợi dụng cô, Lý Bội Ân cố gắng chống cự đẩy anh ta ra nhưng sức lực yếu đuối chẳng thể làm gì được, đám người kia lại được nước hò hét lên vì đã say không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở phía bên này.
Lâm Nhất Thống nở một nụ cười gian xảo dìu cô đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì một bàn tay lạnh lẽo đã vội kéo vai của Lâm Nhất Thông lại, một cú đám như trời gián thẳng vào mặt của Lâm Nhất Thông, bị tấn công bất ngờ nên anh ta chẳng phản đòn hay tránh né kịp ăn trọn cú đấm đó ngã lăn ra đất.
Lý Bội Ân vẫn còn ý thức, cô nhận ra người trước mặt mình chính là Tống Khâm, cô còn ngỡ mình bị say nên ảo giác vì anh đáng lẽ đang ở nước ngoài mời đúng, nhưng khi giọng nói của anh cất lên cô mới có thể chắc chắn được đó chính là anh.
“Ân Ân, tôi đây.”
“Khâm... anh về rồi sao?”
Anh mạnh mẽ bế cô lên rồi đi tới trước mặt Lâm Nhất Thông, đám người kia nhìn thấy anh ta bị đánh liền dừng lại cuộc vui, không biết từ khi nào mà anh đã xuất hiện ở đây, đám người đó vội đỡ Lâm Nhất Thông đứng dậy lớn tiếng quát.
“Cậu là ai? Dám đánh Lâm tổng ư?”
“ Cậu tới số rồi, bảo vệ đâu?”
Ánh mắt ngập tràn sát khí và sự nguy hiểm, khiến cho đám người kia có phần e dè lùi về phía sau.
“Tống tổng, anh hiểu lầm rồi phải không? tôi chỉ muốn đưa cô Lý về thôi.”
“Hiểu lầm? cố ý chuốc rượu vợ tôi rồi định làm gì cô ấy? anh chán sống rồi nhỉ?”
Lâm Nhất Thông giật mình, không nghĩ rằng cô chính là vợ của Tống Khâm, đúng là đụng ngay ổ kiến lửa rồi, Lâm Nhất Thông cả người run rẩy khi nhìn anh lúc này, chỉ biết cúi đầu không thể nói gì hơn khi vừa làm một điều sai lầm suýt chút nữa không còn mạng để trở về thành phố của mình.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết cô ấy là vợ anh, tôi...”
“Dù không là vợ tôi, anh cũng không có quyền được làm như vậy với phụ nữ, tôi cảnh cáo anh lần đầu cũng là lần cuối, chuyện hợp tác chắc là tôi sẽ suy nghĩ lại không hợp tác cũng được.”
Anh thẳng thừng dứt khoát rồi bế Lý Bội Ân lướt ngang Lâm Nhất Thông, anh như chết lặng đúng là phong thái của Tống Khâm, trước đây đã từng nghe qua nhưng đến bây giờ mới tận mắt chứng kiến, anh đưa tay xoa một bên má bị đánh lúc nãy của mình.
“Về thôi! Hôm nay đủ rồi.”
Lý Bội Ân cảm thấy rất buồn ngủ, cô ngủ gục trong lòng của anh đến khi tỉnh dậy thì mình đã ở nhà từ lúc nào, cô vừa định xoay người thì cảm giác có vòng tay ai đó đang giữ lấy cơ thể của mình không buông, cô khó khăn kéo bàn tay đó ra rồi ngồi dậy.
“Mình về nhà lúc nào vậy nhỉ? Mà Tống Khâm...”
Cô chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một vòng tay to lớn ôm lấy từ phía sau, anh tựa cằm lên vai của cô giọng vẫn còn ngáy ngủ.
“Ân Ân, em đi đâu?”
“Khâm... sao anh về sớm vậy? chẳng phải mai mới về sao?”
Anh dụi đầu vào cổ của cô khiến cô có hơi nhột.
“Là ai nằng nặc muốn đi ăn với tên đó, để tôi phải lao tâm như vậy, không thể tập trung làm mà về với em đấy, may là tôi đến kịp nếu không tôi sẽ hận mình lắm Ân Ân à.”
Giọng nói của anh có chút gì đó nghẹn ngào ở cổ khiến tâm tình của cô cũng bỗng chốc lung lay, cô quay đầu lại đưa tay ôm lấy gương mặt của anh, đôi mắt của anh mơ màng như màn đêm tối bên ngoài vậy, yên bình trong veo nhẹ nhàng như mặt hồ mùa thu.
“Khâm, cám ơn anh đã đến kịp lúc.”
Cô chủ động hôn lên trán của anh rồi dần hôn lên mắt của anh, tiếp đến hôn xuống cánh mũi lần đến đôi môi của anh, Tống Khâm có chút mệt mỏi nên hoàn toàn bất lực để cô tung hoành trên cơ thể mình, đôi tay của anh chỉ có thể ôm lấy cô như mong muốn của mình, đến lúc phải nạp năng lượng rồi.
“Khâm, tôi muốn uống nước.”
“Được, tôi đi lấy nước cho em.”
Anh lật đật đứng dậy nhưng cô đột ngột níu anh lại, ngay sau đó cô đứng dậy leo lên người của anh, Tống Khâm đành bất lực mang cả cô theo đi xuống nhà để lấy nước uống, cô cứ như một con mèo nhỏ bám lên người của anh vậy, tuy nhiên anh lại rất thích cô nằm trong lòng của mình như vậy rất dễ chịu.
“Ân Ân à, đền bù đi!”
“Đền gì?”
“Một đêm không chạm vào em, tôi mất ngủ mất sức rồi.”
“Anh...”
Tống Khâm liền gian xảo bế xốc đặt cô ngồi lên bàn để cô có thể ngang tầm nhìn của mình, anh nhanh chóng chiếm đoạt lấy đôi môi của cô, sự mềm mại ướt át khiến anh như muốn tan chảy.
“Ân Ân, sạc pin thôi!”
Cả đêm đó cô được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô quen với mùi hương nam tính ấy, cả đêm trước cô đã không ngủ được vì không có anh bên cạnh, nhưng hôm nay tuy có vài hành động nhẹ nhàng nhưng cô có thể ngủ rất ngon không biết có phải vì bị anh hành nên mệt mỏi mới ngủ ngon hay là tại vì có anh ở đây mới ngủ ngon như vậy.
Lâm Nhất Thống nở một nụ cười gian xảo dìu cô đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì một bàn tay lạnh lẽo đã vội kéo vai của Lâm Nhất Thông lại, một cú đám như trời gián thẳng vào mặt của Lâm Nhất Thông, bị tấn công bất ngờ nên anh ta chẳng phản đòn hay tránh né kịp ăn trọn cú đấm đó ngã lăn ra đất.
Lý Bội Ân vẫn còn ý thức, cô nhận ra người trước mặt mình chính là Tống Khâm, cô còn ngỡ mình bị say nên ảo giác vì anh đáng lẽ đang ở nước ngoài mời đúng, nhưng khi giọng nói của anh cất lên cô mới có thể chắc chắn được đó chính là anh.
“Ân Ân, tôi đây.”
“Khâm... anh về rồi sao?”
Anh mạnh mẽ bế cô lên rồi đi tới trước mặt Lâm Nhất Thông, đám người kia nhìn thấy anh ta bị đánh liền dừng lại cuộc vui, không biết từ khi nào mà anh đã xuất hiện ở đây, đám người đó vội đỡ Lâm Nhất Thông đứng dậy lớn tiếng quát.
“Cậu là ai? Dám đánh Lâm tổng ư?”
“ Cậu tới số rồi, bảo vệ đâu?”
Ánh mắt ngập tràn sát khí và sự nguy hiểm, khiến cho đám người kia có phần e dè lùi về phía sau.
“Tống tổng, anh hiểu lầm rồi phải không? tôi chỉ muốn đưa cô Lý về thôi.”
“Hiểu lầm? cố ý chuốc rượu vợ tôi rồi định làm gì cô ấy? anh chán sống rồi nhỉ?”
Lâm Nhất Thông giật mình, không nghĩ rằng cô chính là vợ của Tống Khâm, đúng là đụng ngay ổ kiến lửa rồi, Lâm Nhất Thông cả người run rẩy khi nhìn anh lúc này, chỉ biết cúi đầu không thể nói gì hơn khi vừa làm một điều sai lầm suýt chút nữa không còn mạng để trở về thành phố của mình.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết cô ấy là vợ anh, tôi...”
“Dù không là vợ tôi, anh cũng không có quyền được làm như vậy với phụ nữ, tôi cảnh cáo anh lần đầu cũng là lần cuối, chuyện hợp tác chắc là tôi sẽ suy nghĩ lại không hợp tác cũng được.”
Anh thẳng thừng dứt khoát rồi bế Lý Bội Ân lướt ngang Lâm Nhất Thông, anh như chết lặng đúng là phong thái của Tống Khâm, trước đây đã từng nghe qua nhưng đến bây giờ mới tận mắt chứng kiến, anh đưa tay xoa một bên má bị đánh lúc nãy của mình.
“Về thôi! Hôm nay đủ rồi.”
Lý Bội Ân cảm thấy rất buồn ngủ, cô ngủ gục trong lòng của anh đến khi tỉnh dậy thì mình đã ở nhà từ lúc nào, cô vừa định xoay người thì cảm giác có vòng tay ai đó đang giữ lấy cơ thể của mình không buông, cô khó khăn kéo bàn tay đó ra rồi ngồi dậy.
“Mình về nhà lúc nào vậy nhỉ? Mà Tống Khâm...”
Cô chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một vòng tay to lớn ôm lấy từ phía sau, anh tựa cằm lên vai của cô giọng vẫn còn ngáy ngủ.
“Ân Ân, em đi đâu?”
“Khâm... sao anh về sớm vậy? chẳng phải mai mới về sao?”
Anh dụi đầu vào cổ của cô khiến cô có hơi nhột.
“Là ai nằng nặc muốn đi ăn với tên đó, để tôi phải lao tâm như vậy, không thể tập trung làm mà về với em đấy, may là tôi đến kịp nếu không tôi sẽ hận mình lắm Ân Ân à.”
Giọng nói của anh có chút gì đó nghẹn ngào ở cổ khiến tâm tình của cô cũng bỗng chốc lung lay, cô quay đầu lại đưa tay ôm lấy gương mặt của anh, đôi mắt của anh mơ màng như màn đêm tối bên ngoài vậy, yên bình trong veo nhẹ nhàng như mặt hồ mùa thu.
“Khâm, cám ơn anh đã đến kịp lúc.”
Cô chủ động hôn lên trán của anh rồi dần hôn lên mắt của anh, tiếp đến hôn xuống cánh mũi lần đến đôi môi của anh, Tống Khâm có chút mệt mỏi nên hoàn toàn bất lực để cô tung hoành trên cơ thể mình, đôi tay của anh chỉ có thể ôm lấy cô như mong muốn của mình, đến lúc phải nạp năng lượng rồi.
“Khâm, tôi muốn uống nước.”
“Được, tôi đi lấy nước cho em.”
Anh lật đật đứng dậy nhưng cô đột ngột níu anh lại, ngay sau đó cô đứng dậy leo lên người của anh, Tống Khâm đành bất lực mang cả cô theo đi xuống nhà để lấy nước uống, cô cứ như một con mèo nhỏ bám lên người của anh vậy, tuy nhiên anh lại rất thích cô nằm trong lòng của mình như vậy rất dễ chịu.
“Ân Ân à, đền bù đi!”
“Đền gì?”
“Một đêm không chạm vào em, tôi mất ngủ mất sức rồi.”
“Anh...”
Tống Khâm liền gian xảo bế xốc đặt cô ngồi lên bàn để cô có thể ngang tầm nhìn của mình, anh nhanh chóng chiếm đoạt lấy đôi môi của cô, sự mềm mại ướt át khiến anh như muốn tan chảy.
“Ân Ân, sạc pin thôi!”
Cả đêm đó cô được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô quen với mùi hương nam tính ấy, cả đêm trước cô đã không ngủ được vì không có anh bên cạnh, nhưng hôm nay tuy có vài hành động nhẹ nhàng nhưng cô có thể ngủ rất ngon không biết có phải vì bị anh hành nên mệt mỏi mới ngủ ngon hay là tại vì có anh ở đây mới ngủ ngon như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.