Chương 8: Con bé ngốc!
Traitimbenho
13/03/2015
Mọi việc ở nhà hắn đã xong giờ thì nó có thể trở về
nhà của mình. Nó vui vẻ dẫn chiếc xe đạp vào nhà, trông thấy chiếc xe
máy đang đậu trước nhà, nó miễm cười gọi to khi thấy Hoàng bước ra
-Hoàng! Cậu đến khi nào thế? – Nó miễm cười – Mà mẹ tớ đâu rồi?...Mẹ ơi, con về rồi nè
-Bác…đang nằm trong…bệnh viện
Ầm…nó thả luôn chiếc xe đạp xuống
-Cậu…cậu vừa nói gì? Mẹ mình…sao lại…ở đâu…chuyện gì thế… - Nó quýnh quán, vừa hỏi vừa khóc
-Mình đưa cậu đi
Hoàng kéo tay nó ra thẳng chiếc xe của mình rồi đi ngay đến bệnh viện, vừa đi Hoàng vừa kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó hiểu mẹ nó đang trong tình trạng như thế nào…giờ nó chỉ muốn đến thật nhanh bệnh viện, đến nhìn thấy mẹ nó….
-Cậu đừng khóc nữa, bác không sao rồi…cậu vào trong đi
Nó gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt nó nhoè đi khi nhìn thấy người mẹ đang nằm đó, xung quanh là dây nhợ chằng chịt vây lấy, nó ngồi kế bên bà nắm lấy bàn tay bà mà thúc thích
-Con gái của mẹ đây mẹ ơi! Mau mở mắt ra nhìn con đi mẹ
-Trúc Nhi, cậu đừng như thế…bác sĩ đã bảo mẹ cậu tạm thời không sao rồi mà
-Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì mẹ tớ…. – Nó lại khóc
-Không có gì mà, cậu đừng như thế nữa…
Trở lại lúc sáng, khi nó vừa bước ra khỏi nhà mẹ nó vẫn còn vui cười với nó. Nhưng một lúc sao thì tim bà lại đập nhanh, hơi thở trở nên khó khăn hơn, bà đang với tay lấy lọ thuốc thì ngã ra sàn nhà, bất tỉnh.
-Nhi ơi! Cậu có nhà không mở cửa cho tớ với – Hoàng gọi to
-Nhi ơi!
Cảm thấy lạ, tại sao trong nhà cửa vẫn mở nhưng gọi mãi vẫn không nghe tiếng ai trả lời, Hoàng bước xuống xe đẩy cổng nhỏ bước vào nhà
-Trúc Nhi, cậu có nhà kh....B…bác…bác sao vậy nè…bác…
Hoàng gọi ngay xe cấp cứu đưa mẹ của nó đến bệnh viện, sao khi biết được mẹ nó đã qua cơn nguy kịch Hoàng về nhà nó…chờ đợi.
-Hoàng, cậu xin anh Quốc Lâm giúp tớ nghỉ hôm nay nhé!
-Uh…cậu ở đây để tớ đi mua gì ăn, từ trưa giờ cậu đã ăn gì đâu
-Cám ơn cậu
Hắn ở nhà chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, hắn cho chị Sam nghỉ buổi chiều, chị Sam cũng không hiểu những hành động kỳ quặc của hắn trong mấy ngày qua là như thế nào? Tại sao hắn lại bày trò đủ thứ để chọc phá nó, những hành động từ trước đến giờ…chưa từng xảy ra. Hắn để chị Sam nghỉ vì hắn muốn bắt nó vào bếp…nhưng hỡi ơi! Hắn chờ hoài, đợi mãi mà chẳng thấy nó đến, cái bụng của hắn thì cũng đói meo, hắn trở nên bực bội, lấy xe đi thẳng đến “Smile”.
-Sao cậu đến sớm thế? – Quốc Lâm miễm cười chào đón nhưng nhìn thấy gương mặt hầm hầm của hắn bước vào Quốc Lâm cũng thôi không hỏi nữa
-Cậu ăn gì chưa?
-Sao hả?
-Tớ hỏi cậu ăn gì chưa?
-Chưa? Nhưng sao…
-Vậy cậu vào làm cái gì cùng ăn
-Gì? À…Uhm…cậu đợi tớ một lát – Quốc Lâm gãi đầu, cười khổ chẳng hiểu gì cả
Một lúc sao Quốc Lâm mang hai đĩa mì xào ra, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn hắn khó hiểu
-Cậu không sao đấy chứ?
-Xong rồi à, ăn thôi
-Này….cậu ổn chứ? – Quốc Lâm lấy tay sờ trên trán hắn
-Cậu làm gì thế? Ăn đi, tớ có gì đâu mà ổn với chả không?
-Nhưng sao hôm nay trông cậu khó hiểu thật đấy
-Gì mà khó hiểu? – Hắn đã xơi xong đĩa mì xào, tay đang cầm khăn lau miệng
-Không giống cậu tí nào – Quốc Lâm vẫn còn đang từ từ thưởng thức
-Tớ vẫn thế thôi. À mấy giờ Smile mở cửa thế?
-5h…nhưng sao cậu đến sớm thế? À…hì hì trông bộ dạng hôm nay được đấy, hôm nay sẽ đông khách hơn hôm qua cho xem
-Cậu đừng có mà ăn dưa bỡ, tớ đi thay đồ đây
Hắn cốc vào đầu Quốc Lâm một cái rồi ra xe lấy quần áo, Quốc Lâm chỉ biết xoa xoa cái đầu
-Không biết cậu đang nghĩ gì nữa, Thiên Du! – Quốc Lâm tiếp tục thưởng thức đĩa mì xào
Hắn lây huây trong bếp nói là vào làm chứ thực chất cũng có người làm rồi hắn chỉ làm những gì hắn thấy thích thôi. 7h quán lúc này đã đông khách nhưng sao vẫn chưa thấy nó đến, hắn muốn xem nó to gan đến cỡ nào mà cả lời nói của hắn nó dám để ngoài tay, hắn chờ đợi nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
-Quốc Lâm
-Sao hả? Cậu gọi tớ có việc gì không?
-Con bé Trúc Nhi sao hôm nay không đi làm?
-Hehe nhớ người ta rồi hả?
-Tầm phào, tớ không thấy nên hỏi thế thôi!
-Mẹ của Trúc Nhi đang nằm viện nên con bé xin nghỉ, tớ cũng định mai vào thăm
-À…mà nằm ở bệnh viện nào thế?
-WSHP
-Uhm, tớ có việc nên về sớm nhé!
-Có việc gì thế? Quán đông thế mà cậu bỏ tớ đi à
-Hì…thông cảm nhé…bye bye
-Thiên Du!!!....Cái cậu này hôm nay sao thế nhỉ? – Quốc Lâm ngán ngẫm lắc đầu
Tại bệnh viện WSHP
-Cậu về đi cũng trễ rồi, cám ơn cậu nhiều lắm! – Nó và Hoàng đang ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện
-Uhm vậy cậu nhớ nghỉ sớm nhé! Tớ về mai tớ vào
-Hì không cần đâu, mai cậu xin giúp tớ nghỉ một ngày nha!
-Uhm tớ biết mà
-Thôi cậu về đi, tớ vào trong nha!
-Uhm bye cậu
-Bye bye
Hoàng ra về, nó chuẩn bị rời khỏi ghế đá thì hắn đi đến
-Ủa anh Duy, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên
-Anh nghe nó bác nằm viện nên vào thăm. Bác khoẻ chưa em?
-Dạ, cám ơn anh! Mẹ em đỡ nhiều rồi, bà mới chợp mắt được một lát. Anh đi theo em
-Uhm
Nó dẫn hắn vào trong phòng mà mẹ nó đang nằm, thấy bà vẫn còn say giấc hắn không muốn làm bà tỉnh giấc nên đành bảo nó ra ngoài. Ngồi xuống chiếc ghế đá, hắn đưa một mẫu bánh bông lan cho nó
-Em ăn đi
-Cám ơn anh! Bánh này anh làm hả?
-Uhm…mà mẹ em, bác ấy….
-Mẹ em bị bệnh tim…bác sĩ nói bà có thể…hức..hức…
Nó xúc động, hắn bối rối không biết làm gì trước giờ có bao giờ hắn gặp tình cảnh này, hắn choàng tay vỗ nhẹ trên vai nó an ủi.
-Không sao đâu…em đừng khóc, bác sẽ khoẻ mà!
-Em cũng muốn tin như thế nhưng mà…bệnh tình của mẹ em em biết chứ! Nhưng mà em không cam tâm…
-………
-Tại sao ông trời bắt em phải xa mẹ trong khi em chỉ được gặp mẹ trong 7 năm gần đây thôi! – Nước mắt nó giàn giụa ướt đẫm khuôn mặt
-….
-Em đúng là ngôi sao xấu mà! Những người quan tâm em đều bỏ em mà đi cả…
-Sao em lại…
-Đúng như vậy mà…Ba mất khi em vừa lên 4, em được nhận nuôi ở nhà trẻ mồ côi, ở đó có má hai, má năm và cả anh Di rất thương em….
-Nhà…nhà…trẻ…
-Uhm….rồi anh Di tìm được gia đình của mình, anh Di cũng bỏ em mà đi…
-Không…a…
-Một năm sau đó thì…cả nhà trẻ bị hoả hoạn tất cả mọi người…hức hức….má hai, má năm…em còn sống sót là nhờ má năm lấy thân mình bế em ra khỏi, sau đó má năm cũng….
Nó khóc to hơn, đôi môi hắn bấm bấy không thành tiếng. Hắn nhận ra rồi, hắn đã nhận ra nó là ai….
-Rồi sau đó, làm sao em gặp lại mẹ?
-Em được đưa vào trong bệnh viện, sau đó được đưa đến nhà trẻ khác…không bao lâu sao thì em hay tin đã tìm được mẹ. Lúc đó em vui lắm…
-…….
-Nhưng tại sao….ông trời nhẫn tâm với em quá!!!
-Em…đừng khóc….không sao không sao mà. Sẽ có cách giải quyết thôi
Nó ngồi dậy, lấy tay lau đi nước mắt nhìn hắn
-Cám ơn anh đã an ủi em. Không biết vì sao gặp anh em cảm thấy rất an tâm
-Con bé ngốc! Thôi ăn bánh đi rồi vào nghỉ, mẹ em không sao đâu. Mai em phải đến trường đấy!
-Em xin nghỉ rồi….
-Này! Mẹ em không thích thế đâu nhé!
-Sao anh biết…làm như anh là mẹ em không bằng – Nó hết khóc, lại bắt đầu trở lại đanh đá
-Trúc Nhi, cậu ấy nói đúng….
-Kìa mẹ…sao mẹ lại ra đây – Nó và hắn đứng dậy đỡ bà
-Bác ngồi đây đi ạ
-Cậu là?
-Dạ, con là Khắc Duy
-Anh ấy là đầu bếp mới trong quán con làm đó mẹ, anh ấy làm bánh rất ngon – Nó nỡ một nụ cười tươi rói
-Vậy à – Bà nhìn hắn miễm cười
-Bác đừng nghe bé Nhi nói, không phải thế đâu ạ - Hắn ngượng ngịu
-Hihi con nói thiệt đó, mẹ không tin thì thử xem bánh này anh ấy làm đó mẹ
Bà miễm cười lắc đầu, sao cái tính trẻ con của nó không thể nào sửa được kia chứ
-Thôi được rồi mẹ tin mà
-Hì hì anh ấy làm bánh tuyệt thật chỉ mỗi tội….haizz – Nó thở dài lắc đầu, hắn và mẹ nó nhìn nó khó hiểu – Anh ấy “đẹp” muốn chết người luôn haha
-Con bé này – Mẹ nó đẩy cái đầu tinh nghịch của nó sang một bên, nó nhìn hắn cười hì hì – Mà mai con không được nghỉ học nghe chưa? Mẹ khoẻ mẹ không sao hết…
-Dạ…con biết rồi
-Thôi bác vào nghỉ sớm đi ạ, cũng trễ rồi….thức khuya quá cũng không tốt
-Uhm, bác cám ơn con!
Hắn và nó đỡ bà vào trong nằm nghỉ. Hắn chào bà rồi ra về, nó tiễn hắn một đoạn
-Thôi em vào trong đi, anh về đây
-Cám ơn anh!
-Anh có làm gì đâu mà cảm ơn anh
-Vì anh đã lắng nghe em hì mà lúc nãy em nói chuyện với mẹ, cố tình chọc mẹ vui thôi, anh đừng buồn em nha!
-Anh biết….anh cũng thấy em nói rất đúng mà hì
-È…hì hì….thôi anh về nha!
-Uhm, em vào với bác đi
-Dạ
Nó chạy nhanh vào trong, hắn nhìn theo mà trong đầu bao nhiều suy nghĩ vây quanh
-Cuối cùng cũng tìm được em, con bé ngốc!
Hắn nỡ một nụ cười nhẹ rồi ra xe đi thẳng về nhà với nụ cườãi trên môi.
-Hoàng! Cậu đến khi nào thế? – Nó miễm cười – Mà mẹ tớ đâu rồi?...Mẹ ơi, con về rồi nè
-Bác…đang nằm trong…bệnh viện
Ầm…nó thả luôn chiếc xe đạp xuống
-Cậu…cậu vừa nói gì? Mẹ mình…sao lại…ở đâu…chuyện gì thế… - Nó quýnh quán, vừa hỏi vừa khóc
-Mình đưa cậu đi
Hoàng kéo tay nó ra thẳng chiếc xe của mình rồi đi ngay đến bệnh viện, vừa đi Hoàng vừa kể lại mọi chuyện cho nó nghe. Nó hiểu mẹ nó đang trong tình trạng như thế nào…giờ nó chỉ muốn đến thật nhanh bệnh viện, đến nhìn thấy mẹ nó….
-Cậu đừng khóc nữa, bác không sao rồi…cậu vào trong đi
Nó gật đầu, bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt nó nhoè đi khi nhìn thấy người mẹ đang nằm đó, xung quanh là dây nhợ chằng chịt vây lấy, nó ngồi kế bên bà nắm lấy bàn tay bà mà thúc thích
-Con gái của mẹ đây mẹ ơi! Mau mở mắt ra nhìn con đi mẹ
-Trúc Nhi, cậu đừng như thế…bác sĩ đã bảo mẹ cậu tạm thời không sao rồi mà
-Cám ơn cậu, nếu không có cậu thì mẹ tớ…. – Nó lại khóc
-Không có gì mà, cậu đừng như thế nữa…
Trở lại lúc sáng, khi nó vừa bước ra khỏi nhà mẹ nó vẫn còn vui cười với nó. Nhưng một lúc sao thì tim bà lại đập nhanh, hơi thở trở nên khó khăn hơn, bà đang với tay lấy lọ thuốc thì ngã ra sàn nhà, bất tỉnh.
-Nhi ơi! Cậu có nhà không mở cửa cho tớ với – Hoàng gọi to
-Nhi ơi!
Cảm thấy lạ, tại sao trong nhà cửa vẫn mở nhưng gọi mãi vẫn không nghe tiếng ai trả lời, Hoàng bước xuống xe đẩy cổng nhỏ bước vào nhà
-Trúc Nhi, cậu có nhà kh....B…bác…bác sao vậy nè…bác…
Hoàng gọi ngay xe cấp cứu đưa mẹ của nó đến bệnh viện, sao khi biết được mẹ nó đã qua cơn nguy kịch Hoàng về nhà nó…chờ đợi.
-Hoàng, cậu xin anh Quốc Lâm giúp tớ nghỉ hôm nay nhé!
-Uh…cậu ở đây để tớ đi mua gì ăn, từ trưa giờ cậu đã ăn gì đâu
-Cám ơn cậu
Hắn ở nhà chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, hắn cho chị Sam nghỉ buổi chiều, chị Sam cũng không hiểu những hành động kỳ quặc của hắn trong mấy ngày qua là như thế nào? Tại sao hắn lại bày trò đủ thứ để chọc phá nó, những hành động từ trước đến giờ…chưa từng xảy ra. Hắn để chị Sam nghỉ vì hắn muốn bắt nó vào bếp…nhưng hỡi ơi! Hắn chờ hoài, đợi mãi mà chẳng thấy nó đến, cái bụng của hắn thì cũng đói meo, hắn trở nên bực bội, lấy xe đi thẳng đến “Smile”.
-Sao cậu đến sớm thế? – Quốc Lâm miễm cười chào đón nhưng nhìn thấy gương mặt hầm hầm của hắn bước vào Quốc Lâm cũng thôi không hỏi nữa
-Cậu ăn gì chưa?
-Sao hả?
-Tớ hỏi cậu ăn gì chưa?
-Chưa? Nhưng sao…
-Vậy cậu vào làm cái gì cùng ăn
-Gì? À…Uhm…cậu đợi tớ một lát – Quốc Lâm gãi đầu, cười khổ chẳng hiểu gì cả
Một lúc sao Quốc Lâm mang hai đĩa mì xào ra, đặt trên bàn, ánh mắt nhìn hắn khó hiểu
-Cậu không sao đấy chứ?
-Xong rồi à, ăn thôi
-Này….cậu ổn chứ? – Quốc Lâm lấy tay sờ trên trán hắn
-Cậu làm gì thế? Ăn đi, tớ có gì đâu mà ổn với chả không?
-Nhưng sao hôm nay trông cậu khó hiểu thật đấy
-Gì mà khó hiểu? – Hắn đã xơi xong đĩa mì xào, tay đang cầm khăn lau miệng
-Không giống cậu tí nào – Quốc Lâm vẫn còn đang từ từ thưởng thức
-Tớ vẫn thế thôi. À mấy giờ Smile mở cửa thế?
-5h…nhưng sao cậu đến sớm thế? À…hì hì trông bộ dạng hôm nay được đấy, hôm nay sẽ đông khách hơn hôm qua cho xem
-Cậu đừng có mà ăn dưa bỡ, tớ đi thay đồ đây
Hắn cốc vào đầu Quốc Lâm một cái rồi ra xe lấy quần áo, Quốc Lâm chỉ biết xoa xoa cái đầu
-Không biết cậu đang nghĩ gì nữa, Thiên Du! – Quốc Lâm tiếp tục thưởng thức đĩa mì xào
Hắn lây huây trong bếp nói là vào làm chứ thực chất cũng có người làm rồi hắn chỉ làm những gì hắn thấy thích thôi. 7h quán lúc này đã đông khách nhưng sao vẫn chưa thấy nó đến, hắn muốn xem nó to gan đến cỡ nào mà cả lời nói của hắn nó dám để ngoài tay, hắn chờ đợi nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
-Quốc Lâm
-Sao hả? Cậu gọi tớ có việc gì không?
-Con bé Trúc Nhi sao hôm nay không đi làm?
-Hehe nhớ người ta rồi hả?
-Tầm phào, tớ không thấy nên hỏi thế thôi!
-Mẹ của Trúc Nhi đang nằm viện nên con bé xin nghỉ, tớ cũng định mai vào thăm
-À…mà nằm ở bệnh viện nào thế?
-WSHP
-Uhm, tớ có việc nên về sớm nhé!
-Có việc gì thế? Quán đông thế mà cậu bỏ tớ đi à
-Hì…thông cảm nhé…bye bye
-Thiên Du!!!....Cái cậu này hôm nay sao thế nhỉ? – Quốc Lâm ngán ngẫm lắc đầu
Tại bệnh viện WSHP
-Cậu về đi cũng trễ rồi, cám ơn cậu nhiều lắm! – Nó và Hoàng đang ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện
-Uhm vậy cậu nhớ nghỉ sớm nhé! Tớ về mai tớ vào
-Hì không cần đâu, mai cậu xin giúp tớ nghỉ một ngày nha!
-Uhm tớ biết mà
-Thôi cậu về đi, tớ vào trong nha!
-Uhm bye cậu
-Bye bye
Hoàng ra về, nó chuẩn bị rời khỏi ghế đá thì hắn đi đến
-Ủa anh Duy, sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên
-Anh nghe nó bác nằm viện nên vào thăm. Bác khoẻ chưa em?
-Dạ, cám ơn anh! Mẹ em đỡ nhiều rồi, bà mới chợp mắt được một lát. Anh đi theo em
-Uhm
Nó dẫn hắn vào trong phòng mà mẹ nó đang nằm, thấy bà vẫn còn say giấc hắn không muốn làm bà tỉnh giấc nên đành bảo nó ra ngoài. Ngồi xuống chiếc ghế đá, hắn đưa một mẫu bánh bông lan cho nó
-Em ăn đi
-Cám ơn anh! Bánh này anh làm hả?
-Uhm…mà mẹ em, bác ấy….
-Mẹ em bị bệnh tim…bác sĩ nói bà có thể…hức..hức…
Nó xúc động, hắn bối rối không biết làm gì trước giờ có bao giờ hắn gặp tình cảnh này, hắn choàng tay vỗ nhẹ trên vai nó an ủi.
-Không sao đâu…em đừng khóc, bác sẽ khoẻ mà!
-Em cũng muốn tin như thế nhưng mà…bệnh tình của mẹ em em biết chứ! Nhưng mà em không cam tâm…
-………
-Tại sao ông trời bắt em phải xa mẹ trong khi em chỉ được gặp mẹ trong 7 năm gần đây thôi! – Nước mắt nó giàn giụa ướt đẫm khuôn mặt
-….
-Em đúng là ngôi sao xấu mà! Những người quan tâm em đều bỏ em mà đi cả…
-Sao em lại…
-Đúng như vậy mà…Ba mất khi em vừa lên 4, em được nhận nuôi ở nhà trẻ mồ côi, ở đó có má hai, má năm và cả anh Di rất thương em….
-Nhà…nhà…trẻ…
-Uhm….rồi anh Di tìm được gia đình của mình, anh Di cũng bỏ em mà đi…
-Không…a…
-Một năm sau đó thì…cả nhà trẻ bị hoả hoạn tất cả mọi người…hức hức….má hai, má năm…em còn sống sót là nhờ má năm lấy thân mình bế em ra khỏi, sau đó má năm cũng….
Nó khóc to hơn, đôi môi hắn bấm bấy không thành tiếng. Hắn nhận ra rồi, hắn đã nhận ra nó là ai….
-Rồi sau đó, làm sao em gặp lại mẹ?
-Em được đưa vào trong bệnh viện, sau đó được đưa đến nhà trẻ khác…không bao lâu sao thì em hay tin đã tìm được mẹ. Lúc đó em vui lắm…
-…….
-Nhưng tại sao….ông trời nhẫn tâm với em quá!!!
-Em…đừng khóc….không sao không sao mà. Sẽ có cách giải quyết thôi
Nó ngồi dậy, lấy tay lau đi nước mắt nhìn hắn
-Cám ơn anh đã an ủi em. Không biết vì sao gặp anh em cảm thấy rất an tâm
-Con bé ngốc! Thôi ăn bánh đi rồi vào nghỉ, mẹ em không sao đâu. Mai em phải đến trường đấy!
-Em xin nghỉ rồi….
-Này! Mẹ em không thích thế đâu nhé!
-Sao anh biết…làm như anh là mẹ em không bằng – Nó hết khóc, lại bắt đầu trở lại đanh đá
-Trúc Nhi, cậu ấy nói đúng….
-Kìa mẹ…sao mẹ lại ra đây – Nó và hắn đứng dậy đỡ bà
-Bác ngồi đây đi ạ
-Cậu là?
-Dạ, con là Khắc Duy
-Anh ấy là đầu bếp mới trong quán con làm đó mẹ, anh ấy làm bánh rất ngon – Nó nỡ một nụ cười tươi rói
-Vậy à – Bà nhìn hắn miễm cười
-Bác đừng nghe bé Nhi nói, không phải thế đâu ạ - Hắn ngượng ngịu
-Hihi con nói thiệt đó, mẹ không tin thì thử xem bánh này anh ấy làm đó mẹ
Bà miễm cười lắc đầu, sao cái tính trẻ con của nó không thể nào sửa được kia chứ
-Thôi được rồi mẹ tin mà
-Hì hì anh ấy làm bánh tuyệt thật chỉ mỗi tội….haizz – Nó thở dài lắc đầu, hắn và mẹ nó nhìn nó khó hiểu – Anh ấy “đẹp” muốn chết người luôn haha
-Con bé này – Mẹ nó đẩy cái đầu tinh nghịch của nó sang một bên, nó nhìn hắn cười hì hì – Mà mai con không được nghỉ học nghe chưa? Mẹ khoẻ mẹ không sao hết…
-Dạ…con biết rồi
-Thôi bác vào nghỉ sớm đi ạ, cũng trễ rồi….thức khuya quá cũng không tốt
-Uhm, bác cám ơn con!
Hắn và nó đỡ bà vào trong nằm nghỉ. Hắn chào bà rồi ra về, nó tiễn hắn một đoạn
-Thôi em vào trong đi, anh về đây
-Cám ơn anh!
-Anh có làm gì đâu mà cảm ơn anh
-Vì anh đã lắng nghe em hì mà lúc nãy em nói chuyện với mẹ, cố tình chọc mẹ vui thôi, anh đừng buồn em nha!
-Anh biết….anh cũng thấy em nói rất đúng mà hì
-È…hì hì….thôi anh về nha!
-Uhm, em vào với bác đi
-Dạ
Nó chạy nhanh vào trong, hắn nhìn theo mà trong đầu bao nhiều suy nghĩ vây quanh
-Cuối cùng cũng tìm được em, con bé ngốc!
Hắn nỡ một nụ cười nhẹ rồi ra xe đi thẳng về nhà với nụ cườãi trên môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.