Chương 61: Kiềm chế
Lạc Lạc
15/01/2023
Sau khi đến siêu thị anh cũng mua một ít đồ để tủ lạnh, riêng Lý Bội Ân thì thích săn hạ giá nên vừa mới tới đã xông vào chen lấn để mua hàng hạ giá, anh chỉ biết lắc đầu cười khổ, anh rõ ràng là để vào túi của cô rất nhiều tiền nhưng cô lại thích mua hàng giảm giá thế này.
Khoảng một lúc sau cô bước ra với gương mặt của người chiến thắng săn được rất nhiều đồ, chiếc xe đẩy hàng của cô lúc này cũng đầy cả rồi, nhìn lại Tống Khâm chỉ vỏn vẹn vài món.
Cô còn chưa dừng lại ở đó, tiếp tục đi đến quầy bánh ăn vặt, cô với tay để lấy gói bánh ở phía trên nhưng chiều cao có hạn, lúc này Tống Khâm từ phía sau bước tới lấy giúp cô rất gọn lẹ.
“Cô lấy này sao?”
“Vâng, cám ơn anh.”
Đã mua đầy đủ mọi thứ, Lý Bội Ân cũng cùng anh tính tiền rồi trở về nhà, kể ra hôm nay đi cùng Tống Khâm cũng khá hời vì được đi săn hàng giảm giá được quá nhiều món luôn ấy chứ.
“Để tôi xách phụ cô.”
“Được, phiền anh rồi.”
Tống Khâm giúp cô mang mấy túi đồ lên phòng, nhìn bóng dáng cao lớn của anh ở phía trước đột nhiên cô cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy trước đây, anh giúp cô mang hai túi đồ vào trong phòng rồi cũng quay trở về phòng của mình.
Phòng của anh và Lý Bội Ân cũng gần nhau thật đúng là trùng hợp thật đấy, nhưng cô vẫn thắc mắc rằng mình đã chuyển đến nơi này từ khi nào nữa, đúng là đầu óc đãng trí quá đi.
Cô xắn tay áo lên bắt tay vào bếp để nấu đồ ăn, nhờ mấy món mà bản thân săn lúc nãy mà bây giờ có nhiều món thịnh soạn, cô nấu dư phần để mời Tống Khâm, lúc này đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong, cô mang sang phòng của anh, đứng bên ngoài gõ cửa một lúc lâu nhưng không thấy anh ra.
Định quay trở về phòng thì cánh cửa cũng bật mở, Tống Khâm có vẻ vừa mới tắm xong, anh không mặc áo chỉ mặc chiếc quần dài bên ngoài trên đầu tóc vẫn còn ướt, anh cầm trên tay chiếc khăn lau tóc vẻ mặt cũng có hơi ngạc nhiên.
“Ơ... cô đợi lâu không? xin lỗi tôi tắm nên không nghe tiếng cô gõ cửa.”
Lý Bội Ân hai má cũng nóng bừng lên, đây cũng là lần đầu cô chứng kiến thấy cơ thể đàn ông săn chắc như vậy, không những thế body lại rất cuốn hút người khác, cô mím chặt môi không để lộ sự xấu hổ của bản thân lúc này, anh lại không quá để ý vì anh thường cởi trần thế này trước mặt cô rất nhiều lần không những thế còn rõ ràng hơn bây giờ nữa cơ, tuy nhiên anh lại quên mất rằng cô đã mất trí nhớ rồi nên mấy chuyện đó làm sao cô nhớ được.
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn mời anh mấy món lúc nãy tôi nấu.”
“Vậy hả? Cám ơn cô Lý nhiều sẵn cô mang vào giúp tôi luôn được không?”
“À...được...”
Cô có chút run rẩy và hồi hộp nhịp tim lúc này như muốn nhảy ra bên ngoài đến nơi, đúng là háo sắc quá rồi, nhanh chóng đặt xuống bàn rồi quay đầu định rời khỏi phòng thì không ngờ anh lại đứng phía sau từ lúc nào, cô lại vô tình ụp cả mặt vào lồng ngực đó, cơ thể mát lạnh còn có mùi nước hoa nam tính phản phất nữa.
“Tôi xin lỗi.”
Cô lùi về phía sau cúi đầu xin lỗi, Tống Khâm lúc này cũng nhận ra biểu cảm đáng yêu của cô lúc xấu hổ, anh đột nhiên mỉm cười gian xảo rồi đi tới gần đưa tay ra, Lý Bội Ân cả người cứng đờ liền nhắm tịt mắt lại, nhưng có vẻ như cô bị anh trêu đùa thì phải, anh với tay chỉ muốn lấy miếng đồ ăn trên bàn ăn thử mà thôi, không ngờ phản ứng của cô lại dễ thương như vậy, cô đang chờ đợi điều gì ở anh?
Anh đột nhiên bật cười vì hành động đó của cô, Lý Bội Ân mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình cười, ngay lúc này quá xấu hổ cô muốn tìm một cái hố để chui xuống lập tức.
“Cô Lý cô sao vậy? mà đồ ăn ngon lắm, tay nghề của cô Lý không tệ chút nào.”
Lý Bội Ân đỏ mặt cả người đóng hừng hực cô vội đẩy anh ra rồi chạy đi để lại một câu.
“Anh ăn ngon miệng, tôi không làm phiền nữa.”
Khi Lý Bội Ân rời đi anh ngồi xuống ghế, gương mặt khẽ cúi xuống đưa bàn tay lên vò đầu biểu cảm thống khổ.
“Ân Ân... sao em lại dễ thương đến như vậy chứ? Lúc nãy suýt không thể kìm chế được rồi.”
Anh nhìn mấy món ăn bày trên bàn, đây là công sức của cô nấu từ nãy đến giờ, phải công nhận là Lý Bội Ân nấu ăn rất ngon tài nấu ăn của cô khiến anh cảm thấy vừa miệng hơn là ăn ở bên ngoài, một mình ăn hết số đồ ăn trên bàn vẻ mặt cũng rất vui vẻ, lúc này anh nhận được tin nhắn của người giúp việc ở nhà, vẻ mặt vui vẻ cũng thay đổi.
[Thiếu gia, lão gia đang chuẩn bị giấy tờ theo như tôi thấy thì quả thật lão gia có để lại tài sản cho cô ta, thiếu gia chúng ta nên làm gì tiếp theo?]
Tống Khâm đặt bát cơm xuống ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn, anh đã không để mắt đến cái nhà đó quá lâu vì bị Lý Bội Ân làm sao nhãn, có lẽ đến lúc anh phải ra tay để loại bỏ cái gai trước mắt trước đã.
[Không sao, tôi có cách rồi cám ơn cô đã gửi thông báo.]
Tống Khâm lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó, bên đầu dây truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
“Tống thiếu gia lâu quá không gọi cho người ta, hôm nay gọi đến có chuyện gì không vậy?”
“À tôi muốn hẹn cô tối nay đi ăn có được không?”
“Được thôi, để gặp anh thì dù bận cách mấy em cũng đến.”
“Được, vậy tối nay tôi đến đón cô.”
Sau khi ngắt máy ánh mắt của Tống Khâm trở nên thích thú, nụ cười trên môi cũng cong lên hàm ý đắc thắng.
Khoảng một lúc sau cô bước ra với gương mặt của người chiến thắng săn được rất nhiều đồ, chiếc xe đẩy hàng của cô lúc này cũng đầy cả rồi, nhìn lại Tống Khâm chỉ vỏn vẹn vài món.
Cô còn chưa dừng lại ở đó, tiếp tục đi đến quầy bánh ăn vặt, cô với tay để lấy gói bánh ở phía trên nhưng chiều cao có hạn, lúc này Tống Khâm từ phía sau bước tới lấy giúp cô rất gọn lẹ.
“Cô lấy này sao?”
“Vâng, cám ơn anh.”
Đã mua đầy đủ mọi thứ, Lý Bội Ân cũng cùng anh tính tiền rồi trở về nhà, kể ra hôm nay đi cùng Tống Khâm cũng khá hời vì được đi săn hàng giảm giá được quá nhiều món luôn ấy chứ.
“Để tôi xách phụ cô.”
“Được, phiền anh rồi.”
Tống Khâm giúp cô mang mấy túi đồ lên phòng, nhìn bóng dáng cao lớn của anh ở phía trước đột nhiên cô cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy trước đây, anh giúp cô mang hai túi đồ vào trong phòng rồi cũng quay trở về phòng của mình.
Phòng của anh và Lý Bội Ân cũng gần nhau thật đúng là trùng hợp thật đấy, nhưng cô vẫn thắc mắc rằng mình đã chuyển đến nơi này từ khi nào nữa, đúng là đầu óc đãng trí quá đi.
Cô xắn tay áo lên bắt tay vào bếp để nấu đồ ăn, nhờ mấy món mà bản thân săn lúc nãy mà bây giờ có nhiều món thịnh soạn, cô nấu dư phần để mời Tống Khâm, lúc này đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong, cô mang sang phòng của anh, đứng bên ngoài gõ cửa một lúc lâu nhưng không thấy anh ra.
Định quay trở về phòng thì cánh cửa cũng bật mở, Tống Khâm có vẻ vừa mới tắm xong, anh không mặc áo chỉ mặc chiếc quần dài bên ngoài trên đầu tóc vẫn còn ướt, anh cầm trên tay chiếc khăn lau tóc vẻ mặt cũng có hơi ngạc nhiên.
“Ơ... cô đợi lâu không? xin lỗi tôi tắm nên không nghe tiếng cô gõ cửa.”
Lý Bội Ân hai má cũng nóng bừng lên, đây cũng là lần đầu cô chứng kiến thấy cơ thể đàn ông săn chắc như vậy, không những thế body lại rất cuốn hút người khác, cô mím chặt môi không để lộ sự xấu hổ của bản thân lúc này, anh lại không quá để ý vì anh thường cởi trần thế này trước mặt cô rất nhiều lần không những thế còn rõ ràng hơn bây giờ nữa cơ, tuy nhiên anh lại quên mất rằng cô đã mất trí nhớ rồi nên mấy chuyện đó làm sao cô nhớ được.
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn mời anh mấy món lúc nãy tôi nấu.”
“Vậy hả? Cám ơn cô Lý nhiều sẵn cô mang vào giúp tôi luôn được không?”
“À...được...”
Cô có chút run rẩy và hồi hộp nhịp tim lúc này như muốn nhảy ra bên ngoài đến nơi, đúng là háo sắc quá rồi, nhanh chóng đặt xuống bàn rồi quay đầu định rời khỏi phòng thì không ngờ anh lại đứng phía sau từ lúc nào, cô lại vô tình ụp cả mặt vào lồng ngực đó, cơ thể mát lạnh còn có mùi nước hoa nam tính phản phất nữa.
“Tôi xin lỗi.”
Cô lùi về phía sau cúi đầu xin lỗi, Tống Khâm lúc này cũng nhận ra biểu cảm đáng yêu của cô lúc xấu hổ, anh đột nhiên mỉm cười gian xảo rồi đi tới gần đưa tay ra, Lý Bội Ân cả người cứng đờ liền nhắm tịt mắt lại, nhưng có vẻ như cô bị anh trêu đùa thì phải, anh với tay chỉ muốn lấy miếng đồ ăn trên bàn ăn thử mà thôi, không ngờ phản ứng của cô lại dễ thương như vậy, cô đang chờ đợi điều gì ở anh?
Anh đột nhiên bật cười vì hành động đó của cô, Lý Bội Ân mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn mình cười, ngay lúc này quá xấu hổ cô muốn tìm một cái hố để chui xuống lập tức.
“Cô Lý cô sao vậy? mà đồ ăn ngon lắm, tay nghề của cô Lý không tệ chút nào.”
Lý Bội Ân đỏ mặt cả người đóng hừng hực cô vội đẩy anh ra rồi chạy đi để lại một câu.
“Anh ăn ngon miệng, tôi không làm phiền nữa.”
Khi Lý Bội Ân rời đi anh ngồi xuống ghế, gương mặt khẽ cúi xuống đưa bàn tay lên vò đầu biểu cảm thống khổ.
“Ân Ân... sao em lại dễ thương đến như vậy chứ? Lúc nãy suýt không thể kìm chế được rồi.”
Anh nhìn mấy món ăn bày trên bàn, đây là công sức của cô nấu từ nãy đến giờ, phải công nhận là Lý Bội Ân nấu ăn rất ngon tài nấu ăn của cô khiến anh cảm thấy vừa miệng hơn là ăn ở bên ngoài, một mình ăn hết số đồ ăn trên bàn vẻ mặt cũng rất vui vẻ, lúc này anh nhận được tin nhắn của người giúp việc ở nhà, vẻ mặt vui vẻ cũng thay đổi.
[Thiếu gia, lão gia đang chuẩn bị giấy tờ theo như tôi thấy thì quả thật lão gia có để lại tài sản cho cô ta, thiếu gia chúng ta nên làm gì tiếp theo?]
Tống Khâm đặt bát cơm xuống ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn, anh đã không để mắt đến cái nhà đó quá lâu vì bị Lý Bội Ân làm sao nhãn, có lẽ đến lúc anh phải ra tay để loại bỏ cái gai trước mắt trước đã.
[Không sao, tôi có cách rồi cám ơn cô đã gửi thông báo.]
Tống Khâm lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó, bên đầu dây truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
“Tống thiếu gia lâu quá không gọi cho người ta, hôm nay gọi đến có chuyện gì không vậy?”
“À tôi muốn hẹn cô tối nay đi ăn có được không?”
“Được thôi, để gặp anh thì dù bận cách mấy em cũng đến.”
“Được, vậy tối nay tôi đến đón cô.”
Sau khi ngắt máy ánh mắt của Tống Khâm trở nên thích thú, nụ cười trên môi cũng cong lên hàm ý đắc thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.