Chương 54: Cũng phải chia ly
Lạc Lạc
15/01/2023
Lý Bội Ân nhắm chặt mắt lại, cô mạnh mẽ dứt khoát kéo tay anh ra khỏi người mình, bước chân trở nên nặng nề hơn, cô cũng không có ý định nói cho anh biết rằng cô đã mang thai, chuyện cô muốn hiện tại là rời khỏi nơi này, cô không muốn nhìn thấy anh thêm một phút giây nào nữa.
“Ân Ân, bỏ qua cho tôi được không? chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ có con mà, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc như em mong đợi.”
“Buông ra đi!”
“Ân Ân em cho tôi cơ hội đi, đổi lại tôi sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”
Lý Bội Ân quay đầu lại trong mắt của cô chỉ ngập tràn sự thất vọng.
“Tôi không cần, bây giờ anh muốn uy hiếp tôi muốn làm gì cũng được, nhưng tôi sẽ không bao giờ ở lại đây nữa, tôi và anh chính thức kết thúc giao dịch!”
Cô còn chưa đi được ba bước đã bị Tống Khâm nhấc bổng lên từ phía sau, anh vội đi tới khóa cửa phòng lại sau đó đặt cô nằm xuống giường, đôi tay giữ chặt lấy cổ tay của cô ánh mắt đau lòng, những giọt nước mắt của đàn ông trước giờ chưa từng rơi bất kỳ giọt lệ vì cô gái nào vậy mà bây giờ anh lại có thể khóc như một đứa trẻ trước mặt người con gái này.
“Anh làm gì vậy? thả tôi ra, anh định giam giữ tôi ở đây sao?”
Chất giọng khàn đặc nghẹn ngào đầy chua xót.
“Ân Ân, tôi còn có thể làm được gì chứ? Dù em có hận tôi... tôi vẫn làm vậy chỉ cần em mãi mãi bên tôi, tôi sẽ không từ mọi thủ đoạn đâu.”
“Tên khốn thả tôi ra!”
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán của cô một cách cưng chiều, mặc cho cô dãy dụa trong lòng của mình, cô cuối cùng không còn sức lực gì nữa nằm im bất động trong lòng anh, Tống Khâm giữ lấy cổ tay của cô đưa lên môi khẽ hôn nhẹ, anh không còn cách nào khác ngoài việc giam cầm cô ở lại nơi này, có thế mới giữ được bước chân của cô.
“Ân Ân, em ngủ rồi à?”
“Ân Ân, nói em nghe này, lúc trước không hiểu sao tôi lại thích em được nữa, một cô mọt sách học giỏi nhưng tính tình có hơi tự tin lại còn chê bai người khác, tính xấu thật sao tôi lại thích em được nhỉ? Hiện tại bây giờ vẫn vậy, em không ngừng mắng chửi tôi, không ngừng chống đối tôi, vậy mà tôi lại yêu em không lối thoát thế này.”
Lý Bội Ân cũng vì mệt mỏi mà đã ngủ trong lòng của anh lúc nào không hay, nếu như cô có thể ngoan ngoãn như lúc ngủ thế này có phải tốt hơn không? Tống Khâm buông cô ra chỉnh sửa tư thế nằm của cô rồi kĩ lưỡng đắp chăn cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh giường ánh mắt nhìn cô đầy đau khổ, đầu cúi xuống đôi bàn tay chắp vào nhau. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lấy không gian.
Khi bình minh vừa ló dạng, Tống Khâm đã dậy từ rất sớm, anh vẫn ngồi trong tư thế đó cả đêm để canh cô ngủ, sau khi trời sáng anh cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, khóa cửa bên ngoài nhằm giam cầm cô, căn dặn người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô và chăm sóc cô trong thời gian anh đến công ty.
Anh rất muốn gác công việc qua một bên để có thể ở bên cạnh cô, nhưng công việc không cho phép anh được nghỉ ngơi, khi anh rời khỏi nhà được một lúc thì cô cũng thức dậy, cô vội nhận thức được mọi chuyện nhanh chóng đi tới mở cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa ở bên ngoài.
Lý Bội Ân bất lực tựa lưng vào cánh cửa rồi trượt xuống sàn nhà, cô thu lấy cơ thể của mình lại một góc nhỏ, lúc này cánh cửa đột ngột bật mở, người giúp việc mang vào cho cô mấy món dinh dưỡng.
“Tiểu thư, cô dùng bữa sáng đi.”
“Tôi không ăn, ra ngoài đi!”
“Nhưng tiểu thư, thiếu gia dặn tôi phải đợi cô ăn xong mới ra ngoài ạ.”
Lý Bội Ân đột ngột hét lên rồi quăng đĩa thức ăn xuống đất.
“Tôi đã nói là không ăn.”
“Tiểu thư... cô làm vậy tôi rất khó xử.”
Cố giữ lấy bình tĩnh, Lý Bội Ân liền cầm đĩa thức ăn còn lại ăn lấy ăn để, miệng của cô lúc này cũng căng phồng ra vì dồn cả đống thức ăn vào miệng, nhưng ngay sau đó cơn buồn nôn lại kéo đến, Lý Bội Ân vội chạy vào trong nhà vệ sinh liên tục nôn mửa.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Ra ngoài đi! Ra ngoài!”
Cô nói vọng ở bên trong, người giúp việc lúc này cũng đành phải đi ra ngoài, sau khi nôn xong sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, nhìn đĩa thức ăn trên bàn cô đột ngột có một suy nghĩ.
Tống Khâm đang bận rộn ở công ty thì nhận được cuộc gọi ở nhà, người giúp việc kể lại tất cả mọi chuyện, cô đúng là biết cách làm anh đau đầu, nhanh chóng giải quyết một nửa công việc rồi quay trở về nhà với cô, Tống Khâm trong lòng nóng như lửa đốt, vừa về đến nơi đã vội đi thẳng lên phòng để kiểm tra cô, nhưng khi cánh cửa vừa bật mở, Lý Bội Ân đang ngồi ở trên ghế xung quanh là những mảnh vỡ của những chiếc đĩa thức ăn, và trên tay của cô là mảnh vụn của chiếc đĩa.
“Ân Ân... em làm gì vậy?”
Lý Bội Ân không để ý đến anh cô đặt mảnh vỡ của chiếc đĩa lên cổ tay của mình, ánh mắt tuyệt vọng, Tống Khâm muốn bước tới nhưng bị lời nói của cô làm cho cứng cả chân tay.
“Anh bước tới một bước nữa tôi sẽ chết trước mặt anh.”
Tống Khâm liên tục lắc đầu anh dừng lại không bước tiếp, dùng giọng điệu muốn trấn an cô.
“Ân Ân bình tĩnh đã, tôi không đến gần em, em bỏ thứ đó xuống đi!”
Lý Bội Ân đứng dậy, cô từng bước một đi đến gần chỗ anh, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh.
“Để tôi đi được không?”
Thứ sắc bén đó dí sát vào cổ tay của cô, Lý Bội Ân biết anh không thể đành lòng nhìn cô bị thương nên cô đã dùng chính bản thân để khống chế anh, Tống khâm giọng run run đưa tay ra muốn chạm vào cô.
“Ân Ân... xin em đó... đừng cố gắng rời xa tôi được không?”
Lý Bội Ân chẳng có chút động lòng cô mạnh mẽ dí mảnh vỡ sát vào thịt khứa vào làn da mỏng manh của cô đến rướm máu.
“Không! Ân Ân!”
Anh bắt đầu hoảng loạn lùi về phía sau, khi anh lùi về một bước cô lại tiến thêm một bước ánh mắt thất thần, cuối cùng anh đành bất lực hạ giọng nói.
“Làm ơn xin em đó, em muốn sao cũng được hết nhưng xin em đừng để bản thân bị thương có được không?”
“Tống thiếu xin nhường đường.”
Lý Bội Ân cứ như vậy mà lướt ngang qua anh cứ như cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi ngang cuộc đời anh và rồi cũng lặng lẽ rời đi không chút vương vấn, cô bước chân ra khỏi căn nhà này ánh sáng đã soi sáng đường cô đi, cô thật sự đã tự do rồi sao? đây có phải điều mà cô ngày đêm mong muốn, riêng Tống Khâm sau khi cô rời đi, anh đã không còn chút sức lực gì nữa cả.
Anh khụy người xuống sàn nhà lạnh lẽo, anh mất rồi, mất tất cả rồi, nguồn sống của anh, hơi thở của anh, sự lạnh lẽo u ám bao trùm lấy toàn căn nhà, cô bước đi để lại căn nhà chìm dần trong sự ảm đạm, tận cùng của sự chết chóc.
“Ân Ân, bỏ qua cho tôi được không? chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ có con mà, chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc như em mong đợi.”
“Buông ra đi!”
“Ân Ân em cho tôi cơ hội đi, đổi lại tôi sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”
Lý Bội Ân quay đầu lại trong mắt của cô chỉ ngập tràn sự thất vọng.
“Tôi không cần, bây giờ anh muốn uy hiếp tôi muốn làm gì cũng được, nhưng tôi sẽ không bao giờ ở lại đây nữa, tôi và anh chính thức kết thúc giao dịch!”
Cô còn chưa đi được ba bước đã bị Tống Khâm nhấc bổng lên từ phía sau, anh vội đi tới khóa cửa phòng lại sau đó đặt cô nằm xuống giường, đôi tay giữ chặt lấy cổ tay của cô ánh mắt đau lòng, những giọt nước mắt của đàn ông trước giờ chưa từng rơi bất kỳ giọt lệ vì cô gái nào vậy mà bây giờ anh lại có thể khóc như một đứa trẻ trước mặt người con gái này.
“Anh làm gì vậy? thả tôi ra, anh định giam giữ tôi ở đây sao?”
Chất giọng khàn đặc nghẹn ngào đầy chua xót.
“Ân Ân, tôi còn có thể làm được gì chứ? Dù em có hận tôi... tôi vẫn làm vậy chỉ cần em mãi mãi bên tôi, tôi sẽ không từ mọi thủ đoạn đâu.”
“Tên khốn thả tôi ra!”
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán của cô một cách cưng chiều, mặc cho cô dãy dụa trong lòng của mình, cô cuối cùng không còn sức lực gì nữa nằm im bất động trong lòng anh, Tống Khâm giữ lấy cổ tay của cô đưa lên môi khẽ hôn nhẹ, anh không còn cách nào khác ngoài việc giam cầm cô ở lại nơi này, có thế mới giữ được bước chân của cô.
“Ân Ân, em ngủ rồi à?”
“Ân Ân, nói em nghe này, lúc trước không hiểu sao tôi lại thích em được nữa, một cô mọt sách học giỏi nhưng tính tình có hơi tự tin lại còn chê bai người khác, tính xấu thật sao tôi lại thích em được nhỉ? Hiện tại bây giờ vẫn vậy, em không ngừng mắng chửi tôi, không ngừng chống đối tôi, vậy mà tôi lại yêu em không lối thoát thế này.”
Lý Bội Ân cũng vì mệt mỏi mà đã ngủ trong lòng của anh lúc nào không hay, nếu như cô có thể ngoan ngoãn như lúc ngủ thế này có phải tốt hơn không? Tống Khâm buông cô ra chỉnh sửa tư thế nằm của cô rồi kĩ lưỡng đắp chăn cho cô, anh ngồi xuống bên cạnh giường ánh mắt nhìn cô đầy đau khổ, đầu cúi xuống đôi bàn tay chắp vào nhau. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm lấy không gian.
Khi bình minh vừa ló dạng, Tống Khâm đã dậy từ rất sớm, anh vẫn ngồi trong tư thế đó cả đêm để canh cô ngủ, sau khi trời sáng anh cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, khóa cửa bên ngoài nhằm giam cầm cô, căn dặn người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô và chăm sóc cô trong thời gian anh đến công ty.
Anh rất muốn gác công việc qua một bên để có thể ở bên cạnh cô, nhưng công việc không cho phép anh được nghỉ ngơi, khi anh rời khỏi nhà được một lúc thì cô cũng thức dậy, cô vội nhận thức được mọi chuyện nhanh chóng đi tới mở cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa ở bên ngoài.
Lý Bội Ân bất lực tựa lưng vào cánh cửa rồi trượt xuống sàn nhà, cô thu lấy cơ thể của mình lại một góc nhỏ, lúc này cánh cửa đột ngột bật mở, người giúp việc mang vào cho cô mấy món dinh dưỡng.
“Tiểu thư, cô dùng bữa sáng đi.”
“Tôi không ăn, ra ngoài đi!”
“Nhưng tiểu thư, thiếu gia dặn tôi phải đợi cô ăn xong mới ra ngoài ạ.”
Lý Bội Ân đột ngột hét lên rồi quăng đĩa thức ăn xuống đất.
“Tôi đã nói là không ăn.”
“Tiểu thư... cô làm vậy tôi rất khó xử.”
Cố giữ lấy bình tĩnh, Lý Bội Ân liền cầm đĩa thức ăn còn lại ăn lấy ăn để, miệng của cô lúc này cũng căng phồng ra vì dồn cả đống thức ăn vào miệng, nhưng ngay sau đó cơn buồn nôn lại kéo đến, Lý Bội Ân vội chạy vào trong nhà vệ sinh liên tục nôn mửa.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Ra ngoài đi! Ra ngoài!”
Cô nói vọng ở bên trong, người giúp việc lúc này cũng đành phải đi ra ngoài, sau khi nôn xong sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, nhìn đĩa thức ăn trên bàn cô đột ngột có một suy nghĩ.
Tống Khâm đang bận rộn ở công ty thì nhận được cuộc gọi ở nhà, người giúp việc kể lại tất cả mọi chuyện, cô đúng là biết cách làm anh đau đầu, nhanh chóng giải quyết một nửa công việc rồi quay trở về nhà với cô, Tống Khâm trong lòng nóng như lửa đốt, vừa về đến nơi đã vội đi thẳng lên phòng để kiểm tra cô, nhưng khi cánh cửa vừa bật mở, Lý Bội Ân đang ngồi ở trên ghế xung quanh là những mảnh vỡ của những chiếc đĩa thức ăn, và trên tay của cô là mảnh vụn của chiếc đĩa.
“Ân Ân... em làm gì vậy?”
Lý Bội Ân không để ý đến anh cô đặt mảnh vỡ của chiếc đĩa lên cổ tay của mình, ánh mắt tuyệt vọng, Tống Khâm muốn bước tới nhưng bị lời nói của cô làm cho cứng cả chân tay.
“Anh bước tới một bước nữa tôi sẽ chết trước mặt anh.”
Tống Khâm liên tục lắc đầu anh dừng lại không bước tiếp, dùng giọng điệu muốn trấn an cô.
“Ân Ân bình tĩnh đã, tôi không đến gần em, em bỏ thứ đó xuống đi!”
Lý Bội Ân đứng dậy, cô từng bước một đi đến gần chỗ anh, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách nhất định với anh.
“Để tôi đi được không?”
Thứ sắc bén đó dí sát vào cổ tay của cô, Lý Bội Ân biết anh không thể đành lòng nhìn cô bị thương nên cô đã dùng chính bản thân để khống chế anh, Tống khâm giọng run run đưa tay ra muốn chạm vào cô.
“Ân Ân... xin em đó... đừng cố gắng rời xa tôi được không?”
Lý Bội Ân chẳng có chút động lòng cô mạnh mẽ dí mảnh vỡ sát vào thịt khứa vào làn da mỏng manh của cô đến rướm máu.
“Không! Ân Ân!”
Anh bắt đầu hoảng loạn lùi về phía sau, khi anh lùi về một bước cô lại tiến thêm một bước ánh mắt thất thần, cuối cùng anh đành bất lực hạ giọng nói.
“Làm ơn xin em đó, em muốn sao cũng được hết nhưng xin em đừng để bản thân bị thương có được không?”
“Tống thiếu xin nhường đường.”
Lý Bội Ân cứ như vậy mà lướt ngang qua anh cứ như cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi ngang cuộc đời anh và rồi cũng lặng lẽ rời đi không chút vương vấn, cô bước chân ra khỏi căn nhà này ánh sáng đã soi sáng đường cô đi, cô thật sự đã tự do rồi sao? đây có phải điều mà cô ngày đêm mong muốn, riêng Tống Khâm sau khi cô rời đi, anh đã không còn chút sức lực gì nữa cả.
Anh khụy người xuống sàn nhà lạnh lẽo, anh mất rồi, mất tất cả rồi, nguồn sống của anh, hơi thở của anh, sự lạnh lẽo u ám bao trùm lấy toàn căn nhà, cô bước đi để lại căn nhà chìm dần trong sự ảm đạm, tận cùng của sự chết chóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.