Chương 26
Quái Vương
18/06/2013
Trong kí ức của Quân, Linh không biết uống rượu bia, hơn nữa còn rất ghét những thứ có vị cay đắng.
“Tao tập uống sau khi Trang mất và mày bỏ đi đấy.”
Như biết đọc suy nghĩ, Linh giải thích trước khi Quân lên tiếng hỏi.
Quân mím môi, không nói thêm lời nào. Sau khi Trang mất, cô cũng bắt đầu hút thuốc.
“Tao nghe cả trường nói rồi.”
Chậm rãi nhấm nháp mồi, Linh nói với bình thản. Có vẻ như cô đã bị lây cái kiểu tỉnh bơ trước những sự việc ghê gớm của Quân.
“Vậy thì tao khỏi phải nói lại.”
Quân cũng tỉnh bơ nhún vai, nâng lon bia lên môi uống như chưa bao giờ được uống rồi bóp lon ném vô một góc phòng.
“Ngon không?”
Linh hỏi vu vơ.
“Uống mà nói không ngon mày không cho uống nữa chứ gì.”
Quân bông đùa.
“Mày bắt đầu hiểu tao rồi đấy.”
Linh cười vang.
Bia ngấm dần, Linh bắt đầu huyên thuyên kể về bữa tiệc mừng thọ, kể về những đứa cháu ngộ nghĩnh, về rất nhiều, rất nhiều thứ nữa.
Trong khi đó, Quân cũng bận rộn nhỏ dòng nến nóng hổi lên tay, đợi nó khô rồi lại bóc ra sau đó lại đốt chảy những mảnh vụn.
Ánh nến bập bùng tô đen bóng hình hai người con gái.
Cơn mưa ai oán vẫy vùng đất trời.
……..
Cùng với tiếng quát chói tai và những cái dậm chân bướng bỉnh, Linh đã thành công trong việc lôi được Quân đến trường. Xem ra việc cô xuất hiện rất đúng với mong đợi của đám sinh viên. Mọi người nhìn thấy cô đều kín đáo bịt miệng xì xào chỉ chỏ.
Trước thái độ trầm trọng hóa vấn đề của các sinh viên trong trường, Linh hào hứng gợi ý Quân đeo một tấm bảng có lời giải thích rằng không phải cô bị đá mà là cô và Thiên đồng loạt bỏ nhau cho mọi người đọc và ngừng thắc mắc.
Quân nhìn Linh cười nhăn nhở mặc dù trong lòng có chút lạ lẫm. Giờ cô mới phát hiện ra Linh đã thay đổi rất nhiều. Đã trở nên bản lĩnh và mặc kệ đời, giống như một người đã trải qua mọi sóng gió và giờ chỉ dửng dưng với mọi biến cố.
Giờ ăn trưa, mọi người trong canteen dù không ai bảo ai nhưng đều mong chờ sự xuất hiện của Quân. Họ rất muốn chứng kiến cảnh Quân – Thiên – Yến đụng nhau sẽ như thế nào. Trong một ngôi trường nằm ở một thành phố nhỏ ít thị phi thì những “vở kịch” luôn có sức hút nóng bỏng.
Thế nhưng mọi người đã hoài công vô ích. Quân không hề ló dạng trong canteen mà ngồi ở hố cát sau trường nghịch đất bằng cái bay và cái xô mượn được của bác bảo vệ.
“Mày nghĩ đây là biển hay sao mà ngồi xây lâu đài cát”
Giọng nói lanh lảnh của Linh truyền đến mỗi lúc một gần.
“Mày nhìn thế nào mà ra lâu đài cát vậy?”
Quân không ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỳ hục xúc cát bỏ vào xô.
“Này! Mày có biết bằng cái cách trời đánh nào mà con Yến với thằng Thiên thành một cặp không?”
Linh ngồi xuống bên cạnh Quân, cố tình hỏi với vẻ bông đùa.
“Đâu có phải chuyện của tao.”
Quân bình thản nói đồng thời ụp cái xô cát xuống đất sau đó cẩn thận nhấc lên.
“Thiên có nói gì với mày không?”
“Không!”
“Mày không hỏi à?”
Linh hỏi cho có, thực chất trong lòng không mấy ngạc nhiên. Cô hiểu Quân là đứa bất cần, sẽ chẳng có chuyện cô gặn hỏi hay làm rõ mọi chuyện với Thiên.
“Hỏi để làm gì? Có đi đến đâu không?”
Quân đã bắt đầu miệt mài làm đầy cái xô bằng cát.
“Hỏi đi! Về kể tao nghe với!”
Linh cười nhăn nhở.
“Đâu có quan trọng đâu Linh. Biết ít thì tốt cho bản thân thôi.”
Đột nhiên Quân ngừng tay, thả hẳn cái bay vào cái xô rồi đứng bật dậy.
“Đi đâu đấy?”
Linh hơi lo khi thấy thấy Quân đột nhiên bỏ đi.
“Đi trả đồ. Tao nói là mượn để trồng cây, người ta biết tao đem nghịch đất chắc ăn **** chết luôn.”
Quân không quay người lại mà chỉ đưa cái xô vòng ra phía sau như để cho Linh xem.
Không đợi Linh nói thêm điều gì, Quân nhanh chóng rời đi, biết chắc cái nhìn của nhỏ bạn đang dán vào lưng mình. Cũng chẳng quan trọng! Dù Linh có phát tiết lên với cái vẻ bất cần cố hữu hay ngạc nhiên trước sự bình thản đến quá đáng này thì Quân cũng chẳng quan tâm.
Trên đường đi trả đồ, Quân bắt gặp một chàng trai đang ngơ ngáo đi trong sân trường.
“Đi đâu lạc vào đây?”
Đứng chắn ngang đường Đăng, Quân nhướn mày hỏi giọng đều đều.
“Anh đi tìm em đấy.”
Đăng cười tươi để lộ răng khểnh rất duyên, gương mặt sáng bừng khi gặp Quân. Anh còn nghĩ sẽ phải mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, trong đầu cũng đã vạch sẵn lời văn để tả về cô nếu có cần phải hỏi thăm. Không ngờ lại có thế gặp cô dễ dàng như vậy.
“Này! Đừng có nhìn anh nghi hoặc như thế!”
Đăng gõ đầu Quân một cái đủ đau để cô nhăn mặt, anh đang cố tỏ ra như hai người rất thân nhau.
“Anh cứ đợi mãi mà em không đến tìm anh. Gọi điện thoại thì em khóa máy. Thế nên anh phải đi tìm em.”
Đăng nói một cách trôi chảy rồi lại cười tươi khoe răng khểnh. Thực chất trong lòng anh đang phát run lên khi nghĩ đến khoảng thời gian mất liên lạc với Quân.
Điện thoại không thể liên lạc, anh đến tìm cô ở cái nơi anh gặp cô lần cuối cùng nhưng người ta nói cô không muốn gặp bất cứ ai. Ngày ngày anh đều mong ngóng cho mùa hè qua đi, cô đi học lại. Có như vậy anh mới có thể đến trường tìm cô. Thật may vì không phải đợi thêm nữa, cô đang ở ngay trước mặt anh rồi.
Trong đầu Quân lúc này đang lờ mờ nhớ lại hình ảnh cuối cùng của chiếc điện thoại. Chính vào cái hôm cô nhắn tin chia tay với Thiên, cô đã ném nó đi.
“Thế tìm em làm gì?”
Nhận ra mình đã im lặng quá lâu, Ân bừng tỉnh.
“Rủ em đi chơi. Đi trượt ván khứ hồi.”
Đăng cười tươi như đứa trẻ được cho đồ chơi.
“Giờ sao?”
Quân chau mày nghi hoặc nhưng trong lòng cũng nghĩ là sẽ đi. Dù sao cô cũng không muốn học.
“Tao tập uống sau khi Trang mất và mày bỏ đi đấy.”
Như biết đọc suy nghĩ, Linh giải thích trước khi Quân lên tiếng hỏi.
Quân mím môi, không nói thêm lời nào. Sau khi Trang mất, cô cũng bắt đầu hút thuốc.
“Tao nghe cả trường nói rồi.”
Chậm rãi nhấm nháp mồi, Linh nói với bình thản. Có vẻ như cô đã bị lây cái kiểu tỉnh bơ trước những sự việc ghê gớm của Quân.
“Vậy thì tao khỏi phải nói lại.”
Quân cũng tỉnh bơ nhún vai, nâng lon bia lên môi uống như chưa bao giờ được uống rồi bóp lon ném vô một góc phòng.
“Ngon không?”
Linh hỏi vu vơ.
“Uống mà nói không ngon mày không cho uống nữa chứ gì.”
Quân bông đùa.
“Mày bắt đầu hiểu tao rồi đấy.”
Linh cười vang.
Bia ngấm dần, Linh bắt đầu huyên thuyên kể về bữa tiệc mừng thọ, kể về những đứa cháu ngộ nghĩnh, về rất nhiều, rất nhiều thứ nữa.
Trong khi đó, Quân cũng bận rộn nhỏ dòng nến nóng hổi lên tay, đợi nó khô rồi lại bóc ra sau đó lại đốt chảy những mảnh vụn.
Ánh nến bập bùng tô đen bóng hình hai người con gái.
Cơn mưa ai oán vẫy vùng đất trời.
……..
Cùng với tiếng quát chói tai và những cái dậm chân bướng bỉnh, Linh đã thành công trong việc lôi được Quân đến trường. Xem ra việc cô xuất hiện rất đúng với mong đợi của đám sinh viên. Mọi người nhìn thấy cô đều kín đáo bịt miệng xì xào chỉ chỏ.
Trước thái độ trầm trọng hóa vấn đề của các sinh viên trong trường, Linh hào hứng gợi ý Quân đeo một tấm bảng có lời giải thích rằng không phải cô bị đá mà là cô và Thiên đồng loạt bỏ nhau cho mọi người đọc và ngừng thắc mắc.
Quân nhìn Linh cười nhăn nhở mặc dù trong lòng có chút lạ lẫm. Giờ cô mới phát hiện ra Linh đã thay đổi rất nhiều. Đã trở nên bản lĩnh và mặc kệ đời, giống như một người đã trải qua mọi sóng gió và giờ chỉ dửng dưng với mọi biến cố.
Giờ ăn trưa, mọi người trong canteen dù không ai bảo ai nhưng đều mong chờ sự xuất hiện của Quân. Họ rất muốn chứng kiến cảnh Quân – Thiên – Yến đụng nhau sẽ như thế nào. Trong một ngôi trường nằm ở một thành phố nhỏ ít thị phi thì những “vở kịch” luôn có sức hút nóng bỏng.
Thế nhưng mọi người đã hoài công vô ích. Quân không hề ló dạng trong canteen mà ngồi ở hố cát sau trường nghịch đất bằng cái bay và cái xô mượn được của bác bảo vệ.
“Mày nghĩ đây là biển hay sao mà ngồi xây lâu đài cát”
Giọng nói lanh lảnh của Linh truyền đến mỗi lúc một gần.
“Mày nhìn thế nào mà ra lâu đài cát vậy?”
Quân không ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỳ hục xúc cát bỏ vào xô.
“Này! Mày có biết bằng cái cách trời đánh nào mà con Yến với thằng Thiên thành một cặp không?”
Linh ngồi xuống bên cạnh Quân, cố tình hỏi với vẻ bông đùa.
“Đâu có phải chuyện của tao.”
Quân bình thản nói đồng thời ụp cái xô cát xuống đất sau đó cẩn thận nhấc lên.
“Thiên có nói gì với mày không?”
“Không!”
“Mày không hỏi à?”
Linh hỏi cho có, thực chất trong lòng không mấy ngạc nhiên. Cô hiểu Quân là đứa bất cần, sẽ chẳng có chuyện cô gặn hỏi hay làm rõ mọi chuyện với Thiên.
“Hỏi để làm gì? Có đi đến đâu không?”
Quân đã bắt đầu miệt mài làm đầy cái xô bằng cát.
“Hỏi đi! Về kể tao nghe với!”
Linh cười nhăn nhở.
“Đâu có quan trọng đâu Linh. Biết ít thì tốt cho bản thân thôi.”
Đột nhiên Quân ngừng tay, thả hẳn cái bay vào cái xô rồi đứng bật dậy.
“Đi đâu đấy?”
Linh hơi lo khi thấy thấy Quân đột nhiên bỏ đi.
“Đi trả đồ. Tao nói là mượn để trồng cây, người ta biết tao đem nghịch đất chắc ăn **** chết luôn.”
Quân không quay người lại mà chỉ đưa cái xô vòng ra phía sau như để cho Linh xem.
Không đợi Linh nói thêm điều gì, Quân nhanh chóng rời đi, biết chắc cái nhìn của nhỏ bạn đang dán vào lưng mình. Cũng chẳng quan trọng! Dù Linh có phát tiết lên với cái vẻ bất cần cố hữu hay ngạc nhiên trước sự bình thản đến quá đáng này thì Quân cũng chẳng quan tâm.
Trên đường đi trả đồ, Quân bắt gặp một chàng trai đang ngơ ngáo đi trong sân trường.
“Đi đâu lạc vào đây?”
Đứng chắn ngang đường Đăng, Quân nhướn mày hỏi giọng đều đều.
“Anh đi tìm em đấy.”
Đăng cười tươi để lộ răng khểnh rất duyên, gương mặt sáng bừng khi gặp Quân. Anh còn nghĩ sẽ phải mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, trong đầu cũng đã vạch sẵn lời văn để tả về cô nếu có cần phải hỏi thăm. Không ngờ lại có thế gặp cô dễ dàng như vậy.
“Này! Đừng có nhìn anh nghi hoặc như thế!”
Đăng gõ đầu Quân một cái đủ đau để cô nhăn mặt, anh đang cố tỏ ra như hai người rất thân nhau.
“Anh cứ đợi mãi mà em không đến tìm anh. Gọi điện thoại thì em khóa máy. Thế nên anh phải đi tìm em.”
Đăng nói một cách trôi chảy rồi lại cười tươi khoe răng khểnh. Thực chất trong lòng anh đang phát run lên khi nghĩ đến khoảng thời gian mất liên lạc với Quân.
Điện thoại không thể liên lạc, anh đến tìm cô ở cái nơi anh gặp cô lần cuối cùng nhưng người ta nói cô không muốn gặp bất cứ ai. Ngày ngày anh đều mong ngóng cho mùa hè qua đi, cô đi học lại. Có như vậy anh mới có thể đến trường tìm cô. Thật may vì không phải đợi thêm nữa, cô đang ở ngay trước mặt anh rồi.
Trong đầu Quân lúc này đang lờ mờ nhớ lại hình ảnh cuối cùng của chiếc điện thoại. Chính vào cái hôm cô nhắn tin chia tay với Thiên, cô đã ném nó đi.
“Thế tìm em làm gì?”
Nhận ra mình đã im lặng quá lâu, Ân bừng tỉnh.
“Rủ em đi chơi. Đi trượt ván khứ hồi.”
Đăng cười tươi như đứa trẻ được cho đồ chơi.
“Giờ sao?”
Quân chau mày nghi hoặc nhưng trong lòng cũng nghĩ là sẽ đi. Dù sao cô cũng không muốn học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.