Chương 15: Cảm giác…thật khó chịu
Traitimbenho
13/03/2015
Vui chơi thoả thích, hắn đưa bọn trẻ cùng sơ trở về viện mồ côi. Xong việc hắn lại đến “Smile”, lúc này vừa đi ngang công viên lúc nãy thì cũng là lúc nó và Hoàng đang cười nói trở ra đi đến chỗ làm
-Nhanh nhanh Hoàng ơi! Tớ trễ rồi, hôm nay vui thật chơi đến quên cả giờ luôn hihi
-Uhm, cậu ôm chặc nhé, mình đi thôi
-Hura!!
Hoàng tăng tốc, nó lại bám chặc vào eo của Hoàng và phía xa đã để một người trông thấy…thật khó tả tâm trạng của người ấy bây giờ như thế nào….vẫn chưa nhận ra vì sao lại như thế….
Chuông điện thoại nó vang lên. Hoàng cũng bất ngờ
-Cậu dùng điện thoại bao giờ?
-Của hắn ta đấy, bắt tớ dùng…tớ nghe cái nha. Alo…
-Đến giờ đi làm còn…hẹn hò được đấy….tut tut… - Hắn tắt máy, chạy vụt qua mặt, chạy thẳng đến “Smile”
-HẢ? Alo…Anh ta nói cái gì mà chẳng hiểu cái gì cả
-Sao thế Nhi?
-Không có gì, mình đi thôi!
Tại Smile
-Hey, sớm thế!
-Uhm
-Này…hôm nay cậu bị sao thế?
-Không có gì cả, tớ làm việc đây – Hắn bỏ vào trong
-Quái lạ, cái cậu này bị sao thế!
Hắn vào trong cũng chỉ ngồi một chỗ ngẫm nghĩ chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì nữa. Một lúc sau thì nó và Hoàng cũng đến
-Cha…hôm nay có tài xế riêng luôn ha
-Hihi lâu lâu có một ngày mà anh
-Hoàng ngồi đi uống gì anh lấy
-Dạ gì cũng được anh
-Cậu ngồi chơi nha, tớ làm việc đây
-Uhm cậu đi đi
Nó vào trong mang nước ra cho khách cùng lúc đó hắn cung bước ra, nhìn thấy nó hắn lầm lầm lì lì không nó không rằng cứ thế đi thẳng ra ngoài, nó nhìn theo hắn…
-Anh Quốc Lâm, anh Duy có chuyện gì vậy?
-Anh cũng chẳng biết, kệ nó đi hơi đâu mà em lo…à mà anh thấy hai đứa dạo này tiến triển tốt nhỉ
-Dạ sao anh?
-Thì em với Hoàng còn gì…không qua mắt được anh đâu
Vừa lúc hắn cũng đi đến đủ để nghe được những gì Quốc Lâm nói, tự dưng có kim châm là thế nào nhỉ?
-Trúc Nhi, mang nước ra cho khách nhanh đi, khách đợi nãy giờ đó – Chất giọng không nhẹ nhàng tí nào
-“Sao anh Duy hôm nay hun dữ thế, điệu bộ này sao giống….á điên khùng gì thế tự nhiên nghĩ tới anh ta làm gì chứ….”
-Còn không mau mang nước cho khách đi
-Ơ…dạ em đi ngay – Nó lật đật ra ngoài
-Cái cậu này sao thế?
-Còn cậu nữa…chuyện của mình lo chưa xong ở đó mà lo chuyện người khác – Hắn bỏ vào trong
-Sao hả? Chuyện gì xảy ra với cậu hôm nay vậy Thiên Du? – Quốc Lâm gãi đầu, nhăng mặt nhìn theo hắn, càng nghĩ Quốc Lâm càng rối
Hoàng ngồi đó nhìn nó làm việc, lúc vắng khách thì nó chạy lại chỗ Hoàng trò chuyện khi có khách vào thì nó bắt đầu công việc của mình. Hôm nay hắn không vào bếp mà chỉ ngồi kế bên bàn pha chế, lâu lâu ánh mắt lại hướng về phía nó và Hoàng, một chút khó chịu biểu hiện trên khuôn mặt của hắn đã vô tình để Quốc Lâm thấy được.
-Hoá ra là như thế!!
Quốc Lâm thầm nghĩ rồi nỡ một nụ cười hết sức gian tà, Quốc Lâm đi đến bàn của nó và Hoàng đang trò chuyện
-Hôm nay quán hơi vắng khách nhỉ
-Uhm em cũng thấy thế, không hiểu vì sao… - Nó
-Có lẽ trong quán ta đang có bộ mặt đưa đám chăng – Quốc Lâm liếc xéo hắn
-Anh nói ai ạ? – Nó ngơ ngác
-Đâu có…anh chỉ nói phong long vậy thôi! Ai có tật thì giật mình ấy mà
Hắn nhìn Quốc Lâm bằng ánh mắt chứa lửa, Quốc Lâm chỉ nháy mắt với hắn một cái rồi quay sang nó và Hoàng tiếp tục câu chuyện
-Anh thấy hai đứa thân nhau như vậy có khi nào…yêu nhau thiệt không ta? – Quốc Lâm bỡn cợt, hắn thì đang lắng nghe câu trả lời
-Không có đâu anh, bọn em chỉ là bạn thôi à, anh đừng nghĩ lung tung…
Gương mặt hắn giãn ra một chút, còn Hoàng thì hơi thất vọng một chút, Quốc Lâm nhìn hắn thì cười thầm trong bụng “Lần này có trò trêu cậu rồi” còn nó tự nhiên lại nghĩ tới nụ cười vào buổi chiều nó thấy được…
Smile đóng cửa, nó cùng Hoàng trở về nhà, vừa đến ngõ cua quẹo sang nhà nó, đột nhiên Hoàng và nó bị chặn lại bởi một chiếc môtô với một gương mặt mới gặp không lâu
-Anh là ai? Anh muốn gì? – Hoàng dừng xe hỏi, bước xuống, anh ta cũng đi lại gần
-Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, cậu không liên quan…tránh ra
-Tôi quen anh sao? – Nó cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt của tên kia
-Em không nhớ anh sao? – Chất giọng trầm ấm, mạnh mẽ
-Anh là một trong những tên gây rối ở Smile ngày hôm trước? – Nó vừa nói vừa hoảng sợ nấp đằng sau Hoàng
-Cậu đừng sợ
-Không…chỉ là hiểu lầm thôi…anh thật ra… - Anh ta mất bình tĩnh tiến đến gần nó, Hoàng bảo vệ nó cho anh ta một cú đạp nằm xuống đường
-Anh còn làm càng thì đừng trách – Hoàng kéo nó về hướng chiếc xe rồi nhanh đưa nó về nhà, tên lúc nãy nhìn theo nó với ánh mắt tha thiết
-Nhanh nhanh Hoàng ơi! Tớ trễ rồi, hôm nay vui thật chơi đến quên cả giờ luôn hihi
-Uhm, cậu ôm chặc nhé, mình đi thôi
-Hura!!
Hoàng tăng tốc, nó lại bám chặc vào eo của Hoàng và phía xa đã để một người trông thấy…thật khó tả tâm trạng của người ấy bây giờ như thế nào….vẫn chưa nhận ra vì sao lại như thế….
Chuông điện thoại nó vang lên. Hoàng cũng bất ngờ
-Cậu dùng điện thoại bao giờ?
-Của hắn ta đấy, bắt tớ dùng…tớ nghe cái nha. Alo…
-Đến giờ đi làm còn…hẹn hò được đấy….tut tut… - Hắn tắt máy, chạy vụt qua mặt, chạy thẳng đến “Smile”
-HẢ? Alo…Anh ta nói cái gì mà chẳng hiểu cái gì cả
-Sao thế Nhi?
-Không có gì, mình đi thôi!
Tại Smile
-Hey, sớm thế!
-Uhm
-Này…hôm nay cậu bị sao thế?
-Không có gì cả, tớ làm việc đây – Hắn bỏ vào trong
-Quái lạ, cái cậu này bị sao thế!
Hắn vào trong cũng chỉ ngồi một chỗ ngẫm nghĩ chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì nữa. Một lúc sau thì nó và Hoàng cũng đến
-Cha…hôm nay có tài xế riêng luôn ha
-Hihi lâu lâu có một ngày mà anh
-Hoàng ngồi đi uống gì anh lấy
-Dạ gì cũng được anh
-Cậu ngồi chơi nha, tớ làm việc đây
-Uhm cậu đi đi
Nó vào trong mang nước ra cho khách cùng lúc đó hắn cung bước ra, nhìn thấy nó hắn lầm lầm lì lì không nó không rằng cứ thế đi thẳng ra ngoài, nó nhìn theo hắn…
-Anh Quốc Lâm, anh Duy có chuyện gì vậy?
-Anh cũng chẳng biết, kệ nó đi hơi đâu mà em lo…à mà anh thấy hai đứa dạo này tiến triển tốt nhỉ
-Dạ sao anh?
-Thì em với Hoàng còn gì…không qua mắt được anh đâu
Vừa lúc hắn cũng đi đến đủ để nghe được những gì Quốc Lâm nói, tự dưng có kim châm là thế nào nhỉ?
-Trúc Nhi, mang nước ra cho khách nhanh đi, khách đợi nãy giờ đó – Chất giọng không nhẹ nhàng tí nào
-“Sao anh Duy hôm nay hun dữ thế, điệu bộ này sao giống….á điên khùng gì thế tự nhiên nghĩ tới anh ta làm gì chứ….”
-Còn không mau mang nước cho khách đi
-Ơ…dạ em đi ngay – Nó lật đật ra ngoài
-Cái cậu này sao thế?
-Còn cậu nữa…chuyện của mình lo chưa xong ở đó mà lo chuyện người khác – Hắn bỏ vào trong
-Sao hả? Chuyện gì xảy ra với cậu hôm nay vậy Thiên Du? – Quốc Lâm gãi đầu, nhăng mặt nhìn theo hắn, càng nghĩ Quốc Lâm càng rối
Hoàng ngồi đó nhìn nó làm việc, lúc vắng khách thì nó chạy lại chỗ Hoàng trò chuyện khi có khách vào thì nó bắt đầu công việc của mình. Hôm nay hắn không vào bếp mà chỉ ngồi kế bên bàn pha chế, lâu lâu ánh mắt lại hướng về phía nó và Hoàng, một chút khó chịu biểu hiện trên khuôn mặt của hắn đã vô tình để Quốc Lâm thấy được.
-Hoá ra là như thế!!
Quốc Lâm thầm nghĩ rồi nỡ một nụ cười hết sức gian tà, Quốc Lâm đi đến bàn của nó và Hoàng đang trò chuyện
-Hôm nay quán hơi vắng khách nhỉ
-Uhm em cũng thấy thế, không hiểu vì sao… - Nó
-Có lẽ trong quán ta đang có bộ mặt đưa đám chăng – Quốc Lâm liếc xéo hắn
-Anh nói ai ạ? – Nó ngơ ngác
-Đâu có…anh chỉ nói phong long vậy thôi! Ai có tật thì giật mình ấy mà
Hắn nhìn Quốc Lâm bằng ánh mắt chứa lửa, Quốc Lâm chỉ nháy mắt với hắn một cái rồi quay sang nó và Hoàng tiếp tục câu chuyện
-Anh thấy hai đứa thân nhau như vậy có khi nào…yêu nhau thiệt không ta? – Quốc Lâm bỡn cợt, hắn thì đang lắng nghe câu trả lời
-Không có đâu anh, bọn em chỉ là bạn thôi à, anh đừng nghĩ lung tung…
Gương mặt hắn giãn ra một chút, còn Hoàng thì hơi thất vọng một chút, Quốc Lâm nhìn hắn thì cười thầm trong bụng “Lần này có trò trêu cậu rồi” còn nó tự nhiên lại nghĩ tới nụ cười vào buổi chiều nó thấy được…
Smile đóng cửa, nó cùng Hoàng trở về nhà, vừa đến ngõ cua quẹo sang nhà nó, đột nhiên Hoàng và nó bị chặn lại bởi một chiếc môtô với một gương mặt mới gặp không lâu
-Anh là ai? Anh muốn gì? – Hoàng dừng xe hỏi, bước xuống, anh ta cũng đi lại gần
-Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, cậu không liên quan…tránh ra
-Tôi quen anh sao? – Nó cố gắng nhìn thật kỹ gương mặt của tên kia
-Em không nhớ anh sao? – Chất giọng trầm ấm, mạnh mẽ
-Anh là một trong những tên gây rối ở Smile ngày hôm trước? – Nó vừa nói vừa hoảng sợ nấp đằng sau Hoàng
-Cậu đừng sợ
-Không…chỉ là hiểu lầm thôi…anh thật ra… - Anh ta mất bình tĩnh tiến đến gần nó, Hoàng bảo vệ nó cho anh ta một cú đạp nằm xuống đường
-Anh còn làm càng thì đừng trách – Hoàng kéo nó về hướng chiếc xe rồi nhanh đưa nó về nhà, tên lúc nãy nhìn theo nó với ánh mắt tha thiết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.