Chương 12:
Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu
17/07/2024
Nói đến mức này, tất nhiên cũng không cần phải miễn cưỡng nữa, dù sao cũng chỉ là một lần bạn học tụ họp, cũng không phải thật sự không thể không tham gia.
Vệ Ngưng Nhiên vốn còn muốn hoàn thành lời nói dối cuối tuần về Đồng Thành một chuyến, kết quả ba mẹ nói cuối tuần không ở nhà, cô chỉ có thể tiếp tục đợi ở Án Thành.
Buổi sáng thứ bảy cô bị tiếng chuông điện thoại của Vệ Du Nhiên đánh thức, hiếm khi được nghỉ cuối tuần, mới sáng sớm đã tìm tới xin cơm rồi.
"Không phải chứ? Chị không làm cơm sao?" Nhìn phòng bếp trống rỗng, Vệ Du Nhiên kêu rên một trận, "Em mới hoàn thành nhiệm vụ, còn muốn tới nhà chị kiếm ăn, chị thế mà lại càng ngày càng lười, cơm cũng không nấu?"
Vệ Ngưng Nhiên lườm cậu ấy một cái: "Ai bảo em không nói trước?"
Sau đó hai chị em cứ như vậy ăn đồ ăn bên ngoài rồi đi ngủ, đợi đến lúc Vệ Du Thiên thúc dậy, cũng đã gần đến chạng vạng tối.
"Chị, em không muốn ăn thức ăn bên ngoài nữa, chị mua thức ăn về nấu cho em đi."
"Hả? Lúc cần cầu xin mới gọi là chị? Bình thường sao lại không ngừng gọi đại danh?"
"Em sinh sau chị có mấy phút, kêu tên chị thì làm sao? Đều do chị quá mạnh mẽ đòi ra trước, nếu không em chính là anh."
Vệ Ngưng Nhiên không nói, bảo cậu ấy đi đổi giày: "Mua thức ăn cũng được, nhưng em phải làm chân sai vặt."
Hai người đến một siêu thị lớn ở gần đó, cuối tuần siêu thị có quá nhiều người, chỗ đậu không đủ,cô liền dừng xe ở hầm đậu xe của cửa hàng tổng hợp ở bên cạnh.
Vệ Du Nhiên giống như bị bỏ đói mấy năm, bắt đầu mua nguyên liệu nấu ăn rất khoa trường, tùy tiện lượn một vòng ở trong siêu thị, lúc đi ra tay đã xách hai cái túi lớn.
"Chị rất bực mình, ngày nào em cũng ăn nhiều như thế, sao lại không mập lên chứ?”
"Ngày nào cũng vận động đầy đủ, ăn nhiều đi nữa cũng bị tiêu hao hết, có thể mập mới là lạ. Ngược lại là chị, nên tập thể dục nhiều vào, ngay cả cái túi nhẹ nhất trên tay em chị cũng không cầm được."
"Ai nói chị không cầm được?" Vệ Ngưng Nhiên không phục lấy túi bên tay phải của cậu ấy, động tác cậu ấy dứt khoát lập tức giơ lên thật cao, đắc ý nhìn cô, "Chị ngay cả cướp cũng không có bản lĩnh đoạt lấy, còn muốn so với em sao?"
Đây không phải là ỷ vào thân hình cao một mét tám của mình mà bắt nạt cô hay sao? Vệ Ngưng Nhiên nhón chân lên muốn cướp nữa, kết quả tay áo sơ mi của cậu ta tuột xuống lộ ra một vết thương dài.
Vệ Ngưng Nhiên vốn còn muốn hoàn thành lời nói dối cuối tuần về Đồng Thành một chuyến, kết quả ba mẹ nói cuối tuần không ở nhà, cô chỉ có thể tiếp tục đợi ở Án Thành.
Buổi sáng thứ bảy cô bị tiếng chuông điện thoại của Vệ Du Nhiên đánh thức, hiếm khi được nghỉ cuối tuần, mới sáng sớm đã tìm tới xin cơm rồi.
"Không phải chứ? Chị không làm cơm sao?" Nhìn phòng bếp trống rỗng, Vệ Du Nhiên kêu rên một trận, "Em mới hoàn thành nhiệm vụ, còn muốn tới nhà chị kiếm ăn, chị thế mà lại càng ngày càng lười, cơm cũng không nấu?"
Vệ Ngưng Nhiên lườm cậu ấy một cái: "Ai bảo em không nói trước?"
Sau đó hai chị em cứ như vậy ăn đồ ăn bên ngoài rồi đi ngủ, đợi đến lúc Vệ Du Thiên thúc dậy, cũng đã gần đến chạng vạng tối.
"Chị, em không muốn ăn thức ăn bên ngoài nữa, chị mua thức ăn về nấu cho em đi."
"Hả? Lúc cần cầu xin mới gọi là chị? Bình thường sao lại không ngừng gọi đại danh?"
"Em sinh sau chị có mấy phút, kêu tên chị thì làm sao? Đều do chị quá mạnh mẽ đòi ra trước, nếu không em chính là anh."
Vệ Ngưng Nhiên không nói, bảo cậu ấy đi đổi giày: "Mua thức ăn cũng được, nhưng em phải làm chân sai vặt."
Hai người đến một siêu thị lớn ở gần đó, cuối tuần siêu thị có quá nhiều người, chỗ đậu không đủ,cô liền dừng xe ở hầm đậu xe của cửa hàng tổng hợp ở bên cạnh.
Vệ Du Nhiên giống như bị bỏ đói mấy năm, bắt đầu mua nguyên liệu nấu ăn rất khoa trường, tùy tiện lượn một vòng ở trong siêu thị, lúc đi ra tay đã xách hai cái túi lớn.
"Chị rất bực mình, ngày nào em cũng ăn nhiều như thế, sao lại không mập lên chứ?”
"Ngày nào cũng vận động đầy đủ, ăn nhiều đi nữa cũng bị tiêu hao hết, có thể mập mới là lạ. Ngược lại là chị, nên tập thể dục nhiều vào, ngay cả cái túi nhẹ nhất trên tay em chị cũng không cầm được."
"Ai nói chị không cầm được?" Vệ Ngưng Nhiên không phục lấy túi bên tay phải của cậu ấy, động tác cậu ấy dứt khoát lập tức giơ lên thật cao, đắc ý nhìn cô, "Chị ngay cả cướp cũng không có bản lĩnh đoạt lấy, còn muốn so với em sao?"
Đây không phải là ỷ vào thân hình cao một mét tám của mình mà bắt nạt cô hay sao? Vệ Ngưng Nhiên nhón chân lên muốn cướp nữa, kết quả tay áo sơ mi của cậu ta tuột xuống lộ ra một vết thương dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.