Chương 13: Tiểu bá vương
Ngọc Vô Tư
09/08/2023
"Cậu làm gì thế, làm tớ giật cả mình à". Bảo Châu ai oán kêu lên khi xác nhận được người động thủ với mình là ai "Chả phải nói tối mới về sao, sao giờ lại có mặt ở đây rồi."
An Lam nghiêng người nắm lấy tay Nhật Hạ kéo về phía mình "Vốn định là tối mới về đấy nhưng giữa chừng lại thấy không yên tâm khi giao Nhật Hạ cho cậu"
"Sao lại không yên tâm, tớ rất đáng tin đó có được không" Bảo Châu bất bình lên tiếng "Nhật Hạ, nói một câu công bằng nào"
Nhật Hạ:"..."
Ta vô tội, ta không biết gì cả, các người cãi nhau cớ sao lại lôi ta vào, ta làm lỗi lầm gì...
Reng reng reng.
Giờ nghỉ đã hết.
"Giờ nghỉ lao hết rồi, lo đi làm nhiệm vụ của cậu đi". An Lam vuốt ve mái tóc xám khói bồng bền của Nhật Hạ lên tiếng nhắc nhở.
"Không cần cậu nhắc đâu, đi thôi nào Nhật Hạ". Bảo Châu chìa tay mình ra ý định dẫn Nhật Hạ đi đến chỗ huấn luyện tiếp theo.
"Không cần để Nhật Hạ ở đây với tớ". An Lam ngăn cản.
"Cậu có ý gì với Nhật Hạ à, sao cứ thích ở riêng với nhóc con này thế"
"Lại là nhóc con, ta là người lớn, ta sắp 18 tuổi rồi". Nhật Hạ chu môi nhỏ giọng phản bác ai dè An Lam thính tai nghe thấy.
Cô bật cười cúi người xuống nhấc bổng Nhật Hạ lên ẳm cô nàng về ghế rồi
"Ừ, em là người lớn không còn là trẻ con nữa, được chưa". Giọng cười mang vẻ trêu chọc nhưng ánh mắt lẫn giọng nói lại vô cùng ôn nhu và cưng chiều.
"Nhưng người lớn sao lại vô ý đến vậy, dây giầy sứt ra rồi lỡ đi vấp phải thì sao". Không nói không rằng, An Lam một thân cao quý hạ người xuống thắt lại dây giầy cho Nhật Hạ.
"Không cần, em tự làm được" Nhật Hạ cúi xuống nắm cổ tay An Lam lại.
"Yên nào". An Lam gỡ tay Nhật Hạ ra và buộc dây lại cho cô.
Bảo Châu ngây người ra sao khi chứng kiến cảnh tượng có một không hai này,điện thoại cô đâu rồi đưa đây để cô quay lại
Gì thế này, cô có nhìn lầm không.
Đây thật sự là An Lam bạn cô ư, người chị em tốt nhất của cô đây ư. Một người có thân phận cao quý lại cao ngạo như An Lam lại hạ cái tôi xuống để thắt lại dây giày cho một đứa nhóc mới quen chưa được một tuần trong khi cô làm bạn với An Lam hơn mười mấy năm nay đôi khi Bảo Châu cô xin đi nhờ xe một chút còn không được.
Thật là bất công, ta hận mi tên An Lam đáng ghét kia.
Cô có nên bái Nhật Hạ làm sư phụ của không, hẳn là nên nha. Đứa trẻ này làm bằng cách nào lại có thể thu phục được một người yêu nghiệt như An Lam chứ.
Hay là...
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Bảo Châu, nhưng cô nhanh chóng gạt đi mất, hẳn là không phải vậy đâu.
Cô cần chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình mau đi khỏi chỗ này thôi không là lát nữa cô sẽ bị bệnh tiểu đường luôn quá.
"Lần sao phải cẩn thận hơn đấy". An Lam ngước lên nhìn Nhật Hạ vừa hay cũng bắt gặp được Nhật Hạ đang thất thần nhìn mình.
Cô khẽ mỉm cười
"Sao thế?". An Lam nựng má Nhật Hạ, càng nựng càng thích, muốn cắn một cái ghê
"Sao chị lại đối xử tốt với tôi?".
Câu hỏi của Nhật Hạ khiến An Lam đang mải mê chiếc má của cô nàng chợt khựng lại.
....
Cô không biết...
Chính cô, đại tiểu thư của An gia lại nhiều lần nhẫn nhịn với một người ngoài như Nhật Hạ.
Đôi lúc, cô cũng tự hỏi chính bản thân của mình một câu hỏi tương tự như thế. Nhưng cô nào có câu trả lời.
"Nếu chị đối xử tốt với tôi chỉ vì tôi là người của Nhật gia thì không cần thiết đâu."
Sắc mặt An Lam đột nhiên nghiêm lại.
"Tôi đối xử tốt với em không phải em là con nhà gia thế"
"Thế thì tại sao?"
"Chẳng phải tôi đã từng nói là tôi muốn làm bạn với em sao, nếu đã là bạn rồi thì đối xử tốt với em cũng cần có lí do nữa sao". An Lam không nhanh không chậm, thanh âm ôn nhuận giải thích.
Cả hai im lặng ngắm nhìn trời mây một lúc thì An Lam lên tiếng hỏi thăm.
"Nhật Hạ, sao em lại đăng ký tham gia khóa huấn luyện này?". Với tính cách của Nhật Hạ thì nơi như An Bảo Đường đây hẳn là nằm đầu danh sách đen của cô nàng.
"Em không có đăng ký, là ông nội ép em đi"
Vốn ban đầu đã thuyết phục được ông cho ở nhà rồi vậy mà người chú đáng kính của cô ngồi kế bên cứ bép xép, lải nhải mải nào là: Đi đến đó sẽ tốt cho con rồi nào là sẽ kết thêm được nhiều người bạn rồi biết đâu vô tình người bạn đời con cũng ở đó thì sao.
Sao chăng gì chứ bạn đời đâu không thấy mà chỉ thấy con đường của hai tháng tới mù mịt vô cùng.
Tất cả điều tại chú, con nguyền rủa chú suốt đời không lấy được vợ cho biết mặt.
"Có phải ở nhà em phá lắm có đúng không hả, tiểu bá vương". An Lam trêu cô "Chắc do em nghịch lắm nên mới bị ông cho vào đây để rèn luyện lại kỉ luật"
"Không có phá người ta rất ngoan đó có được không chỉ là do ông thấy cơ thế em yếu quá nên mới đưa vào đây để rèn luyện lại sức khỏe"
"Thế rèn hổm giờ có thấy cơ thể khỏe lên chưa"
"Thấy mệt thêm thì đúng hơn"
An Lam bật cười khúc khích, những lúc căng thẳng nên đi tìm Nhật Hạ để nói chuyện đảm bảo sao khi nói chuyện xong tinh thần sẽ sảng khoái lên ngay lập tức.
"Thế bắt đầu từ hôm sau tôi sẽ huấn luyện riêng cho em nhé đảm bảo sức khỏe em sẽ hồi phục lại rất nhanh hay là em muốn bắt đầu ngay lúc này luôn".
"Không cần đâu, chị hẳn là còn rất nhiều việc em nào dám làm phiền chị đến thế, chị không cần phải biệt đãi em đến thế đâu, em chợt nhớ ra là lúc nãy có hẹn đi tập với Du Linh, đi trước đây". Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
An Lam nhìn theo bóng lưng của Nhật Hạ nhịn không được liền bật cười. sợ cô đến vậy sao.
Nhưng còn vết thương ở chân Nhật Hạ hôm nay sao rồi lúc nãy mải mê chơi đùa quá quên mất chuyện chính, vết thương mới đến như vậy chạy sẽ ra máu mất. Thế là An Lam vội đứng dậy đi theo hướng của Nhật Hạ chạy đi.
___________________________
Hù chết cô rồi. Nhật Hạ chạy như muốn thụt mạng vậy lâu lâu còn liếc liếc ra sau coi An Lam có đuổi theo không.
An Lam mà huấn luyện riêng cho cô chắc cô đi gặp ông bà sớm quá. Tránh xa con người có ý đồ bất chính đó với cô càng xa càng tốt.
"Nhật Hạ"
Giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô, gì chứ đuổi theo nhanh vậy sao, An Lam là người hay là ma thế ít nhất cũng để cô thở tí chứ.
Ủa mà khoan, giọng nói này hình như không phải của An Lam, giọng An Lam đâu có chua đến thế nhớ là ngọt lắm mà.
Để xác nhận sự thật cô quay ra sao thì thấy đám người của Tiêu Hà Tâm đang hùng hồn đến chỗ cô.
"Hóa ra là mày ở đây, làm tao đi kiếm từ nãy đến giờ". Khiết Băng lên tiếng.
"Các ngươi muốn gì?". Nhật Hạ một thân không chút run sợ, hất mặt kiêu ngạo hỏi lại.
An Lam nghiêng người nắm lấy tay Nhật Hạ kéo về phía mình "Vốn định là tối mới về đấy nhưng giữa chừng lại thấy không yên tâm khi giao Nhật Hạ cho cậu"
"Sao lại không yên tâm, tớ rất đáng tin đó có được không" Bảo Châu bất bình lên tiếng "Nhật Hạ, nói một câu công bằng nào"
Nhật Hạ:"..."
Ta vô tội, ta không biết gì cả, các người cãi nhau cớ sao lại lôi ta vào, ta làm lỗi lầm gì...
Reng reng reng.
Giờ nghỉ đã hết.
"Giờ nghỉ lao hết rồi, lo đi làm nhiệm vụ của cậu đi". An Lam vuốt ve mái tóc xám khói bồng bền của Nhật Hạ lên tiếng nhắc nhở.
"Không cần cậu nhắc đâu, đi thôi nào Nhật Hạ". Bảo Châu chìa tay mình ra ý định dẫn Nhật Hạ đi đến chỗ huấn luyện tiếp theo.
"Không cần để Nhật Hạ ở đây với tớ". An Lam ngăn cản.
"Cậu có ý gì với Nhật Hạ à, sao cứ thích ở riêng với nhóc con này thế"
"Lại là nhóc con, ta là người lớn, ta sắp 18 tuổi rồi". Nhật Hạ chu môi nhỏ giọng phản bác ai dè An Lam thính tai nghe thấy.
Cô bật cười cúi người xuống nhấc bổng Nhật Hạ lên ẳm cô nàng về ghế rồi
"Ừ, em là người lớn không còn là trẻ con nữa, được chưa". Giọng cười mang vẻ trêu chọc nhưng ánh mắt lẫn giọng nói lại vô cùng ôn nhu và cưng chiều.
"Nhưng người lớn sao lại vô ý đến vậy, dây giầy sứt ra rồi lỡ đi vấp phải thì sao". Không nói không rằng, An Lam một thân cao quý hạ người xuống thắt lại dây giầy cho Nhật Hạ.
"Không cần, em tự làm được" Nhật Hạ cúi xuống nắm cổ tay An Lam lại.
"Yên nào". An Lam gỡ tay Nhật Hạ ra và buộc dây lại cho cô.
Bảo Châu ngây người ra sao khi chứng kiến cảnh tượng có một không hai này,điện thoại cô đâu rồi đưa đây để cô quay lại
Gì thế này, cô có nhìn lầm không.
Đây thật sự là An Lam bạn cô ư, người chị em tốt nhất của cô đây ư. Một người có thân phận cao quý lại cao ngạo như An Lam lại hạ cái tôi xuống để thắt lại dây giày cho một đứa nhóc mới quen chưa được một tuần trong khi cô làm bạn với An Lam hơn mười mấy năm nay đôi khi Bảo Châu cô xin đi nhờ xe một chút còn không được.
Thật là bất công, ta hận mi tên An Lam đáng ghét kia.
Cô có nên bái Nhật Hạ làm sư phụ của không, hẳn là nên nha. Đứa trẻ này làm bằng cách nào lại có thể thu phục được một người yêu nghiệt như An Lam chứ.
Hay là...
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu của Bảo Châu, nhưng cô nhanh chóng gạt đi mất, hẳn là không phải vậy đâu.
Cô cần chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình mau đi khỏi chỗ này thôi không là lát nữa cô sẽ bị bệnh tiểu đường luôn quá.
"Lần sao phải cẩn thận hơn đấy". An Lam ngước lên nhìn Nhật Hạ vừa hay cũng bắt gặp được Nhật Hạ đang thất thần nhìn mình.
Cô khẽ mỉm cười
"Sao thế?". An Lam nựng má Nhật Hạ, càng nựng càng thích, muốn cắn một cái ghê
"Sao chị lại đối xử tốt với tôi?".
Câu hỏi của Nhật Hạ khiến An Lam đang mải mê chiếc má của cô nàng chợt khựng lại.
....
Cô không biết...
Chính cô, đại tiểu thư của An gia lại nhiều lần nhẫn nhịn với một người ngoài như Nhật Hạ.
Đôi lúc, cô cũng tự hỏi chính bản thân của mình một câu hỏi tương tự như thế. Nhưng cô nào có câu trả lời.
"Nếu chị đối xử tốt với tôi chỉ vì tôi là người của Nhật gia thì không cần thiết đâu."
Sắc mặt An Lam đột nhiên nghiêm lại.
"Tôi đối xử tốt với em không phải em là con nhà gia thế"
"Thế thì tại sao?"
"Chẳng phải tôi đã từng nói là tôi muốn làm bạn với em sao, nếu đã là bạn rồi thì đối xử tốt với em cũng cần có lí do nữa sao". An Lam không nhanh không chậm, thanh âm ôn nhuận giải thích.
Cả hai im lặng ngắm nhìn trời mây một lúc thì An Lam lên tiếng hỏi thăm.
"Nhật Hạ, sao em lại đăng ký tham gia khóa huấn luyện này?". Với tính cách của Nhật Hạ thì nơi như An Bảo Đường đây hẳn là nằm đầu danh sách đen của cô nàng.
"Em không có đăng ký, là ông nội ép em đi"
Vốn ban đầu đã thuyết phục được ông cho ở nhà rồi vậy mà người chú đáng kính của cô ngồi kế bên cứ bép xép, lải nhải mải nào là: Đi đến đó sẽ tốt cho con rồi nào là sẽ kết thêm được nhiều người bạn rồi biết đâu vô tình người bạn đời con cũng ở đó thì sao.
Sao chăng gì chứ bạn đời đâu không thấy mà chỉ thấy con đường của hai tháng tới mù mịt vô cùng.
Tất cả điều tại chú, con nguyền rủa chú suốt đời không lấy được vợ cho biết mặt.
"Có phải ở nhà em phá lắm có đúng không hả, tiểu bá vương". An Lam trêu cô "Chắc do em nghịch lắm nên mới bị ông cho vào đây để rèn luyện lại kỉ luật"
"Không có phá người ta rất ngoan đó có được không chỉ là do ông thấy cơ thế em yếu quá nên mới đưa vào đây để rèn luyện lại sức khỏe"
"Thế rèn hổm giờ có thấy cơ thể khỏe lên chưa"
"Thấy mệt thêm thì đúng hơn"
An Lam bật cười khúc khích, những lúc căng thẳng nên đi tìm Nhật Hạ để nói chuyện đảm bảo sao khi nói chuyện xong tinh thần sẽ sảng khoái lên ngay lập tức.
"Thế bắt đầu từ hôm sau tôi sẽ huấn luyện riêng cho em nhé đảm bảo sức khỏe em sẽ hồi phục lại rất nhanh hay là em muốn bắt đầu ngay lúc này luôn".
"Không cần đâu, chị hẳn là còn rất nhiều việc em nào dám làm phiền chị đến thế, chị không cần phải biệt đãi em đến thế đâu, em chợt nhớ ra là lúc nãy có hẹn đi tập với Du Linh, đi trước đây". Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.
An Lam nhìn theo bóng lưng của Nhật Hạ nhịn không được liền bật cười. sợ cô đến vậy sao.
Nhưng còn vết thương ở chân Nhật Hạ hôm nay sao rồi lúc nãy mải mê chơi đùa quá quên mất chuyện chính, vết thương mới đến như vậy chạy sẽ ra máu mất. Thế là An Lam vội đứng dậy đi theo hướng của Nhật Hạ chạy đi.
___________________________
Hù chết cô rồi. Nhật Hạ chạy như muốn thụt mạng vậy lâu lâu còn liếc liếc ra sau coi An Lam có đuổi theo không.
An Lam mà huấn luyện riêng cho cô chắc cô đi gặp ông bà sớm quá. Tránh xa con người có ý đồ bất chính đó với cô càng xa càng tốt.
"Nhật Hạ"
Giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô, gì chứ đuổi theo nhanh vậy sao, An Lam là người hay là ma thế ít nhất cũng để cô thở tí chứ.
Ủa mà khoan, giọng nói này hình như không phải của An Lam, giọng An Lam đâu có chua đến thế nhớ là ngọt lắm mà.
Để xác nhận sự thật cô quay ra sao thì thấy đám người của Tiêu Hà Tâm đang hùng hồn đến chỗ cô.
"Hóa ra là mày ở đây, làm tao đi kiếm từ nãy đến giờ". Khiết Băng lên tiếng.
"Các ngươi muốn gì?". Nhật Hạ một thân không chút run sợ, hất mặt kiêu ngạo hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.